[Đồng Nhân] Tân Nữ Phò Mã

6.83/10 trên tổng số 23 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
[BHTT][Đồng nhân] Tân nữ phò mã Tác giả: qwerty67 Tình trạng: Hoàn ( 16 chương + 4 gian mạc ) Editor: Bé Na Beta: Mấy Con Đũy Nghèo Khổ ( Fb.com/qideasgroup )
Xem Thêm

Chương 13
Chapter13*68

Trong một rừng cây ít người lui tới, nữ tử trẻ tuổi một thân la sa tung bay như tiên đứng lặng trong đó.

Thân hình của nàng mặc dù mỏng manh giảo nhược, lúc vững vàng mà đứng lại phá lệ oai hùng toả sáng; đôi mắt phượng trong sáng thấu triệt, lóe ra loại viêm diễm uy nghiêm không phù hợp với vẻ ngoài tú lệ.

Rừng cây xanh ngắt được ánh nắng chiều chiếu rọi, gió nhẹ nổi lên, cuồn cuộn nổi lên một trận gió to đầy trời, hoa rụng lả tả.

Mặc cho ai nhìn thấy đều sẽ nghĩ rằng nữ tử này đến từ tiên cảnh mà đi vào rừng rậm, sự xuất hiện lại khiến chim chóc hoảng sợ đều tự ầm ỹ bay đi.

Chim chóc sẽ bị dọa chạy là đương nhiên, bởi vì nữ tử vừa mới kết thúc từng đạo gào thét kích động, hiện tại nàng thở dốc không thôi, khuôn mặt ửng đỏ ướt nhuận, chính là chứng cớ tốt nhất.

Nguyên bản, hai cái mộc trượng chống thân, ở trong quá trình truy đuổi đã đánh rơi một cây, nhưng nữ tử cũng không buông tha cho ý nghĩ, như thế nào lại có thể buông bỏ được đâu ?

Nàng cắn răng dùng sức, ép buộc cơ bắp trên chân, trải qua nửa năm trị liệu vẫn héo rút, làm hết phận sự mà gá lên loại nhiệm vụ mà chúng nó nên nhận, dìu dắt chính mình có thể dựa vào « vật chống đỡ còn sót lại » mà tiếp tục di động.

Chậm chạp như một đứa bé mới vừa học được cách đi đường, từng bước từng bước đều tác động đến chỗ thâm đau yếu ớt nhất của thần kinh.

Nữ tử hít thở thật mạnh, cùng với cánh tay phát run và tiếng vang của mộc trượng, khiến người ta đồng tình, không chút ngừng nghỉ mà tràn ra khắp khu rừng.

"Vì cái gì phải chạy trốn..."

Nữ tử phát ra khàn đặc, đó là hậu quả của việc kịch liệt gào thét trong khoảng thời gian dài.

Đối một người đi lại bất tiện như nàng mà nói, từ nhà "Chạy" đến nơi đây đã là tiêu tốn tinh lực toàn thân và thời gian cả một ngày.

Người bị truy đuổi sớm không biết đã rời khỏi rừng cây bao lâu rồi, nữ tử cũng rất rõ ràng, nhưng chính là không muốn buông tha cho.

Mặc kệ té ngã không ít lần, bất luận lòng bàn tay và hai má đã bị sượt qua bao nhiêu vết thương ở trong quá trình xuyên qua rừng rậm, cho dù, ngay cả quần áo và tóc đều trở nên hỗn độn trong quá trình chạy trốn, cho dù, không ngừng dây dưa giống như một bà điên ──.

"... Thiên Hương ! !"

── Nàng cũng, tuyệt không buông tha cho.

Rừng cây lại lần nữa quanh quẩn giọng nữ tử lớn tiếng gào to, có chút giống như là cỗ lực lượng cuối cùng được cực lực đào bới từ chỗ sâu trong linh hồn, thân ảnh màu trắng không chút nào gián đoạn mà lấy một loại tốc độ « chậm chạp, khiến người ta không đành lòng » mà tiến về phía trước.

Tại đây, trong đoạn cố gắng không người hưởng ứng cũng không ai chờ đợi, mộc trượng rốt cục thừa thụ không được áp lực mà gãy nát, mảnh vụn lập tức đâm vào lòng bàn tay đã sớm mang thương, dơ bẩn hỗn tạp và máu tươi nhiễm lên trên ống tay áo thuần trắng vô cấu.

Sau khi mất đi mộc trượng, hai chân vô pháp còn cung cấp được trợ giúp gì, vì thế thân thể chỉ có thể nan kham vô lực mà bẹp dí trên mặt đất.

Cụm từ hình dung 'thác tục thanh nhã cao quý mê người' đều đã đi xa,

tóc rối và dơ bẩn khiến nàng trông giống như một kẻ hành khất mất hồn lỡ bước ven đường,

không ai có thể liên tưởng nàng với vị Diệu Châu tài nữ của nhiều năm trước, tuyệt đại Trạng Nguyên lang của hai năm trước, tuấn mỹ Phò mã gia của nửa năm trước.

Phùng Tố Trinh ── lấy hai tay khởi động thân thể, không mang theo nửa điểm chần chờ mà bắt đầu bò toài trên mặt đất.

"Lần này tuyệt không để cho nàng đào tẩu nữa, tuyệt không... ! ! !"

Nàng biết chính mình hiện tại thập phần khó coi, nhất định là đáng thương đến mức không đành nhìn, nhưng đừng lo, một chút cũng không sao cả, đã không phải lúc nói đến chuyện giữ hình tượng. Lần này, lần này tuyệt không để cho người kia lại lần nữa lặng lặng lẽ lẽ rời đi.

Bất luận là nàng hay nàng ấy, tiết mục hai người bọn họ « không ngừng chờ đợi, và không ngừng né tránh » cũng nên kết thúc.

Lời thề lần này chính là kết cục, cũng là một sự bắt đầu mới.

※※※

Bên trong xe ngựa, Phùng lão gia nhìn đến con gái bên cạnh đó im lặng không nói gì một hồi lâu, trong lòng giãy dụa hồi lâu, cuối cùng ở hít sâu một hơi, sau đó mở miệng hỏi han: "Tố nhi, chân con đau không ? Chúng ta có nên nghỉ ngơi hay không ? Ngồi cả ngày, có phải nên để cho con giãn gân một trận, hay không ? Còn có ──"

"Cha."

Đem tầm mắt dời khỏi bên ngoài cửa sổ, Phùng Tố Trinh khẩu khí nhu thiện, có chút mỉm cười.

"Chúng ta vừa mới lên đường bất quá nửa canh giờ, cứ tiếp tục nghỉ ngơi, trước lúc trời tối có đến nhà như ngài đã nói hay không, chính là vấn đề."

"Cho dù trước lúc trời tối mà vẫn chưa đến nhà cũng không sao cả, nhà cửa cũng không biết chạy, nhưng thân thể của con sẽ..."

"Cha, ta là tàn phế không phải sinh bệnh, có đau đớn đến đâu thì đối thân thể cũng không xem là đại sự, huống chi căn bản là không ──"

"Tố nhi ! Con đang nói cái gì ? ! Cái gì tàn phế... !"

Phùng lão gia tức giận giáo huấn con gái.

"Mấy lời này, ( cha ) không cho phép con nói bậy nữa !"

"Cha, thân thể như thế nào, ta tự mình rất rõ ràng. Ngày đó cho tới nay, ta cũng đã quen rồi, vì sao ngài luôn không tiếp thụ được sự thật ?" Phùng Tố Trinh ngữ khí như mặt hồ bình tĩnh, không một tia gợn sóng.

"Bởi vì ta là phụ thân của con !"

"...... Ta hiểu được."

Nàng hơi nhíu mi, giận mình vô tâm, lại không biết săn sóc.

"Là Nữ nhi bất hiếu, không chịu suy xét tâm tình của cha. Thực xin lỗi, cha, ta sẽ không nói như vậy nữa."

"Tố nhi 吖..."

Phùng lão gia nắm chặt tay con gái, da thịt gầy yếu khiến người đau lòng.

"Cha cho dù phí cả đời cũng sẽ tìm được người đến trị liệu cho con, chính là cha có dự cảm, nhất định có vị này, vị lão gia kia nhất định có thể làm được. Cho nên, con cũng phải có điểm tin tưởng, con cũng không thể đối chính mình buông xuôi... Con còn có vô số năm sống trên đời, cha có thể nào để cho con liền buông xuôi như vậy ?"

"Ta cũng không phải buông xuôi."

Phùng Tố Trinh nắm chặt bàn tay run rẩy của phụ thân.

"Cha, ta phạm phải chính là khi quân chi tội, vốn nên dùng sinh mệnh này đi bồi, bây giờ chỉ mất đi hai chân đã là trời cao khoan dung. Ta không có buông xuôi, ta là cảm kích 吖."

"Nàng, thật sự là càng ngày càng ngoan cố !"

Phùng lão gia lắc đầu thở dài.

"Thực không hiểu được tính tình của con là từ đâu mà ra, cố chấp như tảng đá, Thiên Hương công chúa kia cũng là một cô nương thật có kiên nhẫn 吖, cư nhiên có thể cùng con trải qua nhiều năm như vậy."

*69

"Cha, những lời này ngài mắng, công chúa cũng từng mắng qua mà."

Phùng Tố Trinh cười nói:

"May mắn ngài tu dưỡng tốt, nếu công chúa có ở đây, ta lại không thể thiếu một chút cam giá hầu hạ."

"Vì sao lại, Tố nhi thường bị công chúa đánh hay sao ?"

Nhìn đến vẻ mặt tò mò của phụ thân, nàng không khỏi ửng đỏ khuôn mặt.

Sau khi rời khỏi hoàng thành được hai tháng, Phùng Tố Trinh mặc dù đã kể lại đại khái cuộc sống hai năm qua của "Phùng Thiệu Dân", nhưng đối với quan hệ vợ chồng giữa mình và Thiên Hương, nàng vẫn xem điều này coi là cấm kỵ mà nói không nên lời.

Nếu là để cho lão phụ thân biết con gái mình nhưng lại cùng một nữ tử khác thân mật tiếp xúc, hôn môi nồng nhiệt, Phùng Tố Trinh chỉ sợ phải trước lo lắng cho sức khỏe của hắn mà không phải là lo cho sự tàn phế của mình.

Chính là, lại thật sự rất muốn tìm một người để thảo luận.

Loại mê võng và tình cảm chưa bao giờ nhận thức qua này, đến tột cùng nên gọi chúng nó bằng dạng danh từ gì ?

Phùng Tố Trinh sau đó cũng kiềm chế không nổi loại kích động muốn cởi bỏ nghi vấn.

"Cũng không phải thường bị đánh. Công chúa tính tình có chút kích động, một khi có chỗ nào không thuận ý mình liền nổi trận lôi đình, lúc thành thân, công chúa lại thực chán ghét ta, hận không thể mỗi ngày gọi ta đội cam giá..."

Nhớ tới khi đó tranh cãi ầm ĩ, nàng không khỏi cười đến giống như một hài tử bướng bỉnh.

"Bất quá, công chúa là một nữ hài tử thiện lương hồn nhiên, chỉ cần biết rằng nàng không có ác ý quá lớn, ta cũng sẽ không để ý nàng cứ hơi một tí là đập phá đùa giỡn đủ loại đến chỉnh chuyện của ta."

"Tố nhi, Tố nhi đáng thương của ta."

Phùng lão gia tuy là nói như vậy, nhưng khóe miệng cũng lộ ra ý cười.

"Để cho ta nghĩ đến trạng huống năm đó thú mẫu thân của con 吖, nàng cũng là một khi nổi giận liền tuyệt không để cho ta sống yên."

Phùng Tố Trinh cùng phụ thân nhìn nhau cười một cái, lại tiếp tục nói:

"Công chúa là một thiếu nữ xinh xắn đáng yêu, gần đây lại càng ngày trưởng thành, ôn nhu, hiểu chuyện, nữ tính, ta nghĩ... Nam tử nào được một thê tử như thế, đều là may mắn."

Một tay theo bản năng mà vuốt ve vật phẩm cất trong cổ áo, nàng than nhẹ một tiếng.

"Không biết nàng hiện tại như thế nào... Bệnh của Hoàng Thượng sợ là không còn thuốc chữa, nàng nhất định rất khó trải qua... Hy vọng bọn Trương đại nhân có thể bồi ở bên người nàng nhiều một chút. Vẻ kiên cường của Công chúa phần lớn chỉ là cậy mạnh thôi, dù sao, hoàng cung chính là một nơi tuyệt không nên tỏ ra yếu thế trước mặt người khác, nhưng nàng kỳ thật là rất sợ tịch mịch, lại thực mít ướt... Nếu kết cục nhất định phải là như thế, ít nhất khi đó ta nên bồi bồi nàng nhiều một chút, vậy mà, lại luôn khiến cho nàng thương tâm như vậy, ta thật sự..."

"Tố nhi."

Phùng Tố Trinh ngây ra một lúc, ngữ khí bối rối,hoảng loạn."吖, ta cư nhiên lại lầm bầm lầu bầu, thực xin lỗi, cha, ta ──"

Phùng lão gia phất phất tay, biểu tình vẫn là nhu hòa." Chuyện con và Triệu Đình thì sao ? Ta cũng muốn biết hai người các con hiện tại như thế nào."

"Ta cùng với Triệu Đình?"

Dùng một loại khẩu khí mạc danh, có chút giống như không hiểu vì sao danh tự của mình lại cùng danh tự của người kia xuất hiện trong cùng một câu nói, lặp lại một lần vấn đề.

"Phải 吖, con và hắn thật sự là không có kết quả hay sao ? Nàng...Buông tay được sao ?"

Hóa ra là chỉ này. Phùng Tố Trinh chớp mắt một cái. Không, không nên nói như thế, vốn nên là chỉ chuyện này.

"Cha, Triệu Đình và thê tử của hắn kiêm điệp tình thâm, hai năm qua... Ta thấy được tình cảnh Triệu Đình và Lưu Thiến ở chung, nhìn đến hắn rốt cục cũng tiếp thụ vị nữ tử bên cạnh yêu thương hắn, ta vừa cao hứng lại an tâm. Bởi vì, ta đã không muốn nhìn thấy « có người vì truy đuổi bóng dáng trong mộng mà bỏ qua hạnh phúc hiện thực »."

Phùng lão gia thở ra một hơi, tựa hồ là yên tâm xuống trở lại.

"Con có thể nghĩ thoáng như vậy là tốt rồi. Triệu Đình hài tử kia vốn là vận mệnh long đong

, cha mẹ mất sớm, gia đạo sa sút, bây giờ có thể được đến cuộc sống an ổn khoái nhạc, cũng là trời xanh bồi thường cho hắn."

Phải 吖. Phùng Tố Trinh tán đồng mà gật đầu.

"Như vậy..."

Dùng khẩu khí hoài nghi lẫn chờ đợi, Phùng lão gia hỏi:

"Tố nhi có thể đã có một người thương khác ? Tỷ như, người tặng cho mặt ngọc Quan Âm mà nàng không ngừng vuốt ve kia ?"

"Này, này không phải ──" Phùng Tố Trinh khuôn mặt đỏ lên, lắp bắp giải thích: "Đây là, đây là công chúa tặng cho ta, không phải như ngài nghĩ đâu, cha!"

Rõ ràng thất vọng rồi, Phùng lão gia để cho bả vai dựa vào lưng ghế trên xe ngựa, thân thể mập mạp đông diêu tây hoảng, tùy ý xe ngựa chấn động mà di động."Ta còn nghĩ là ý trung nhân của Tố nhi cơ, thực đáng tiếc."

Phùng Tố Trinh cười khổ một trận, không khỏi lại dò xét mặt ngọc Quan Âm, mãi sau khi phát hiện tầm mắt kỳ diệu của phụ thân ném tới, nàng cuối cùng mới ý thức được hành vi của mình mà khẩn trương buông tay.

"Cha, ngài cũng là bởi vì cùng mẫu thân mến nhau mà thành thân đi ?"

Nàng lấy dũng khí, từng câu từng chữ châm chước.

"Một khi đã như vậy, vì sao sau khi mẫu thân mất được hai năm liền thú mẹ kế ?"

"Cho dù cưới mẹ kế của con, ta vẫn là yêu mẫu thân của con."

Phùng lão gia có chút ngượng ngùng gãi gãi khuôn mặt.

"Tố nhi, nam tử vô pháp vì một nữ tử mà thủ vững chung thân, cho nên mới không có cấp cho nam tử đền thờ trinh tiết 吖."

"Nữ tử cũng sẽ không vĩnh viễn có thể vì một nam tử mà thủ vững chung thân."

Phùng Tố Trinh đạm đạm nói:

"Chính là, ta vẫn cấp cho hắn một sự chờ đợi, ta vẫn nghĩ rằng mình sẽ yêu Triệu Đình cả đời.

Khi ta phát hiện hoá ra không phải như vậy, hóa ra 'ta' so với 'một ta mà ta biết' lại bất đồng, ta cảm thấy thực thất vọng... Ta không biết đây xem như là phản bội ai, nhưng ta vì cỗ tâm ý không kiên định của mình mà cảm thấy rất xấu hổ. Chẳng lẽ lúc ngài cưới mẹ kế, không có loại tâm tình này hay sao ?"

"Vì cái gì sẽ có ? Ta vẫn yêu mẫu thân của con, điểm ấy cũng không có thay đổi 吖."

"... Chính là, không cảm thấy là quá mức dối trá hay sao ? Một mặt nói yêu ai đó, một mặt còn có thể cùng một người khác tư thủ ?"

"Tố nhi, con quả nhiên là đã vừa mắt ai rồi đi ?"

Phùng lão gia minh minh xem kỹ đứa con gái đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh hoảng vô thố.

"Nàng cảm thấy rằng chính mình bởi vì vừa mắt người khác mà phản bội Triệu Đình, là như thế này hay sao ?"

"Ta...... Ta không biết."

Phùng Tố Trinh cúi đầu, ánh mắt toát ra yếu ớt cùng thống khổ.

"Ta không biết, cha, ta đã cái gì cũng phân không rõ.

Ta rõ ràng có thể vì Triệu Đình mà chết, nhưng ta......

Khi ta nghe được người kia muốn ta còn sống, nhất định muốn ta phải sống tiếp, ta nhưng lại cảm thấy rằng đây mới là con đường mà ta nên đi.

Nếu nguyện vọng của ta là tử vong, ta cũng có thể vì thực hiện nguyện vọng của người kia mà sống.

Ngay lúc người kia nói bất kỳ ai trên toàn bộ thế giới này cũng không được phép khiến ta khổ sở, ta đã muốn nói ra hết thảy, ta đã nghĩ moi tim moi phổi, đem linh hồn của chính mình toàn bộ cho nàng, nhưng ta...

Ta cái gì cũng vẫn chưa làm, cái gì cũng làm không được 吖... Từ trước đến giờ, ta chỉ có thể không ngừng khiến cho nàng thương tâm, ta chỉ là, một mực thương tổn những người quan trọng nhất."

Cuối cùng nên làm như thế nào ?

Phùng lão gia nhìn đến đứa con gái « luôn luôn tâm hồ bình tĩnh » ôm lấy thân hình của mình, bả vai bất lực mà cuộn thành một đoàn, trong miệng còn thì thào lẩm bẩm "Nên làm như thế nào".

Hắn đột nhiên hiểu được, hoá ra con gái hoảng hốt phiền não đã rất lâu rồi, nhưng không ai có thể giúp nàng.

Cho nên, nàng nhất định là đã yêu một đối tượng « có thân phận nói không nên lời », vô pháp chia sẻ bí mật cùng với người khác.

Mặt ngọc Quan Âm xanh biếc lộ ra trên cổ áo, có chút giống như vĩnh viễn đều phát ra đạm quang trong sáng ngọt ngào.

Ở trên cổ Phùng Tố Trinh, sợi chỉ đỏ nhiễu thành một chiếc vòng không giải được, như là một sợi dây nguyền trói buộc thân thể và hồn phách, không có lúc nào là không ở nhắc nhở mọi người, chỉ có chủ nhân của sợi dây này mới có tư cách ── trên đời duy nhất, có thể danh chính ngôn thuận chiếm giữ hết thảy của nàng.

Phùng lão gia nhìn chăm chú mặt ngọc Quan Âm tôn quý kia, thật lâu không nói. Bầu không khí bên trong xe ngựa ngưng trọng khiến người nghĩ muốn nhảy cửa mà ra, cuối cùng, hắn rốt cục mở miệng.

"Chúng ta đến rồi, Tố nhi."

Phùng Tố Trinh ngẩng đầu, nhìn đến một mảnh rừng rậm xa xôi bên ngoài cửa sổ, bên trên mảnh đất rộng lớn có một căn nhà gỗ ổn trọng an lập.

Thì chính là theo như lời phụ thân, nhà của vị thần y có thể trị liệu được bách bệnh.

Một lão giả thấp bé đã đứng nghênh đón ở bên ngoài viện tử, cảnh tượng kia lại khiến nàng khả nghi mà nhíu mày.

"Lão nhân gia...."

Vận mệnh đã đem quá khứ mang tới hiện tại, cũng coi đây là cơ sở để đúc ra một tương lai xa lạ. Phùng Tố Trinh nhìn đến khuôn mặt quen thuộc của lão khất bà, ký ức nhất thời quay về lúc hết thảy bi thương đều chưa phát sinh -ba năm trước đây, đầu đường Diệu Châu người đến người đi.

Lần gặp gỡ giữa « vị thiên kim quan gia che mặt » và « lão bà bà hành khất đầu đường », một khắc kia mới là ngọn nguồn của tất cả chuyện xưa bây giờ. Mặc kệ chạy trốn bao xa, kỳ thật đều chỉ là vì phải 'ở ngày này đi đến nơi này' mà thôi.

Phùng Tố Trinh giơ lên tươi cười, toan sáp an thuận mà tiếp nhận vận mệnh luân hồi.

*70

***

"Kia Trần Chiêu thật sự là vị quý nhân trong đời nàng." Lão khất bà sau khi kiểm tra hai chân của Phùng Tố Trinh xong, đạm đạm phao câu này.

Phùng Tố Trinh cũng chua chát cười."Ngục tốt tâm cũng là hảo, cho nên, không trực tiếp đánh gãy gân chân."

"Y thuật của nàng tất nhiên là không kém, điểm thương thế này vì sao kéo dài lâu như vậy cũng không trị liệu ? Bây giờ, chỗ cơ bắp giập nát đã héo rút, không tiêu tốn một năm rưỡi thì sợ là không thể hoạt động tự nhiên."

Vẻ mặt bình tĩnh của Lão nhân gia hiện lên tức giận."Hài tử, nàng cũng biết chỉ một hành vi này của nàng đã khiến bao nhiêu người thương tâm ?"

"Không đánh gãy gân chân là một chuyện, chỗ nứt ở đầu gối và các đốt ngón tay lại là một chuyện khác. Lão nhân gia, thử hỏi ta phải như thế nào đi thu hoạch tuyết liên và cỏ linh chi đến trị liệu? Chỉ có thể đủ đi một đoạn đường ngắn cùng vĩnh không thể hành động, mấy này có gì khác biệt?"

Nàng đồng dạng là mang theo phẫn nộ, vì chính mình bất cứ lúc nào cũng cấp cho người khác rất nhiều phiền toái.

"Mặc dù là vì phụ thân, ta cũng nên chữa khỏi hai chân, như thế mới có thể chân chính tẫn hiếu đạo mà hầu hạ hắn, nhưng ta lại có thể nào nói cho hắn, cách chữa cho ta đã không còn, là bởi vì chúng ta bây giờ đã là người bình dân, sau đó cũng vô năng mua được dược liệu trân quý ? Ngày trước, ở trong hoàng cung, cỏ linh chi đếm không xuể, đối ta hiện tại mà nói, đã là ngay cả « mảnh rễ phiến lá » cũng khó mà nhìn thấy, đây là hiện thực 吖."

"Nếu ta có thể tìm được dược liệu, nàng có đáp ứng phối hợp trị liệu hay không ?"

"... Lão nhân gia, ngôi nhà này là của ai ?"

Phùng Tố Trinh không có trả lời bà, thẳng hỏi một vấn đề khác, lão bà bà vì thế cũng không có trả lời vấn đề của nàng, kết quả hai người cứ như vậy ở phòng trong trầm mặc nhìn nhau.

Phùng Tố Trinh ngồi ở trên giường, nhìn ra vị phụ thân « lo lắng bất an » xa ngoài cửa sổ, tóc đã là hoa râm hơn hẳn lúc chia lìa một năm trước, dáng người hơi béo cũng không dũng kiện như ngày trước, hắn còn có thể chờ con gái của hắn hiếu tẫn với hắn bao nhiêu năm?

"Hài tử, không chỉ có cỏ linh chi, tuyết liên, ta thấy nàng cần hoàng kì, hà thủ ô, bích thủy long, nhục thung dung..."

Lão nhân vào lúc Phùng Tố Trinh lâm vào suy nghĩ, đã bắt đầu quan sát đến sắc mặt nàng, kinh mạch, hơi thở và nhịp tim. Khẽ đè lên vị trí tuyến tụy, Phùng Tố Trinh lập tức vì đau đớn mà co rúm lại.

"Nội tạng có bao nhiêu chỗ sụp đổ, là như thế nào trí thương ?"

"Ta bị nhốt vào thiên lao nhiều tháng, tự nhiên liền chịu một chút tiểu thương."

Là bị người ấu đả tới mức gan bị hao tổn đi. Lão nhân nghĩ thầm, nếu nàng không phải người tập võ, sao có thể trụ được đến nay ?

"Từng ho ra máu hay sao ?" Không tiếp tục truy vấn, biết nguyên nhân là đủ rồi, thâm hỏi chi tiết cũng không phải phạm vi trách nhiệm của bà.

Phùng Tố Trinh gật đầu.

"Lúc trời mưa, l*иg ngực buồn bực lại rõ ràng, ta nghĩ hẳn là do l*иg ngực tích huyết, nhưng một khi vận công sẽ tác động đến đầu gối, hai chân mất đi chân khí, cũng liền héo rút nhanh hơn."

Nàng tự giễu mà cười.

"Ta thật sự là đã đi đến sơn cùng thủy tận rồi, võ công xuất ra một hai chiêu đã là cực hạn."

"Xuân hạ dưỡng dương, thu đông dưỡng âm, trước hết, bắt đầu từ việc điều dưỡng thân thể cho nàng thì được rồi."

"──Ta còn chưa đáp ứng tiếp nhận trị liệu mà."

Lão nhân gia tẩy sạch hai tay, không để ý tới tính khí đùa giỡn của nàng, chính là tự cố tự địa mà mệnh lệnh: "Cởi y phục, mặt hướng gối đầu, ta muốn xem thương thế sau lưng nàng."

Phùng Tố Trinh phát ra một tiếng thở dài thật dài, thuận theo mà cởi trang phục nửa thân trên, lộ ra những vết thương đan xen.

Ngắn thì năm cm, dài thì từ xương cổ kéo dài tới thắt lưng, vết thương sưng đỏ rớm máu trải rộng trên ngọc cơ tuyết trắng, lại rõ ràng khắc sâu, kinh tâm bắt mắt.

Liền ngay cả lão nhân cũng vì cảnh này mà kinh ngạc hấp một ngụm khí, vốn là oa nhi như ngọc tạc 吖, nhưng lại bị lưu lại dấu vết xấu xí như vậy.

"Mệnh của nàng đến tột cùng là hạnh hay là bất hạnh đây, hài tử."

Lão nhân nhẹ giọng mà nói:

"Quả nhiên là nhiệm vụ lớn mà trời giáng, tất để cho nàng vượt qua này đó mưa gió tra tấn đi."

" Vết thương thân thể một ngày nào đó rồi cũng lành." Phùng Tố Trinh nhắm hai mắt lại, dần dần lâm vào ngủ mê."Vết thương trong lòng thì mãi sau này cũng không lành...."

Lão nhân gia thổi tắt đi mê hồn xạ hương đang đốt bên cửa sổ, lòng có sở cảm mà nhìn người trên giường, có lẽ nhiều tháng như vậy, đây là lần đầu tiên nữ tử trẻ tuổi có thể hảo hảo ngủ say."Công chúa nếu thấy nàng như vậy, sợ là vết thương lòng lại sâu thêm."

"Lão nhân gia, Tố nhi nàng ──"

"Không cần lo lắng, lệnh thiên kim đang ngủ a."

"A, kia, chân nàng ──"

"Không có một năm rưỡi điều dưỡng lại, chỉ sợ không xong. Để cho nàng lưu lại căn nhà này đi, đương nhiên ngươi cũng có thể trụ lại."

"Chính là, chuyện này cũng không quấy phiền hay sao ? Ta còn phải mang Tố nhi đến gần đây tìm một nơi đặt chân, sao không biết xấu hổ mà cứ như vậy..."

"Đừng lo, chủ nhân của nhà này cũng sẽ không để ý. Nhưng trái lại... Ngươi tương lai nếu là gặp được một thiếu niên thanh tú đưa dược liệu đến, thỉnh ngàn vạn lần đừng nói cho Phùng tiểu thư biết, này đối sự điều dưỡng của nàng không có trợ giúp, cũng không phải là mong muốn của chủ nhân căn nhà này. Ngươi và Phùng tiểu thư an tâm ở lại đây, đừng bởi vì tò mò mà đi đến nhà khác, một năm sau, ngươi liền có thể nhìn thấy đứa con gái của ngươi một mình đi lại ── yêu cầu này, Phùng lão gia có thể ( đáp ứng ) hay không?"

***

Trong sách Hoàng đế nội kinh có ghi: "Ngũ cốc vi dưỡng, ngũ quả vi trợ, ngũ súc vi ích, ngũ thái vi sung. Khí vị hợp nhi phục chi, dĩ bổ tinh ích khí. "

*

Vì thế, tháng thứ năm sau khi rời khỏi kinh thành, Phùng Tố Trinh bắt đầu cuộc sống trong nhà.

Lần đầu tiên nhìn đến lão nhân gia lấy một bao lớn dược liệu trân quý đi vào nhà, nàng rất là kinh ngạc, liền hỏi han đây chính là do chủ nhân căn nhà này cung cấp ?

Bất quá, lại chiếm được một sự phớt lờ hoàn toàn.

Lão nhân gia có khi nhân từ có khi lạnh lùng, này đó là loại ám chỉ ( mà bà bảo mình ) không nên hỏi tếp đi.

Chỉ cần không người đυ.ng chạm đến chuyện mà mình chân chính để ý, Phùng Tố Trinh cũng liền một bộ đạm bạc, cho nên tại nơi rừng rậm này, trở thành một người bệnh rất-rảnh-rỗi, đối nàng mà nói kỳ thật cũng không khó chịu.

Chuyện để ý, người nhung nhớ, hồi ức tưởng niệm, tiếng lòng xúc động, khiến nàng kích động không thôi gì gì đó, bây giờ toàn bộ đều dừng lại ở nơi hoàng thành ngàn dặm xa, còn lại ở trong cơ thể, bất quá là hơn hai mươi năm bị giáo huấn - luân lý thường quy, giáo điều lý trí -mà thôi.

Loại cách nói này, giống như là đem cảm tình của mình đều lưu lại nơi đó, Phùng Tố Trinh ngẫu nhiên bởi vậy mà cảm thấy chua xót, trong lòng ưu thương tới cực điểm cư nhiên cũng liền bật cười.

Cha nói với nàng, nụ cười không vui, chính là loại cười tổn hại sức khỏe.

Từ sau đó, nàng trở nên ít cười một chút, loại « thường đem tất cả cảm tình hóa thành khóe miệng giơ lên » trước đây, thói quen giấu che hết thảy vui buồn, trong cuộc sống trong rừng này, dần dần biến mất.

Mặc dù ít cười, nàng cũng không phải ưu sầu, giống như một nàng của trước đây thường cười, cũng không phải thật cảm thấy khoái nhạc.

Đọc sách từ trước đến nay là một trong số lạc thú của nàng, hành động không tiện lại khiến nàng sinh ra một cỗ bị hạn chế nhiệt tình, thân thể này muốn gửi gắm tình cảm với sơn thủy là không thể nào, cho nên chỉ có thể thông qua sách vở văn tự.

Nguyên bản, phòng ngủ đã là không lớn, một khi sách ngày càng chất đầy lại liền có vẻ hẹp hơn, có khi chỉ cần giãn ra hai chân, xoa bóp cơ bắp cứng ngắc, nàng sẽ làm chấn động tất cả sách cạnh đó, gây ra một trận sụp đổ to như vậy.

Phùng lão gia mỗi lần vội vội vàng vàng đẩy cửa mà vào, nhìn đến đó là con gái cố sức quỳ xuống đất, tư thế dị thường khó khăn mà một quyển một quyển nhặt sách lên. Cuối cùng thật sự nhìn không được, chạy đi tìm lão nhân gia, hỏi han có thể có một căn phòng lớn hơn một chút.

"Ta phải hỏi trước chủ nhân của ngôi nhà."

*71

"Vị chủ nhân kia đến tột cùng là ai ? Không bằng để ta đi đi, quấy rầy lâu như vậy cũng nên tự mình đi nói lời cảm tạ."

"Không cần, nếu để cho ngươi nói lời cảm tạ, chủ nhân ngôi nhà này chính là liền giảm thọ."

Bỏ xuống câu mạc danh kỳ diệu này, lão khất bà liền rời khỏi viện tử. Phùng lão gia ở tại chỗ đợi một hồi lâu, nàng mới bước chân thảnh thơi mà trở về.

"Ngày mai liền dọn đến đông sương phòng đi, nơi đó không gian rộng rãi, muốn cất mấy trăm quyển sách cũng có thể ── chủ nhân ngôi nhà này là nói như vậy."

"A, hắn có thể nào hiện tại đang ở chỗ này ? Ngài không phải nói hắn ở tại kinh thành, không thường tới chỗ này ?"

"Ngẫu nhiên sẽ đến xem xem, dù sao nơi này có vài thứ của hắn."

Này phiên nói chuyện kết thúc, ba ngày sau, Phùng lão gia một mình ngồi ở trong viện bổ củi, cũng không phải thật bị yêu cầu làm mấy việc nặng này, mà là cái gì cũng không làm thì tâm sinh nhàm chán và lòng có bất an.

Khi hắn bổ tới thanh củi thứ mười, một đạo giọng nói thanh thúy lược cao đột nhiên tự trên đầu truyền đến: "Lão đầu nhân, ngươi ( bổ củi ) như vậy là có đáng lo hay không ? Đừng làm cho lão bà bà trừ bỏ chiếu cố đứa con gái phiền toái kia của ngươi, còn phải chiếu cố thắt lưng của ngươi 吖."

"Ít Miệng Quạ Đen, ta thân mình rất khỏe mạnh." Phùng lão gia khẽ gắt một ngụm."Xú tiểu tử, ngươi hôm nay lại đưa thuốc đến?"

"Phải 吖, lão bà bà nói đứa con gái phiền toái kia của ngươi, vài ngày trước cư nhiên tùy ý sách vở, đã đem « giá trị năm trăm vạn lượng, cống phẩm Tây Vực »- kia cái gì cỏ linh chi ngàn năm đều đè nát, ta liền phải đưa một hộp đến."

"Tố nhi có đôi khi chính là đặc biệt mơ hồ."

Phùng lão gia ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi, thiếu niên cực có lễ độ mà lập tức rót cho hắn một chén trà, tư thế kia quả thực giống như con trai của hắn, khiến cho hắn mỉm cười tiếp nhận: "Xú tiểu tử, ngươi cưới vợ không ?"

Thiếu niên vừa mới uống một ngụm trà, nghe vậy liền phun toàn bộ lên trên mặt kẻ đầu sỏ. Hắn liên tiếp ho vài tiếng, vừa thô lỗ chà lau khóe miệng.

"Lão đầu nhân, ngươi không phải là vừa mắt phong thái nhanh nhẹn của ta đó chứ, nghĩ muốn đem đứa con gái phiền toái kia của ngươi gả cho ta đi ?"

Phùng lão gia cũng là lau nước trà bị phun trên mặt, tức giận nói:

"Ta cho dù muốn đem con gái gả cho ngươi, cũng là phúc khí kiếp trước của ngươi, năm đó, có bao nhiêu thanh niên tài tuấn công tử Vương gia tranh tiên khủng hậu tới cầu hôn── Tố nhi nhà của ta chính là không chút động tâm, ai cũng không vừa mắt đây !"

"Hừ, còn không phải là lòng có chút lạnh lùng vô tình, một khối đại băng sơn !"

"Chớ có nói bậy ! Tố nhi nàng......" Phùng lão gia thở dài."Quên đi, đều là quá khứ nhiều năm trước, nhắc lại cũng chỉ là gây chuyện thôi."

Thiếu niên thu lại vẻ mặt khinh chọn, lông mi thanh tú nhăn lại."Cho nên, ngươi hỏi ta 'cưới vợ không' là để làm chi ?"

"Ngươi có thể có người mình thích ?"

"Lão đầu nhân!" Thiếu niên nóng nảy, một cước đá ghế đá của Phùng lão gia."Ngươi cuối cùng muốn hỏi cái gì?"

"... Ta muốn biết cảm nhận về hôn nhân và tình yêu của mấy người trẻ tuổi các ngươi."

"Như thế nào tò mò này ? Ngươi cũng từng trẻ tuổi mà, hồi tưởng một chút kinh nghiệm của mình thì được rồi."

Thiếu niên không chút để ý mà từ trong lòng rút ra một cây cam giá đã bóc đi chút vỏ, hào phóng cắn lên.

"Bằng không hỏi một chút « đứa con gái nghe nói thực được hoan nghênh » kia của ngươi cũng có thể mà, như thế nào lại hỏi Xú tiểu tử ta ?"

"Chẳng phải chính là vì Tố nhi hay sao !"

Phùng lão gia đột nhiên kích động mà đứng lên.

"Ta biết nàng trong lòng đau khổ, nhưng nàng luôn không nói cho ta biết, thật không biết nên đối nàng như thế nào cho phải!"

"Lại là cái tính ẩn nhẫn ngu ngốc..."

Thiếu niên thì thào tự nói cũng không có bị những người khác nghe được, chỉ thấy hắn nhổ bã cam giá ra lòng bàn tay, không muốn lưu lại một một chút dấu vết hoặc chứng cớ có thể để cho những kẻ thông minh suy ra hắn đã nói ra mấy lời này.

"Ai, ngươi nói nàng trong lòng khổ, là đang khổ cái gì?"

Phùng lão gia nhụt chí lại ngồi xuống.

"Xú tiểu tử, ta nói với ngươi chuyện này là bởi vì ta tin tưởng ngươi, ngươi cũng đừng nơi nơi kể lể."

"Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh."

Thiếu niên vỗ vỗ l*иg ngực, lại chỉ chỉ thiên không.

"Nếu là tiết lộ bí mật của lão đầu nhân và con gái nhà hắn, ta, Thiên ── Thiên Thượng Tối Xú chính là bị thiên lôi đánh xuống cũng cam tâm tình nguyện."

"Thật không hiểu cha mẹ ngươi như thế nào lại cho ngươi thủ loại danh tự này."

Phùng lão gia cười cười mà lắc đầu, thiếu niên cũng mỉm cười hùa theo, hiển lộ tính trẻ con mà đơn thuần, đáy mắt gợn sóng lưu chuyển, có chút cảm giác thanh lệ của nữ tử.

"Tên này, thiên hạ cũng cũng chỉ có ta dám dùng, bất quá ta còn là thích lão đầu nhân huynh gọi ta là Xú tiểu tử."

Thiếu niên tươi cười có vẻ có chút cô đơn.

"Cha ta thân thể càng ngày càng không ổn, sau đó không lâu... Chỉ sợ khắp thiên hạ cũng chỉ có ngươi gọi ta như vậy."

Phùng lão gia nhìn thấy vị thiếu niên luôn luôn sáng sủa hoạt bát cư nhiên toát ra bi thương, giật mình liền nói: "Ngươi nếu không ngại, sau này,cứ gọi ta là phụ thân cũng có thể."

Thiếu niên đầu tiên là sửng sốt, nhưng lập tức ha ha cười rộ lên."Lão đầu nhân, ta đã sớm xem ngươi là cha ── trước đừng nói này, ngươi không phải muốn kể bí mật của con gái ngươi với ta sao ?"

Nghe được thiếu niên chân thành như thế, Phùng lão gia trong lòng cảm động, vì thế liền một cỗ não mà đem chuyện phiền não đều phao ra.

"Trước tiên là nói về hảo, nữ nhi của ta không phải quái nhân. Nhưng... Ta cảm thấy rằng, nàng giống như vừa mắt nữ tử."

Thiếu niên bị bã cam giá đâm đến yết hầu, nhưng vẫn là dùng sức vỗ thạch bàn bên cạnh."Nàng dám thích nữ nhân khác, xem ta đây có đi gϊếŧ nàng không !"

"Ta cũng không tức giận, ngươi lại khí cái gì?"

"Ta, ta... Ta giúp ngươi sinh khí thôi ! Con gái một a, vừa mắt nữ tử, kia không phải rất bất hiếu ?"

"Phải 吖, ta nghĩ đây là nguyên nhân khiến Tố nhi đau trong lòng. Nàng từ nhỏ chính là một đứa nhỏ hiếu thuận, tất nhiên là vì không để cho ta thương tâm mà ẩn nhẫn, vẫn không dám nói cho ta biết. Hài tử kia 吖, đã nhẫn nhiều năm như vậy, bây giờ lại còn muốn..."

"Nữ tử mà nàng thích, là ai?"

Phùng lão gia nhìn thấy thiếu niên khẩn trương nắm tay thành quyền, ánh mắt yếu ớt mà chờ đợi, trận này cũng thật không biết nên nói như thế nào.

"Tố nhi nàng... Nàng trước kia cũng từng thích nam tử, nhưng nàng chưa bao giờ giống như bây giờ, mở miệng ngậm miệng liền nói tới nữ tử kia.

Mà nếu Tố nhi khi nhắc tới nữ tử kia mà tâm tình cao hứng cũng liền thôi đi, ngữ khí mê hoặc và tự trách kia của nàng, thật sự là khiến cho kẻ làm phụ thân như ta rất không đành.

Tố nhi là cô phụ nữ tử kia, nhưng ta lại cảm thấy rằng giữa nàng và nàng kia không chỉ là như thế... Bất kỳ ai thấy bộ dáng ngắm nhìn mặt ngọc Quan Âm kia của nàng, đều sẽ hiểu được nàng là đang tưởng niệm ý trung nhân ở phương xa 吖."

Thiếu niên vẻ mặt động dung, có chút giống như cũng cảm nhận được loại đau đớn « nói không nên lời » nào đó.

"Nếu tưởng niệm nàng, vì sao không đi tìm nàng? Có lẽ người nơi phương xa kia, vẫn đang đợi con gái của ngươi tiếp đón nàng 吖!"

"Ta không phải đã nói, Tố nhi có đôi khi thực mơ hồ hay sao ?"

Phùng lão gia ngẩng đầu nhìn trời, phát hiện đã là sắc trời sắp mưa.

"Nàng chỉ sợ một chút cũng không biết cái loại tưởng niệm này chính là yêu."

*72

"Hoang đường, nàng nào có như vậy không biết ? !"

Thiếu niên cắn cắn môi dưới, một bộ hận không thể lập tức tấu ai một chút bộ dáng.

"Từ xưa đến nay, có chuyện nam tử đoạn tụ, có việc nữ tử đối thực, ta không tin người đọc cả núi sách như nàng vẫn chưa biết ! Nhất định là nhát gan, không dũng khí thừa nhận, cho nên giả trang là không biết đi!"

Phùng lão gia còn chưa đáp lại, thiếu niên liền 'soạt' một tiếng đứng lên.

"Đáng giận, tức chết ta, như thế nào có người như vậy 吖! ? Lão đầu nhân, ngày mai ngươi đi mua mấy bản Kinh Thi Sở Từ, Toàn Hán Truyện cho con gái ngươi khai -thông- suốt, bên trong tất cả đều là mấy chuyện xưa nam nhân tưởng niệm nam nhân, nữ nhân vừa mắt nữ nhân, tóm lại, đừng để cho nàng chạm tới mấy loại Chiến quốc sách khô khan này nữa !"

"Xú tiểu tử, ngươi làm sao biết Tố nhi chỉ đọc mấy thứ này ?"

"Thiên Thượng Tối Xú ta thần cơ diệu toán, sớm ngay từ đầu đã ngửi đến mùi vị « đần đần độn độn, thối ngốc đầu » của con gái nhà ngươi a !"

Một câu có ba chữ 'ngốc tự' để hình dung đứa con gái « được người tán dương vì thông minh tuyệt đỉnh », Phùng lão gia đều đã quên nên sinh khí, thiếu niên liền đã đẩy đẩy sau lưng hắn mà nói:

"Trời sắp mưa, ngươi quay về phòng đi thôi, đừng bổ củi nữa !"

"── Toàn Hán Truyện ?" Buổi tối, Phùng Tố Trinh nghi hoặc nhìn vị phụ thân, từ lúc đi vào trong phòng liền rõ ràng không được tự nhiên."Cha, ngài muốn ta đọc này ?"

"Cha nghe nói rất thú vị."

"Thú vị ?" Phùng Tố Trinh nhíu mày. Nàng kỳ thật đối loại sách vở chuyện xưa không có hứng thú, bất quá nếu là phụ thân đặc biệt đề cử, cũng không hảo cự tuyệt.

"Ta hiểu rồi, cám ơn cha."

"Nếu nàng có cảm tưởng gì, có thể chia sẻ cùng cha, không cần... E lệ."

"A ? E lệ? Ta vì sao lại e lệ ?"

Phụ thân không có trả lời, chính là cười cười mà rời đi.

Phùng Tố Trinh ngồi ở trên ghế, không hiểu ra sao mà mở ra sách ra.

Nhất thời, hoàng đế Hán triều tính hỉ nam sắc, Hán cung phi tử ám thông xã giao, toàn bộ hiện lên trước mắt.

Nàng đỏ mặt, lập tức đóng sách lại.

"Cho dù, nữ tử và nữ tử tương thủ từ xưa đã có, nhưng ta lại có thể nào liên tiếp hại nàng cả đời ?"

Nàng đối diện với cơn mưa ngoài cửa sổ mà lầm bầm lầu bầu, vẻ mặt tràn đầy mờ mịt.

"Ai, lại một trận nguyệt quang vũ."

Xem ra, hẳn là phải thẳng thắn cùng phụ thân.

Lúc này, một đạo tiếng đàn « chưa bao giờ nghe qua » vang lên từ trong thế giới mưa phùn.

Phùng Tố Trinh kinh ngạc bắt lấy mộc trượng, khởi động thân thể của chính mình, thật vất vả đi đến phía trước cửa sổ, nàng đã là đầu đầy mồ hôi.

Ở đây gần nửa năm, vẫn là lần đầu tiên nghe được tiếng đàn này. Cảm giác rất gần, xác nhận là từ ( một chỗ ) trong ngôi nhà này truyền đến tới, chẳng lẽ là vị chủ nhân thần bí của ngôi nhà ?

"Rất có kẽ hở..."

Nàng nghe tiếng đàn không thuần thục như này, hạ bình luận như vậy.

" Thiển than giao long, nan phủ lãnh khiêm chi cầm; vân đoan chi phượng, vô dụng nhân gian chi ứng."

*

Đã như thế, vì sao còn muốn trêu chọc một đêm nguyệt quang vũ này ?

Phùng Tố Trinh một tay vô ý thức vuốt ve mặt ngọc Quan Âm trên cổ áo.

"Công chúa, đêm nay nàng có hảo không ?" Đếm không xuể lần thứ mấy đã hỏi qua như vậy, cũng đã đếm không xuể không ít lần chỉ nghe đến tiếng thở dài hưởng ứng của chính mình.

Thêm Bình Luận