Chương 5
Chapter 5
Thế giới từ đêm đó bắt đầu xây nên phong tình trắng xoá. Ngẫu nhiên, tuyết rơi vừa nhanh vừa vội, ở đầu đường bước chân dừng lại một trận, lại cất bước , e rằng là bước đi càng khó, tuyết đọng vừa dày vừa nặng chồng chất khắp mặt đất.
Phùng Tố Trinh mới vừa lên làm Thừa tướng không lâu, Thiên Hương đột nhiên sinh bệnh. Nghe nói đã liên tục hai ngày, hôm nay hạ triều mới gặp được người của Phủ công chúa đến thông báo, thật sự là rối beng !
"Vì cái gì không nói cho ta biết sớm một chút ?"
Bước nhanh đi về phía phòng của công chúa, lo lắng không thôi khiến Phùng Tố Trinh bộc phát khó chịu trong lòng. Phía sau, Hạnh nhi hai tay bưng bát dược, cực lực đuổi theo bước chân của Phò mã, nghe vậy liền chịu không nổi mà chuyển chuyển tròng mắt.
"Còn nói nữa, nếu Phò mã không có ba lần bốn lượt xua đuổi hạ nhân của Phủ công chúa, ( chúng ta ) không phải đã sớm nói cho ngài biết ?"
"Ta đuổi chính là « mấy người kêu ta về qua đêm ở Phủ công chúa », đừng đem chuyện công chúa sinh bệnh nhập làm một."
"Công chúa chính là bởi vì rất thương tâm, cho nên mới dứt khoát không nói cho ngài biết, Phò mã gia."
Hạnh nhi ấp úng, nhìn đến sườn mặt phủ đầy nghiêm khắc lẫn lo lắng kia, Phò mã tựa hồ là thật sự có chút tức giận.
" « Nói hắn biết để làm gì ? Dù sao hắn cũng không để ý tới ta, các ngươi cũng vậy, không cho phép nói cho Phò mã biết » ── công chúa chính là công đạo chúng ta như vậy. Hôm nay vẫn là Trang ma ma nhịn không nổi, mới kêu chúng tiểu nhân đi thông báo cho Phò mã biết."
"Hôm nay đã phát sinh chuyện gì hay sao ?" Phùng Tố Trinh thả chậm cước bộ, ngữ khí cũng chuyển thành nhu hòa không ít.
23**
Những lời Hạnh nhi thuật lại về Thiên Hương khiến nàng trong lòng trầm trọng bất kham.
( Nàng) vẫn là khiến công chúa cảm thấy bị vắng vẻ, không được coi trọng.
Rõ ràng là trên đời này, nàng là người rất không muốn thương tổn ai khác, rồi lại ngăn không được chính mình vô ý hữu ý lại khó xử Thiên Hương.
Ban đêm, không khí xấu hổ khiến người ta ngay cả hít thở cũng khó khăn, ánh mắt hai người ở trong không khí mỗi khi tiếp xúc đều giống như là ám chỉ cái gì, Phùng Tố Trinh trong lòng khó xử, cả đầu óc thầm nghĩ mau hống Thiên Hương ngủ, sau đó chính mình có thể trốn ra ngoài. Nhưng cảm thấy rằng như vậy thì chính mình quá mức vô tình, vì thế đến mỗi buổi sáng, Phùng Tố Trinh lại đối đãi với Thiên Hương tốt hơn gấp bội.
Nếu không phải là yêu cầu gì quá phận, nàng cơ hồ đều đáp ứng, bọn người hầu cũng thường cười nói, Phò mã gia sủng công chúa cũng giống như là sủng nữ nhi.
Cũng là bởi vì tương phản giữa đêm ngày ( giữa hai người ) thật lớn, khiến Thiên Hương lại càng thêm không biết tin vào ai, nỗi bất an trùng điệp trong lòng chưa bao giờ tiêu tán.
Buổi sáng, trượng phu vẫn là săn sóc tỉ mỉ như vậy, vì sao vừa đến đêm liền xa cách giống như một khối băng sơn ngàn năm như vậy ?
Đừng nói Thiên Hương tầm mắt tràn ngập nghi vấn như vậy, ngay cả Phùng Tố Trinh tự mình cũng nói không rõ.
Có đôi khi thật sự vừa đấm vừa xoa với Thiên Hương cũng không ăn thua, Phùng Tố Trinh cũng sẽ cùng nàng ngủ chung giường, cho nên mới hiểu được, công chúa muốn chính là vị Phò mã thân là trượng phu có thể bồi ở bên cạnh nàng, có thể để cho nàng không còn « cô đơn một mình mà nghênh đón một ngày mới » mà thôi.
Thường thường, nằm ở bên cạnh Thiên Hương, trong lòng mình còn đang thấp thỏm không yên, công chúa nằm bên cạnh đã nhanh chóng tiến vào giấc ngủ say.
Nàng thậm chí chưa từng nói qua rằng muốn Phùng Tố Trinh ôm nàng ngủ, chỉ có trong lúc đang ngủ liền một tay lôi kéo tay áo của nàng, tựa như rất sợ nếu không làm như vậy thì Phò mã của nàng sẽ bỏ rơi nàng, mỗi lần như này lại khiến Phùng Tố Trinh trong lòng chua xót không thôi.
Có khi, cảm giác tội lỗi tích lũy thật sự ép nàng không chịu nổi, Phùng Tố Trinh lại chăm chú nhìn đến thụy nhan của Thiên Hương, mơ hồ nói ra lời xin lỗi mà ngay cả chính mình cũng không đếm được đã bao nhiêu lần nói như vậy.
Ta không muốn thương tổn nàng, thực xin lỗi. Nàng đối xử với ta tốt như vậy, ta lại không thể hồi báo, thực xin lỗi. Phùng Tố Trinh thầm thì, tựa hồ trở thành khúc hát ru bên tai Thiên Hương, ngược lại, khiến nàng ngủ càng thêm say.
Vừa nghĩ đến hoàn cảnh cùng công chúa ở chung, vị Phò mã còn mặc quan phục không khỏi hoảng hốt lên. Ở một khắc hoàn toàn xuất thần cuối cùng, nàng bắt giữ đến Hạnh nhi giải thích ngữ vĩ, vì muốn xác nhận mà hỏi một lần nữa:
"Ngươi nói công chúa không uống thuốc?"
"Vâng ạ, hôm nay cũng không biết vì sao, sau khi tỉnh dậy liền sinh khí, bát dược vất vả mới sắc được cũng bị ném xuống đất vài bát. Trang ma ma chịu công chúa hết nổi, mới phái người thông báo cho Phò mã biết."
"Công chúa này, nhâm tính cũng nên có hạn độ chứ..."
Phùng Tố Trinh nghe được lời này của Hạnh nhi, trong lòng lo lắng, không chút suy nghĩ liền trực tiếp mở cửa phòng của công chúa.
"Công chúa, ta nghe nói nàng──" mấy lời còn lại bị một trận thét chói tai át đi, Phùng Tố Trinh nhìn nhìn cảnh tượng trước mắt, ngẩn ngơ.
"Còn đứng đó nhìn cái gì ? Phùng Thiệu Dân, ngươi muốn đóng cửa hay là muốn ra ngoài ? !"
Thiên Hương ngồi trên giường, quần áo nửa hở, vừa thẹn vừa giận mà che che, mấy tỳ nữ cạnh đó nhìn thấy vị Phò mã « ngày thường thần khí phong quang » lúc này lại ngây ngốc như người gỗ, thì nhìn nhau liếc mắt một cái, nhẹ nhàng mà phát ra tiếng cười giòn vang mà chỉ những thiếu nữ mới có.
"Ách, thật xin lỗi."
Phùng Tố Trinh nhanh chóng đóng cửa phòng lại, nhưng biểu tình ngây ngốc kia vẫn không thể khôi phục lại như trạng thái bình thường. Một bên, Hạnh nhi nhìn đến bộ dáng này của nàng, cũng không khỏi trêu chọc: "Phò mã gia, ngài và công chúa thành thân cũng đã hơn một năm, cớ gì còn né tránh như vậy ?"
"Ngươi biết gì, phi lễ chớ nhìn."
Phùng Tố Trinh nhíu mày, bị Hạnh nhi đùa giỡn vốn cũng không sao, nhưng lần này cảm giác mà Thiên Hương mang đến cho mình bất đồng với trước đây, « phạm vi có thể tiếp thụ trêu chọc » của nàng cũng liền có bất đồng rất lớn.
"Đem dược đưa cho ta, ngươi lui xuống trước đi."
Vâng, Phò mã. Hạnh nhi thè lưỡi, xem ra hôm nay không chỉ có công chúa phát khí, Phò mã phát khí cũng không nhỏ, đây là tượng trưng cho « vợ chồng đồng tâm » đi.
Phùng Tố Trinh chính là đợi một lúc, bông tuyết từ bên ngoài hành lang bay tới, không ngừng bám lên trên tay áo và bả vai, nhưng nàng không chút nào cảm giác, chỉ lo cúi đầu nhìn chằm chằm tầng mặt của bát dược trong tay, hoài nghi khuôn mặt được phản chiếu trên đó có giống với Phùng Tố Trinh của ngày hôm qua hay không.
Ta làm sao vậy ?
Nàng biểu tình hờ hững, ánh mắt lại tiết lộ ra hoảng loạn trong lòng.
Công chúa lúc bán khỏa thân, đôi vai trắng nõn, chiếc cổ thon dài lây dính một chút nước... Chỉ là nhìn thoáng qua nhưng lại mang đến rung động thật lớn. Phùng Tố Trinh- một kẻ thân là nữ nhân, cũng là một kẻ lần đầu tiên lĩnh hội được cái gì gọi là"Nữ sắc". Ý thức được ý tưởng vô lễ của mình, nàng lập tức dùng sức mà lắc đầu.
"Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn ── đã nhìn rồi, thì bây giờ nên làm cái gì mới tốt?"
Phùng Tố Trinh lẩm bẩm, đại khí phun ra như yên như vụ, tầng tầng điệt điệt vờn quanh thế giới nội tâm càng ngày càng không rõ. Qua một hồi chờ đợi, nhóm tỳ nữ rốt cục cũng nối đuôi nhau ra khỏi phòng, các nàng tuy là tao nhã hướng Phò mã hành lễ, rồi lại kiềm chế không nổi mà bên môi tràn ngập ý cười tình tứ của thiếu nữ.
Phùng Tố Trinh chỉ có thể cười khổ mà chỉ thị, kêu các nàng trước đi xuống mệnh cho đầu bếp nấu chút cháo trắng, tối nay mang lên cho công chúa, không cho phép để nàng ăn thịt cá dầu mỡ.
Tỳ nữ ôn nhu đáp ' hảo', một người lại tiếp một người rời đi làm việc. Lúc này, nàng đẩy cửa phòng ra, nhìn đến công chúa đang mặc áσ ɭóŧ màu trắng, ngồi ở trên giường, hai má ửng đỏ, sóng mắt lưu chuyển, nhìn rất đáng thương, một bộ xấu hổ.
Đem bát dược đặt lên bàn, Phùng Tố Trinh đầu tiên là hướng Thiên Hương khom lưng hành lễ."Vừa rồi đã mạo phạm, mong rằng công chúa tha thứ Thiệu Dân thất lễ."
"Ngô..."
Thiên Hương cúi đầu nhìn đến giày của Phò mã, bên trên tích đầy chút tuyết cùng bùn, không khó tưởng tượng rằng hắn hôm nay cũng vì sự tình lớn nhỏ mà không ngừng bôn ba khắp nơi. Mắt mi lay động, trộm nhìn vị Phò mã nghiêm cẩn liếc mắt một cái, nàng nhẹ giọng hỏi: "Ngươi, thấy rồi ?"
Phùng Tố Trinh không dự đoán được nàng sẽ hỏi như này, lại nghĩ tới vừa rồi liếc thấy cảnh xuân nữ tử, khiến khuôn mặt nàng 'xoạt' một tiếng liền đỏ bừng."Này, là nhìn thấy... Một chút chút..."
"Phùng Thiệu Dân, ngươi nói ai chỉ có một chút chút ? !"
Bởi vì vẫn còn chút phát sốt, khuôn mặt Thiên Hương nguyên bản đã nhiễm đỏ, lại bị nói chỉ có "Một chút", đối tượng vẫn là người mà nàng để trong lòng, mặc kệ là nữ hài tử nào cũng đều chịu không nổi, chỉ thấy hai vành tai nàng đều đỏ lên, liếc thấy như có vẻ sinh khí dạt dào.
Tóc dài vẫn chưa vén lên, nhẹ nhàng xuôi theo bên tai, đầu vai gầy yếu cùng thắt lưng thanh mảnh, thoạt nhìn qua chẳng có điểm nào là giống bộ dáng đã là thê tử của người ta, người bên ngoài nếu thấy còn cho rằng nàng còn là khuê nữ ngây thơ, chưa vướng sự đời.
*看起来有哪点像已为人妻的模样, 旁人见了只道她还待字闺中, 芳心未属呢.
"Ta không phải nói nàng chỉ có 'một chút chút', ta là chỉ cái khác 'một chút chút'."
Phùng Tố Trinh cảm thấy sự hiểu lầm này có chút buồn cười, khóe môi cũng theo đó giơ giơ lên, một đôi mắt đen tuyền thâm thúy cũng vì thế mà hiện ra một độ cong.
Mặc quan bào Thừa tướng long trọng, cười đến thanh nhã thản nhiên, nàng quả thực là « thần tiên trong tranh », thần thái mờ ảo, độc lập vững chãi. Thiên Hương không khỏi nhìn đến ngây ngốc.
Trước kia, Phò mã ở trong mắt mọi người đã là tuấn mỹ vô song, nhưng nàng không nghĩ tới Phùng Thiệu Dân vẫn còn có thể lột xác mà trở nên càng thêm tuyệt mỹ ── quá khứ đã là cảm giác « không ưa phấn son », gần đây lại chuyển thành khí chất « trong suốt như nước ».
Có khi Thiên Hương cũng cảm thấy rằng, Phò mã nếu như là một nữ nhân, vậy thì so với Diệu Châu tài nữ ngày trước có lẽ còn đẹp hơn.
24**
Bất luận là diện mạo hay là địa vị, Phùng Thiệu Dân càng ngày càng bất đồng thường nhân, điểm ấy cũng làm cho Thiên Hương sâu sắc bất an, cảm thấy rằng khoảng cách giữa mình và hắn bị một cỗ lực lượng hữu hình vô hình kéo ra càng lúc càng xa.
Ngày mới thành thân, Phò mã còn thường xuyên cùng nàng đánh nhau khắc khẩu, bây giờ đã học được mỗi lần đều nhường nhịn nàng. Bây giờ, Phò mã là vị Thừa tướng dưới một người trên vạn người, chuyện cần phải xử lý mỗi ngày đều chất cao như núi, đương nhiên là kiếm không ra thời gian cùng nàng đấu võ mồm.
Thiên Hương trong lòng cảm thấy ủy khuất, đầu lại cảm giác khó chịu, cuối cùng cứ như vậy mà khóc lên, khiến Phùng Tố Trinh sợ tới mức chân tay luống cuống."Ai, công chúa, nàng sao vậy ──"
Vội vàng ngồi xuống bên cạnh Thiên Hương, một tay lấy ra khăn tay, nhẹ nhàng lau lấy khuôn mặt lê hoa đái lệ.
"Làm sao vậy, có đau chỗ nào không ? Muốn ta giúp nàng xem xem hay không?"
Thiên Hương tùy ý đối phương lau hai má, cứ im lặng mà lắc đầu.
Phùng Tố Trinh bắt mạch cho nàng, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của nàng, xác nhận thân thể của công chúa trừ bỏ hơi chút suy yếu, ngoài ra hết thảy đều rất khỏe mạnh, lúc này mới thở phào một hơi.
"Nếu nàng là bởi vì phải uống thuốc nên mới khóc, ta cũng sẽ không mềm lòng."
Phùng Tố Trinh đạm đạm cười nói, cầm lấy chiếc bát trên bàn, vừa cầm thìa quấy lên vừa mỉm.
"Đến, công chúa, đem dược uống vào, sau đó ngủ một giấc, buồn bực gì gì đó đều sẽ tan biến."
" Ta không muốn uống."
Thiên Hương cau cái mũi « đã bị hơi đắng của thuốc đầu độc »."Nửa canh giờ trước vừa mới uống qua, hiện tại lại uống nữa ? Nha đầu Hạnh nhi kia nhất định là cố ý chỉnh ta!"
"Công chúa, sinh bệnh thì phải uống thuốc, đây là đương nhiên."
Phùng Tố Trinh múc một muỗng, lại lần nữa đưa tới bên môi Thiên Hương.
"Ngoan, uống thuốc xong hảo hảo tu dưỡng, qua vài ngày nàng lại có thể « cưỡi lừa lang thang, nơi nơi gây rối » rồi."
"Vì sao ta trong mắt ngươi cũng chỉ là « kẻ thích gây rối làm loạn » thôi sao ?"
Phùng Tố Trinh ngây ra một lúc, ngữ khí của Thiên Hương nhàn nhàn nhạt nhạt, lại xen lẫn oán trách và tổn thương, khiến người nghe được cũng cảm thấy khổ sở.
"Ta chỉ là nói đùa mà thôi, công chúa cởi mở hoạt bát, từ trước đến nay đều là « nguồn vui suối cười trong cung », nghe nàng sinh bệnh, tất cả mọi người đều lo lắng không thôi..."
"Ngươi cũng sẽ lo lắng hay sao ?"
"Đó là tự nhiên."
Phùng Tố Trinh ôn nhu đáp, trong lòng dâng lên hai tầng toan sáp. Một mặt, không nghĩ tới Thiên Hương nhưng lại thực nghĩ rằng chính mình trong lòng hắn không chút nào trọng yếu, mặt khác, cũng vì chính mình rõ ràng là muốn quý trọng nàng như thế rồi lại làm không được mà ảo não.
Chú ý tới nỗi sầu bi khó diễn thành lời trong mắt Phùng Thiệu Dân, Thiên Hương không khỏi vươn tay, nhẹ nhàng phủi đi tuyết hắn trên vai.
"Nhìn ngươi xem, ngay cả quan phục cũng chưa kịp thay xuống."
Âm điệu mang theo chút khàn khàn lẫn chút ôn nhu của một người bệnh, bên trong tràn đầy tình ý của Thiên Hương, Phùng Tố Trinh cảm thấy đầu ngón tay run rẩy khó nhịn, đành phải thâm thâm hít vào một hơi.
"Ai, vừa mới hạ triều chợt nghe đến chuyện nàng sinh bệnh, không kịp thay."
Lời nói nhỏ nhẹ, chất chứa vẻ khoan dung cùng bất đắc dĩ mà trước nay Phùng Thiệu Dân đối đãi với Thiên Hương, nếu như có thể, thật hy vọng bên trong cũng có thể xuất hiện loại 'tình' và 'ái' mà Thiên Hương đang chờ đợi.
"Tóm lại, trước đem dược uống vào đi, lạnh lại càng đắng."
"Vì cái gì ?"
""Lương" dược khổ khẩu mà."
*凉 药苦口Lương dược khổ khẩu: thuốc lạnh đắng miệng
Thiên Hương nhìn hắn liếc mắt một cái."Tuyệt không buồn cười."
Phùng Tố Trinh thì cười cười, chậm rãi đáp lời: "Ta là Thừa tướng lão gia, lại là tướng công của nàng, lời này nếu không buồn cười cũng là buồn cười, đây là chân lý."
"Liễu khúc hắc bạch."
*柳曲黑白Liễu khúc hắc bạch: lươn lẹo miệng lưỡi. Quốc sư họ Liễu.
"Sao nào sao nào, quốc sư chính là thần tượng mà ta sùng bái mà."
Phò mã giả ra một bộ biểu tình sùng kính khiến Thiên Hương bật cười khúc khích.
"Ngoan, đem dược uống vào. Chờ thân thể của nàng điều dưỡng xong, ta mang nàng đi xem hoa đăng kinh thành, được không ?"
"Thật sự ?" Đối với chiếc thìa lần này đưa tới bên miệng, Thiên Hương đã không né không tránh.
"Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh." Lời này nói ra vẫn là có chút chột dạ, nhưng Phùng Tố Trinh cũng quản không được nhiều như vậy.
Một đoạn thời gian kế đó, trong phòng là cực kỳ trầm mặc và bình tĩnh.
Phùng Tố Trinh tận lực uy dược cho Thiên Hương, Thiên Hương cũng ngoan ngoãn như con mèo nhỏ được dưỡng trong thâm uyển, không chút oán giận mà một ngụm một ngụm uống hết. Bất quá, dù sao dược vẫn là rất đắng, đừng nói là Phò mã gia mạo mỹ, cho dù là để cho lão hoàng đế đến uy, dược vẫn là đắng, cũng sẽ không bởi vậy liền biến ngọt.
Cho nên, Thiên Hương cuối cùng vẫn là nhăn mặt, hô to."Lưỡi của ta đều đã tê rần, hương vị này thực ghê tởm."
"Đừng lo."
Phùng Tố Trinh buông bát, hướng về phía Thiên Hương cười đến vẻ mặt thần bí.
Giữa lúc công chúa còn đang tò mò nhìn chăm chú, nàng lấy ra từ trong ngực một túi gấm lớn bằng lòng bàn tay.
Thiên Hương nhìn nhìn cách đóng gói này liền biết được chính là món mà mình thích ăn nhất- Lưu gia tra ba ── món ăn vặt dùng đường mía làm ra, cắn vỡ lớp vỏ bọc đường bên ngoài là có thể nếm được vị sữa thơm nồng bên trong.
"Oa, nhiều như vậy!" Từng viên tra ba đủ mọi màu sắc tán lạc ở trên đầu gối của Thiên Hương, tạo thành một bức tranh đẹp mắt.
Phùng Tố Trinh còn chưa nói ra câu 'không cần khách khí', Thiên Hương đã khẩn cấp bóc vỏ một khỏa, bỏ vào trong miệng.
"Ta giống như là được 'sống lại' vậy... !" Vị ngọt hạnh phúc trong miệng khiến Thiên Hương cảm động đến xiết chặt tay.
"Nói ngớ ngẩn gì vậy, nàng cũng chưa từng chết mà." Phùng Tố Trinh lắc đầu cười khổ.
"Ai, ta nói này Phò mã, ngươi khi nào thì lén tàng trữ thứ tốt như này, cư nhiên bây giờ mới chia sẻ, phải chịu tội gì a ?"
"Công chúa anh minh, cũng không nên đổ oan cho người tốt."
Phùng Tố Trinh cười mà trả lời: "Ngày hôm qua đến phủ Trương đại nhân bàn bạc quốc sự, trên đường trở về vừa lúc ngang qua, liền thuận tay mua một chút, vốn định hôm nay sai người đưa tới cho nàng."
Thiên Hương tươi cười có chút ảm đạm, không có bỏ sót câu "Sai người đưa tới" mà Phùng Thiệu Dân nói. Thật sự, đừng nghĩ nhiều như vậy vẫn tốt hơn ── tựa như hết thảy đều đã là dĩ vãng, nàng tự an ủi chính mình như vậy── hiện tại, chỉ cần có hắn ở bên là tốt rồi.
25**
Nhưng phân hư không mãnh liệt này vẫn khiến Thiên Hương cảm thấy rét lạnh.
Nàng dựa sát vào trong lòng Phò mã, muốn từ nơi này lấy đi một ít ấm áp có thể giúp nàng tiếp tục chống đỡ.
Phùng Tố Trinh mặt ngoài bất động thanh sắc, thân thể lại cứng ngắc khó thể nào động đậy, đẩy ra cũng không được, ôm lại không thể, thật sự là thế khó xử.
"Phò mã..."
Thanh âm của Thiên Hương khinh khinh nhu nhu, giống như hồ điệp ghé lên trên một đóa hoa.
"Ngươi đối xử với ta thật tốt, cho nên, ta cũng muốn đối xử tốt với ngươi. Sau này, ta sẽ không tiếp tục thường xuyên đánh ngươi nữa, ta sẽ học ôn nhu một chút, giống như Lưu Thiến đối Miệng Quạ Đen vậy, mặc kệ phát sinh chuyện gì...... Mặc kệ phát sinh chuyện gì, Phò mã, ta chắc chắn bảo hộ ngươi bình an vô sự."
Này phiên thổ lộ nói ra vô cùng trực tiếp, một chữ lại một chữ đều là nồng đậm cảm tình. Cho dù biết không có tư cách, nhưng Phùng Tố Trinh vẫn cảm thấy cảm động không thôi. Chịu cỗ cảm xúc mãnh liệt thúc đẩy, cánh tay của nàng cũng gắt gao ôm chặt lấy Thiên Hương.
"Ta chính là Phò mã của nàng, đang yên lành, như thế nào lại gặp phải loại chuyện nguy hiểm đến sinh mệnh được ?"
So với Phùng Tố Trinh không biết như thế nào cho phải, chỉ có thể lựa chọn vân đạm phong khinh mở miệng vui đùa, Thiên Hương lại trả lời khá nghiêm túc:
"Ngươi chỉ là lần đầu tiên nhậm cái chức khâm sai đại thần gì gì đó, liền mang một thân thương tích trở về, hiện tại làm chức Thừa tướng, mỗi người trong triều đình đều đối ngươi « sai đâu đánh đó », ngươi ở trong lòng quốc sư, không biết đã bị gϊếŧ chết mấy trăm lần."
Phùng Tố Trinh cười đến không chút nào chú ý. Người càng bị vây vào vị trí « đề tâm điếu đảm », đối độ mẫn cảm với chuyện sống chết lại càng lơ là. Nói trắng ra, mạng này vốn là nhặt về như vậy.
"Ngươi a, đừng cứ mỗi lúc nge nói đến những lời này thì lại dùng khuôn mặt tươi cười đến chống đỡ với ta."
Phùng Tố Trinh cằm tựa vào cái trán của Thiên Hương, giúp nàng phát hiện ra khe khẽ rung động lúc mình khẽ cười.
"Công chúa, gần đây nàng đã trưởng thành không ít."
Chính là nàng càng hy vọng, Thiên Hương có thể vĩnh viễn bảo trì bộ dáng vô ưu vô lự ngày trước.
"Ta đã là hữu phu chi phụ... Đừng cứ mãi xem ta như một tiểu hài tử." Người « đang được ôm trong lòng nàng » cực kỳ bất mãn mà ninh anh trả lời.
"Công chúa đương nhiên không phải là tiểu hài tử, nàng là một vị anh hùng hăng hái lại nhiệt huyết mà ta từng gặp qua, một thiếu nữ thiện lương lại có nghĩa khí."
Phùng Tố Trinh trầm thấp nói: "Nàng giúp ta cùng trải qua khoảng thời gian này thật sự vui vẻ, Thiên Hương."
"Thật vậy chăng?"
Vị Phò mã này hiếm khi khen ngợi mà không mang theo nửa điểm trêu chọc hoặc một tia ý tại ngôn ngoại, khiến Thiên Hương kinh ngạc mà rời khỏi l*иg ngực hắn, chính là hai mắt mong đợi mà nhìn chằm chằm đôi hắc mâu sâu sắc kia.
"Thật sự."
Phùng Tố Trinh vươn tay, tự nhiên mà đem lọn tóc bên tai công chúa vén qua.
Bất giác ngẫm nghĩ mới phát hiện, hóa ra Thiên Hương đã là người mà nàng « ràng ràng buộc buộc, nhung nhớ nhất trong lòng » trong gần hai năm làm quan này.
Nếu như có một ngày, chính mình nhất định phải từ bỏ thân phận Phùng Thiệu Dân, Thiên Hương cũng sẽ là đoạn hồi ức mà nàng không cách nào bỏ xuống được. Mặc dù là cùng Triệu Đình chia lìa ba năm cũng chưa bao giờ khiến nàng nội tâm lay động như thế, chỉ là nghĩ đến sẽ có một ngày không thể ở bên cạnh để bảo hộ cho Thiên Hương, khiến cho ngực của Phùng Tố Trinh lại ẩn ẩn bất an.
Chuyện mà nàng muốn nói với công chúa vốn rất nhiều, nhiều đến nỗi chỉ một chuyện nhỏ trong đó có nói cũng không hết. Hết thảy chỉ có thể bắt đầu kể lại từ chân tướng, mà như này, vẫn cần lắm loại dũng khí mà Phùng Tố Trinh hiện tại đang vô cùng khuyết thiếu.
"Phò mã, ta......"
Thiên Hương xuất thần mà thì thào một mình, trước cặp mắt lóe ra quang huy nóng cháy đang nhìn nàng chăm chú của Phùng Thiệu Dân, tựa hồ một câu nhiều lời cũng gây ra ầm ỹ. Nàng bất giác bắt lấy tay áo của Phò mã, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay của đã sớm đổ đầy mồ hôi, đầu ngón tay cũng suy yếu vô cùng.
Thật cẩn thận, khuôn mặt hai người tựa như nam châm hút nhau, hai bên ăn ý, chầm chậm điều chỉnh góc độ, dần dần tới gần.
"Công chúa, Trang ma ma kêu thần đến xem người uống ──A a !"
Hạnh nhi mở cửa, nhìn đến trên giường một nam một nữ đang thân mật tiếp cận, không cần nghĩ cũng biết chính mình đã phá hủy cái gì, hoa dung thất sắc mà kinh hô :
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tiểu nhân cái gì cũng chưa nhìn thấy ! Công chúa Phò mã, mời hai vị tiếp tục ! Tiếp tục !"
Thân ảnh Hạnh nhi đã biến mất ở chỗ rẽ hành lang, thanh âm kia vẫn quanh quẩn. Phùng Tố Trinh cùng Thiên Hương nhìn nhau liếc mắt một cái, trầm mặc ở trên giường đều tự mình bỏ ra chút khoảng cách.
"A──! A──!"
Cũng không biết là buồn bực hay là xấu hổ, Thiên Hương dùng sức mà đấm đấm chăn bông, trong miệng còn không ngừng phát ra thanh âm kỳ quái. Tất cả sự uể oải, suy sụp, thất vọng, kích động, chờ đợi, cuối cùng chỉ có thể hóa thành câu 'A a' kỳ quái và tiếng đấm kia.
Phùng Tố Trinh đột nhiên cười lên, cả người ngửa ở trên giường của Thiên Hương, ôm bụng mà bắt đầu cười ha ha.
"Phùng Thiệu Dân, ngươi cười cái gì cười? !" Thiên Hương lấy gối đầu đập vào bụng hắn.
Phùng Tố Trinh vẫn cười, cười đến nỗi khóe mắt tràn ra lệ quang, cười đến nỗi yết hầu khản đặc, cười đến nỗi vẻ mặt và âm điệu đều thống khổ bất kham, giống như khóc nấc. Khí huyết sôi trào, khuôn mặt chôn vào hai tay cánh tay, thân thể run rẩy không kiềm chế nổi tiếng cười quỷ dị kia.
"Phùng Thiệu Dân..."
Thiên Hương cũng phát hiện dị trạng của Phò mã, trong lòng dâng lên một cỗ sợ hãi, khiến nàng cái gì cũng không làm được, chỉ có thể nhìn Phùng Thiệu Dân cho đến khi tiếng cười của hắn ngừng lại.
"Công chúa a công chúa..."
Từ tư thế nằm mà nhìn đến người đang ngồi -Thiên Hương công chúa, Phùng Tố Trinh nâng tay, khẽ vuốt ve khuôn mặt đang hiện ra lo lắng kia.
"Bất luận, kết cục tương lai của chúng ta ra sao, ta cũng nhất định cho nàng hạnh phúc an khang."