[Đồng Nhân] Tân Nữ Phò Mã

6.83/10 trên tổng số 23 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
[BHTT][Đồng nhân] Tân nữ phò mã Tác giả: qwerty67 Tình trạng: Hoàn ( 16 chương + 4 gian mạc ) Editor: Bé Na Beta: Mấy Con Đũy Nghèo Khổ ( Fb.com/qideasgroup )
Xem Thêm

Chương 15
Chapter15*77

Ngay lúc lão khất bà nói chuẩn bị trị liệu cho người kia, hơn nữa cần đủ loại dược liệu, rất nhanh liền được đến chấp thuận giúp đỡ và nhận lời.

Hoàn cảnh an tĩnh nhất, tự nhiên xinh đẹp nhất, dược trân quý và thực phẩm thích hợp, tất cả việc này đều cấp cho nàng đi, chỉ cần có thể trị liệu cho hai chân của nàng ấy liền tốt thôi.

Bởi vì sai lầm của phụ thân vốn nên do đứa con đến hoàn lại.

Như vậy, chính mình vì sao lại tới chỗ này ?

Thiếu niên đứng ở bên ngoài ngôi nhà, nội tâm nghi hoặc nan an.

Hắn nhìn đến lão nhân thấp bé hơi béo một mình ngồi ở trong viện, chần chờ trong chốc lát, mới cầm dược liệu trong tay cùng lão nhân chào hỏi.

Nhìn ra được đến, lão nhân khi trẻ tuổi cùng lắm thì tướng mạo thường thường, đối người xa lạ không có cảnh giác quá lớn, tính tình thì hồn hậu, nói khó nghe chính là nước chảy bèo trôi, tựa hồ không tồn tại nguyên tắc đặc biệt hoặc triết lý nhân sinh.

Từ ba năm trước đây, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, thiếu niên liền biết Phùng lão gia bất quá là một tri phủ cực kỳ bình thường mà thôi.

Cho nên, nàng kia là giống mẫu thân đi, thiếu niên hạ kết luận như này.

Nếu ở bình thường, một lão nhân bình thường như thế tuyệt sẽ không gây một tia chú ý nào, nhưng Phùng lão gia là phụ thân của nàng kia, chuyện này thật dễ dàng khiến hết thảy quan cảm khác nhau rất lớn.

Từ đó về sau, mỗi một lần gặp nhau, thiếu niên lại nhiệt tình theo sát lão nhân bắt chuyện tán gẫu, lâu ngày, cũng liền dần dần phát hiện chỗ tương tự giữa hắn với nàng.

Thời điểm bất đắc dĩ, thời điểm phiền não, thời điểm khổ sở hoặc là cảm thấy tiếc nuối, Phùng lão gia đều mỉm cười, cười cười mà nói, cười cười mà chịu đựng.

Thiếu niên mới biết được, hoá ra nàng quá khứ đối mặt với trêu đùa của mình vẫn có thể duy trì một khuôn mặt tươi cười « tám gió thổi bất động, nửa điểm gợn sóng cũng không kinh », chính là học tập từ cách sống của lão nhân này.

Phùng lão gia làm quan nhiều năm, một tấm tươi cười giúp cho hắn tránh thoát các loại phân tranh, mà nàng dưới sự mưa dầm thấm đất, cũng liền hiểu được đạo lý « đưa tay không nỡ đánh khuôn mặt tươi cười ».

Nhưng mà, trác tuyệt kiệt xuất mới có thể khiến cho loại tươi cười « vô hại » này trở nên dị thường « tự tin tràn đầy, chí khí dâng trào » ở trong mắt mọi người.

Lúc ban đầu, thiếu niên thật sự thực chán ghét nhìn thấy loại tươi cười như vậy, trực giác chính mình ở trước mặt nàng kia vô cùng mờ nhạt, đường đường thân phận cao quý lại bị xem nhẹ, đương nhiên không ai lại cảm thấy thú vị.

Nếu Phùng lão gia tươi cười đều là bởi vì lòng có sở cảm, nàng kia mỉm cười liền chính là mặt nạ, bất cứ lúc nào cũng che giấu tất cả tâm tình trong lòng.

Khi đó một chút cũng không biết, miệng cười chán ghét như thế, cuối cùng lại trở thành dung nhan mà cuộc đời này hoài niệm nhất ── còn có thói quen nhăn mày khi nhìn đến tấu thư, hắc mâu lúc giận dữ thì nóng cháy trác tuyệt, sủng nịch và thoái nhượng một cách bất đắc dĩ, toàn bộ.

Toàn bộ đều là, muôn vàn dối trá.

Chỉ cần nhớ tới việc này, trong lòng thiếu niên sẽ dâng lên một cỗ lửa giận hừng hực, rồi lại không chỗ để phát tiết, cũng không thể nói cho bất kỳ ai nghe.

Lâu ngày dài tháng, cũng sớm phân không rõ sự chấp nhất đối nàng là bởi vì không cam lòng hay là phẫn nộ.

Bị thương tổn ba lần bốn lượt cũng không buông tha cho, truy đuổi giấc mộng mà ngay đầu vốn không tồn tại, tình yêu như vậy có thể duy trì bao lâu ?

Thiếu niên lưu lại ở phương xa, thường xuyên vuốt ve chiếc đàn cũ bị lưu lại, thống khổ mê võng suy tư vấn đề này.

Mỗi một lần đều muốn miễn cưỡng buông tay, mỗi một lần rồi lại bị cỗ lực lượng vô hình kéo về phía nàng kia càng gần hơn.

Tỷ như ngày đó, Phùng lão gia nói, nàng có thể là vừa mắt vị nữ tử tặng cho mặt ngọc Quan Âm, khiến thiếu niên vui mừng, sau đó cũng vô pháp nhập miên.

Vỗ về chiếc đàn, tấu lên một khúc Phong Lôi Dẫn, nội tâm thiếu niên liền như gió như sấm cuồn cuộn nổi lên loại vui sướиɠ và hy vọng khổng lồ.

Thật là cao hứng, thật hạnh phúc, quyết định vì nàng mà trả giá hết thảy, chờ đợi thống khổ khó chịu đến đâu đều sẽ tiếp tục, rồi sẽ có một ngày, nàng kia tự thân tìm kiếm tung tích của mình.

Vì lấy lòng nàng, thiếu niên nghe lời, chiếu theo khúc Phong Lôi Dẫn nàng kia thích mà tấu, chỉ cần có thể khiến nàng vừa lòng, chính mình đàn nếu không vui vẻ cũng không muốn quan tâm.

Chỉ cần có thể chọc nàng kia tươi cười, có thể khiến nàng phương tâm cảm động, như vậy, như vậy ──.

"Thiên Hương, nàng hảo đáng thương 吖."

Đêm đó, thiếu niên bỗng dưng bừng tỉnh từ trong mộng.

── Như vậy là không đúng.

Một mặt giúp nàng kia vui căn bản cái gì cũng sẽ không được đến, từ hai năm trước đã hiểu được đạo lý này, nàng kia muốn không phải một thê tử ngoan ngoãn phục tùng. Nàng kia căn bản, không muốn muốn thê tử gì cả 吖.

Cố gắng cùng trả giá chỉ nhất định nhận được một kết cục tuyệt không thể được hưởng ứng, còn tưởng rằng được đến một phu quân tốt nhất trên đời, trên thực tế lại là một người cả đời này không thuộc về mình.

Ngôi nhà trên giường truyền đến tiếng khóc khe khẽ, khuôn mặt dính ướt nước mắt bị mai nhập vào trong đầu gối, sau đó cũng không nghe được tiếng mưa rơi duyên dáng ngoài cửa sổ.

Chính là, ngay cả như vậy, thiếu niên vẫn là lại lần nữa đi vào trong trạch viện.

Ít nhất muốn cho hai chân của nàng kia phục hồi như cũ, bù lại sai lầm của phụ thân ngày trước.

Thiếu niên đối chính mình nói, chỉ cần nghĩ như vậy là được rồi, đừng tiếp tục chờ đợi một nguyện vọng mãi sẽ không đạt thành, bởi vì nàng là kẻ lừa đảo, nàng từ đầu đến cuối chính là một kẻ đại lừa đảo mà thôi.

Liền ở lúc thiếu niên nghĩ đến kiến thiết tâm lý như vậy thì có thể mê hoặc chính mình, một tiếng đàn từ phòng trong truyền đến liền đánh lớp võ trang « yếu ớt, một mình xây dựng suốt cả một ngày ».

Nàng cư nhiên mãi đến nơi đây khắc này vẫn còn đang suy nghĩ về nam tử thanh mai trúc mã, mà chính mình cư nhiên mãi đến giờ này ngày này vẫn chưa chịu thanh tỉnh.

Mộc điểu sớm có tâm, người mà thiếu niên chờ đợi cũng sẽ không tồn tại bên trong giấc mộng đêm đêm mơ ước.

"Phụ thân, ta đáp ứng rồi. Ta đáp ứng gả cho Phan đại nhân, cho nên ngài đừng lo lắng cho ta nữa."

"Hương nhi, lần này, lần này là tuyệt đối, nàng chắc chắn được đến đại hạnh phúc nhất trên đời."

Thiếu niên ── Thiên Hương, thay quần áo hoa lệ tương xứng với thân phận, mỉm cười với lão nhân trên giường, trong mắt mang lệ, hơi nước nhạt nhòa.

Đã không muốn lại bị hạnh phúc hung hăng vứt bỏ ở phía sau.

Người nọ đã thông minh tuyệt đỉnh, như vậy liền tạo ra con đường mà nàng an bài mà đi thôi, có như vậy, cuối đường tất sẽ xuất hiện đáp án mà nàng tán đồng, sau đó chính mình, cũng có thể được đến loại hạnh phúc chính xác thôi.

Mặc dù đã biết, cả đời cũng không thể biết đến tư vị hạnh phúc là như thế nào.

"── Thiên Hương ! ! !"

Từ sau khi Phùng lão gia nói hết thảy giao cho hắn, rồi ly khai, thiếu niên liền ở trong viện phát ngốc, không hiểu được bước tiếp theo nên đi đâu.

Lúc này, lại nghe đến một thanh âm khơi gợi hết thảy tình cảm trong lòng, hô ra một danh tự như vậy.

Xưng không được là quen thuộc, rồi lại không thể nói là xa lạ -nữ tử bạch y- vội vàng lại vụng về chống mộc trượng, trừng lớn đôi mắt kinh ngạc sửng sốt, cố sức hướng nơi này bước nhanh mà đến.

Hai người gặp lại chính là trong nháy mắt.

Thiếu niên quay đầu lại, hướng rừng rậm, liều mạng bỏ chạy.

*78

***

Phùng Tố Trinh từng đáp ứng qua rằng tuyệt không khiến chủ nhân của trạch viện cảm thấy phiền, mà nàng quả thật cũng không cố ý ── chính là hài tử này đã lâu cũng chưa trở lại đây, khiến nàng không khỏi dâng lên loại lo lắng mạc danh.

Dọc theo phương hướng truyền đến tiếng đàn ngày trước mà đi đến, nàng kỳ thật cũng không rõ ràng chính mình sẽ nhìn thấy vật gì, chỉ là muốn tìm ra một chút manh mối, ít nhất có thể xác định hài tử kia bình an vô sự.

Cho nên, ngay lúc nhìn đến chiếc đàn cũ bên trong, Phùng Tố Trinh trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa liền hôn mê bất tỉnh.

"Ba tái tương tư vi cố nhân, chỉ đợi phương chi về 絧 phòng."

*

Đó là hai câu thơ mà nàng khắc ở phía sau cây đàn, bởi vì nhung nhớ chuyện chia lìa ba năm ( với ) Lý Triệu Đình.

Phùng Tố Trinh thâm thâm hít một hơi, ép buộc chính mình bình tĩnh mà kiểm tra hoàn cảnh bên trong.

Bài trí rất thưa thớt, khuyết thiếu nhân khí, cảm giác không có khác biệt so với một căn phòng khách điếm, đều chỉ cung cấp cho khách qua đường một ít tiện nghi để tạm lưu một đêm.

Chỉ có cây đàn treo trên tường, làm cho này hết thảy đơn giản giản dị này gia tăng loại ý nghĩa và bí mật khổng lồ.

Cây đàn đặt ở bên trong Phủ phò mã, người có thể lấy được cũng chỉ có nàng kia.

Phùng Tố Trinh vuốt ve dây đàn, tưởng tượng đến bộ dáng nàng kia những lúc đêm đến, cô độc ngồi ở chỗ này đánh đàn, sau đó cảm khái tự giễu mà cười cười, bởi vì phát hiện chính mình cư nhiên nửa điểm cũng tưởng tượng không ra.

Quá khứ liền chưa bao giờ thấy qua bộ dáng nàng kia đánh đàn, lúc này lại như thế nào có thể từ một căn phòng hoàn toàn xa lạ mà phác họa ra một loại tư thế xa lạ như vậy ?

Một đầu khác của cây đàn được khắc lên một câu thơ mới : "Ba tái vợ chồng kết duyên thâm, giai vì một đêm trăm viết ân"

*

Là cảm tình gì khiến nàng kia vẫn có thể khắc xuống hai chữ 'vợ chồng' ? Là tâm ý gì có thể khiến nàng kia đối chính mình không rời không bỏ ? Phùng Tố Trinh lưu lại một nụ hôn ở trên câu thơ này, cảm giác rõ ràng lực đạo nóng bỏng.

Một đêm ân cả đời, một đêm ân cả đời 吖, tưởng niệm chấp nhất sâu nặng như thế nàng có thể nào nhẫn tâm cô phụ ? Nàng há có thể chắp tay dâng người ?

*

A a, đúng rồi, chính là như vậy.

Chính mình lại nghĩ sai rồi, mười phần sai.

Thế gian sau này cũng không ai so với nàng hiểu biết Thiên Hương hơn, cái cách đem Thiên Hương giao cho người khác, sớm ngay từ đầu chính là quyết định sai lầm.

Những nam tử đó, trong mắt chỉ có công thành danh toại, như thế nào biết được phương pháp có thể giúp nàng kia được tự do ? Lại như thế nào giúp nàng kia sống được khoái nhạc tiêu sái ?

Nhất định, nhất định.

Người có thể giúp cho Thiên Hương hạnh phúc, nhất định chỉ có Phùng Tố Trinh nàng, bởi vì Thiên Hương là tin tưởng chờ mong như thế, cho nên tuyệt không có sai lầm── đây mới là đáp án « chính xác không lầm » nhất trên đời.

"Tố nhi ? ! Hoá ra nàng ở chỗ này 吖!"

Phùng lão gia sau khi tìm khắp các gian phòng, rốt cục cũng tìm được nàng trong khách phòng phía tây.

"Ai ai, vì sao nàng lại từ đông sương phòng chạy đến nơi đây ?"

Phùng Tố Trinh lau đi lệ nơi khóe mắt, nhẹ nhàng đem cây đàn tháo xuống."Ta đã quên lý do. Cha, đã phát sinh chuyện gì hay sao ?"

"Này, cha cũng không biết nên nói như thế nào... Chính là, cái gã trẻ tuổi mà trước đó cha đã nói qua, hắn hôm nay đến đây, chính là ──"

Phùng lão gia giống như một mao đầu tiểu tử mà gãi gãi đầu.

Vừa rồi còn tại trước mặt thiếu niên nói hết thảy giao cho hắn mà, hiện tại lại ngay cả mở miệng cũng không biết nên nói từ đâu.

"Ai, tóm lại, hài tử kia khóc đến hi lý hoa lạp, cha cũng không biết an ủi, muốn nói thỉnh con ( qua đó ) xem xem."

"Nàng đến đây ? !"

Phùng Tố Trinh kinh hỏi, còn chưa được đến câu trả lời của phụ thân, nàng hết khả năng mà dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi phòng.

Cách đoạn lan can bằng gỗ, có thể nhìn đến một chỗ xa xa trong viện, một thiếu niên thân hình gầy yếu dường như đang phát ngốc mà đứng ở nơi đó.

"── Thiên Hương ! ! !"

Nỗi vui mừng cường đại mà rõ ràng trong lòng, khiến nàng quên lúc này thật sự không nên đả thảo kinh xà.

Quả nhiên, thiếu niên quay đầu cùng tiếp xúc tầm mắt với nàng ── giây khắc ngắn ngủi này, khiến nàng càng xác định đáp án trong lòng ── sau đó liền, bỏ chạy như bay.

Phùng Tố Trinh dùng nội công chỉ vừa khôi phục được một nửa, cùng với mộc trượng và hai chân mềm nhũn mà đuổi theo.

Phùng lão gia chỉ có thể ở phía sau, há mồm nhìn theo, cái lỗ tai còn vang câu gào của con gái :"Thiên Hương ".

Hắn là mãi sau vừa rồi mới sinh ra hoài nghi, dù vậy chân tướng vẫn khiến hắn cảm thấy không thể tin.

Thái độ ngày thường của thiếu niên, kia nhiệt tình sáng sủa, còn có bi thương nơi đáy mắt không phù hợp lứa tuổi, hoá ra tất cả đều nên thuộc về một nữ tử trẻ tuổi thân xuyên váy lụa.

"A, không đúng, ta vì sao lại còn đứng ở chỗ này ? !"

Phùng lão gia vén vạt áo lên, thân mình mập mạp liền thình thịch theo sát mà chạy ra trạch viện. Vừa đến cửa chính, lại bị lão khất bà luôn « thần long kiến thủ bất kiến vĩ » ngăn trở.

"Lão nhân gia, Tố nhi và Xú tiểu tử chạy ra ngoài rồi !"

"Ta biết, ngươi lưu lại ở chỗ này, Phùng tiểu thư đuổi theo người ta không kịp sẽ trở lại thôi."

Lão khất bà nói ra mấy lời bình tĩnh như này khiến hắn bởi vì quá đỗi nghi hoặc mà tỉnh táo lại.

Nói cũng phải, dựa theo cái dạng trạng thái thân thể này của con gái, cho dù dùng tới toàn bộ võ công cũng chống đỡ không được bao lâu, Xú tiểu tử...

Không, công chúa cũng là một người có võ công, cho nên không thể nào bị dễ dàng đuổi kịp như thế, cuối cùng nhất định chỉ đơn thuần dựa vào thể lực và sự chịu đựng, thân thể của Tố nhi làm sao kiên trì được ?

"Chính là, cứ mặc kệ như vậy, rất nguy hiểm 吖!"

"Phùng lão gia, con gái của ngươi từng thi đậu Trạng Nguyên, còn làm Thừa tướng vài năm, chúng ta liền tin tưởng phán đoán của nàng đi."

Lão nhân gia mỉm cười, thoạt nhìn đã có chút vui sướиɠ khi người gặp họa.

"Phùng tiểu thư ngày thường đối việc trị liệu hai chân không quá lưu tâm, lần này truy người thất bại, nhất định sẽ khiến nàng khắc cốt minh tâm."

Giống như lời tiên đoán của lão khất bà, Phùng Tố Trinh khi trở về đã là lúc hoàng hôn.

Y phục và tóc của nàng sau quá trình truy đuổi đã hỗn độn tả tơi, thân thể không hiểu được là bị rễ cây từ nơi nào cào xước, làm cho tràn đầy dơ bẩn, Phùng lão gia vội vàng đem nàng ôm vào trong lòng, đỡ lấy nàng đi vào nhà nghỉ ngơi.

"Công chúa chạy rồi ?"

Lão nhân gia đứng ở trước bàn, rót một chén nước thay cho nữ tử mất hồn chật vật.

"Như thế nào, 'có thể đi một đoạn đường' và 'vĩnh viễn không thể đi lại' không chút khác biệt nào hay sao ?"

Phùng Tố Trinh giơ lên cười khổ, một ngụm uống chén nước, lúc nói chuyện vẫn là thanh âm thập phần khàn khàn khô khốc.

"Là ta không đúng, sau này chắc chắn càng dụng tâm trị liệu hai chân── chờ ta đem công chúa mang về đi."

"Tố nhi, con nói đem công chúa mang về..."

*79

"Cha, công chúa có công phu chạy trốn xuất thần nhập hóa, thân thể như ta là bắt không được nàng. Biện pháp duy nhất, chính là tiến đến hoàng thành đi."

Khuôn mặt tươi cười dính đầy dơ bẩn, thanh sản mà uy lãng, Phùng lão gia có chút giống như thấy được giả tượng của Thừa tướng Phùng Thiệu Dân.

"Nhưng nàng không thể vào kinh thành 吖, nếu như bị bắt được..."

"Chính là muốn bị bắt. Không để cho chính mình bị bắt, phải làm sao nhìn thấy công chúa?"

Phùng Tố Trinh vẫn là cười, một bộ hưng trí bừng bừng, giống như đang thương lượng ngày mai phải đi đâu chơi, mà không phải đang nói đến chuyện mạo hiểm đến sinh mệnh -lẻn vào hoàng thành.

Lão nhân gia lúc này mới mở miệng: "Phẫn thành trợ thủ của ta, ngày mốt theo ta cùng vào hoàng cung đi... Ta cũng phải vì độc của thái thượng hoàng mà chiếu khán lần cuối."

"... Thì ra là thế. Khó trách, độc tố chỉ có thể duy trì mấy tháng sinh mệnh, lại có thể kéo dài đến gần một năm hiện tại, xem ra là công chúa muốn ngài lưu lại hoàng cung hỗ trợ, mà ngài từ bên chỗ nàng lấy được mấy dược liệu này đến trị liệu cho ta đi?"

Phùng Tố Trinh đứng lên, hướng lão khất bà cảm kích mà hành lễ.

"Hết thảy ân tình của ngài, ta cả đời không cách nào báo đáp."

"Nàng cũng từng kêu ta bằng một tiếng 'nương', đây là hồi báo."

So với con gái cùng lão nhân gia lặng lẽ lý giải mà cùng nhìn nhau cười, Phùng lão gia vẫn là khá lo lắng.

"Tố nhi, nàng đây là, nàng thật xác định hay sao ? Nàng nếu thật muốn tìm công chúa, cha cũng sẽ không ngăn cản, nhưng ít ra cũng chờ chân khỏi đã..."

"Chờ chân ta khỏi, công chúa liền đã lập gia đình."

Phùng Tố Trinh nhăn lại đôi mày kiên định, vẻ mặt kín đáo suy nghĩ đã lâu không thấy.

"Cha, có rất nhiều sự tình, chờ ta trở lại, chắc chắn đầu đuôi gốc ngọn liền hướng ngài giải thích. Trước đó ta chỉ có thể nói cho ngài như này── Phùng gia chúng ta sợ là không có con rể, chỉ có thể có con dâu."

Này tuyên ngôn, Phùng lão gia không biết nên đáp lại ra sao, trầm mặc hảo một trận mới nói: "Nhưng con dâu không phải vừa mới đào tẩu hay sao ?"

Phùng Tố Trinh nở nụ cười, nắm chặt tay của phụ thân."Chờ con gái đem con dâu bắt trở về, liền kính trà cho ngài."

***

Nàng ngẫu nhiên vẫn thường nhớ tới Lý Triệu Đình.

Nhớ đến lúc hắn từ phương xa trở lại Diệu Châu, ngày gặp gỡ bên hồ ; nghĩ đêm đó hắn cùng với một đám hôn ước đàm tiếu ở lương đình;

nghĩ đến hắn là ở dưới loại tình huống nào mà viết huyết thư giải hôn; nghĩ đến hắn luôn miệng nói suốt đời chờ nàng, là ôm chặt tâm tình như thế nào cùng Lưu Thiến kết thành vợ chồng.

Nàng nghĩ rằng, nếu chính mình lại lần nữa nhìn thấy nam tử kia, nhất định vẫn cảm thấy phân hiểu chuyện này tới nay vẫn tồn tại loại tưởng niệm da diết.

Nhưng mà, Phùng Tố Trinh chưa bao giờ nghĩ tới, chính là giây khắc đem Thiên Hương ôm vào trong lòng này, nàng liền cái gì cũng nghĩ không ra.

Chính mình là vì chuyện gì mới bôn ba bôn ba, mạo hiểm ngụy trang thành tiểu trợ thủ của lão khất bà mà trà trộn vào hoàng thành?

Chính mình là vì cái gì ở nơi rừng rậm luôn tưởng niệm một danh tự vô pháp nói ra miệng ? Lại vì cái gì, ở lúc ban đầu lại cho rằng chỉ có hai người chia lìa mới có thể giúp nàng kia được đến loại hạnh phúc chính xác nhất ?

Trong ngực là một cô gái thật sự ấm áp, chính mình sao có thể buông tay được ?

"── Buông ra, buông ta ra! Nàng không được chạm vào ta! Không cho phép nàng chạm vào ta!"

Thiên Hương đang giãy dụa.

Phùng Tố Trinh im lặng nhìn khuôn mặt nàng vì phẫn nộ mà đỏ lên, trong đầu từng lóe lên một chút nghi hoặc, bởi vì cảm giác hoàn mỹ như thế thật sự không có đạo lý bị phản kháng.

Bất quá, nếu là lo lắng 'kỷ lục xấu xa' của mình trước đây, so với trạng huống hiện tại, phải nhận được sự cự tuyệt của đối phương cũng chính là đạo lý đương nhiên.

"Công chúa, nàng nếu là thực không muốn để cho ta chạm nàng, thì cứ đẩy ta ra 吖." Phùng Tố Trinh mỉm cười, hai tay vỗ về tấm lưng Thiên Hương, lại cảm thấy một cỗ gầy yếu không tầm thường. Tươi cười của nàng rất nhanh liền biến mất, mấy ngày tháng qua, nha đầu ngốc này là như thế nào trải qua ?

Thiên Hương tựa như tiểu cẩu bị giẫm phải đuôi, theo phản xạ mà dùng sức đẩy ra nam tử bố y vẫn ôm chặt mình ── Phùng Tố Trinh mặc bố y thâm nâu giản tiện, trường khố màu đen, một đôi ủng cùng màu, thoạt nhìn giống hệt như đang gánh rau đi chào hàng- trượng phu nhà thường dân. Trượng phu ?

Thiên Hương lại lửa giận dâng cao, cũng không quản một cú đẩy vừa rồi vừa vặn đem nàng đẩy lên trên giường của phụ thân, mở miệng chính là một chút thoá mạ:

"Nàng cư nhiên còn có mặt mũi xuất hiện ở trước mặt ta ? Nàng so với mộc điểu càng không có tâm, kẻ đại lừa đảo này, thối vô lại, lạn phụ ── phụ, phụ ──"

Khuôn mặt lại đỏ, lần này cũng bởi vì sinh khí.

"Phụ tâm hán? Tuy rằng ta muốn giúp nàng nói như vậy, nhưng..."

Phùng Tố Trinh lấy một loại tư thế có chút bất nhã, hai tay chống ở trên giường bán khởi động thân thể của chính mình, cũng hướng lão hoàng đế rất không may bị đè nặng mà ha hả cười một cái.

"Thất lễ thất lễ, dân nữ hành động không tiện, công chúa khí lực lại đại, đè nặng long thể của thái thượng hoàng, thật sự là có lỗi, có lỗi."

Nói là nói như vậy, nhưng nàng tựa hồ không nghĩ tới muốn đứng dậy. Chỉ thấy lão hoàng đế bị ép tới khó thở, chỉ có thể tức giận đe doạ: "Nàng, đứng lên !"

"Phụ thân!"

Thiên Hương lúc này mới phát hiện phía dưới Phùng Tố Trinh "Có khác 絧 thiên", lo lắng lạp xả một Phùng Tố Trinh « càng xem càng cảm thấy nàng này ngồi thật sự thư thảng ».

" Đứng lên ! Nàng đứng lên cho ta ! Còn cười cái gì, tên gia hỏa nàng này, mau đứng lên!"

Bị lôi kéo như vậy, Phùng Tố Trinh cũng liền thuận thế mà ngã vào trong ngực nàng.

Thiên Hương không dự đoán được nàng nhưng lại giống như nhành liễu không xương, chỉ một cái lôi kéo nhẹ nhàng liền ngã trái ngã phải, chân một trận không vững liền ngã chổng vó về phía sau.

Phùng Tố Trinh đè lên trên người nàng, khuôn mặt thậm chí mai nhập hết vào bên trong bộ ngực của nàng.

Nàng bởi vì loại cảm giác kỳ diệu lại không quen này mà gấp đến độ tát khuôn mặt của đối phương, một bộ giống như muốn đem ruồi muỗi tát bay.

"Công chúa, công chúa ! Đừng đánh !"

Lấy tư thế và trạng huống thân thể của Phùng Tố Trinh căn bản là tránh không được, vù vù mấy bạt tay đánh úp lại đã đánh cho nàng choáng váng.

"Nàng đừng đánh nữa ── đem ta đánh ngất, nàng cần phải phụ trách cho ta 吖!"

Thiên Hương hoàn toàn không nghe tới lời người nói, chính là liên tiếp tát mạnh khuôn mặt nàng.

" Điêu dân lớn mật, nếu đứng lên, ta liền một gõ mà đập chết nàng!"

Vừa nghe đến công chúa sắp lấy ra cam giá, Phùng Tố Trinh lập tức tiêu tốn mười phần mười cố gắng, nhưng dù sao hai chân phục hồi có hạn, mặc dù dùng khí lực toàn thân, cũng chỉ có thể giống như tiểu hài tử mới vừa học được đi đường, đong đong đưa đưa, run rẩy đứng lên.

Sau khi đứng vững, nàng không khỏi vì sinh mệnh đã an toàn của mình nhẹ nhàng thở ra, mà Thiên Hương nhìn đến cái người « võ công cao cường, nhất cử nhất động đều tiêu sái lỗi lạc », bây giờ lại chỉ có thể dùng phương thức đáng thương như vậy mà chậm chạp đứng lên, trong lòng thật là chấn động vô cùng, thầm nghĩ chính mình cả đời cũng muốn đối nàng vươn ra viện thủ ── không đúng, không thể nghĩ như vậy nữa ! Thiên Hương kịch liệt lắc đầu, nhanh chóng dị thường mà đứng lên.

"Làm sao vậy, thương đến đầu hay sao ?"

Thấy nàng trưng ra vẻ mặt thống khổ mà mãnh liệt lắc đầu, Phùng Tố Trinh đưa tay nghĩ muốn xem xét phần gáy của Thiên Hương, lại không nói hai lời mà bị đối phương tát cho.

"Công chúa, đừng nháo, trước để cho ta xem xem nàng có thương đến đầu hay không..."

"Phùng Tố Trinh, nàng dựa vào cái gì còn xuất hiện tại nơi này ?"

Thiên Hương lạnh lùng nhìn nàng, khẩu khí chỉ trích băng hàn như mùa đông.

"Cho dù bản công chúa tốt bụng đến đâu, cũng không thể mặc cho nàng quay lại trong hoàng cung nội viện, như thể chốn không người. Dĩ nhiên, nữ Phò mã chúng ta hoài niệm tư vị của thiên lao, khẩn cấp muốn lại bị ném vào?"

Phùng Tố Trinh không khỏi giơ lên cười khổ. Phải 吖, ngã đến ngã đi, nàng quên lúc ban đầu là vì sao mà đến."Công chúa, ta là đến mang nàng đi."

"Phùng Tố Trinh!"

Người rống giận chính là lão hoàng đế đang từ trên giường ngồi dậy, hắn mặt đỏ tai hồng không giống như là lão nhân bị bệnh nguy kịch, Phùng Tố Trinh lại biết đây đều là hồi quang phản chiếu.

* hồi quang phản chiếu: gắng gượngtrước khi chết

Lão hoàng đế hai mắt có trong trẻo chưa bao giờ xuất hiện, gân xanh trên mu bàn tay và cổ cũng hiện ra màu tím đen, dưới ánh nến hôn ám người bên ngoài cũng khó phát hiện, vẫn không tránh khỏi mắt quan sát của nàng.

*80

"Nàng thật to gan, thật to gan 吖! Không chỉ có trở lại kinh thành, xông vào hoàng cung, bây giờ còn định bắt công chúa hay sao ? ! Người đâu 吖, Người đâu ──"

"Phụ thân, xin đừng sinh khí!"

Thiên Hương quỳ gối trước giường lão nhân, lo lắng không thôi mà trấn an, cũng ngăn lại thanh âm chuẩn bị triệu đến vệ binh kia.

"Ta lập tức đem nàng đuổi đi, lập tức đuổi nàng đi, cho nên, cho nên......"

Lời nói nhỏ nhẹ có chút giống như ẩn nhẫn tiếng khóc, Phùng Tố Trinh thương tiếc mà đem tay đặt lên trên vai Thiên Hương, đây là phương thức mà trước đây nàng thường xuyên an ủi nàng ấy.

*

"Thái thượng hoàng, ta mang đến một đề nghị mà ngươi chắc chắn có hứng thú, xin cho ta cùng ngươi thảo luận một mình đi."

Cái loại phương thức nói chuyện vững vàng lý trí này, khí thế ngang nhiên tự tin tuấn vĩ như vậy, mỉm cười kia mang theo một tia kiêu ngạo khó nén...

Lão hoàng đế nhíu mày, biết tất cả khí độ này đều là thân phận Phùng Thiệu Dân Thừa tướng từng có qua.

Suy nghĩ và tài năng của người này là chân thật đáng tin, nhưng vẫn chỉ là một nữ tử, hàng ngày lừa gạt hắn và con gái hắn, từ trước tới nay hắn cũng từng nghĩ tới, nếu không phải bởi vì Phùng Tố Trinh lừa gạt vua của một nước, hắn nhất định cũng sẽ không đối xử với nàng vô tình như thế.

Vào lúc lão hoàng đế trầm mặc suy tư, Thiên Hương cũng đã nhịn không được mà khẽ gọi:

"Nàng cuối cùng muốn làm cái gì? Ngoạn như này thực vui vẻ hay sao ? Nàng đến tột cùng muốn đem hết thảy chúng ta biến thành nát vụn cỡ nào mới cam nguyện ? Thừa dịp vệ binh còn chưa kịp đến, trước đi mau, đi mau 吖... !"

"Công chúa, lần này không có nàng, ta tuyệt không đi."

Thiên Hương kinh ngạc nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia, sau đó cũng nói không ra lời.

"Hương nhi, con ra ngoài đi."

Lão hoàng đế ổn trọng mở miệng :

"Ta phải biết Phùng Thừa tướng mang đến cho ta cái đề nghị hay ho gì."

"Phụ thân..."

"Yên tâm đi, không có việc gì."

Phùng Tố Trinh hướng nàng giơ lên tươi cười yếu ớt. Còn tưởng rằng chính mình không thường nở nụ cười, nhưng vừa đến trước mặt Thiên Hương, vô luận như thế nào cũng muốn mỉm cười khiến cho nàng kia an tâm.

Lão hoàng đế yêu thương sờ sờ khuôn mặt Thiên Hương, sau đó nói:

"Đi đi, bất luận nàng muốn nói cái gì, đều chỉ là chuyện chốc lát thôi."

Vô luận nàng muốn nói cái gì, ta đều chỉ có thể chống đỡ trong chốc lát. Lão nhân cũng là mỉm cười, không muốn khiến con gái lo lắng thêm nữa.

"── Nàng nếu cảm thương cha ta, cho dù đến địa ngục, ta cũng tuyệt không buông tha cho nàng."

Bỏ xuống câu đe dọa này, Thiên Hương liền lê bước chân không cam tâm tình nguyện rời khỏi phòng ngủ.

Phùng Tố Trinh nhìn bóng dáng nàng rời đi, nghĩ đến kế tiếp phải chuẩn bị cái dạng đồ ăn gì mới có thể điều dưỡng thân mình gầy yếu kia.

Lão hoàng đế lúc này nói: "Bắt đầu đi, vô luận nàng ta, thời gian của chúng ta cũng không còn nhiều."

Phùng Tố Trinh hai gối quỳ xuống đất, cung kính hướng hắn chắp tay, tựa như ngày trước quan viên trong đại điện hướng Hoàng thượng hành lễ.

"Thái thượng hoàng, để cho công chúa gả cho Phan đại nhân, chỉ sợ cách hy vọng của ngài càng xa."

"... Giải thích thế nào?"

"Thái thượng hoàng, đáng chết liền gϊếŧ, có thể lợi dụng liền lợi dụng, ngài hẳn là thực hiểu được đạo lý này. Một khi đã như vậy, vì sao phải chọn một người vô pháp bị ngài lợi dụng ?

Phan đại nhân là một vị quan tốt ưu tú chính trực, trong lòng đều có một thanh thước đo nguyên tắc, người như vậy một khi phát hiện chính mình bị lợi dụng chắc chắn sẽ phản kháng, ngài cần gì phải vất vả tìm một con ngựa chưa được tuần phục qua ?"

"Ngụ ý, trong lòng "Phò mã" đã nghĩ ra một người tốt hơn để chọn ?"

Lão hoàng đế khinh thanh tế ngữ ném ra một câu châm chọc, khiến nhiệt độ tức khắc hàng đến băng điểm, hàn ý bức người.

"Đương nhiên. Người này không chỉ có có thể vĩnh chịu sự lợi dụng của ngài và hoàng thất, hơn nữa, công chúa ngày nào đó chán ghét, ghét bỏ này người, còn có thể một cước đá văng, tuyệt không rước phải một tia phiền toái. Bởi vì, công chúa nắm được nhược điểm và bí mật của người này." Khuôn mặt Phùng Tố Trinh giấu ở sau tư thế chắp tay, thấy không rõ biểu tình.

"Phùng Tố Trinh." Lão hoàng đế mệt mỏi thở dài."Đừng quanh co lòng vòng nữa, nàng đến tột cùng muốn nói cái gì ?"

"Để cho ta mang công chúa đi, thái thượng hoàng, đã đến lúc trả tự do cho nàng rồi. Con gái ngài chưa bao giờ nghĩ muốn lưu lại ở trong cung, ngài không phải so với ai khác đều rõ ràng hay sao?"

" Dựa vào cái dạng hiện tại này của nàng có thể bảo hộ được Hương nhi hay sao ? Dựa vào một nữ tử như nàng có thể giúp nàng ấy được đến sự trung thành cả đời làm bạn hay sao ? Dựa vào nàng ?" Lão nhân cười lạnh."Nàng dựa vào cái gì ?"

Phùng Tố Trinh ngẩng đầu, một đôi hắc mâu thanh lãnh tỏa sáng."Thái thượng hoàng, ngài có thể hỏi nhiều vấn đề như vậy, vì sao phải tò mò một đáp án ngài cũng sẽ không tin tưởng ?"

"Bởi vì, ta muốn biết... Nàng có thể vì con gái của ta làm được đến loại trình độ nào."

Nàng nhắm mắt lại, phát ra thở dài bất đắc dĩ.

"Công chúa trên tay nắm được nhược điểm của ta, chỉ cần ta sống một ngày, sẽ vĩnh viễn phải chịu nàng lợi dụng. Ngay cả lúc nàng chán, không bao giờ muốn để ý ta nữa, ta vì nhược điểm này cũng sẽ cả đời vô pháp phản bội nàng ── tuy rằng ta muốn dùng loại ngôn từ khác để nói, nhưng câu trả lời này mới càng có thể khiến ngài hiểu được đi ?"

"Vì sao nàng không là nam tử ?"

Lão hoàng đế nằm trở lại gối đầu, tựa hồ là vừa lòng, cũng như là rốt cục cũng buông tha cho.

"Phùng Thiệu Dân, nên là cột cán hiền năng của quốc gia mới phải 吖... !"

"Nhưng chỉ có Phùng Tố Trinh mới có thể toàn tâm toàn ý thủ hộ công chúa, này không phải là bổn ý mà ngài lúc trước kén phò mã ?"

"Thôi." Lão nhân thì thào nói: "Thôi."

***

"Công chúa, đêm đã khuya, ngài còn bồi thái thượng hoàng hay sao ?"

Ngồi ở trên ghế nơi đại sảnh, Thiên Hương nghe được một giọng nam tử từ cửa truyền đến, miễn cưỡng đem suy nghĩ của mình từ rìa vực ngẩn người mà kéo trở lại.

Định thần nhìn một chút, nam tử mặc quan bào thâm lục, tuy rằng mặt lộ vẻ lo lắng, lại câu nệ có lễ mà đứng ở cửa, không có ý định đi vào.

"Phan đại nhân."

Thiên Hương ngây cả người, nghĩ đến chính mình nên tiến ra đón, vì thế mang bước chân hơi chút trầm trọng đi tới cửa. Nàng và Phò mã tương lai của nàng, trung gian cách nhau một tấm ván gỗ giữa cửa chính và sàn nhà.

"Buổi tối hảo."

"Buổi tối hảo, công chúa."

Vẻ tiều tụy của Thiên Hương tựa hồ khiến nam tử có chút đau lòng, hắn thành khẩn nói: "Không bằng để ta đến chiếu khán thái thượng hoàng, ngài trước đi về nghỉ ngơi đi?"

"Không sao cả, không cần. Trước đó, lão bà bà đã cấp cho phụ thân một thang dược, ta nghĩ hẳn là có thể......" Chống đỡ quá đêm nay đi. Thiên Hương cúi đầu trả lời, đầu lưỡi toan sáp.

"Một khi đã như vậy, ngài càng nên đi nghỉ ngơi, thái thượng hoàng cũng không hy vọng nhìn đến bộ dáng công chúa mỏi mệt như thế."

"Phụ thân cũng sẽ không muốn nhìn đến ta sao... ?"

Thiên Hương tự hỏi, nhớ tới liền ở vừa rồi, phụ thân quả thật vì cùng Phùng Tố Trinh nói chuyện mà kêu nàng rời đi.

Cuối cùng là vì cái gì ?

Nàng nhất thời cảm thấy mạc danh ủy khuất, bất luận ở trong lòng phụ thân hay là người đó, phân lượng của mình vẫn xa xa bất cập chỗ quan trọng trong lòng bọn họ.

Kết quả, ở trong lòng hai người quan trọng nhất trên đời, chính mình vĩnh viễn chỉ là vị trí thứ hai, vĩnh viễn đều là lựa chọn thứ hai.

Hốc mắt không khỏi nổi lên gợn sóng, Thiên Hương cắn môi, cố gắng không cho nước mắt tích lạc.

Bộ dáng khổ sở mê võng này của nàng,,khiến nam tử cảm thấy rằng đặc biệt thương xót, trong lòng vẫn cứ nảy lên một cỗ muốn bảo hộ bất ly thân của nam nhân, thúc đẩy hắn cầm chặt tay Thiên Hương.

"Công chúa, thỉnh đừng thương tâm, hạ quan... Không, ta sẽ bồi ở bên cạnh nàng, cho nên..."

Từ "Ngày đó" tới nay liền đêm đêm tư mộng, có thể tự mình nhận biết được mềm mại và nhiệt độ, bây giờ cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận đạt được, nam tử thật sự khó có thể kiềm chế được cỗ vui sướиɠ trong l*иg ngực.

Lúc này, một mạt thân ảnh ám màu đi ra từ phòng ngủ.

Công chúa lòng như có sở cảm, rất nhanh liền quay đầu nhìn người tới.

Hắn thì mị mắt nhìn chăm chú, chờ đợi dung nhan của đối phương xuất hiện ở nơi tương đối quang minh.

Một đôi mắt thâm trầm bình tĩnh, tươi cười yếu ớt nhu lại nhã dật, khuôn mặt xinh đẹp vô cấu sáng bóng ── hắn cũng sẽ không nhận sai. Một khuôn mặt chỉ cần gặp qua một lần, liền tuyệt đối không thể nhận sai – một nhan sắc khiến nữ tử trên thế gian này cũng phải ghen tỵ - mạo mỹ nam tử.

*81

"── Thừa tướng đại nhân ? ! Không, không đúng, Phò mã, không... Ách..."

Không tìm thấy xưng hô thích hợp, nam tử họ Phan hiếm khi thấy mồm miệng không rõ mà nói:

"Ngươi, ngươi như thế nào ở chỗ này ?"

"Phan đại nhân, đã lâu không gặp."

Phùng Tố Trinh từ vừa rồi liền đợi hắn tìm được xưng hô thích hợp. Kỳ thật chính mình có thể trước mở miệng miễn cho hắn khó xử, nhưng thật sự không muốn làm như vậy.

"Phùng huynh."

Cuối cùng vẫn là trở về xưng hô không có sai, nam tử khuôn mặt ngưng trọng mà nói:

"Thiện sấm cấm cung, ngươi lại là thân phận bị đuổi khỏi kinh thành, này thật sự không ổn, thật sự không ổn 吖! Thân là Hình bộ thượng thư, ta hẳn là lập tức bắt ngươi trị tội !"

"Phan đại nhân! Chờ một chút ──" Thiên Hương không chút suy nghĩ mà nói: "Nàng là, nàng được sự cho phép của hoàng huynh và phụ thân !"

Phùng Tố Trinh tràn đầy hứng thú mà nghiêng đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.

Thiên Hương đối sự mềm lòng của mình mà tức giận, đối vẻ mặt « hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay » kia lại phẫn nộ, rồi lại không thể ở trong này phát giận, đành phải trong mắt mang hỏa mà trừng nàng.

"Sự tình chính là như vậy."

Phùng Tố Trinh khẩu khí bình thản nhàn nhã, như là một con miêu nằm hưởng thụ bóng râm, thần thái biếng nhác mang theo chút ngạo thị của kẻ thất lễ.

"Ai, ngược lại là ngươi, Phan đại nhân, đã trễ thế này còn tìm công chúa hẹn hò ?"

"Nàng nói cái gì ──" Hoàn toàn không phát hiện chính mình đang bị nam tử nắm chặt tay, Thiên Hương đương nhiên là trực tiếp đã nghĩ mắng lại.

Phan đại nhân thì lập tức buông tay của mình ra."Này, này là, không, ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ là nhìn thấy công chúa khổ sở cho nên mới..."

Nhíu mày, Phùng Tố Trinh thất vọng mà nói: "Phan đại nhân, nếu ta là ngươi, lúc này tuyệt sẽ không buông tay công chúa. Bởi vì ──"

Nàng vững vàng đi đến phía trước một bước, một tay đem Thiên Hương kéo đến trong lòng, chuẩn xác mà quen thuộc hôn lên thần cánh hoa của nàng.

Thiên Hương ở lúc kinh ngạc qua đi, vừa định nâng tay lên cấp cho nàng một cái tát, tay trái của Phùng Tố Trinh liền nhanh hơn mà điểm trụ huyệt đạo của nàng, khiến lửa giận đánh trả của nàng cứng ngắc ở đương trường, tay đang nâng lên cũng chỉ có thể mỏng manh vô lực mà thùy ở đầu vai Phùng Tố Trinh.

Từ góc nhìn của Phan đại nhân đến xem, Thiên Hương không chỉ có « không có chút phản kháng vì chán ghét », thậm chí còn nhu thuận lẫn xấu hổ mà cùng vị trượng phu tiền nhiệm thân mật. Hắn làm sao sẽ biết, bị điểm huyệt -Thiên Hương- thật là đầy mình hỏa, lại căn bản có miệng khó trả lời ?

"── Ai cũng không biết trước sẽ có Đăng Đồ Tử nào đối công chúa làm ra hành vi vô lễ như vậy, không phải sao?"

Phùng Tố Trinh kết thúc nụ hôn, một tay ôm lấy một Thiên Hương vô pháp nhúc nhích, vừa u mị khıêυ khí©h nhìn về phía nam tử ngạc nhiên đứng ở cửa mà liếc mắt một cái.

"Cho nên ngươi thật sự không nên buông tay 吖, Phan đại nhân, lần sau trở thành Phò mã của công chúa, ngươi cần phải nhớ cho kỹ."

"Công chúa, nàng......"

Nguyên bản nam tử còn đang suy nghĩ, nếu là nhìn thấy công chúa có nửa điểm hờn giận, vậy thì dù chết cũng phải đem nàng từ trong tay vị cựu Phò mã « kiêu ngạo bá đạo » này cướp về. Nhưng không nghĩ tới, không nghĩ tới 吖, công chúa chính là đỏ mặt, tinh tế suyễn khí, hai mắt sương mù, tràn ngập xuân tình, diễm lệ vô song.

Công chúa trầm mặc. Cho nên, hắn cũng chỉ hảo trầm mặc nắm chặt tay.

"Chớ để đến đâu nữa thương nàng. Phò mã, ngươi chớ để đến đâu nữa thương nàng."

Từng câu từng chữ, khó khăn bi thương mà thoát ra khỏi môi. Cuối cùng, thân ảnh Phan đại nhân tiêu thất ở cửa, cũng gián tiếp ám chỉ trận hôn nhân « chưa bao giờ bắt đầu » này cũng đã đi tới kết thúc.

Phùng Tố Trinh thở dài.

Vì sao nam nhân vận của công chúa lại tốt như vậy, thường gặp được phu quân có thể đối xử thật tâm với nàng ?

Chính là, thật tâm chân ý nếu không phù hợp nhu cầu của nàng, thì sao lại có chút ý nghĩa nào ?

Tình yêu có lớn đến đâu nữa, không thể vứt bỏ thân quan phục kia, không thể bỏ qua tất cả trách nhiệm, không thể một mình rời khỏi triều đình, liền vô pháp cấp cho Thiên Hương loại tự do vô giá.

"... Sau khi cởi bỏ huyệt đạo, nàng có thể không đánh ta hay không ?"

Phùng Tố Trinh cười khổ mà nói nhỏ, được đến một nụ cười ngọt ngào của Thiên Hương. Sau đó, ngay lúc cởi bỏ huyệt đạo, chớp mắt nàng liền ngã ngồi trên mặt đất, nhãn mạo kim tinh thấy được nóc nhà.

Thiên Hương cho Phùng Tố Trinh một quyền ngay mặt.

Đánh lên xương mũi, nàng thẩn thờ vuốt cái mũi của mình, nguy hiểm thật, không có lưu máu mũi.

Nhìn đến Thiên Hương trên cao nhìn xuống, lưng không khỏi bắt đầu run rẩy, không phải bởi vì chính mình cư nhiên liên tiếp bị « Thiên Hương thi quyền "Nghĩa huynh muội" với Trương Thiệu Dân », mà là Thiên Hương kia vẻ mặt giờ phút này hắc ám khiến người sợ hãi.

"Công chúa, đối nữ tử đánh không tính là anh hùng hảo hán 吖──."

"Câm miệng! Nàng câm miệng cho ta!"

Tâm tình nhẫn nại cả đêm rốt cục tất cả đều bạo phát, Thiên Hương cưỡi ở trên lưng Phùng Tố Trinh, hai tay thô bạo cởi xuống áo của nàng.

"Phùng Tố Trinh, nàng dựa vào thân phận gì mà hôn ta ? ! Thoát xuống thân y phục này, không cho phép nàng giả trang thành bộ dáng Phùng Thiệu Dân ! Không cho phép nàng giả trang thành Phò mã của ta, thoát y phục ! Mau cởi ra !"

"Công chúa, nàng bình tĩnh một chút ── dừng tay, công chúa ──!"

Bất luận Phùng Tố Trinh như thế nào khẽ gọi hoặc trấn an, tay của Thiên Hương vẫn là ngạnh xả xuống loại y phục nam tử có chút giống như thiêu đốt mắt nàng. Rất nhanh, cổ áo bị cởi xuống một mảng lớn, móng tay Thiên Hương hung hăng lướt qua xương quai xanh của Phùng Tố Trinh, lưu lại vài vết máu yêu hồng tiên diễm.

Một chút huyết tích lạc ở trên mặt ngọc Quan Âm xanh biếc, giống như là ngay cả thần phật cũng muốn hòa tan hỏa diễm nóng cháy.

Phùng Tố Trinh vội vàng suyễn khí, hai tay đặt ở trên áo liền tùy bộ ngực phập phồng, tâm động vừa lúc tiếp xúc mạch đập cổ tay của Thiên Hương, phân bất thanh sở nóng bỏng toát ra chính là tâm của mình, máu lưu chuyển vẫn là vận động trong cơ thể đối phương.

"Nàng còn mang..."

Đầu ngón tay mềm nhẹ vuốt ve mặt ngọc Quan Âm nhiễm huyết, Thiên Hương ngữ khí tựa như ảo mộng, như là đang nhìn đến một trận mộng đẹp được hiện thực.

Phùng Tố Trinh muốn chạm nàng, lại biết chỉ cần một chạm như vậy, Thiên Hương chắc chắn nước mắt chảy xuống, vì thế một phân một hào cũng không dám di động.

"Những vật nàng cho ta, ta như thế nào vứt bỏ?"

Thiên Hương im lặng nhìn nàng thật lâu, vẻ u sầu nơi đáy mắt như hồ thu gợn sóng, bị một trận cuồng phong không biết tên, từ trong thổi ra ngoài.

"Nhưng mảnh tâm ta cấp nàng, nàng vì sao phải vứt bỏ ? Hết thảy ta cấp nàng, nàng vì sao ném đi như giày cũ ?"

Nước mắt của nàng chung quy không có chảy xuống.

"Nàng cuối cùng muốn ta làm như thế nào, nói cho ta biết 吖? Phải làm thế nào thì nàng mới có thể quý trọng tất cả ta cấp cho nàng ?"

"Công chúa, ta ──"

Phùng Tố Trinh trong mắt cũng hiện lên vụ khí, nhưng đối mặt với Thiên Hương hiện tại, nàng không có tư cách bày ra yếu ớt.

"Ta đã lừa nàng rất lâu, nàng nhất định là vô pháp tiếp tục tin ta, nhưng... Nàng có nhớ vấn đề mà ngày đó đã hỏi ta ở hội đèn l*иg hay không ? Nàng nói có mấy thứ nào đó, bất luận vài năm sau xem nó, đều cảm thấy rằng đó là vận mệnh mà thần ban cho cho chúng ta, ta hiện tại cũng tìm được rồi, ta rốt cục cũng hiểu được... Thiên Hương, nàng chính là ta ──"

Lời này của Phùng Tố Trinh thủy chung cũng không nói hoàn được. Bởi vì Thiên Hương đã cúi đầu, thâm thâm hôn tới tất cả lời thổ lộ của nàng.

*82

Gian mạc (4)

Phan Diệc Thạch từ ngày mặc quan phục chợt nghe qua lời đồn đãi như này : vị Thiên Hương công chúa mà Hoàng Thượng sủng ái nhất, rất điêu ngoa tùy hứng lại mạnh mẽ thô bạo, cả ngày cầm một cây cam giá để dùng làm vũ khí vừa là món đồ chơi, gặp người không vừa mắt liền tiến lên một bang hầu hạ, những ngày không ở ngoài cung loạn hoảng, còn thường hay tâm huyết dâng trào mà liền đem tất cả người hầu trong cung chỉnh đến khổ không nói nổi, là vị chủ nhân mà chúng tiểu quan cho dù bị chém đầu cũng không thể trêu vào.

Thực có một nữ tử dã man như thế ? Vẫn là vị công chúa cao quý phượng thể chi khu ? Phan Diệc Thạch tò mò cùng nghi hoặc lúc hai câu nói này hiện lên trong đầu liền cũng theo đó kết thúc, dù sao hắn chính là một tiểu quan, trong hoàng cung việc nhà cùng hắn bất quá là hai đường thẳng song song.

Không lâu Hoàng Thượng nghiễm triệu thiên hạ, ban bố việc vui công chúa gả cho tân khoa Trạng Nguyên Phùng Thiệu Dân. Cũng đúng lúc này, tính cách nghiêm cẩn chăm chỉ giúp cho hắn dần dần trèo lên trên vị trí Hình bộ thị lang, ngẫu nhiên liền cũng cùng mấy nhómthị lang ở nơi nào đó trong cung mà uống rượu phú thi.

Tây cung thanh du uyển mở rất nhiều lầu các, cung cấp cho các quan viên đã ngoài tứ phẩm, lúc hạ triều hoặc nhàn hạ đến đó hiết khế tụ hội, hôm nay, Phan Diệc Thạch tâm tình thư sảng, cũng liền hiếm khi thấy tham dự tụ hội như vậy, cùng mấy đồng nghiệp bình thường chơi thân, tuổi xấp xỉ ở một chỗ nhã phòng tán gẫu uống rượu.

"Ngô huynh, ngươi đã gặp qua vị tân khoa Trạng Nguyên lang đáng thương bị triệu làm Phò mã kia hay chưa ? Sách sách, kia khuôn mặt nhỏ nhắn ! Ta nói, cho dù lấy sủng phi của Hoàng Thượng so sánh với cũng là kém chi ngàn dặm, ảm đạm không ánh sáng 吖!"

"Đúng là. Nam tử cũng có xinh đẹp, cũng may hoàng đế không có sủng hạnh nam sắc, nếu là ta cũng không thể không..." Quan viên họ Ngô che mặt cười một cái, mặc dù không nói tiếp, nhưng ba bốn nam tử xung quanhlại đều lý giải mà phát ra tiếng cười khẽ. Sau khi cười một lúc, hắn nghiêm túc nói tiếp: "Bất quá Phò mã kia cũng là kỳ tài, ai nói là bách vô nhất dụng thư sinh ? Các ngươi cũng chưa thấy dáng người của hắn ngày đó cùng công chúa luận võ, thật sự là phiêu dật linh khí, tiên phong đạo cốt 吖... Chúng ta nếu đòi ngấp nghé Phò mã nam sắc, đầu tiên chính là bị đá bay !"

"Là bị Phò mã hay là bị công chúa?"

Phan Diệc Thạch nhớ tới lời đồn đãi hồi lâu trước kia đã nghe qua :

"Nghe nói Thiên Hương công chúa cũng là một người tập võ, có lẽ Hoàng Thượng đặc biệt tìm một nam tử võ công cao cường đảm đương công chúa Phò mã, chịu được đánh đấm ?"

"Phan huynh, nói đùa."

Một quan viên khác cười nói: "Hoàng Thượng cũng khá thưởng thức tài năng và học vấn của Phò mã, ta chắc chắn không bao lâu sau, Phùng Thiệu Dân kia tất hội lên làm chức quan mà « người thường chúng ta tiêu phí vài năm cũng lê lết không đến »."

"Thấy người sang bắt quàng làm họ, có gì tự hào?"

Một mực yên lặng từ lúc đầu-Công bộ thị lang- hừ lạnh đáp:

"Nam sắc sắc đẹp, chẳng phải chỉ là bề ngoài ?"

"Nếu nói như vậy tỏ vẻ Tiền huynh chưa tận mắt gặp qua Phò mã 吖."

Nam tử họ Ngô khi nãy ách nhiên thất tiếu.

"Lúc luận võ, Phò mã chính là so với mọi người phản kháng càng kịch liệt, ta cảm thấy rằng, hắn là tình nguyện chết cũng không muốn làm Phò mã."

"Là bởi vì phải kết hôn với công chúa đi? Thật sự là sống không bằng chết."

Mọi người đồng ý kết luận này, cùng nhau cao giọng cười to, Phan Diệc Thạch lại im lặng uống vào một ngụm rượu.

Hắn chỉ tại trong cung gặp qua Phùng Thiệu Dân một lần, quả thật là một tướng mạo nhân trung long phượng *, tao nhã có lễ khí chất thanh cao, mặc dù nghe được lên làm Trạng Nguyên trước đó chính là nhất giới bố y *, nhưng hắn thấy thế nào đều cảm thấy rằng người nọ tất là xuất thân không thấp. Bất quá không nghĩ tới thân mình gầy mảnh kia cư nhiên vẫn là một con nhà võ ? Lần đầu tiên nghe được.

Phan Diệc Thạch lúc trước còn tưởng rằng, công chúa là bởi vì thấy Phò mã diện mạo tuấn mỹ, mới có thể ở trên cầu bập bênh cố ý phóng thủy.

Tính tình hồ nháo đến đâu đi nữa, cô nương gia chính là cô nương gia, sinh trưởng ở trong hoàng cung bao năm tháng nay, sợ là chưa từng thấy một nam tử chân chính tú mỹ vô đào * như vậy đi?

Đột nhiên, thanh âm cửa chính bị dùng sức đẩy ra đánh gãy bầu không khí hưởng lạc bên trong.

Phan Diệc Thạch quay đầu nhìn một chút, cũng giống như mọi người, kinh ngạc há hốc mồm, không thể nói được gì.

"吖, ta còn nghĩ đến phòng này không ai sử dụng... Quấy rầy chư vị, vạn phần thật có lỗi."

Mở cửa ra đi vào, cũng nhanh chóng vô cùng mà đóng cửa lại ── kia động tác liền mạch, không có nửa điểm duyên trệ ── nam tử quen quen một thân bạch y hướng bọn họ chắp tay thi lễ.

"Phò, Phò mã? ! Ngươi như thế nào..." Đồng nghiệp một mảnh kinh hoảng, nửa kinh ngạc nửa chột dạ.

Phùng Thiệu Dân đối hiện tượng nàychính là mỉm cười một cái, nhu mà thanh mỹ, bình thản nhàn dật.

đám người Phan Diệc Thạch không khỏi thấy có chút si mê, lúc này bên ngoài lại truyền đến một đạo rống to kinh thiên địa :

"Phùng Thiệu Dân, ngươi lăn ra đây cho bản công chúa ! ! ! Hôm nay bản công chúa chặt tay ngươi không được, cư nhiên dám đem mực nước tát lên trên mấy thanh cam giá còn sót lại, ngươi không muốn sống nữa ! ?"

"... Có quấy rầy chư vị không, có thể giả vờ không gặp tại hạ không ?" Phùng Thiệu Dân vẫn là bảo trì mỉm cười, trên trán sau khi nghe đến lời uy hϊếp chặt tay kia, liền toát ra một khỏa mồ hôi lạnh.

"Phò mã, sau bình phong có cái phòng nhỏ, ngươi có muốn hay không... Lợi dụng một trận ?" Phan Diệc Thạch mở bình phong ra, chỉ chỉ bên trong.

Phò mã này cũng là thông minh, không nói hai lời liền trốn vào.

Liền ở thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, cửa chính 'ầm' một tiếng bị mở ra.

Người tới là nữ tử trẻ tuổi ăn mặc cao nhã, cầm trên tay một thanh vật thể đen như than, một đôi mắt thiêu đốt mãnh liệt lửa, cũng lạnh như tuyết đông mà lạnh nhạt nhìn mọi người.

"Công chúa ! Không biết công chúa giá đáo, chúng hạ quan thất lễ, xin người thứ tội ! Công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế ──"

Quan viên họ Ngô dẫn đầu hành lễ, Phan Diệc Thạch cùng với mấy người chưa thấy qua công chúa cũng liền theo đó quỳ xuống nghênh đón.

"Miễn, các ngươi có nhìn thấy xú nam nhân kia hay không ?" Công chúa song chưởng hoàn hung, ngữ khí là kiềm chế không nổi phẫn nộ.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn bình phong liếc mắt một cái, hoàn toàn là hành động theo bản năng.

Phan Diệc Thạch nuốt một ngụm nước bọt, không dám nhìn đến nộ nhan của công chúa."Không biết công chúa sở chỉ người nào?"

"... Hắn ở trong này đi."

Công chúa giọng lãnh mà u thanh, so với vừa rồi rống giận muốn chặt tay chân của chồng, còn khiến người ta sợ hãi hơn.

"Bình phong nhất định có cổ quái ──!"

Không tốt, lộ tẩy rồi !

Phan Diệc Thạch vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thân ảnh mỏng manh kia hướng bình phong bay đến, chưởng phong phát ra, bình phong nháy mắt vỡ thành hai mảnh.

Đám quan viên hai mặt nhìn nhau, hoặc nhiều hoặc ít phát ra run rẩy, tưởng tượng chính mình nếu là một không tốt, sẽ giống kia bình phong mà bị công chúa chém thành hai nửa.

Phan Diệc Thạch nhưng lý trí hơn, bởi vì hắn lo lắng chính là, Phò mã không hiểu được có phải hay không lập tức đã bị chém thành hai nửa?

Rón ra rón rén đứng ở phòng nhỏ thò đầu xem xét, chỉ thấy công chúa nhụt chí mà đứng lặng cửa sổ mở rộng ra lại không có một bóng người bên trong, hắn nhẹ nhàng thở ra, Phò mã xem ra đã an toàn đào tẩu.

Nhưng hắn lập tức lại trợn to mắt, trố mắt há mồm nhìn công chúa nhưng lại nhấc váy, một cước giẫm lên trên cửa sổ, nhẹ như vượt song mà đi.

"Phùng Thiệu Dân, ngươi trốn không xa được đâu !"

Công chúa đối chuyện chặt tay chân trượng phu bám riết không bỏ, khiến đám người phía sau Phan Diệc Thạch mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Bỗng dưng, xà nhà của căn phòng hạ xuống một mạt thân ảnh màu trắng, định nhãn nhìn một chút, còn không phải là vị Phò mã gia đã khiêu song đào tẩu hay sao ?

"Công chúa thật đúng là hình thức suy xét trực tiếp..."

Phùng Thiệu Dân nói đùa cười khẽ, nhất phái thư sảng.

Phan Diệc Thạch thấy hắn thân hình ngay thẳng mà khí định thần nhàn, nào có một bộ mất hồn bị đuổi gϊếŧ ? Ngược lại càng như là văn nhân nhã sĩ tiến đến tham dự tụ hội.

"Đa tạ Phan đại nhân liều chết cứu giúp, tại hạ ngày sau nhất định hồi báo. Sau đó ──"

Phùng Thiệu Dân giơ lên tươi cười yếu ớt dị thường nhu mị, có không phù hợp ấn tượng khinh chọn cùng coi rẻ của một văn sĩ. Hắn chuyên chú nhìn chúng quan viên xung quanh liếc mắt một cái, giọng nói trong suốt hiền lành."── Về phần vài vị đại nhân các vị ham thích nam sắc, tại hạ ngày sau cũng ổn thỏa hồi báo."

Bị, nghe được rồi.

Từ quan viên họ Ngô cầm đầu bắt đầu, một người tiếp một người sắc mặt tái nhợt.

Phan Diệc Thạch nhìn thân ảnh Phùng Thiệu Dân thoải mái mà tiêu thất ở cửa, trong lòng không khỏi ám phù, Hoàng Thượng không hổ là Hoàng Thượng, liền các loại phương diện mà nói, Phò mã kia đều là người thích hợp nhất để chọn làm trượng phu của công chúa.

Sau sự kiện này, Phan Diệc Thạch thuận lợi lên làm Hình bộ thượng thư, càng thường lui tới trong cung, vì thế lời đồn nghe được cũng càng ngày càng hiếm lạ cổ quái.

Cái gì Phò mã cùng công chúa thành thân tới nay liền bằng mặt không bằng lòng, cái gì mạo mỹ Phò mã gia kỳ thật là một nữ tử, cái gì công chúa ở ngoài cung đã có người tình ám thông xã giao.

Hắn chính là một quan Hình bộ đang tam phẩm, không có năng lực cũng vô hứng thú cuốn vào cung đình tranh loạn, cho nên ngay lúc biết Phùng Thiệu Dân ở Diệu Châu quét sạch Vương công công và Đông Phương Hầu, sau đó, quan hệ giữa Phò mã và công chúa lâm vào thời kỳ thân mật, khiến người kinh ngạc.

*83

Cô nương trẻ tuổi « ngày đó lớn tiếng mắng xú nam nhân, nói muốn chém đứt hai tay của trượng phu », biến hóa nhanh chóng thành một nữ tử cao quý tao nhã.

Công chúa ngẫu nhiên vẫn là rất hung bạo, nhưng mỗi lần thấy nàng và Phò mã cùng một chỗ, lại có thể phát giác nàng có bao nhiêu khoái nhạc và thỏa mãn.

Thành thân sắp hai năm, Phan Diệc Thạch lần đầu tiên thấy qua trên mặt công chúa xuất hiện loại ngọt ngào của một tân đó nương mới cưới.

Tươi cười xinh đẹp như hoa, ánh mắt mị lại dịu dàng, khóe môi mang cười thâm tình chậm rãi...

Thiên Hương công chúa lúc này kiêm đủ hoạt bát hồn nhiên của một thiếu nữ và ôn nhu thục nữ của một thiếu phụ, khiến Phan Diệc Thạch ngẫu nhiên vừa thấy liền nhớ mãi không quên, trong lòng sinh ra ý nghĩ không hay, nghĩ nhiều khiến công chúa cũng có thể lấy vẻ mặt như vậy nhìn chính mình.

Có một lần, ở ngự hoa viên lại nhìn thấy thân ảnh công chúa và Phò mã vừa nói chuyện vừa tản bộ, chắc là mới vừa bái kiến Hoàng Thượng trở về, hai người ăn mặc thập phần sang trọng.

Từ khoảng cách này, Phan Diệc Thạch nghe không rõ ràng lắm nội dung mà bọn họ tranh luận, chỉ có thể nhìn đến công chúa kích động nắm chặt nắm tay, hướng vị Phò mã vẻ mặt bình tĩnh an hòa * khẽ mắng.

Có lẽ là mặc kệ như thế nào dây dưa đều không chiếm được nửa điểm tâm tình dao động của đối phương, công chúa ngao ngán xoay người chạy đi, mà Phan Diệc Thạch đứng ở bên này, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng nàng thút thít chạy đi, đã nghĩ mặc kệ lễ giáo mà đuổi theo an ủi.

Nhưng đối công chúa mà nói, hắn nhất định là một người xa lạ hoàn toàn không nhận thức.

Phùng Thiệu Dân đứng ở tại chỗ, sắc mặt vẫn đạm mạc trầm ổn.

Sau đó, hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt lợi hại nhìn quét chính mình vốn không nên bị phát hiện.

Phan Diệc Thạch nhịn không được lui về phía sau một bước, cũng không phải bởi vì khϊếp đảm, chỉ là bởi vì phẫn hận.

Ánh mắt kia của Phùng Thiệu Dân như là đang nói hắn đã biết tâm ý của Phan Diệc Thạch, cho nên nguyện ý đem cơ hội trấn an công chúa lưu cho hắn.

Vì sao còn đứng ở trong này không nắm chắc ?

Lặng im thúc giục cùng trào phúng, như thế kiêu ngạo, như thế vô tình 吖!

Liền ngay cả ngoại nhân như Phan Diệc Thạch cũng không khỏi thở dài, hoá ra Phùng Thiệu Dân căn bản không đem công chúa để ở trong lòng.

Lại qua một đoạn thời gian, sau khi sự kiện Tiếp Tiên Thai kết thúc, Phùng Thiệu Dân bị nhốt vào thiên lao.

Phan Diệc Thạch trừ bỏ ngày đó gặp qua công chúa đi cầu Hoàng Thượng thả Phò mã, ngoài ra, liền chưa bao giờ thấy nàng xuất hiện trong hoàng cung.

Triều đình lòng người hoảng sợ, cùng lúc nghĩ đến ngay cả một thần tử thụ sủng như Phùng Thiệu Dân lại bởi vì một tội danh rất không minh bạch mà bị nhốt vào thiên lao, huống chi là mấy người bọn họ đâu ?

Về phương diện khác, quan viên và bách tính dân gian đối hoàng đế bất mãn, cũng đã thăng tới cực điểm, bất bình và oán giận cũng khó mà ngăn chặn.

Rốt cục, hoàng đế vào một đêm nọ tuyên bố thoái vị.

"Nghe nói là thái tử bức vua thoái vị, không hiểu được là thật hay là giả ?"

"Ta nghe nói là công chúa vì cứu Phò mã mới bức Hoàng Thượng thoái vị."

"Công chúa ? Nhưng có ích gì ? Dựa theo luật pháp, Phò mã vẫn phải bị trục xuất khỏi kinh thành 吖."

"Đám người Phò mã và thái tử, Trương Thừa tướng quan hệ khá tốt, lại là tướng công của công chúa, cho dù có vị tình riêng thì cũng là đương nhiên đi ? Nếu đoán không sai, hiện nay, Phò mã đã được an trí về Phủ công chúa để được chăm sóc đi."

"Này không phải thành vị tướng công xứng đáng cái tên sao ?"

Giữa đám quan viên tán chuyện cười mỉa, Phan Diệc Thạch cắn chặt khớp hàm, rời khỏi đại điện.

Bất đồng với dự đoán của mọi người, Phò mã không cùng công chúa nối lại tình xưa, gương vỡ lại lành, ngược lại, biến mất khỏi kinh thành, không người nào biết hắn đi phương nào.

Công chúa cũng từ sau đó liền từ phủ đệ mà dọn vào trong hoàng cung nội uyển, hảo thân cận mà chiếu cố thân thể của thái thượng hoàng.

Phan Diệc Thạch tuy rằng biết chính mình xúc phạm lễ giáo, lại vẫn là nhịn không được tưởng niệm trong lòng, thường xuyên lặng lẽ đi đến nội uyển, xa xa nhìn quang cảnh công chúa và thái thượng hoàng ở chung trong viện.

Công chúa có khi sẽ ở trong viện đánh đàn, thái thượng hoàng thì ngồi ở trên hành lang an tường nghe.

Bởi vì đưa lưng về phía thái thượng hoàng, lão nhân kia căn bản không phát hiện công chúa khi đánh đàn vẻ mặt có bao nhiêu khổ sở, có chút giống như mỗi chạm vào một dây đàn liền xé rách miệng vết thương ở trong lòng, rồi lại hoài niệm loại đau đớn có thể quấn quanh một đời * này, vì thế vô luận khổ bao nhiêu cũng dừng không được.

"Hương nhi, con cảm thấy Hình bộ thượng thư Phan Diệc Thạch như thế nào ?"

Phan Diệc Thạch đang muốn rời đi, lại nghe đến cuộc nói chuyện này, khiến cho hắn thật cẩn thận nấp sát vào tảng đá nơi đình viện, tâm động kịch liệt mà nghiêng tai lắng nghe.

"Phan Diệc Thạch? Ai ?"

Loại ngữ khí « đối cái tên này hoàn toàn không biết » của Công chúa, như đao như kiếm cắt nhỏ mảnh tâm của hắn.

"Hình bộ thượng thư. Là một quan tốt chính trực, hoàng huynh của con cũng rất thưởng thức hắn."

"Ác. Chúc mừng hoàng đế lão huynh."

Công chúa khẽ vuốt cối mộc * trang sức cho dây đàn, đầu ngón tay dọc theo mặt trên văn lộ nào đó, phác họa ra một hình ảnh tâm động mà chỉ có nàng mới biết được.

"Cùng hoàng huynh của con không quan hệ, ta là đang hỏi ý kiến của con mà, Hương nhi."

"Phụ thân, ta lại không biết Phan đại nhân này, ta như thế nào lại có ý kiến ?"

Công chúa cười khổ trả lời:

"Nếu phụ thân thật muốn biết ý kiến của ta, hôm nào ta tìm thời gian rảnh đi tham tham khẩu phong của hoàng đế lão huynh là được."

Phan Diệc Thạch thất vọng mà thùy hạ bả vai, lại lần nữa định rời đi, nhưng mới cất bước, thanh âm của thái thượng hoàng liền chói tai vang lên: "Cũng tốt, hỏi một chút hoàng huynh của con, nhìn thấy người này có thể có tư cách làm Phò mã của Hương nhi không."

"..................... Ta sẽ nhớ kỹ hỏi han."

Công chúa trên mặt ngạc nhiên, giây tiếp theo liền bị vẻ mặt hờ hững thấy không rõ suy nghĩ * che giấu đi.

Nàng lại cúi đầu chạm lên cầm, tóc dài trên vai mềm mại chảy xuống, tùy ý gió nhẹ lướt qua, xem vào trong mắt Phan Diệc Thạch thật là một nữ tử xinh đẹp quang hoa vạn trượng.

Đừng lo, công chúa.

Hắn nhìn đến sườn mặt lúc nàng đạn tấu 《 ức cố nhân 》, nhìn đến nàng im lặng chảy xuống nước mắt, nhìn đến nàng mỉm cười phức tạp như ( một người ) bị chồng ruồng bỏ, tưởng niệm cố phu * ── đừng lo. Phan Diệc Thạch hạ lời thề như vậy.

Nhất định cả đời đối xử tử tế với nàng, tuyệt không để cho Phùng Thiệu Dân vô tình tiếp tục thương tổn nàng mảy may.

Lần này để cho ta đến bảo hộ nàng đi, công chúa. Lần này, ta cũng sẽ không tiếp tục đứng ở phía sau nhìn thấy nàng khóc.

Phan Diệc Thạch hiểu được lời thề và tâm ý như vậy, một khi đặt ở trước mặt mối duyên phận định mệnh cũng chỉ như thế nhỏ bé thảm thương, chính vào lúc Hoàng Thượng vâng theo tâm nguyện của thái thượng hoàng mà tuyên bố đạo thánh chỉ kia.

*84

── Hôn ước giữa Hình bộ thượng thư Phan Diệc Thạch và Thiên Hương công chúa tức khắc hủy bỏ, Phò mã Phùng Thiệu tái nhập từ đường nhà ta──

Thêm Bình Luận