Chương 3: Sự bi thương giữa ba người

Abigail là một người có lý tưởng, có khát vọng làm một thanh niên tốt, bắt đầu một cuộc sống mới, đầu tiên là bắt đầu hiếu thuận, hơn nữa đối với một đứa trẻ mà nói, chính là tất cả đều nghe theo người lớn mà phối hợp. Nhưng mà, Abigail thực sự là không biết làm như thế nào ở chung cùng hai ông bà lão này, bởi vì ông nội, bà nội của chính mình ở quá khứ đều là những người vừa nhìn thấy cháu gái liền cười giống như phật Di Lặc, đâu cần phải đi lấy lòng.

Nhưng vợ chồng ông bà Green là loại người tuân thủ nghiêm ngặt quy củ của phù thủy huyết thống thuần chủng, có nhiều lần Abigail kéo dép lê, bước cái chân nhỏ bụ bẫm ra khỏi phòng, ở trong phòng khách đi tới đi lui, cô đều thấy khóe miệng ông Green run rẩy, bộ dáng rất muốn nói điều gì, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của vợ lại nhịn xuống.

Có nhiều lần Abigail ăn cái gì đó ở trên giường, bà Green tiến vào thấy, thật giống như bị đánh một gậy thật mạnh, buồn bực, nhưng cũng giống như vậy, bà cũng nhẫn nhịn xuống.

Có nhiều lần buổi tối Abigail nghe thấy bà Green ngồi ở dưới lầu trong phòng bếp khóc, cầm trên tay là tấm ảnh của con trai. Mà ông Green cũng cả ngày đứng ở trong thư phòng, vuốt ve giấy khen cùng những chiếc cúp con trai đạt được khi đi học, mỗi lần đi ra ngoài hốc mắt đều hồng hồng. Nhưng họ cái gì cũng không nói.

Abigail không biết an ủi hai ông bà lão đáng thương này như thế nào, chỉ có thể trong lúc bà Green xuống lầu khóc, khoác áo ngủ hình hoa cũng đi xuống lầu, không nói tiếng nào ôm lấy Catherine, hai bà cháu ôm nhau ngồi một chỗ. Sau đó nghe lão phu nhân đứt quãng kể chuyện của con trai bà, hắn xuất sắc cỡ nào, dịu dàng cỡ nào, đối với Bonnie cũng rất tốt, lúc trước biết hắn đã chết, Bonnie khóc đến nỗi thiếu chút nữa là mù luôn đôi mắt, hắn cũng có nhiều bạn bè, người thân đều rất thích hắn, hắn là niềm kiêu ngạo của bà. Khi hắn vì một người con gái mà cãi lại cha mẹ, hai ông bà mới cảm thấy bản thân bị phản bội, trong lúc không kiểm chế được tức giận mới đưa ra quyết định sai lầm.

Abigail ở trong lòng bà Green, một bên dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ cánh tay bà nội, một bên thầm thở dài trong lòng: hai người cũng quá hồ đồ, trong vấn đề về tình yêu và hôn nhân, cha mẹ cùng con cái thường có quan điểm khác nhau, phần lớn tình huống đều chấm dứt khi phần thắng thuộc về người con. Ở hiện đại, cha mẹ đã bị phần lớn phim Hàn giáo dục, đã trở nên thông minh hơn, thay đổi từ đối kháng chính diện thành quanh co tập kích, dụ dỗ, trên cơ bản đều rất thành công.

Các người xem phim Hàn thì tốt rồi, phương diện giải trí trong thế giới phù thủy cũng quá không phát triển rồi.

Trong lúc ông Green ở trong thư phòng ngẩn người, Abigail liền yên lặng một bên xem từ điển, xem sách pháp thuật, khi xem đến vấn đề không hiểu , thường rụt rè dùng thanh âm non nớt tới hỏi ông nội. Nhìn thấy ánh mắt màu xanh giống con trai như đúc, ông Green cảm thấy được con mình như còn sống, còn sống trong chính đứa cháu gái bé bỏng này. Vài lần như vậy, ông Green cũng đem sự hối hận cùng tưởng nhớ chuyển thành việc dạy đứa cháu gái nhỏ của mình, đau thương cũng chậm rãi qua đi.

Mà khi Abigail nhớ đến cha mẹ ở nơi xa, hằng đêm chôn mặt trong gối mà khóc lên, sẽ có một đôi tay già nua, ấm áp đến ôm cô, cho cô ở trong ngực khóc đủ. Khóc mệt mỏi liền ngủ thϊếp đi.

Con người khi đã mất đi điều gì, mới biết được quý trọng, có lẽ bọn họ cũng không phải đau lòng cùng một chuyện, nhưng bọn họ cùng mất đi người thân của mình. Hai vợ chồng già hiện tại đem cô bé trở thành tâm can bảo bối, đem cô bé trầm lặng ít nói này trở thành trọng tâm cuộc sống của bọn họ. Mà Abigail cũng coi bọn họ thật sự trở thành người thân.

Ngay từ đầu, Abigail có ý định hiếu thuận vì muốn tạo quan hệ thật tốt, còn kèm theo một ít đồng tình cùng thương hại. Nhưng thời gian sau, cảm tình liền thực sự xuất hiện. Bà Green cả đời đều không nấu cho chồng mình một vài bữa cơm, nhưng bà lại mỗi ngày xuống bếp chăm lo bữa ăn cho Abigail.

Làm cho mỗi lần Abigail thấy bà Green đeo kính lão, tự đan cho cháu gái cái áo lông, tâm tình bùng nổ ôm lấy bà hôn vài cái, Catherine nhất thời cảm thấy bản thân sống thật hạnh phúc. Nhưng bên phía ông nội vẫn đau thương, vì thế ở khi ở thư phòng trả lời vấn đề vẫn mặt mày ảm đạm.

Mãi cho đến sáng ngày thứ hai, Bonnie vừa mãnh liệt nháy mắt, vừa đưa cho Abigail hai cái lòng đỏ trứng, Abigail mới hiểu được: nguyên lai bọn họ giả vờ không quan tâm thôi.

Vì thế liền chạy nhanh đến, ngoan ngoãn cho hai người mỗi người một cái hôn chào buổi sáng -- vào một ngày nào đó, nơi ở của gia đình họ Green chìm trong ánh nắng rực rỡ, khi nhà báo Billy đến trước cửa, ngài Green tự mình ra đón, vẻ mặt như mặt trời sáng lạn, đem ông Billy đáng thương dọa sợ tới mức từ trên bậc thang ngã xuống. --- Sao Hỏa đâm phải Trái Đất hay sao!!!!!

==================Ta là phân cách tuyến================

Chân chính làm cho Abigail đau đầu chính là vẫn đề học tập, cô rất muốn hỏi một chút một số tiền bối xuyên không như thế nào giải quyết vấn đề ngôn ngữ? Hiện tại mỗi người đều nói, cô bé nhà Green là một đứa nhỏ trầm lặng, ít nói, thật đúng là oan uổng, không phải là cô không muốn nói, mà cô không thể nói được thôi.

Abigail đã sớm đi xem cái thư phòng đồ sộ phong phú của ông Green, đứng ở thư phòng, tâm tình cô phi thường kích động: chỗ này thật là rộng lớn quá!!!

Có bao nhiêu nữ chính ở đây khiến cho nam chính chú ý, có bao nhiêu nữ chính xuyên qua ở trong này chỉ điểm giang sơn, bày mưu tính kế, trợ giúp nam chính tranh đấu giành thiên hạ, đoạt ngôi vị hoàng đế, còn có nhiều tình tiết XXOO chuyện tình phát sinh ở trong này (lau nước miếng, Abigail cảm động--)

Qua nhiều năm, nơi này đã không phải là một cái thư phòng đơn thuần, là một nơi nữ chính xuyên qua đều phải đi tới !!!!

Chỉ là, Abigail xem qua một vòng mới phát hiện, sách thật ra rất là nhiều, đều là sách ma pháp, ma dược, sách thần chú, vô cùng đầy đủ, nhưng vấn đề là -- Abigail xem không hiểu--

..... Thực sự là đem mặt mũi nữ chính xuyên qua đều đánh mất hết....

Là một người chịu sự giáo dục của hiện đại, cô đã học được tiếng Anh, nhưng chỉ vừa đủ giao tiếp hằng ngày, ví dụ như: "I would like some tea, no sugar, thank you!" Còn có "I am full, I couldn"t have more" đại loại vậy. Cái chính là, nếu giao tiếp cùng với người khác thì còn tạm được, nhưng khi hỏi những vấn đề pháp thuật trên sách ma pháp gì đó, hiển nhiên là không đủ vốn để dùng.

Nếu không, có ai bây giờ có thể đem Quidditch dịch ra Tiếng Anh đi? hoặc là, viết một chương trình học pháp thuật đơn giản bằng tiếng Anh đi? Không có tư liệu để tra đâu.

Nghĩ đến đây, Abigail không khỏi oán hận trong lòng, ân cần hỏi thăm cả nhà Merlin, xuyên qua cũng là cho cô xuyên tốt một chút, nếu khi xuyên qua là trẻ con, có thể học lại từ đầu, bây giờ không biết ngôn ngữ chuẩn đương thời còn có thể trở thành thiên tài sao?

Nếu sinh ra ở gia đình Muggle, lúc này cũng có thể đi học tiểu học rồi, Abigail tốt xấu gì cũng mười mấy năm đọc sách, làm rung động một chút giới tiểu học nước Anh khẳng định không thành vấn đề.

Chính là, cô hiện tại lại là một người thuộc gia đình phù thủy có huyết thống thuần khiết, ngày hôm qua, hỏi thăm Bonnie một chút, thật không khỏi sâu sắc khinh bỉ thế giới phù thủy.

Thì ra, ở thế giới phù thủy, chẳng những không có bậc tiểu học, ngay cả nhà trẻ cũng không có, phù thủy nhỏ của nước Anh tất cả đều chờ tới 11 tuổi, trực tiếp đến Hogwarts học. Lúc còn ở nhà đều do đích thân tộc trưởng (hoặc người lớn) tiến hành dạy tại nhà.

Thực sự là chế độ giáo dục lạc hậu, người cổ đại còn có trường tư thục dạy vỡ lòng.

Abigail một bên trong lòng oán thầm, một bên tiếp tục đau đầu vấn đề học tập.

"Cốc! Cốc! Cốc!", ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, "Mời vào!" Abigail nói.

Cửa mở, phía sau thò ra một cái đầu to, là Bonnie.

Thật muốn nói điều này, một gia tinh nuôi trong nhà thực sự là một giống loài kỳ lạ, cho dù ở cổ đại cũng rất ít thấy người nào lại đối với chủ nhân trung thành, tận tâm như vậy. Bọn họ lấy sự yêu thích của chủ nhân làm yêu thích của mình, lấy vui vẻ của chủ nhân làm vui vẻ của bản thân, từ lần trước Abigail muốn trợ giúp làm một chút việc nhà tỏ vẻ hiếu thuận, mà Bonnie lập tức lệ rơi đầy mặt, dùng đầu đập xuống đất bang bang. Từ đó Abigail liền hoàn toàn trở thành một con sâu gạo, hết ăn lại ngủ.

"Bonnie, có chuyện gì vậy?", Abigail hỏi,"Tôi vừa mới ăn cơm trưa cùng điểm tâm, bây giờ không ăn nổi đâu"

"Không phải, cô chủ, Bonnie không phải đến đưa điểm tâm," Bonnie nhỏ giọng nói, có chút xấu hổ nói : "Bonnie có cái này muốn đưa cho cô chủ, nhưng là..... sợ hãi, ông chủ cùng bà chủ sẽ tức giận..."

"Là cái gì vậy?", Abigail lập tức nảy sinh hứng thú, phải biết rằng gia tinh ở trong truyện Harry Potter cũng là một nhân vật quan trọng, năm đó Harry Potter bọn họ có thể diệt trừ được Voldermort, các gia tinh cũng giúp sức không ít, chẳng lẽ Bonnie cũng có một ít bí mật muốn nói cho cô?

Bonnie bất an nhìn Abigail ánh mắt sáng lên, từ phía sau lấy ra một cái hộp nhỏ, sau đó dùng thần chú: "Engorge" (Phóng to toàn bộ), cái hộp kia từ nhỏ biến thành lớn, nhưng bên trong chứa cái gì???

"...Vật này là đồ của cậu chủ Edward khi còn nhỏ", Bonnie mắt lại ươn ướt, "Lúc trước, cậu chủ bỏ trốn, ông chủ cùng bà chủ vô cùng tức giận, đem đồ vật của hắn đều ném hết đi, .... Chính là Bonnie luyến tiếc... Bonnie đều kiếm trở về, Bonnie muốn giữ lại chúng, cậu chủ Edward là một người tốt, hắn đối với Bonnie tốt lắm... Chính là ông chủ, bà chủ sẽ rất tức giận.."

Abigail trong lòng thở dài một hơi, tiến lên cầm lấy tay Bonnie, nhẹ nhàng nói: "ông chủ cùng bà chủ sẽ không trách cứ Bonnie đâu, Bọn họ sẽ cảm ơn Bonnie ... bởi vì Bonnie giữ lại một vật vô cùng quan trọng ..." Nói xong đi lên cho Bonnie một cái ôm thật chặt.

Bonnie cúi đầu, đôi mắt tô ngập nước như sắp tràn ra, Abigail an ủi một lúc lâu mới hoàn thành "công tác chống lũ", Bonnie lại nói : "Bên trong có sách cậu chủ Edward trước đây có đọc qua, có bút lông cùng lọ mực cậu chủ đã dùng, còn có tấm da dê hắn tự làm, ta nghĩ cô chủ sẽ thích.."

Thích? Cô vì sao lại thích a? Abigail trước đây có dùng bút lông cùng bảng chữ mẫu cha mẹ lưu lại sao?

Chờ một chút, cái gì??? Có sách dành cho thiếu nhi trong thế giới phù thủy?