Chương 3
Chapter 3
Ngày trở lại hoàng cung là sau khi Thiên Hương đã rời khỏi Diệu Châu được một tháng.
Bất đồng với phương thức « minh tra ám phóng » lúc trước, lần này còn nhận được sự chúc mừng do hoàng đế phái tới, đoàn tùy tùng của Diệu Châu, Bát phủ tuần án đích thân đặc phái, còn có mấy người không hiểu được khi nào thì đã có ở trong phủ đệ ── cả một đại đội nhân mã mấy chục người, khiến Phùng Tố Trinh ( đang đi ) ở đằng trước ngay cả dũng khí quay đầu lại nhìn cũng không có.
"... Chỉ là bất tài mà lại nhận được cả một biển thiên uy, đây thật sự là muốn chiết sát ta mà."
Một tay nắm dây cương, một tay kia vô thức khẽ vuốt cổ ngực, lại âm thầm thở dài trong vô số lần thở dài sáng nay.
Bị người chú mục trước nay đều không phải là chuyện khiến nàng thoải mái, bỏ qua những vấn đề tích xưa-tích nay, nam nữ bần quý, Phùng Tố Trinh đều đã được thừa thụ đủ loại ánh mắt tràn ngập kiểu dáng thiện- ác -ý.
Càng khát vọng « bình phàm» thì lại càng trở thành « phi phàm », đây cũng là loại bi vận khó tránh đi !
"Phò mã, hoàng ân to lớn đều là có nguyên do, ngươi lần này nhận được phong tước là đương nhiên, là xứng đáng."
Ước chừng ở khoảng cách hai con tuấn mã, ở bên trái, Trương Thiệu Dân nói:
"Công chúa cũng nhất định sẽ vì ngài mà vui mừng, trượng phu trác tuyệt công huân lại còn thanh minh liêm khiết, nghĩ sao thì đây cũng là niềm hạnh phúc mà tất cả nữ tử trên thế gian đều ước ao."
Phùng Tố Trinh không quay đầu lại, chính là hơi chút cảm nhận được một ánh mắt lãnh đạm lướt qua mình. Trương Thiệu Dân mặc quan phục thâm lam sắc, gương mặt đoan chính và y trang của hắn gợi nên cảm giác vắng vẻ.
Mặc dù lúc này sự kiện đã kết thúc, Trương Thiệu Dân từng đến bồi tội với nàng, mà Phùng Tố Trinh cũng thực nhanh tiếp nhận lời xin lỗi, nhưng không biết vì cái gì, trong lòng đối người nam tử này luôn luôn tồn tại chút vướng mắc.
Nếu nói lúc ấy Trương Thiệu Dân không mang tư tâm trả thù, vậy thì chính là chuyện cười trong thiên đại. Phùng Tố Trinh có thể lý giải được chuyện hắn muốn thay Thiên Hương xả giận, từ trên người một vị trượng phu "bất trung" là nàng mà lấy lại công đạo. Nếu là bình thường, Phùng Tố Trinh đại khái cũng sẽ không để ở trong lòng, nhưng sự quan tâm của Trương Thiệu Dân dành cho Thiên Hương lại khiến nàng có cỗ mạc danh phiền táo.
Nói trắng ra, Trương Thiệu Dân ngươi là 'gì đó' của Thiên Hương sao ? Khi nào thì đến phiên ngươi xen vào chuyện của hai vợ chồng chúng ta ?
── Phùng Tố Trinh tự giễu mà nở nụ cười.
Cái gì gọi là 'hai vợ chồng chúng ta' ? Chính mình đã giả phượng hư hoàng lừa gạt công chúa, sao còn có tư cách chất vấn vị nam tử yêu thầm công chúa ? Mặc kệ như thế nào...... Nàng nhắm lại hai mắt, thả lỏng tâm tình.
"Trương đại nhân khen quá lời rồi."
Thả chậm cước bộ của con ngựa, cùng Trương Thiệu Dân sóng vai mà đi, khi mở miệng nói ra lời này, vẻ mặt Phùng Tố Trinh chuyển từ tao nhã thân thiết trở thành tươi cười yếu ớt.
Vẻ rét lạnh nơi đáy mắt cũng được ánh xuân quang thay thế, lúc này Phùng Tố Trinh đã là vị Trạng Nguyên lang khiêm cung như trước."Có thể mang đến hạnh phúc cho công chúa, mới là thành tựu chân chính của Thiệu Dân."
"Phùng huynh đối công chúa thật sự là một khối tình si. Hoàng Thượng anh minh, đã tuyển được Phò mã tốt."
"Hoàng Thượng quả thật anh minh, đã tuyển được vị quan tốt như Trương đại nhân."
"Phùng huynh, ta là thật sự thành tâm hướng ngài xin lỗi, ngài vì sao còn khổ kế chế nhạo ta?"
"Trương đại nhân, Thiệu Dân cũng là thật sự bội phục ngài tự đáy lòng, ngài chớ nên đa tâm."
"Phùng huynh ──" Trương Thiệu Dân tựa hồ còn muốn nói ra gì đó, nhưng sau khi nhìn nhìn đến sườn mặt bình tĩnh của Phò mã, liền lại đem toàn bộ lời này nuốt trở lại. Cuối cùng, hắn thấp giọng nói ra chuyện vẫn đang lưu tâm nhất: "Phò mã biết công chúa hiện đang ở nơi nào đi."
Không phải hỏi nói mà là khẳng định. Phùng Tố Trinh điểm nhẹ đầu."Công chúa tốt lắm, Trương đại nhân không cần lo lắng."
"Ngươi cũng có thể không lo lắng hay sao ?" Hắn lắc lắc đầu, tiếng cười khô khốc, phảng phất nghẹn ngào."Điểm ấy, tại hạ mới thật muốn bội phục ngươi."
10**
Phùng Tố Trinh không có trả lời, chính là nhíu mi nghiêm nghị.
Đội ngũ chậm rãi hướng kinh thành mà đi đến, dọc theo đường đi khi dừng khi nghỉ, vị Phò mã trong mắt mọi người chính là tự mình cho ngựa uống nước, chưa từng cùng nói chuyện với bất luận kẻ nào.
Chạng vạng, vào kinh thành, nhìn đến cánh cổng hoàng cung cao ngất, nàng đột nhiên đạm đạm nói: "Trương đại nhân, nhìn thấy a── xem xem đó là một chỗ như thế nào ? Độ cao vô pháp chạm đến, đối ngươi và ta mà nói nơi nơi đều là cạm bẫy, công chúa lưu lại ở trong này tuyệtđối sẽ không hạnh phúc ── đây mới là việc khiến Thiệu Dân phải lo lắng."
Những lời thầm thì của vị Trạng Nguyên công mỹ mạo lúc này, khiến Trương Thiệu Dân ở tương lai vô số lần phải hồi tưởng lại, mỗi lần nhớ đến vẫn đánh rùng mình.
Âm điệu tuyệt vọng đến cốt tủy, cộng với vẻ ngang nhiên kiên định, như vậy thì Phò mã tin chắc rằng công chúa vô pháp có được hạnh phúc ở chốn hoàng cung, vì thế không chút nào ngăn cản liền để cho nàng kia rời đi.
Mà khi hắn đã biết chắc rằng chỉ có chính mình mới có thể giúp công chúa hạnh phúc, hắn liền khiến mọi người đều vô pháp ngăn cản chuyện công chúa rời đi.
Mảnh tâm tuyệt vọng cuối cùng đã có chút ánh sáng le lói ── việc Phùng Thiệu Dân đã làm, không ai có thể cản trở.
***
"Phò mã, ngươi lần này làm rất tốt, trẫm thật sự đã không nhìn lầm người a."
"Nhi thần không dám kể công, ít nhiều cũng nhờ Bát phủ tuần án Trương đại nhân đã giúp một tay."
"Hừ, Trương Thiệu Dân kia, trẫm chính là muốn hắn tạm thời triệt chức khâm sai của ngươi để trấn an Hương nhi mà thôi, cũng không kêu hắn tự chủ trương đối ngươi phạt trượng hình !"
Đêm khuya, trong ngự thư phòng, Phùng Tố Trinh bộ dáng phong trần mệt mỏi, mặc quan phục diễm hồng, quỳ một gối xuống. Nàng cũng không ngẩng đầu, bởi vì chút khó chịu nơi ngực mà nhăn mi. Cho dù nghĩ muốn biểu hiện bất mãn, vẻ mặt khó đoán của hoàng đế kia vẫn là khiến người ta không tra xét ra được chân tướng.
"Phụ hoàng bớt giận."
Nàng lại càng cúi đầu, biểu hiện ra bộ dáng đối mặt với thiên uy mà kinh sợ."Trương đại nhân đối Thiên Hương công chúa trung thành và tận tâm, cũng sẽ đối thiên tử và triều đình này hết sức hết lòng, phạt trượng nhi thần càng biểu hiện ra rằng Trương đại nhân rất ghét những kẻ bất trung, nhi thần vì lẽ này mà thực sự tôn trọng."
"Dân nhi của ta thật sự rất khiêm tốn, đến, đứng lên đi."
"Dạ."
Thanh âm cười ha hả của Hoàng đế nghiễm nhiên là lời cho phép Phùng Tố Trinh đứng dậy, nàng đứng ở trước mặt vị cửu ngũ chi tôn, đôi mắt trong trẻo dù đã trải qua một ngày bôn ba nhưng vẫn sáng ngời hữu thần.
Hoàng đế nhìn nàng một lúc, tươi cười đầy mặt, trên mặt lộ vẻ « đối vị Phò mã trẻ tuổi này vừa lòng mười phần ».
"Phụ hoàng, về chuyện Đông Phương Hầu......"
"Hắn cũng có quan hệ huyết thống với trẫm, đừng quá khó xử hắn."
Phùng Tố Trinh ngẩn người một giây, vô pháp xác định chữ "Khó xử" này của hoàng đế là ý gì.
"Phụ hoàng, Đông Phương Hầu mặc dù tự biện tất cả đều là do một mình hắn gây nên, nhưng kiến trúc của Ngụy hoàng cung này đã chứng minh rằng vây cánh của hắn rất đông, căn cứ theo những gì nhi thần biết, chỉ sợ là ngay cả Dục Tiên Bang giáo chúng cũng có tham dự trong đó, nếu không điều tra thêm thì──"
"Nếu hoàng đệ đã nói là do một mình hắn làm, vậy xem như 'một mình hắn làm' thì được rồi. Về phần « mấy kẻ chưa biết có tồn tại hay không » này, coi như là cho bọn họ một « cơ hội thu tay lại » đi."
"Nhưng, phụ hoàng ──"
"Còn có vấn đề gì sao, Phò mã?"
Vẻ mặt Phùng Tố Trinh nháy mắt hiện lên đủ loại suy nghĩ.
Hoàng đế ám chỉ thực rõ ràng, lần này phái nàng đi Diệu Châu chính là muốn mượn tay nàng để diệt trừ Đông Phương Hầu mà thôi, những người khác, nhất là Dục Tiên Bang, cũng không phải là đối tượng cần phải trừ khử. Nếu Phùng Tố Trinh tiếp tục truy tra chuyện này, chắc chắn sẽ khiến cho hoàng đế mất hứng.
"Thiệu Dân ngu muội, làm việc xúc động lỗ mãng, mong rằng phụ hoàng càng nghiêm huấn trách." Phùng Tố Trinh lại quỳ một gối xuống, cung kính mà hành lễ."Phụ hoàng trạch tâm nhân hậu, thật là phúc của nhân dân chúng ta, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Thần sắc không kiên nhẫn của Hoàng đế sau khi nghe những lời này liền khôi phục lại vẻ vui sướиɠ.
"Dân nhi, ngươi còn trẻ mà. Được rồi, một ngày tới lui cũng mệt mỏi rồi, nhìn ngươi ngay cả y phục cũng chưa kịp thay, nói vậy chắc cũng chưa quay về phủ."
Phùng Tố Trinh cúi đầu nhìn nhìn chính mình, hổ thẹn trả lời: "Vâng, nhi thần cáo lui."
"── Đừng quá phóng túng Thiên Hương, đúng thời điểm liền đem nàng mang về đây." Ánh mắt Hoàng đế thoáng chút vẩn đυ.c rồi lại lộ ra mẫn duệ.
"Tin chắc Phò mã hẳn là nắm rõ hướng đi của công chúa đi, trẫm chính là đem con gái phó thác cho ngươi, ngàn vạn lần đừng làm cho trẫm thất vọng."
"...... Vâng, nhi thần hiểu được."
Phùng Tố Trinh bình thản đáp lời, sau đó lập tức rời khỏi ngự thư phòng. Mãi sau khi vào hoa viên, nàng mới dám nặng nề thở ra một hơi. Đi đi, công chúa, cùng nam nhân mà nàng ấy thích đi được càng xa càng tốt ──nơi này, thật sự không thích hợp với nàng ấy.
"U ~ ta còn tưởng, vị quan nhân nào lại hưng trí như thế, không sợ sương đêm phong hàn mà ở trong ngự hoa viên thưởng nguyệt ngắm hoa đây, nhìn mới biết, đây còn không phải là vị Phò mã gia quốc sắc thiên hương của chúng ta hay sao ?"
Thanh âm châm chọc, lanh lảnh, giống hệt chất giọng mà các thái giám hay hoạn quan thường có.
"Quốc sư, trùng hợp gặp mặt tại đây, ngài cũng rất là phong nhã mà."
Phùng Tố Trinh tựa tiếu phi tiếu mà đáp lời:
"Thiệu Dân còn tưởng rằng là vị công công nào đã trễ thế này còn vì chủ tử mà pha trà rót nước, đang muốn mở miệng hỏi thăm, lại không nghĩ rằng nào có công công nào đâu, đây là quốc sư đại nhân mà !"
"Ngươi ──"
"Ai, xem Thiệu Dân này, nhĩ lực cũng không biết ra sao, lại đem tiên nhân xem là tên khất cái, chim quyên hót lại nghe thành quạ đen kêu, thất kính thất kính, mong rằng Quốc sư bao dung, bỏ qua trách cứ a."
11**
Phùng Tố Trinh nói năng lộn xộn, chính là không cho đối phương nói chuyện.
"Trạng Nguyên công không chỉ bẩm sinh có được một khuôn mặt giống như nữ nhân, ngay cả cái miệng cũng lợi hại như nữ nhân mà."
Chỉ có hai người, quốc sư cũng không cố bày ra lễ tiết dối trá, trực tiếp lộ ra khuôn mặt âm ngoan phẫn hận.
"Đúng rồi, nghe nói ở Hợp Huyền xuất hiện một người rất giống Thiên Hương công chúa, còn đem bang hội của lão phu đánh cho tơi bời hoa lá, nhưng chuyện này thật sự không có khả năng ── cho nên, hẳn là Phò mã cũng sẽ không phản đối lão phu xử trí nàng đi?"
Phùng Tố Trinh tươi cười cũng thật sự tao nhã, một chút độ cong cũng không thay đổi, một tia run rẩy cũng không xuất hiện.
Dáng người khí cao thanh cốt, diễm hồng như huyết, như một đóa hoa vĩnh viễn cũng không úa tàn, vô cùng chói mắt, phi thường hoa mỹ, rực rỡ giữa đêm tối.
"Đối Dục Tiên Bang bang hội bất kính cũng chính là đối Hoàng Thượng bất kính, Thiệu Dân như thế nào lại phản đối quốc sư giáo huấn tên vô lễ kia ?"
Ý cười tuyệt mỹ tôn lên hắc mâu lãnh liệt, đường cong khuôn mặt nhu nhã nhưng lại phác họa lên đường nét cường hãn hết sức bức người.
"Như vậy, Thiệu Dân về phủ trước vậy... Chỉ mới là một con khổng tước thanh hoàn độc, hiện tại trên người vẫn còn lưu chút tàn độc, nếu bởi vì lo lắng quá mức chuyện an nguy của công chúa mà đột nhiên phát tác, Thiệu Dân sẽ vô pháp tha thứ."
"Phò mã cát nhân thiên tướng, chút độc chút đòn làm sao thương đến ngươi được ?" Quốc sư vẫn cứ xả một màn mỉm cười, hiểu được độc của Thiên Hương công chúa đã bị chữa khỏi, cũng hiểu được người trước mắt đã biết kẻ hạ độc thủ là ai.
"Quốc sư chưa nghe rõ lời của Thiệu Dân mà......" Phùng Tố Trinh mỉm cười thanh nhã bình thản, giọng nói hòa hoãn ôn nhu."Ta là sợ thương đến ngươi."
***
Tại phủ Phò mã, Phùng Tố Trinh thay đổi trường bào đạm hoàng sắc thường mặc hằng ngày, một mình đứng ở cạnh hồ nước trước phòng.
Gió thu xào xạc khiến mặt hồ gợn sóng, nàng ngưng thần nhìn một hồi, cảm thấy rằng hồ kia giống như chính mình hiện tại, thầm nghĩ bình tĩnh lại vô pháp làm được.
"Đi thông báo cho Nhất Kiếm Phiêu Hồng, nhanh chóng mang công chúa rời khỏi Hợp Huyền."
" Dạ, Phò mã."
Phùng Tố Trinh vẫn nhìn đến bóng trăng nơi đáy hồ, người nọ sau khi đáp một tiếng trả lời rất nhỏ liền nhanh chóng biến mất. Mới vừa rồi tâm còn sinh khí giống như tàn mộng cuối xuân, hiện thời trong lòng chỉ còn lưu lại nỗi cô độc của một kẻ chợt tỉnh mộng.
"Công chúa a công chúa, chuyện ta có thể làm cho nàng cũng chỉ có như vậy, mảnh hạnh phúc còn lại thỉnh nàng cùng nam tử mà nàng thích cùng nhau truy tìm, chớ nên trở về." Nàng khẽ thì thầm, thầm cầu nguyện, thầm hy vọng, mong nguyện vọng này có thể trở thành hiện thực."Thiên thiên vạn vạn, chớ nên trở về, Thiên Hương."
Cả đời Phùng Tố Trinh tràn ngập thất vọng, mà lần này cũng không ngoại lệ, sau hai tháng rời đi, công chúa liền trở lại.
***
Ôn nhu hương, anh hùng trủng, thanh lâu kỹ viện, từ xưa đến nay đó đều là biểu tượng cho một thị trấn phồn hoa náo nhiệt.
Vào ngày thứ năm ở Hợp Huyền, Thiên Hương xăm xăm thay đổi một thân trường bào nho nhã lịch sự, cầm chiết phiến trong tay, đầu đội khăn vấn, giả dạng thành một thư sinh thanh tú. Soi gương một phen, vừa lòng cười cười, tung tăng bước vào thanh lâu nổi danh khắp Ký Châu ── Vân Tụ Phường.
* Ôn nhu hương, anhhùng trủng, thanh lâu kỹ viện温柔乡, 英雄冢, 青楼妓院: làng quê thanh bình, mộ phần danh nhân, kỹ viện.
Sáng nay vừa xuất hiện một thanh lâu nữ tử từ trước đến nay bán nghệ không bán thân,
chỉ ngẫu nhiên nhận lời mời của mấy công tử có tiền cùng đi du thuyền trên hồ, đánh đàn ca múa. Biết điểm ấy, Thiên Hương mới có thể chọn lúc này mà đi "Bái phỏng".
Nàng tuy rằng lớn mật, nhưng tuyệt không có khả năng đối « một thanh lâu bách thái của buổi tối » sinh ra nửa điểm hứng thú, nàng chỉ muốn biết mặt vị hoa khôi tên là Hồng Diệp ấy mà thôi.
Từ trước lúc vào thành đã nghe nói tới, hoa khôi của Vân Tụ Phường là một người tài hoa lại có học thức cùng với Phùng thiên kim của Diệu Châu tri phủ đều là tuyệt sắc mỹ nhân,
mà Hồng Diệp kia sinh ra trong gia đình quan lại, không may gia cảnh sa sút, bất hạnh lưu lạc đến thanh lâu, thân thế như vậy càng tăng thêm hình tượng « mặc dù thân ở giữa chốn bùn nhơ nhưng trong sạch bất nhiễm » của nàng.
Bất quá, chuyện thật giả ly kỳ cảm động, hoàn toàn không phải điểm mà Thiên Hương để ý ── quan trọng nhất chính là, nàng tò mò vì nghe đồn dung mạo của Hồng Diệp kia có thể địch với Phùng Tố Trinh.
Thiên Hương ở trong Vân Tụ Phường ăn ăn uống uống suốt một buổi trưa,
cuối cùng đợi đến khi hoa khôi đến nơi, chỉ thấy nàng đang ôm lấy nữ tử hầu rượu bên cạnh, mồm mép lém lỉnh mà nói:
"Tiểu sinh thật cảm tạ vị tỷ tỷ này, trước khi chia tay liền 'thơm' một cái để làm kỷ niệm đi ?"
Nói xong liền đem khuôn mặt trắng nõn non mịn của mình thấu qua, nhưng được đến chính là một ngón trỏ điểm nhẹ.
"Phùng công tử, ngươi thật biết nói đùa."
Nữ tử áo lam phong tư yểu điệu, mặc dù không phải hoa khôi nhưng khá là khí chất, xem ra cũng đã quen ứng phó với mấy khách nhân không biết đúng mực, tươi cười mềm mại đáng yêu mà lão luyện.
"Trách không được ta a, tỷ tỷ ngày thường xinh đẹp như vậy, nam tử nào nhìn thấy đều cũng sẽ mơ tưởng."
Thiên Hương cười cười lại uống tiếp một ngụm rượu, không chút nào để ý chuyện bị đối phương cự tuyệt. Nguyên bản cũng chỉ là nói đùa mà thôi, nàng kia nếu muốn 'đυ.ng chạm' thật, chính mình sợ là cũng không đáp ứng.
"Phùng công tử tuấn tú văn nhã, nhưng lời này nói ra lại làm tổn thương không ít trái tim nữ nhân đi."
"Chỗ nào lại thế, tiểu sinh từ trước đến nay chỉ nói lời thật lòng."
Có lẽ là vì ánh mắt trong suốt hồn nhiên của Thiên Hương, cho nên « nét cười và bộ dáng lúng ta lúng túng hệt như Đăng Đồ Tử » này khi lọt vào mắt nữ tử lại giống như một tiểu đệ đệ, quả là đáng yêu.
Hai người lại khinh thanh tế ngữ trò chuyện trong chốc lát, nữ tử mới lưu luyến không rời mà cúi người cáo biệt.
Thiên Hương hưng phấn mà nhìn về phía đài cao ở lầu hai, chú ý tới phía sau rèm đã xuất hiện một thân ảnh nữ tử mảnh khảnh, điều này khiến cho nàng so với lúc sáng nay đến đây còn cao hứng hơn.
Không cần phải qua bất luận kẻ nào giới thiệu, hoa khôi phía sau rèm bắt đầu đánh đàn, nguyên bản, đại sảnh đang huyên náo bỗng chốc đều trở nên im lặng.
Tiếng đàn mang luật động cao nhã ôn nhuận, trừng trừng động tâm, tràn ngập mềm mại cùng trấn an, xuất phát từ tận đáy lòng của một nữ tử chính thống.
Thiên Hương đối cầm nghệ vốn là không có nghiên cứu, nhưng từ lúc đã nếm qua Vong Tình Đan, nàng cũng đã xem qua không ít sách về cầm kĩ.
Bởi vì, mỗi lần ngẫu nhiên nhìn thấy thân ảnh Phùng Thiệu Dân ở trong hoa viên đánh đàn, như vậy siêu trần thoát tục, như vậy thanh lãnh cao ngạo, vị Phò mã gia này cho đến nay vẫn sờ không ra tính cách,
toàn bộ toàn bộ đều là không giống người thường như vậy, thâm thâm lay động nội tâm của nàng, khiến nàng không nhịn được mà muốn dõi theo.
Chính là, Thiên Hương cũng không hỏi Phùng Thiệu Dân cách đánh đàn ── không giống thói quen như khi nàng gặp được nan đề sẽ đi tìm thân ảnh Phò mã ── ngược lại, nàng mượn vài quyển sách giáo thụ cầm nghệ ở chỗ Cúc phi, sau đó tự mình khổ tâm nghiên cứu một phen.
Nghĩ muốn đợi đến lần gặp sau, tự mình có thể trở thành người cùng đánh đàn bên cạnh Phùng Thiệu Dân, mà không phải chỉ là một khán giả đứng ở xa xa mà hâm mộ như hiện tại, Thiên Hương vì thế cơ hồ là mất ăn mất ngủ mà luyện tập và nghiền ngẫm. Hiện tại hồi tưởng lại, đến tột cùng thì vì cái gì khi đó chính mình phải làm như vậy đây ?
12**
Thật sự không rõ, ngay cả một chút cũng không hiểu được.
Hiện giờ nghe được loại âm luật hoàn toàn bất đồng với « tiếng đàn lãnh liệt thê tuyệt » của Phùng Thiệu Dân, Thiên Hương không khỏi lâm vào trong nỗi nghi hoặc mà chính mình đã « né tránh lâu ngày, không muốn nghĩ tới ».
Vừa rồi, bị hỏi họ gì, sau đó không chút do dự mà đáp là "Phùng", điểm ấy khiến chính mình nháy mắt hối hận muốn cắn lưỡi. Liền ngay cả hiện tại, một thân nho trang đạm hoàng cận bạch đang mặc này cũng thế, bởi vì nhớ tới cách phục sức mà hắn thường mặc, cho nên, rất nhanh liền mua, không thèm cân nhắc kiện nào khác nữa.
"...... Phùng Thiệu Dân, ngươi rốt cuộc đã đối ta hạ loại dược gì rồi ?" Thiên Hương hai tay ôm lấy đầu, phiền não không thôi, cằm đồi phế mà ghé đến trên bàn, không chút sinh khí.
Gần đây, cứ không ngừng nhớ tới những ngày ở chung cùng « quỷ đáng ghét Phò mã » kia, mỗi một lần hồi tưởng lại càng khiến Thiên Hương thâm thâm sợ hãi.
Loại hoảng loạn sốt ruột này, loại sợ hãi lo lắng này, cùng loại tư niệm không biết khi nào đã dây dưa trong lòng, quặn thắt mảnh tâm.
Đã, không có biện pháp tái nhìn thẳng vào ánh mắt của Nhất Kiếm Phiêu Hồng.
Yết hầu dâng lên một trận nghẹn ngào, Thiên Hương dùng sức xoa xoa khuôn mặt, muốn ức chế nước mắt đang manh nha hiện lên trên khóe mắt.
Không thể, như thế nào lại có thể như vậy đây ? Kiếm Ca Ca đối xử với nàng tốt như vậy,
mặc kệ chính mình muốn đi đâu cũng đều đáp ứng, bất luận muốn làm cái gì cũng đều được hắn ủng hộ, rõ ràng người mà mình thích nhất chính là ──
Một trận thét chói tai và tiếng ồn ào của khách nhân giữa lúc tiếng đàn đã ngừng lại.
Thiên Hương bừng tỉnh từ trong thế giới khổ não mơ hồ, lúc này mới chú ý rằng từ sau khi hoa khôi xuất hiện, tâm tình của mình tựa hồ cũng trở nền dần yếu ớt như tiếng đàn kia, tựa như là đối vị « nhất khuynh chung tình » của mình mà phát tiết bất mãn, trong lòng tràn đầy buồn bực không vui.
Thực đáng sợ, đây là điều mà thế nhân thường nói: "Âm nhạc có thể di tình dưỡng tính" hay sao ? Nếu cứ tiếp tục "di" như vậy mà "dưỡng" thành, chỉ sợ chính là một nữ tử « động chút liền khóc, yếu ớt đến nỗi vô pháp sống một mình một người ».
Lấy lại tinh thần, đi đến nơi thanh âm truyền tới,
Thiên Hương cùng mọi người đang ngẩng đầu nhìn đến chỗ lầu hai của hoa khôi, rốt cục cũng biết được nơi tiếng thét chói tai phát ra.
Mặc một thân đạm lục y trang hoa quý, mái tóc thẳng dài đổ xuống trên vai, lóe ra tinh quang lấp lánh, hoa khôi Hồng Diệp là một nữ tử xinh đẹp nhỏ nhắn, nhã nhặn như hoa.
Vô cùng lạc lõng với « dáng người nhu nhược của nàng » chính là, một gã cự hán râu ria chiều cao gần hai thước, đang cầm lấy tay cổ tay nàng, vẻ mặt vô cùng hèn mọn.
Một nữ hài tử trông hình như là một thị nữ ── mà cũng chính là chủ nhân của tiếng thét chói tai vừa rồi ── vội vội vàng vàng mà lôi đến lão bảo cùng một đám nam tử hộ vệ.
Lão bảo đầu tiên là ôn tồn mà bám sát gã cự hán lỗ mãng để khuyên bảo,
nhưng thái độ ngang ngược của đối phương vẫn không giảm, khuôn mặt hoa khôi tái nhợt, tựa hồ đang ẩn nhẫn cảm giác đau đớn trên cổ tay.
Cho dù là loại tình huống này, hoa khôi cũng không lộ vẻ thất kinh, chính là trầm mặc thừa thụ cách đối đãi bạo lực của gã cự hán.
Nàng rõ ràng phi thường sợ hãi, nhưng tự tôn cũng không cho phép nàng biểu lộ ra, nhận thấy được điểm ấy, Thiên Hương cao cao thiều mi, bội phục mà nở nụ cười.
Kế tiếp chính là một màn « cứu mĩ toàn vũ hành ».
Cự hán mặc dù thân hình khổng lồ nhưng động tác cũng không ngốc, hiểu rõ được trình độ võ công của mình, trải qua một phen đánh nhau, liền đã đem một đám bảo tiêu của thanh lâu đánh cho ngã nhào.
* cứu mĩ toàn vũ hành. 救美全武行: cảnh anh hùng cứu mỹ nhân trong hý kịch
Thiên Hương cau mày, nghĩ thầm rằng nếu chính mình đi lên đánh « tên gia hỏa không có vẻ gì lợi hại » này cũng không khó, nhưng đã đáp ứng với Nhất Kiếm Phiêu Hồng rằng nàng sẽ không gây chuyện ở thanh lâu, thật sự không muốn đánh vỡ hứa hẹn.
"── đáng tiếc Phùng Tố Trinh kia đã chết, bằng không nhất định phải đem nàng ấy cùng nàng này thu về làm lão bà !"
Cự hán ghé vào khuôn mặt Hồng Diệp, toan muốn âu yếm, một bộ tư thế người thắng đang muốn lĩnh chiến lợi phẩm.
Thiên Hương nhịn không được, đề khí hét lớn một tiếng, khiến cho đài cao cũng phải rung động.
Trong lúc mọi người ở đây đang ôm lấy lỗ tai, nàng một cước khinh thân, nhảy lên lầu hai chỗ cự hán, hướng khuôn mặt ghê tởm kia chính là một cước đá phi thật mạnh.
Không dự đoán được vẫn còn có cao thủ, càng không dự đoán được vị cao thủ này cũng không ấn quy tắc giang hồ « trước báo danh, sau đấu võ », cự hán bị đá đến trở tay không kịp, thân hình hai thước nháy mắt hướng vách tường lao tới, lưu loát xao mở một lỗ thủng to tướng.
"Vui đùa kiểu gì vậy, bằng « khuôn mặt giống Trư Bát Giới đầu thai » như ngươi mà cũng dám mơ tưởng thú được Phùng Tố Trinh?"
Thân mình đứng thẳng, đưa lưng về phía Hồng Diệp vẫn đang kinh ngạc, vị thiếu niên mặc bạch bào trước sau một bộ ngang nhiên bất khuất.
"Để cho ta nghe thấy thì hay rồi, tên gia hỏa « không hiểu lễ nghi, lớn lên đầu óc đều là thịt mỡ » này, Diệu Châu tài nữ chính là vị tân nương mà bản công tử đã đính ước ! Khi nào thì đến ngươi kêu tên của nàng, ngươi không muốn sống nữa a !"
"Xú tiểu tử ──"
"Ngươi còn dám kêu một tiếng!"
Toàn thân chợt lóe, chỉ trong nháy mắt đã xông đến trước mặt gã cự hán chỉ mới vừa đứng lên.Vị thiếu niên « gầy yếu ở trong mắt mọi người », lại đem gã địch nhân « vừa rồi đã đánh bại vài tên nam tử » trở thành tiểu hài tử, dùng chiết phiến đánh vào mông.
Đừng nói là huy quyền, động tác ra tay của thiếu niên nhanh chóng lưu loát, nhìn như không có phương pháp võ công gì, rồi lại có thể đánh cho ngươi không chút phản kích hay đường sống.
Cự hán thất bại, trước khi bỏ đi liền để lại một câu mà hết thảy ác nhân thường hay nói
"Nhớ kỹ cho ta.",
Thiên Hương thì hướng phương hướng hắn đào tẩu làm ra một cái đại mặt quỷ.
"Ai muốn nhớ ngươi a ? Bản công tử sau này còn muốn tiếp tục ăn thịt heo mà !"
Mọi người phía dưới ba ba vỗ tay, trầm trồ khen ngợi, lão bảo cũng cảm kích mà nắm lấy tay Thiên Hương, nói nàng chính là khách nhân vĩnh viễn của Vân Tụ Phường. Thiên Hương trái lại xấu hổ cười cười, nàng cũng chưa hề nghĩ sẽ « hai ba ngày lại chạy tới kỹ viện », lần này chỉ là trường hợp đặc biệt.
"Công tử." Quay đầu, liền nhìn đến Hồng Diệp dịu dàng cúi người.
"Ai, đừng như vậy."
Thiên Hương đưa tay nâng nàng dậy, cũng không suy xét chính mình hiện tại là đả phẫn nam tử, động tác như vậy liền khiến cho khuôn mặt diễm nhu của Hồng Diệp hiện lên một tia chán ghét đồng dạng lúc trước đối mặt với cự hán. Thiên Hương chú ý tới điểm ấy, tâm tính nghịch ngợm liền nổi lên, lập tức giơ lên « sắc lang tươi cười » mà mình đã luyện tập hồi lâu.
"Hồng Diệp cô nương, tiểu sinh cũng chẳng phải vô cớ thi ân, nàng dù sao cũng phải cấp chút hồi báo xứng đáng a."
"Đó là tự nhiên." Tuy rằng xem ra cùng tuổi với Thiên Hương, Hồng Diệp ứng đối lại thập phần thành thục, có chút khiêm tốn máy móc khiến nàng càng làm cho người ta đau lòng.
Đáng tiếc, Thiên Hương cũng không phải nam nhân, đối mặt với vị nữ tử « khiến người nghĩ muốn che chở », nàng vẫn tiếp tục trò đùa dai."Vậy...... Đến, Hồng Diệp tỷ tỷ, xem như kỷ niệm giữa hai người chúng ta, 'thơm' một cái đi!"
13**
"Ngươi ──!"
Hóa ra là dẫn sói vào nhà hay sao ?
Lão bảo trăm hối vạn hận mà trừng mắt nhìn thiếu niên « còn chưa kịp lớn lên liền một bộ quỷ háo sắc », hộ vệ hiện tại cũng thành một đám vô dụng, mỗi người đều quỳ rạp trên đất kêu đau, muốn đuổi đi một thiếu niên « có thể đánh thắng cự hán » là tuyệt không thể.
Ngay trước khi Hồng Diệp còn chưa chịu nhiều tổn thất ( bọn họ) phải tống cổ hắn (Thiên Hương ) đi.
Thiên Hương hưng trí bừng bừng mà nhìn đến vẻ mặt Hồng Diệp, khuôn mặt hiện lên đỏ ửng lo lắng, 'mỵ' mà không 'yêu', 'diễm' mà không 'tục', trong lòng tựa như đang có « thiên nhân giao chiến ». Quả thật là, một đại mỹ nhân danh phù kỳ thật mà. Thiên Hương tận lực cười đến càng hạ lưu, muốn xem xem khuôn mặt kia lại sẽ xuất hiện dạng thần thái gì.
"Hồng Diệp tỷ tỷ, chỉ là 'thơm' một cái, tiểu sinh sẽ ôm « khỏa tâm thỏa mãn » mà ly khai !"
Đối với người từng gặp qua thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Phùng Tố Trinh- Thiên Hương- mà nói, Hồng Diệp mỹ thì mỹ nhưng không đủ rung động, bất quá bộ dáng « dễ dàng bị mình chọc giận » như vậy lại thật sự thú vị......
Đúng rồi, đúng rồi, nói như này, liền giống như tên Phò mã gia gàn bướng kia, rõ ràng đã tức chết còn miễn cưỡng trang vẻ nhã nhặn, khiến cho người nhìn thấy ── đương nhiên là Thiên Hương ── cũng có cảm giác thành tựu, càng muốn tiếp tục khi dễ, loại tư liệu sống thú vị như vậy, căn bản là cầu cũng khó thấy !
"── ta hiểu được."
"Ah ?"
Tươi cười bướng bỉnh đắc ý dương dương còn cương ở trên mặt, Thiên Hương nhất thời bất đắc dĩ chỉ có thể phá lệ sững sờ ở đương trường.
Khuôn mặt Hồng Diệp tới gần, nhẹ nhàng giữa tiếng kinh hô của mọi người, vạn phần nhanh chóng, ( mà ) hôn bên má phải của Thiên Hương.
***
"Nhất Kiếm Phiêu Hồng."
Giữa chợ, nam tử anh tuấn mặt lạnh nghe được khinh gọi cũng không dừng cước bộ, chính là dùng dư quang nơi khóe mắt xem kỹ đám người đang lui tới.
"Phò mã gia có lệnh, thỉnh ngươi mang Thiên Hương công chúa nhanh chóng rời khỏi Hợp Huyền."
Phát ra từ trong đám đông, dễ dàng bị tiếng giao dịch vui đùa ầm ĩ che đậy.
Tuy rằng từ độ lớn nhỏ của thanh âm có thể dò ra người nọ từ vừa rồi liền đi theo bước chân của mình mà bảo trì đồng dạng khoảng cách, nhưng quả thật không cách nào nhận ra đến tột cùng là thanh âm do ai phát ra.
Nhất Kiếm Phiêu Hồng trầm mặc mà điểm điểm đầu.
Không cần hỏi ra nguyên nhân, cũng không cần biết lý do, chỉ cần đến từ sự an bài của Phò mã, nhất định chính là vì tương lai tươi sáng của Thiên Hương. Loại tri thức này, đã thành lập sau vài lần giao thác cùng Phùng Thiệu Dân.
Đến Vân Tụ Phường ── cái thanh lâu mà ở trước lúc hắn rời đi làm chút việc, Thiên Hương nói rằng muốn đi dạo một cái── vừa vặn nhìn đến một nữ tử có diện mạo không tầm thường hôn lên má của Thiên Hương.
"Nàng, nàng, nàng vì sao lại hôn thật a ? !"
Thiên Hương áp tay lên hai má của mình, một bộ « rất sợ đối phương còn có thể tiếp tục khinh bạc nàng », liền ngay cả Nhất Kiếm Phiêu Hồng cũng bởi vì cảnh tượng mạc danh kỳ diệu này mà mở miệng cười lớn.
"Ta chỉ là nói đùa, nàng vì sao lại hôn thật a ? !"
Hai mắt to tròn kinh ngạc nhìn đến Hồng Diệp, như là đang nhìn cái gì gọi là « nữ tử đồi phong bại tục, hổ thẹn nữ tắc ».
"Nàng thật sự cũng giống như tiểu tử họ Phùng kia, một chút cũng phân không rõ lời nào là vui đùa, lời nào là đứng đắn..."
Người luôn luôn bình tĩnh có lễ như Hồng Diệp cũng nổi giận, trên mặt đều là nét ửng đỏ của vừa thẹn vừa giận."Là ngươi lật lọng trước đi? ! Người nói muốn hôn chính là ngươi !"
"Ta nào biết nàng lại xem là thật !"
Thiên Hương chỉ vào Hồng Diệp, một bộ « đều là lỗi của nàng ». Được tiện nghi còn khoe mẽ càng khiến người tức giận, Hồng Diệp tức giận đến nỗi tay nắm thành quyền, thật muốn đem tất cả lễ tiết ứng đối đều vứt bỏ, trực tiếp ném cho thiếu niên một cái tát.
"Văn Xú, đi thôi."
Nhất Kiếm Phiêu Hồng không biết khi nào thì đã đi đến phía sau Thiên Hương,
không đếm xỉa tới lỗ thủng nơi vách tường và dấu vết đánh nhau nơi lan can, chính là bỏ lại một tấm ngân phiếu « đủ để xây được một Vân Tụ Phường khác ». Hắn giữ chặt sau cổ Thiên Hương, nàng thì tựa như một con « tiểu miêu trốn nhà » mà bị dắt ra cửa chính.
Thiên Hương không có phản kháng, nhưng vẫn nhớ chuyện hướng « đám người đang trợn mắt há mồm » cùng Hồng Diệp mà vẫy vẫy tay.
"Hoa khôi tỷ tỷ, cám ơn nụ hôn của nàng, lần sau gặp lại."
"Ngươi đừng đến nữa !"
14**
Hồng Diệp tức giận đến dậm chân, nhưng nhận thấy được vẻ nghịch ngợm trong đôi mắt thuần khiết của thiếu niên, rốt cục phát hiện đối phương chính là một hài tử tâm tính bát quái một chút mà thôi, không có ý tứ mạo phạm, vì thế cũng nhịn không được « trong dạng tình huống như này » mà nhẹ nhàng bật cười.
Ra khỏi Vân Tụ Phường, Nhất Kiếm Phiêu Hồng vẫn là nắm cổ áo nàng kéo đi một đoạn."Văn Xú, thu thập một chút đồ đạc, chúng ta lập tức rời đi."
"Vì cái gì?"
Nhất Kiếm Phiêu Hồng dừng cước bộ, buông cổ áo của Thiên Hương ra, nghiêm túc trả lời: " Người của Phò mã tới cảnh cáo, nơi này không nên ở lâu."
Thiên Hương giống như đã nghĩ đến cái gì, thật lâu cũng không nói gì. Nghĩ đến nàng là đang giận chuyện Phò mã phái người theo dõi bọn họ, Nhất Kiếm Phiêu Hồng vừa mới muốn mở miệng giải thích, chợt nghe đến lời thầm thì nhu nhuyễn.
"... Hắn biết là ta ở đây..."
Kia cơ hồ là ngữ khí thụ sủng nhược kinh khiến hắn ngực một trận đau nhức. Thiên Hương cúi đầu, sườn mặt tràn đầy vẻ vui sướиɠ hiếm thấy, đó là... Khuôn mặt hạnh phúc của một nữ tử. Nhất Kiếm Phiêu Hồng giác ngộ trong bi thương, nhắm lại hai mắt.
Hóa ra, không phải là 'khi nào thì chia lìa', mà là 'đã đến lúc chia lìa'.