Ngoại truyện: Thời thanh xuân của Sirius

Sirius là một gốc hoa kỳ lạ.

Hắn sống ở một gia đình có nhiều thế hệ đều là thuần huyết, nhưng mười mấy năm qua, không khí âm u thâm trầm trong nhà lại không ảnh hưởng gì đến hắn, hắn trời sinh tính tình nhiệt tình, hào sảng, xúc động hay tức giận, thích thám hiểm. Tính cách này không hợp với gia đình, cùng với sự trưởng thành thì sự khác biệt ngày càng tăng lên, cuối cùng ở năm hắn mười sáu tuổi hắn ra khỏi nhà.

Nhưng, không cần lo lắng kẻ từ lúc chui ra từ trong bụng mẹ đã sống trong nhung lụa như hắn sẽ sống trong khó khăn, chỗ tốt của kẻ sinh ra ở nhà có tiền chính là, có không ít thân thích giàu có; hắn không giống như những người khác trốn nhà ra đi sẽ sống trong nghèo túng, chuyện ăn ngủ ngoài đường hay gì đó thì hoàn toàn không có.

Có một người chú ở bên ngoại để lại cho hắn một căn nhà xinh đẹp, còn có gia tinh và một số tài sản không nhỏ, hắn ở trong nhà Potter sống tạm mấy tháng, sau khi được mười bảy tuổi liền kế thừa những thứ đó.

Trước khi được mười một tuổi, Sirius vẫn luôn buồn chán, người nhà mọi người xung quanh luôn chỉ giao thiệp trong một cái vòng luẩn quẩn cho nên không có người bạn nào hợp với hắn, chứ đừng nói đến bạn thân, bất luận là già trẻ đều là một bộ dáng âm trầm, giống như mới vừa đi ra từ trong phần mộ vậy, một chút ý tứ kết giao hắn cũng không muốn, đến tận khi hắn gặp Potter, thật sự là đồng loại, vì vậy là để mắt đến.

Potter từ nhỏ đã có giấc mộng làm kỵ sĩ, vì thế hắn cùng Lupin, Pettigrew tạo thành đoàn kỵ sĩ tự xưng là "kẻ cướp", lấy việc vi phạm nội quy trường học là thú vui.

Bọn họ cùng nhau trộm thuốc của giáo sư Merrythought đem chọc ghẹo bạn học, cùng nhau trộm chạy tới rừng cấm bứt lông Độc giác thú, nửa đêm còn lần sờ Hogwart tìm kiếm những mật đạo, ... cùng nhau đùa giỡn gây rối, cùng nhau nghĩ những trò đùa dai, tuổi trẻ bất tuân cùng nhau trải qua, Gryffindore hàng năm mất điểm hơn nửa số đó là do họ, mà cũng vì thế mà về sau ngày càng bị trừ nhiều điểm hơn, Gryffindore từ xưa đều tôn sùng lòng dũng cảm nhiệt tình, do đó bọn họ ngoài ý muốn luôn được hoan nghênh.

Hắn và Potter đều là hai người cao ngạo, nhưng lại hơn khác biệt, Potter là làm loạn xuất phát từ tính tình trẻ con, bất luận là xúc phạm đến người khác hay không, chỉ cần hắn vui vẻ là được; mà Sirius xuất thân từ một gia đình phù thủy hắc ám, thời điểm làm loạn thường có tầm nhìn hơn, hơn nữa ra tay rất độc, mỗi lần hắn mặt lạnh thì càng có tác dụng hơn so với Potter kêu gào ầm ĩ.

Cho dù là Potter có lớn tiếng với Lily nhưng chưa từng làm quá trước mặt hắn.

Sự xuất hiện của Lily đã từng làm cho Sirius khó chịu, hắn cũng không thích Lily.

Sirius là người được giáo dục bằng phương thức cao ngạo cổ điển, cho rằng con gái không nên giương nanh múa vuốt như vậy, cho nên đối với việc Potter thần hồn điên đảo vì Lily hắn có chút khó hiểu, nhưng nhìn thấy Potter xấu mặt ngẩn người vẫn rất là thú vị.

Ở phương diện yêu đương, Sirius tự nhận là chính mình so với Potter cao minh hơn, những đứa con gái xoay quanh hắn từ xưa đến nay đều nhiều gấp ba lần người khác, nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng để trong lòng, giống như Lily vậy hắn không thích, dịu dàng hàm súc hắn lại chán nản, tao nhã, thanh cao hắn lại cảm thấy là làm ra vẻ, khờ dại hoạt bát hắn cảm thấy quá ngây thơ.

Giàu có, thuần huyết, đẹp trai, vĩ đại, phong độ có thừa, hắn cho là bản thân có đủ tiền vốn, hắn cảm thấy bản thân từ nhỏ phải được người người hâm mộ.

"Cho dù ngươi có thích Evans đi nữa, cũng chừa cho bản thân chút thể diện đi. Tôn nghiêm của ngươi đi đâu rồi hả?", lần thứ 38 Lily từ chối Potter trước mặt đám đông, Sirius không thể nhịn được nữa.

"Ở phương diện tình yêu, tôn nghiêm chỉ là mây bay mà thôi", Potter dường như không chút để ý phất tay, "Ngươi không biết, tình huống hôm nay đã có chuyển biến rất lớn."

"Chuyển biến gì? Evans đem hoa ngươi tặng vứt ra cửa sổ?", Sirius không khách khí.

"Không phải", Potter lắc lắc một ngón tay, không tức giận, đắc ý nói, "Thường thì khi ta đi thổ lộ, những tên kia đều đứng bên chế giễu, nhưng mà hôm nay... biểu hiện của ta tuyệt đối vô cùng phấn khích. Ta chân thành nhìn Lily, dùng giọng nói cầu xin, sau khi bị cự tuyệt ta ủy khuất khổ sở cẩn thận bước đi từng bước, không có chút tức giận. Mọi người chung quanh lúc đó đều bị ta làm cho cảm động, nhất là nữ sinh, từ người học năm sáu đến những người mới vào học, đều không nhẫn tâm nhìn thấy ta như vậy, sau đó đều nhìn Lily đầy bất mãn. Ngươi có biết điều này có ý gì không?"

Potter đạp chân lên ghế, dùng sức phất tay, sắc mặt rạng rỡ, giống như kẻ điên nói:

"Điều này nói lên là, chiều hướng dư luận đã bắt đầu thay đổi, quần chúng bắt đầu đứng ở bên ta. Ta sẽ tiếp tục cố gắng, thắng lợi đang ở ngay trước mắt"

Sirius cảm thấy trợn trắng mắt với anh em quả là không nghĩa khí, nhưng hắn vẫn không nhịn được đập cho Potter một cái: "Con bé chết tiệt kia dạy ngươi cái đó hả? Được rồi, ngươi liền nỗ lực lên, cứ để cho tên Slytherin kia đùa giỡn ngươi đi"

"Khụ khụ, ngươi đừng nói vậy, con bé Abigail Green kia nói cũng đúng, ta làm theo lời cô ấy đúng là có hiệu quả hơn trước", Potter chống nạnh đắc ý.

"Hôm đó cô ta nói với ngươi những gì? Hiệu quả như vậy? Nói nghe chút coi", Pettigrew đang làm bài tập lại gần, thuận tiện nói một câu.

"Dù sao ngươi lúc này cũng không dùng đến nó, nói cho ngươi nghe cũng vô dụng, nhưng mà...", Potter từ trên ghế nhảy xuống, tiến đến bên Sirius, đắc ý như một tên trộm nói: "Có lẽ ngươi lại muốn nghe nha"

Sirius cao ngạo ngẩng đầu, vươn cổ: "Hừ, phòng ngủ chúng ta đều bị thư tình của ta làm cho ngột thở, ta còn cần nghe cái này sao? Đừng có nói đùa"

"A... phải không? Vậy ta không nói", Potter biểu tình thực vô tội.

Trước khi gặp Abigail, Sirius cho rằng phụ nữ như quần áo, huynh đệ là chân tay, hắn cảm thấy tình cảm của hắn và đám Potter luôn cao hơn tất cả, hắn sẽ không vì phụ nữ mà làm tổn hại đến tình bằng hữu, nhưng nguyên tắc này lại bị phá vỡ.

Hắn cảm thấy được sắc mặt Potter lúc này thật đáng đánh đòn.

Ngày khai giảng năm thứ năm, cả đời Sirius cũng không thể quên.

Đánh nhau kịch liệt, chung quanh bùa chú bay tán loạn, tiếng chửi bậy, tiếng cười lạnh, tiếng bọn nhỏ khóc la, đến tận lúc hắn bị đưa vào phòng hiệu trưởng, hắn vẫn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, tất cả đều chỉ là trí nhớ mơ hồ.

Hắn chỉ nhớ đến khuôn mặt nghiêm khắc của điều tra viên của Bộ, Dumbledore vì bọn họ cực lực giải thích, những học sinh bị thương hoặc bị liên lụy đều dùng ánh mắt phẫn hận nhìn họ... còn có tin cô đã chết.

Hắn không nên cảm thấy khổ sở, đó là một Slytherine, hơn nữa cô chưa từng hòa nhã với hắn, bọn họ thậm chí còn chưa từng bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện lần nào, sao lại lại khổ sở làm chi?

Đoạn thời gian đó thật sự khó khăn, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt chỉ trích nhìn bọn họ, bọn họ nhất thời trở thành chuột chạy qua đường, nhưng Potter lại trong họa có phúc, hắn và Lily đồng bệnh tương liên, an ủi nhau, an ủi, an ủi, ngồi cùng nhau khóc rống lên, trải qua sự nỗ lực của Potter, bọn họ cuối cùng cũng sống trong ngọt ngào.

Dumbledore kiên trì sắp xếp cho Lupin làm huynh trưởng, Lupin cuối cùng cũng ý thức được trách nhiệm của chính mình, quyết định tận lực làm một người khuyên giải và quản lý có trách nhiệm. Pettigrew và Mary tàn nhang cũng đã bắt đầu lui tới.

Chỉ có hắn... hắn không biết phải làm sao, đần độn, cả ngày không biết làm gì cả, giống như du hồn dã quỷ, khoảng một tháng sau mới tỉnh lại.

Hắn đột nhiên điên cuồng muốn đi thăm mộ của cô.

Nhưng lúc này đây, Dumbledore đã hạ quyết tâm, ở xung quanh Hogwart hạ bùa chú giam cầm, nghiêm cấm học sinh ra vao, Potter bị theo dõi gắt gao, ngoài miệng kêu loạn, Sirius ngược lại tỉnh táo hơn, hắn biết mình nên làm cái gì.

Hắn bắt đầu điên cuồng tập trung luyện tập, mỗi buổi tối đều luyện tập đến nửa đêm mới về, trên người xương cốt đều biến đổi không chỉ một lần, hắn sợ bà Pomfrey nghi ngờ, cũng không dám đi bệnh xá, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn từng cơn đau, cứ như vậy, hai tháng sau, hắn là người đầu tiên trong bọn họ luyện tập thành công Animagus.

Vào ban đêm, hắn bỏ trốn, lời chú giam cầm chỉ ngăn chặn con người, không chặn được động vật.

Hắn một đường chạy như điên, đi chiếc xe buýt đỏ đi tới nghĩa địa phù thủy, xuyên qua từng hòn đó, từng rừng cây, hắn cuối cùng đến được khu mộ nhà họ Green, nơi đó có một tấm bia đá, bên trên rõ ràng khắc tên của Abigail.

Sirius biến trở về hình người, đứng trước mộ, nhất thời trấn tĩnh.

Hắn còn nhớ rõ ràng lần đầu tiên gặp Abigail, nhớ rõ lần đầu tiên đến nhà Green, cô đứng ở cửa, duyên dáng yêu kiều, thậm chí hắn còn biết chiếc váy trên người cô là chiếc váy kẻ xinh đẹp nhất Scotland, khóe miệng cô ngoài cười nhưng trong không cười, cô thường che miệng cười khi làm chuyện xấu, còn có bộ dáng tức giận chống nạnh khi hắn cùng cô cãi nhau, hắn đều nhớ tất cả.

Chỉ một điều hắn không nhớ đó là cái chết của cô.

Hắn không nhớ cô có ở trên xe lửa hay không, không nhớ cô có tham gia đánh nhau hay không, hắn chỉ biết là: cô đã chết.

Hơn nữa hắn cũng có trách nhiệm.

Hắn từ xưa tới giờ chưa từng nghĩ sẽ làm hại cô, sao hắn lại muốn hại chết cô chứ?

Hắn chưa bao giờ cảm thấy cô có cái gì tốt, tính tình kém, miệng độc địa, khuôn mặt cũng đẹp, nhưng lại giảo hoạt luôn nghĩ cách chỉnh người khác, hắn cho rằng Slytherine đều là âm hiểm đê tiện, cô cảm thấy Gryffindore đều là kẻ ngốc xúc động lỗ mãng, hai người bọn họ không hợp nhau, đều không nhìn nhau vừa mắt.

Nhưng mà, hắn vẫn không lý do mà thích cô.

"Potter bình thường làm việc tuy rằng không biết suy nghĩ, nhưng ở vấn đề tình cảm, chỉ số thông minh của cậu ấy cao hơn cậu, cách xử lý cũng tốt hơn, cậu nên học tập cậu ấy". Lupin nói thật đúng trọng tâm.

Học như thế nào?

Hắn không thể giống Potter ăn nói khép nép lấy lòng được, hắn không thể trước mắt nhiều người chơi trò may rủi, hắn càng không thể tưởng tượng được bộ dáng chính mình khi bị cự tuyệt, loại tâm tình tự phụ, ngạo mạn này làm cho hắn không thể nói được điều gì. Cho nên mỗi khi hắn và cô tiếp xúc đều mở đầu là cãi nhau, chấm dứt bằng cãi nhau; toàn bộ Hogwart đều không đoán được bí mật trong lòng hắn.

Hắn còn chưa nói được điều gì, chưa làm được điều gì, cô cứ như vậy chết đi.

Sirius quỳ rạp xuống trước mộ, bất lực ôm đầu, tiếc nuối không nói thành lời tràn đầy l*иg ngực, khó chịu muốn nổ tung, hắn lần đầu tiên hận sự ngạo mạn và rụt rè của mình.

Nếu, nếu có cơ hội lần nữa, hắn nhất định phải nói với cô suy nghĩ của hắn.

Hắn cảm thấy cô rất được, so với tất cả nữ sinh của Hogwart đều xinh đẹp hơn, cô rất thông minh, bộ dáng dùng đũa phép đẹp đẽ lưu loát.

Hắn mua cho cô một chậu hoa tinh xảo mà vẫn không dám tặng đi, còn có hai chuỗi dây chuyền gia truyền ngọc lục bảo, là ông nội cho hắn, hắn đã muốn mời người làm thành một đôi khuyên tai, đặc biệt hợp với đôi mắt màu lục của cô, đôi khuyên tai lục bảo bên cạnh làn da trắng ngần của cô nhìn rất đẹp mắt.

Còn có, hắn biết một quán cà fe vô cùng tao nhã thanh lịch, hắn muốn mời cô đi, bên cạnh rừng cấm có một cái ao nhỏ, nơi đó phong cảnh cực kỳ xinh đẹp, hắn muốn mang cô đi xem.

...

Mặc kệ cô cười nhạo hắn cũng được, hù dọa cô cũng được, thậm chí trước mặt mọi người từ chối hắn cũng không sao, hắn chỉ muốn nói cho cô biết.

Thật ra, hắn vẫn luôn thích cô.