[Đồng Nhân] Tân Nữ Phò Mã

6.83/10 trên tổng số 23 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
[BHTT][Đồng nhân] Tân nữ phò mã Tác giả: qwerty67 Tình trạng: Hoàn ( 16 chương + 4 gian mạc ) Editor: Bé Na Beta: Mấy Con Đũy Nghèo Khổ ( Fb.com/qideasgroup )
Xem Thêm

Chương 2
Chapter 2

Trong miếu nhỏ cũ nát, Thiên Hương đầu tóc dính ướt có chút rối loạn, đáng thương hề hề mà đánh vài cái hắt xì. Nàng cũng không giống như mọi khi « che cũng không che », ngược lại, khá thục nữ mà bịt kín miệng mũi, chỉ phát ra thanh âm yếu ớt có thể dễ dàng bị tiếng mưa rơi che đậy. Ở phía sau, Nhất Kiếm Phiêu Hồng đang dựa vào vách tường mà ngủ, thật sự không muốn đánh thức hắn.

Bả vai gầy yếu chợt run rẩy, Thiên Hương rón rón rén rén đi đến cửa miếu.

Trời đang đẹp như thế nào đột nhiên lại đổ mưa đây ?

Hai tay trảo lấy ngoại bào trên vai, run run lại đánh một cái hắt xì.

"Thật sự là gặp quỷ rồi... Khó trách mọi người đều nói thời tiết biến hóa tựa như nữ nhân ! Ai ── không đúng, ta đây chẳng phải là mắng chính mình sao ?" Thiên Hương hối hận mà nhu nhu cái mũi đỏ lên.

Sau khi rời khỏi Diệu Châu liền cùng Nhất Kiếm Phiêu Hồng cùng một chỗ, đi đến chỗ nào cũng đều có thể ngoạn đến mấy ngày, lần này nghe nói Hợp Huyền sắp có lễ hội,

hai người mới chọn cách đi đường vòng để mà nhanh chóng đến nơi đó.

Nguyên bản chỉ cần thuận lợi, buổi tối là có thể ở khách điếm chỗ Hợp Huyền thoải mái tắm rửa, thảnh thơi hát ca, từ từ bàn bạc kế hoạch du phố ngoạn phường.

6**

Không nghĩ tới sẽ xảy ra trận mưa này, không chỉ có y phục cùng kiện hàng đều ướt, còn phải tạm trú chân trong ngôi miếu đổ nát này qua đêm nay, thật sự là không hay ho.

"... Kỳ quái, rõ ràng trời đang mưa mà, ánh trăng như thế nào lại sáng như thế ?"

Mây đen cũng không che lấp được ngân huy của ánh trăng, ánh trăng tựa như ngân phấn chiếu xuyên qua màn mưa trong suốt, khác nào khỏa dạ minh châu do vũ trụ ban xuống đặt ở đầu giường phụ hoàng, ở giữa đêm khuya thăm thẳm lại càng phát ra rực rỡ.

Nếu Thiên Hương là một văn nhân tâm dào dạt thi phú, lúc này nhất định phải học đòi văn vẻ một phen, hảo hảo mà xướng ca trăng kia là thanh khiết ra sao, mưa kia lại là ưu mĩ thế nào.

Nàng có chút ngượng ngùng mà gãi gãi đầu. Nếu là tiểu tử Phùng Thiệu Dân kia, hẳn là có thể nháy mắt liền viết nền một bài thơ hay. Còn có người nào đó, một Trạng Nguyên công vừa nội liễm vừa bảo thủ, hiện tại có lẽ cũng đang cùng nàng lắng nghe tiếng mưa rả rích, một mình nhìn ngắm ngân huy rạng rỡ đây !

Một mình một người.

Như là nuốt phải một khối than, đột nhiên cảm thấy ngực mình thắt lại, hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn. Thiên Hương nhớ tới trước đây cũng từng xảy ra chuyện như này, liền ở trong khoảng thời gian còn bởi vì Vong Tình Đan mà tính cách phi biến, nàng cầm một quyển sách đi hỏi Phùng Thiệu Dân những chỗ mà mình không hiểu ── hành vi này đối Thiên Hương của hiện tại mà nói quả là « ngay cả nghĩ cũng cảm thấy đáng sợ », nhưng lại là một chuyện thật đã từng chân chân chính chính phát sinh.

Tên Phò mã gia kia ban ngày thì đối nàng vô hạn che chở, ban đêm thì tựa như băng sơn ngàn năm lãnh đạm xa cách, đang một người lưu lại ở trong thư phòng đốt hương đánh đàn.

Thiên Hương nhớ ra rằng, lúc ấy cũng là một đêm mưa, ánh trăng minh lượng treo cao, nàng đang cầm một quyển sách- mà hiện tại đã nhớ không rõ là tên gì, đứng ở bên ngoài thư phòng của Phùng Thiệu Dân do dự một hồi.

Khi đó ( nàng ) tựa hồ đã mơ hồ phát giác rằng, buổi tối nếu mình còn lưu lại ở bên cạnh hắn, nhất định sẽ làm cho hắn mất hứng.

Tuy rằng từ lúc Thiên Hương thay đổi tâm tính, Phùng Thiệu Dân cũng đã biểu hiện ra bộ dáng phi thường săn sóc ân cần, nhưng cũng chỉ có duy nhất một điểm không hề thay đổi, chính là vào ban đêm, Phò mã vẫn như người lạ mà xa lánh nàng, điểm ấy một chút cũng không thay đổi.

Cuối cùng, vẫn là bởi vì nghe được tiếng đàn từ trong thư phòng truyền đến, Thiên Hương mới có dũng khí mở miệng tuyên cáo rằng chính mình đã đến.

"── Đã trễ thế này còn dốc lòng chuyên nghiên như vậy sao ? Công chúa, nàng khiến Thiệu Dân cảm thấy hổ thẹn."

Phò mã nghe xong mục đích đến đây của nàng, một tay đặt ở trên cầm huyền vừa đình chỉ, khuôn mặt xinh đẹp ôn hòa giơ lền đạm đạm ý cười.

Thiên Hương chạm phải ánh mắt chăm chú cùng với tươi cười thoáng mang chút trều chọc này không khỏi cúi đầu, khuôn mặt ửng đỏ ( của nàng ) như nói lền lời phủ nhận khiêm nhường.

Phùng Thiệu Dân cũng không hổ là Trạng Nguyên đương triều, không cần nghĩ ngợi nhiều đã đem điểm khó hiểu trong sách- thứ đã làm khó nàng suốt một buổi trưa- dễ dàng phá giải.

Liền ở thời điểm Thiên Hương hiểu được chính mình nên rời đi, rồi lại nghĩ muốn lưu lại, hắn đột nhiên hỏi: "Ai, công chúa, nàng có thích nghe một khúc không ?"

"Thích."

Thiên Hương nhìn hai tay ôn nhu phủ chạm cầm huyền của Phùng Thiệu Dân, mười ngón thon dài trắng sạch không có lấy nửa điểm tỳ vết, cũng giống như dung mạo hoàn mỹ vô khuyết của hắn đã được thế nhân thừa nhận.

Làn khói mờ ảo trên bàn lúc ẩn lúc hiện ở giữa hai người, một đôi mắt trùng trùng điệp điệp chất chứa u buồn, cùng với một đôi đồng mâu lẩn khuất trầm tư.

Nhìn vật lại nhớ đến người, hiện tại nghĩ lại, Phùng Thiệu Dân khi đó hẳn là đang hoài niệm cố nhân của hắn đi.

"Thiệu Dân đối nhạc phổ có đọc sơ qua, không biết công chúa có nguyện làm vị tri kỷ duy nhất của ta đềm nay không ?"

Căn bản không cần hỏi nhiều, Thiên Hương kiềm chế không được hưng phấn mà gật đầu, nỗi kinh hỉ lớn lao khiến nàng không chú ý tới Phùng Thiệu Dân khóe môi càng lúc càng lộ ra tươi cười chua xót. Kế đó chính là trăng sáng, mưa phùn, còn có âm luật bay bổng cất lền từ những ngón tay tinh thạo của Phò mã.

"Thủ khúc này tên là gì vậy..."

Nghĩ đến đây, Thiên Hương không khỏi ngẩn người tự hỏi.

Trên thực tế, khi đó chính mình cũng từng hỏi qua như vậy, mà Phùng Thiệu Dân lại cười khổ mà trả lời, nhạc khúc này cũng không phải do một nhạc sĩ ưu tú nào đó sáng tác, chẳng qua chỉ là một thủ khúc vùng về mà hắn đã nghĩ ra trong lúc tùy tiện lướt tay trên dêy đàn mà thôi.

"Ba năm chia lìa, hồi ức lại chợt dâng lên trong một đêm thanh vắng. Thiệu Dân vì tưởng niệm cố nhân liền tạo ra thủ khúc này, chỉ mong không bôi xấu thưởng thức của công chúa."

"Khúc này chất chứa tương tư da iết, Phò mã chính là mượn nhạc nói lên nỗi lòng sao ?"

"── Công chúa, ta ──"

Lần đầu tiên nhìn đến vị Trạng Nguyên công luôn lãnh tĩnh ổn trọng lại hiện lên thần sắc thất kinh, Thiên Hương vẫn ôn nhu mà nói:

"Phò mã đang tưởng niệm một người ở trong lòng, người ấy lúc này lại không cách nào bền cạnh chàng, một khúc vì tưởng niệm cố nhân mà tạo tác, đó là từ ngàn ngàn vạn tơ lòng của Phò mã mà phổ thành đi..."

"Nàng hiểu lầm rồi, công chúa." Thanh âm của Phùng Thiệu Dân đề thấp, nụ cười gượng bên khoé môi lại lần nữa hiện lên."Trong lòng Thiệu Dân chẳng có ai cả."

Nỗi thất vọng lẫn đau lòng của Thiên Hương ập tới mãnh liệt, nháy mắt ngay cả tầm mắt cũng trở nên mơ hồ. Phùng Thiệu Dân cũng không có người hắn tưởng niệm, đương nhiên trong đó cũng bao gồm cả thê tử của hắn, Thiên Hương công chúa-chính nàng đây.

"... Phò mã, trong lòng Thiên Hương đã từng có một người." Nàng nhẹ giọng trả lời.

"Ta biết." Phùng Thiệu Dân xúc động nở nụ cười."Công chúa, tiếng đàn không chỉ truyền ra tâm tư người của lộng cầm, mà còn phản ánh tâm tình người nghe khúc. Chỉ sợ rằng không chỉ mỗi ta, mà ngay cả nàng, cũng đang tưởng niệm người ở trong lòng đi."

"Vô luận trong lòng chúng ta đang tưởng niệm ai, lúc này, người bồi bạn ở bên cạnh chúng ta chỉ có hai ta."

7**

Phùng Thiệu Dân ngưng mắt nhìn nàng, tràn ngập kinh ngạc, có chút mê võng, con ngươi thanh lãnh đen tuyền lay động tựa như nguyệt quang.

Cuối cùng, vị Phò mã « so với bất kỳ nữ tử nào đều tuấn nhã xinh đẹp hơn » thành khẩn ôn nhu đáp: "Phải a... Quả đúng như thế. Giờ này khắc này, chỉ có ánh trăng, cơn mưa, cùng nàng -ta."

Thiên Hương ngẩng đầu nhìn ánh trăng, bất tri bất giác tiếng mưa rơi dần nhỏ, chỉ còn lại mái hiên đẫm ướt mưa đêm. Nàng quay đầu, chăm chú nhìn Nhất Kiếm Phiêu Hồng có tư thế ngủ không giống vừa rồi.

Nàng biết rõ chính mình không còn là một nữ tử dịu dàng như ngày đó, nói ra câu "Chỉ có ngươi và ta", mà Phùng Thiệu Dân, ngày này liệu có phải đang bị vây, khiến hắn cô độc lẩm bẩm câu "Trăng, mưa, nàng và ta" như vậy ?

"... Ngủ ngon, Kiếm Ca Ca."

Đem áo khoác đã trượt xuống an ổn phủ lại trên vai Nhất Kiếm Phiêu Hồng, lập tức đi đến một chỗ bền cạnh, không chút nào ghét bỏ mà nằm xuống. Đắp tấm áo choàng màu xám, trên tóc vẫn còn nước mưa nhỏ giọt, nhắm lại hai mắt, Thiên Hương giờ khắc này trông khá nhu nhược.

Ngủ ngon, Phò mã. Nàng lẩm nhẩm, ngủ ngon.

***

"Ngươi ──"

"Ngươi cái gì mà ngươi ? Chưa thấy qua đại hiệp cướp dân nữ a!" Cam giá hầu hạ.

"Ai u, ai u, đừng đánh !"

"Hảo a, đức hạnh như vậy còn không coi ai ra gì như thế ! Xem ta đây hôm nay không đem ngươi giáo huấn đến khóc lóc hô cha gọi mẹ, cái tên Văn Xú đại hiệp này liền để cho ngươi viết ngược lại !"

Liên tiếp tiếng va đập cùng thanh âm cam giá va chạm, thiếu niên mặc bố y màu nâu vừa thô bạo vừa không chút nào nương tay,

nam tử nằm trên mặt đất, chật vật che đầu, khóe mắt mang lệ sắp gào khóc.

Nghĩ đến hắn đã làm kẻ xấu lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp được tên gia hỏa so với chính mình càng lưu manh !

"── này, vị công tử này ──"

"Không cần lo lắng, bị đánh vài cái thì hắn vẫn chưa chết đâu.

Nói không chừng, ngược lại còn là quang vinh của hắn, hì hì."

Đứng ở phía sau, xa hơn một chút, một thiếu nữ trẻ tuổi mặc áo cưới đỏ thẫm,

vì một màn này mà phát ra tiếng hô hoảng sợ.

Trước đó không lâu, còn nghĩ đến cả đời này liền phải chôn vùi ở nơi phủ đệ của Trần đại gia hói đầu bụng phệ,

không ngờ ngay lúc đội ngũ cưới vợ đi ngang qua sườn núi,

người thiếu niên lạ mặt này lại như thần binh trời giáng mà đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

" Nghe cho rõ! Bản đại hiệp là tới cướp dân nữ, liền giống với việc làm của bọn người các ngươi ── như thế nào, rất có cảm giác thân thiết đi?"

Tiếng cười tinh quái như trẻ con, vị thiếu niên xa lạ một chút cũng không đem đám người vạm vỡ hộ vệ kiệu hoa để vào mắt, chỉ dựa vào một cây cam giá liền khinh khinh tùng tùng đem mọi người đánh ngã.

Mà thiếu niên tựa hồ cũng không có ý đồ ngừng lại, không đếm xỉa tới lời cầu xin tha thứ của một ai, cam giá trong tay giống như cây roi đánh con của cha mẹ, đánh cho một đám đại nam nhân bọn họ đến kêu trời gọi đất, chỉ có thể ôm đầu chạy trốn.

Thiếu nữ không biết làm sao, chỉ có thể đứng tại chỗ mà phát run, chẳng lẽ tránh được khống chế của một Trần lão gia, sau đó lại rơi vào tay của một tiểu ác bá ?

Đừng, đừng ! Ai tới cứu ta ── thân hình tựa như cánh hoa tan tác trong mưa đêm, thiếu nữ ôm lấy chính mình đang không ngừng run rẩy, sợ hãi mà cầu nguyện người trong lòng có thể tới cứu nàng.

"── Hà cô nương phải không ?"

Cuối cùng, phát hiện thiếu nữ lộ ra sợ hãi, Thiên Hương ngượng ngùng mà mở lời.

Nàng ở trước mặt thiếu nữ nhẹ nhàng hành lễ.

"Không cần phải sợ hãi, ta là bằng hữu của Trương huynh. Nghe nói các ngươi bị ác nhân chia rẽ nhân duyên, cho nên, tới đây trợ giúp hai vị một tay!"

Thiếu nữ thanh tú ngừng rơi nước mắt, chăm chú nhìn nàng, nghe đến cũng chỉ là tiếng gió.

"Không cần sợ hãi, Trương huynh đang ở một chỗ không xa trong rừng cây chờ nàng."

Thiên Hương nhảy lên ngựa, xoay người hướng thiếu nữ vươn tay."Đến, đưa tay cho ta. Hà cô nương, nàng rất nhanh liền có thể cùng người mình thích gặp mặt."

Dáng vẻ của Thiên Hương lúc này không giống như tiểu bá vương vừa rồi, khuôn mặt xinh đẹp nho nhã bày ra một nụ cười chúc phúc, tinh mâu trong suốt như lương tuyền, bên trong phản chiếu hình ảnh của thế gian vạn vật, mười phần mười là một vị công tử ngọc điêu hữu lễ.

Ở trong mắt thiếu nữ, người thiếu niên này chính là vị Bồ Tát sống mà nàng hy vọng.

***

"Hắc hắc, làm được một chuyện tốt, thật thoải mái."

Đem tân nương mang về hướng rừng cây đã ước định, xa xa liền nhìn thấy tên tiểu tử Trương gì gì đó, tâm tình của Thiên Hương so với đôi nam nữ « chung vu tương phùng » lại càng cao hứng.

Sáng nay, cùng Nhất Kiếm Phiêu Hồng lúc sắp vào thành, ở trên quan đạo gặp được một gã thư sinh uống được say khướt, nếu là lúc bình thường Thiên Hương hẳn là cũng không cảm thấy có chỗ kỳ diệu nào, nhưng lần này tên kia thư sinh lại bất ngờ thu hút tầm mắt của nàng.

Là đôi mắt mang theo u sầu trăm mối kia, hay là bởi vì uống rượu mà ửng đỏ, hoặc là khuôn mặt trắng nõn tựa như các cô nương môi son má phấn ?

Thiên Hương cũng không biết, chỉ cảm thấy thân ảnh bạch y cao cao gầy gầy của thư sinh kia khiến nàng nhớ tới Phùng Thiệu Dân.

Cho dù, ánh mắt người nọ rõ ràng là anh khí bừng bừng, cho dù, đôi mắt người nọ kỳ thật càng thêm thâm thúy, cho dù người nọ chỉ mặc một thân trường bào đạm sắc cũng không giấu nổi dáng người cao ngạo, nhưng Thiên Hương vẫn là đối thư sinh này sinh ra một cỗ hứng thú.

Từ những lời say rượu mà lờ mờ đoán ra, vị ý trung nhân đã cùng thư sinh này lưỡng tình tương duyệt nay mai sẽ bị ép gả cho một gã ác bá nơi này. Thiên Hương nghe xong, tức giận bừng bừng mà mắng hắn, người trong lòng sắp bị người ta đoạt đi rồi, ngươi còn ở đây uống rượu được sao ?

8**

Vì thế mới có sự kiện cướp dâu này.

Theo con ngựa rong ruổi, nàng trên lưng cũng thoải mái mà lắc lư.

Thật là, đã làm được một chuyện tốt a !

Nói đến thì, rất lâu trước kia cũng từng có loại chuyện như này, Diệu Châu tài nữ- Phùng Tố Trinh phụng thánh mệnh luận võ chọn rể, chính mình lúc ấy đã giúp cái tên Lý Triệu Đình không biết võ công ấy rất nhiều lần.

Bất quá...... Cau mày, nàng cảm khái cắn lấy một ngụm cam giá.

Bất quá a, Lý Triệu Đình kia là « miệng quạ đen », cùng thiên hạ đệ nhất mỹ nữ chính là không duyên phận.

Đều đã đem tư cách quán quân dâng lên tay hắn rồi, hắn cũng không biết nắm bắt,

cư nhiên có thể để xảy ra tới cái loại tình trạng này, thực không đơn giản.

Sau buổi luận võ chọn rể không lâu, lúc Thiên Hương ở trên đường nhàn hoảng,

biết được bi kịch tri phủ Diệu Châu chỉ sau một đêm cả nhà bị tội chết, tịch thu hết tài sản, liền ngay cả Phùng Tố Trinh- từng có duyên gặp mặt một lần- cũng ngay lúc thành thân đã uống thuốc độc tự sát.

Thiên Hương thở dài, bất đắc dĩ mà lắc đầu.

"Nếu ta là Vương tử liền thú nàng ấy làm Vương phi, nếu ta là Công chúa liền chiêu nàng ấy làm Phò mã!"

Tựa như là ôn bài, Thiên Hương nhắc lại lời thề này,

lần này cũng không có Phùng Tố Trinh ở đây, nhưng nàng vẫn là thẳng thắn cười lớn,

vui nhất là khi nói ra những lời này, trên mặt Phùng Tố Trinh chợt hiện lên kinh ngạc cùng mạc danh khâm phục.

Hỏi khắp nhân gian, còn có ai có thể được vị thiên hạ đệ nhất tài nữ bội phục ? Cũng chỉ có vị thiên hạ đệ nhất công chúa là nàng đây a !

Thiên Hương sau khi mỉm cười một hồi, nhìn đến thân ảnh Nhất Kiếm Phiêu Hồng đang đứng ở trên quan đạo chờ đợi. Nàng dùng sức vẫy vẫy tay."Kiếm Ca Ca, đợi lâu!"

"Đã giải quyết xong ?" Nhất Kiếm Phiêu Hồng nhìn thấy nàng khóe mắt mang tươi cười, trong lòng vui sướиɠ, thanh âm nói chuyện cũng liền nhu hòa một chút.

" Ân ! Trương thư sinh cùng Hà cô nương cũng rời khỏi rồi, nói rằng trước ở nhờ nhà thân nhân, chờ gió êm sóng lặng liền gửi tín cho người nhà."

Thiên Hương tiếu kiểm doanh doanh mà nói: "Chúng ta cũng đi thôi, bụng cũng đói meo rồi."

"Nàng vào thành trước đi, ta ở lại chỗ này xác định không có truy binh."

Thiên Hương vui sướиɠ dương dương mi.

"Không nghĩ tới, « danh mãn giang hồ sát thủ » cũng thích làm Nguyệt Lão nha, được rồi, về sau, bản đại hiệp đạt thành nghiệp lớn, chắc chắn ghi nhớ công ơn hôm nay của ngươi !"

Ha ha cười, Thiên Hương vui vẻ hướng cửa thành Hợp Huyền, giục ngựa trên đường. Nhất Kiếm Phiêu Hồng huy huy bụi đất bay lên phía trước, cười yếu ớt mà đến bóng dáng một người một ngựa dần khuất.

Trốn khỏi Diệu Châu gần một tháng, đây là lần đầu tiên Thiên Hương vui vẻ như vậy.

Cũng không phải là du sơn ngoạn thủy trước đó, Thiên Hương không vui, chính là, tại đâu đó trên khuôn mặt tươi cười hồn nhiên, thỉnh thoảng lại hiện lên chút suy nghĩ thành thục khác lạ. Vẻ suy tư đó không thuộc về sở hữu của một Văn Xú, mà thuộc về một nữ tử hắn không quen biết – những tư niệm của Thiên Hương công chúa.

Hai mắt linh động ở trong đám người sưu tầm thân ảnh của người nào đó.

Gió thổi phất qua, Nhất Kiếm Phiêu Hồng nhớ tới đêm qua Thiên Hương đã vì hắn mà phủ áo khoác.

Về phần những lời nàng thì thầm trong miệng, bất giác nghĩ đến đây lại khiến khóe môi mỉm cười nhanh chóng tiêu thất, thay thế chính là che đậy, chính là ưu sầu. Hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, rời đi Diệu Châu càng lâu, khoảng cách với kinh thành càng xa, duyên phận giữa Thiên Hương và hắn lại càng mỏng manh.

Chính là không mở miệng được, hỏi không nên lời rằng nàng khi nào thì muốn rời xa ta.

***

Thiên Hương cảm kích mà uy cho con ngựa một quả táo, tiếp đó vỗ vỗ mông ngựa, sau khi xác định con ngựa an toàn mà hướng quan đạo chạy đi, nàng mới phóng tâm mà vào thành bắt đầu một cuộc mạo hiểm mới.

Hợp Huyền so với Diệu Châu không biết còn phồn hoa hơn mấy lần.

Vốn Diệu Châu là một trọng địa gần kinh thành nên phi thường náo nhiệt, nhưng từ sau khi phát sinh thảm án của một nhà Phùng tri phủ, cả tòa thành đều trở nên tiêu điều không ít.

Còn thêm Đông Phương Hầu bí mật hoạt động ở Diệu Châu, càng không có bao nhiêu nhà phú quý muốn ở lại Diệu Châu lập nghiệp.

Nhưng, nếu Phùng Thiệu Dân giải quyết được Đông Phương Hầu và Vương công công, Diệu Châu tương lai cũng nhất định cũng náo nhiệt giống như Hợp Huyền hôm nay. Đến lúc đó, sẽ kêu hắn mang nàng cùng đi xem hoa đăng Diệu Châu !

Khoan đã nào, "Hắn" này là chỉ ai?

Thiên Hương vừa đi ở trên đường, vừa đối nhăn mi. Hẳn không phải là chỉ Kiếm Ca Ca, điểm ấy rất rõ ràng, như vậy chính là Trương Thiệu Dân hay sao ? Không, giống như cũng không đúng... Phải nói là, danh tự cũng gần giống như vậy.

"── là Phò mã gia Phùng Thiệu Dân a !"

Cái gì ? ! Không đúng, không đúng ! Thiên Hương dùng sức lắc đầu, nôn nóng phủ nhận. Cái gì Phùng Thiệu Dân, mới không phải chỉ hắn mà ! Không đúng, không đúng!

"Đúng đúng, chính là Phò mã gia, kim khoa Trạng Nguyên lang!"

Đều nói không phải ! Thiên Hương giận dữ, quay đầu trừng mắt đến hai ba nam tử đang ồn ào bàn tán ở phía sau. Mấy nam tử kia cũng không biết chính mình đã làm cái gì mà khiến cho vị thiếu niên phía trước lộ ra ánh mắt muốn gϊếŧ người, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mà nhìn nhau, quyết định tìm một tửu quán an toàn để tiếp tục thảo luận đên « sự kiện oanh động » đã phát sinh ở Diệu Châu.

"Tuyệt đại Phò mã trí cầm phản tặc, khâm sai đại thần thay trời hành đạo"

9**

Mặc kệ ở nơi nào đều có người nói về cái danh tự Phùng Thiệu Dân này, Thiên Hương đã sắp chịu không nổi rồi, thật muốn hướng bọn họ hô to 'tất cả câm miệng, cấp bản công chúa một chút thanh tĩnh'!

Thật sự không cần mọi người còn tiếp tục nhắc nàng về cái người gọi là Phò mã này, cho nên, xin đi, im lặng một chút đi!

Đột nhiên, tia nhìn chợt ngắm đến một loạt trâm cài trên bàn một người bán hàng rong.

Ô, lão thiên muốn trêu ta, quả nhiên là thiên đố hồng nhan hay sao ? ! Thiên Hương ôm đầu bôn đào, không muốn nhìn đến một loạt trâm cài tinh lượng kia. Nghĩ đến nàng từ khi ra đời cho đến bây giờ, khi nào thì từng có loại phản ứng kháng cự vừa nhát gan vừa khó coi như thế? Phùng Thiệu Dân, đều là lỗi của ngươi, quỷ đáng ghét, xú nam nhân!

── Thiên Hương và Phùng Thiệu Dân bắt đầu nói chuyện cùng nhau, chính là từ trận cá cược chiếc trâm cài ở Thanh Nhã Viên.

Vị nam tử bạch y tuấn mỹ tuyệt luân, giọng nói ôn nhu lại vừa quả cảm kiên định,

đôi mắt sáng trong, thần thái uy phong càn quét bốn phía, mọi người ở đây liền nhất thời nín thở ngưng thần, thậm chí đã quên cả hô hấp. Đó chính là, đương kim Phò mã gia, Phùng Thiệu Dân.

"...... Nói với ngươi là 'không cần tìm ta' liền thật sự không tìm ta mà, ngươi khi nào thì trở nên nghe lời như vậy a ? Xú phò mã không lương tâm !"

Thiên Hương cúi đầu trách mắng, cam giá tưởng tượng ra ở trong lòng bàn tay là dung nhan thiển tiếu của một người nào đó mà đánh đánh.

Liền ở lúc bụng phát ra tiếng kêu thứ ba, Nhất Kiếm Phiêu Hồng đã đuổi kịp nàng.

Thêm Bình Luận