Quyển 1 - Chương 3: Đại đệ tử - La Ngộ Huân

Mắt La Huân sắp rớt rồi! Đường... Đường Tăng?! Đóng phim? Tây Du Ký phiên bản mới? Máy quay đâu? Cái ông đạo diễn cầm cái bảng luôn miệng nói: "Cắt! Cắt!" đâu? Sao có mình diễn viên vậy?...

Trong vòng một nốt nhạc, não bộ La Huân đã nghĩ ra gần như vô số câu hỏi và hoàn toàn không có lời giải thích. Độc giả La Huân sắp bất tỉnh vì không hiểu cái gì đang diễn ra.

Bên này, thanh niên nào đó đang bày ra vẻ mặt cực kì khó hiểu thì bên kia, vị Đường Tăng nọ cũng đã nhìn thấy La Huân. Hắn từ tốn nở nụ cười đầy ôn hòa, kéo bạch mã hướng về phía cậu mà chậm rãi tiến tới. La Huân nhìn cái cười kia, bỗng không biết nên làm gì, cậu đứng ngốc ở đấy cho đến khi vị hòa thượng chỉ còn cách mình ba bước chân.

Lúc đó, La Huân mới kịp phản ứng. Cậu thu lại bộ dáng ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn "vị diễn vai Đường Tăng". Cậu không nói gì, trên mặt cũng không có biểu tình gì đặc biệt, lại một mảnh thản nhiên. Chỉ là, trong tầm mắt lại dán chặt vào nụ cười ôn hòa kia của hắn. Diễn viên này thật có tâm, đến cả không có máy quay mà vẫn giữ được nét gần gũi, bao dung của nhân vật Đường Tăng, còn thật hơn so với trong phim!

Đường Tăng cảm thấy nam thanh niên dung mạo ưa nhìn trước mặt có cái gì đó kì quặc, hắn tuân theo phản ứng, tiến tới ý muốn bắt chuyện. Tới nơi, đứng cách thanh niên nọ hai bước chân, hắn chắp tay, hơi cúi đầu, nói.

"Bái kiến thí chủ. Bần tăng tên là Đường Huyền Trang, hiệu là Đường Tam Tạng. Thí chủ có thể gọi là Đường Tăng. Ta tới từ Đông Thổ Đại Đường." Nói tới đây, hắn dừng một chút, lại tiếp tục nói.

"Bần tăng xin mạn phép hỏi, thí chủ có phải người dân ở gần đây không?"

Nói xong, hắn đứng thẳng dậy, yên tĩnh chờ người này trả lời. Nhưng hắn đợi nửa ngày, cũng không thấy thanh niên trước mặt mở miệng nói một câu, chỉ thấy cậu từ biểu cảm thản nhiên chuyển sang kinh ngạc, tiếp là ngơ ngác, nhìn hắn chòng chọc. Đường Tăng cảm thấy có chút buồn cười, nhưng hắn lại hỏi.

"Thí chủ?"

Má ơi! Cái vị diễn vai Đường Tăng này xưng bô "bần tăng - thí chủ" với cậu. Diễn sâu quá? Chẳng nhẽ đang kiếm người bên đường đóng phim cùng?! La Huân nuốt nước miếng, khó khăn mở lời.

"Vị... vị đạ- cao tăng này. Cho hỏi đoàn quay phim ở đâu vậy? Tôi không nhìn thấy máy quay nào cả. Có thể chỉ giúp không?"

"Đoàn... quay phim? Máy quay? Thí chủ đang muốn nói tới cái gì?" Đường Tăng khó hiểu hỏi lại, hắn chưa nghe cái từ kia bao giờ.

La Huân nhìn người đối diện, trong lòng ngày càng khó hiểu, chẳng phải anh đang đóng phim à? Sao lại không biết máy quay phim?

Hả?!

Chẳng nhẽ... Một ý nghĩ lập tức xẹt qua đại não La Huân, chẳng nhẽ cậu đang ở trong Tây Du Ký phiên bản thật 100%?!

Vớ vẩn!

Nhưng cậu gạt phắt suy nghĩ này ngay tức khắc. Cho dù cậu đã đọc vô số tiểu thuyết xuyên không thì cũng chưa bao giờ cậu tin chuyện xuyên tới một nơi nào đó là thật. Huống hồ, cho dù xuyên thật, thì cũng chưa chắc đây là sự thực, cậu đang ngủ mà, nếu ngủ mà xuyên không được thì cả thế giới này xuyên không rồi! Chắc chắn đây là mơ!

La Huân cố ra vẻ như bừng tỉnh, cậu cắn mạnh vào môi. Cảm giác môi dưới đau đớn truyền về não càng làm La Huân tỉnh táo. Nhưng cậu chưa thức dậy, cậu vẫn còn trong mơ. Lại cắn thêm cái nữa, đau hơn, nhưng chưa tỉnh dậy. Cậu tiếp tục lấy tay cấu vào đùi nhưng không...

Bên này, Đường Tăng nhíu mày nhìn thanh niên đang làm mấy động tác kì quặc, hắn không nói gì, chỉ quan sát những thay đổi biểu cảm người này. Cho đến khi thanh niên dừng động tác, hắn mới nhẫn nại nhắc lại.

"Thí chủ?"

Sau mấy lần "đánh thức" mình thất bại, La Huân vẫn chưa tin rằng cậu đã xuyên, còn xuyên vào Tây Du Ký. Nếu là như vậy, thì người trước mặt là Đường Tăng thật, hoàn toàn chính hãng sao? La Huân chưa tiêu hóa được là cậu đã gặp người cậu tôn sùng. Cảm giác rất khó tin!

Khi nghe Đường Tăng gọi, La Huân nhanh chóng phản ứng, cậu cũng chắp tay lại, cúi đầu xuống.

"A. Tô-- ta, ta tên là La Huân, tới từ... từ, từ Đông Thổ Đại Đường. Bái kiến đại sư." Dù sao Trung Quốc cũng là Đại Đường mà đúng chứ?

Đường Tăng cười hiền hòa, hắn đáp lời.

"Ra là vậy, thì ra La thí chủ cũng tới từ Đông Thổ. Thật may mắn. A dì đà phật."

"Vâng." Mắt La Huân đảo ra phía sau Đường Tăng, không có ai ngoài bạch mã. Đây là đoạn nào trong truyện nhỉ?

Cậu mở lời thăm dò.

"Chẳng hay đại sư đang đi về phía Tây?"

"A di đà phật. Đúng là như thế. Làm sao thí chủ biết, mong được tiết lộ."

"A... ừ. Ta nghe phong thanh từ kinh đô Đại Đường có một vị hòa thượng trẻ tuổi đức độ lên đường đi Tây Thiên thỉnh kinh. Không nhẽ, đại sư chính là vị hòa thượng đó?"

"Đúng vậy. Bần tăng là người đó."

La Huân tiếp lời.

"Nghe nói các đại sư luôn có đệ tử. Tại sao ta không thấy đại sư có. Đệ tử của ngài..."

Đường Tăng cầm chuỗi tràng hạt dài một trăm lẻ tám hạt đeo trên cổ khẽ niệm "A di đà" rồi mới trả lời.

"Bần tăng chưa có thu nhận đệ tử. Đường đi Tây Thiên xa xôi, có mấy ai nguyện ý theo ta?"

Ra vậy, ra là Đường Tăng chưa thu nhận, vậy là chưa đến đoạn thu nhận Tôn Ngộ Không. La Huân nghĩ nghĩ, cuối cùng cậu quyết định. Đây là điều mà cậu muốn làm... sau vài giây suy nghĩ.

Quỳ cả hai chân xuống đất, chắp tay kề sát vào trán, cúi đầu hướng tới Đường Tăng, giọng nói thành khẩn của La Huân vang lên.

"Ta họ La, tên Huân, nguyện ý bái đại sư Đường Tăng làm sư phụ, quyết cùng Người đi đến Tây Thiên thỉnh kinh, dù có khó khăn nguy hiểm cũng không nản lòng. Người có muốn thu nhận ta làm đệ tử?"

Đường Tăng dường như kinh ngạc, hắn nhẹ giọng nói.

"Thí chủ, ngươi chắc chắn lời này là thật sao?" Dù sao, lòng người khó đoán, hắn không tin những kẻ vừa gặp đã ngỏ ý tốt. Vốn là vậy, nhưng với thanh niên này, hắn lại sinh ra cảm giác tin tưởng kì lạ.

"Vâng!"

"Cho dù thí chủ sẽ gặp khó khăn?"

"Vâng!"

"Kể cả khi đánh mất tính mạng?"

"Phải. Ta nhất định không bỏ cuộc, nguyện một lòng theo Người chịu vất vả nguy hiểm đi tới Tây Thiên. Xin Người hãy nhận ta!" La Huân thực sự rất thành khẩn trả lời.

Đứng yên tĩnh, tay bấm hạt tràng, Đường Tăng im lặng trong phút chốc, chăm chú nhìn La Huân. Một lúc sau, hắn đặt tay lên đầu cậu, giọng nói ôn hòa.

"Sư phụ thu nhận ngươi. Tên của ngươi là La Huân, nay ta đặt hiệu của ngươi là La Ngộ Huân. Từ nay về sau, ngươi đã là đệ tử của ta, cũng sẽ là đại sư huynh của những đệ tử khác. Bây giờ, ngươi có thể gọi ta là sư phụ."

La Huân vui mừng, lời Đường Tăng vừa dứt, cậu liền tiếp lời.

"Đa tạ sư phụ đã nhận đệ tử. Xin sư phụ nhận ta ba lạy!"

Nói xong, cậu quỳ rạp xuống, chắp tay, cúi đầu thấp nhất có thể. Nhưng cậu vẫn chưa nhận ra, lời chấp nhận của Đường Tăng có phần không đúng, cũng không biết rằng cùng lúc cậu quỳ xuống, ánh mắt hắn thoáng qua tia sáng lạ kì.

Lạy đủ ba cái, La Huân liền đứng lên vẻ mặt vốn lạnh nhạt tựa như rất vui vẻ.

"Sư phụ, để ta xách hành lí. Người mong chóng lên ngựa đi."

Đường Tăng cũng không phản đối, hắn cười nhẹ rồi chậm rãi trèo lên lưng bạch mã.

Đứng ở phía dưới, La Huân gánh hành lí trên vai, quả thực không tính là nặng lắm. Cậu tới gần bạch mã, cầm dây cương ngựa. Chờ La Huân ổn định xong, Đường Tăng nhẹ giọng nói.

"Nào. Sư đồ ta lên đường."

"Vâng ạ."

---------

Thứ 6- 6/10/2017

06:24