Chương 11
Chapter11
Nàng cùng nàng lúc mới gặp nhau cũng chỉ là một trận đùa dai, nàng cùng nàng gần nhau thì đến từ lựa chọn của chính mình.
Lựa chọn này cũng không sai, cho dù không chiếm được hưởng ứng cũng tuyệt không có gì phải hối hận, nhưng Thiên Hương cũng không biết, báo ứng của việc nàng đối hai gã nam nhân vô tình là chính mình cũng bị một người khác vô tình tổn thương.
Đem trái tim giao cho một nữ nhân, trên đời này sợ rằng cũng không có người nào ngu xuẩn giống như nàng.
Nếu nói chưa bao giờ hoài nghi qua thân phận của Phùng Thiệu Dân là giả, chưa từng mơ hồ phát hiện mối liên hệ giữa hắn cùng với Phùng Tố Trinh cũng là giả, nhưng Thiên Hương luôn nói cho chính mình, không phải như vậy, nhất định không phải như thế, Phò mã cùng Phùng Tố Trinh tuyệt không thể là cùng một người.
Nữ tử cùng nam tử, như thế nào là cùng người ? Đã là nữ tử, thì vì sao lại lấy cái loại phương thức như vậy mà cùng nàng hôn môi ?
Quá khứ bởi vì nàng tới gần mà ửng đỏ khuôn mặt, ban đêm trên giường, đôi mắt ấy thâm thúy sâu thẳm mà nhìn nàng, hội đèn l*иg, bên hồ, cái ôm kia khát vọng có thể dành cho nàng hết thảy như thế ── toàn bộ toàn bộ, chính là loại hành vi mà một nữ tử có thể đối với một nữ tử khác sao ?
Đúng rồi, muốn nói chỗ nào sai sai, liền nhất định là này.
Phùng Thiệu Dân biết rõ chính mình là nữ nhân, lại vẫn là cùng Thiên Hương răng môi thân thiết, ôm ấp dây dưa.
Vì cái gì ? Vì cái gì Phùng Thiệu Dân phải làm như vậy? Nàng liệu có thể tin rằng, kia đó là bởi vì hắn.......
"... Nàng nhưng, có yêu ta?"
Gặp lại đã là năm ngày sau, bên ngoài thiên lao, nữ tử phong thái vẫn xinh đẹp như ngày trước, mở to hai mắt sưng đỏ, hai gò má thoáng hốc hác, thân hình gầy yếu tựa như đứng không vững mà nhè nhẹ run rẩy.
Mà Phùng Tố Trinh trung y màu trắng, trên mặt có chút dơ bẩn, tóc cũng không còn ngay ngắn sạch sẽ. Ánh sáng yếu ớt, thấy không rõ lắm vẻ mặt của nàng, chỉ cảm thấy mấy phạm nhân chán đời chật vật cũng chỉ như thế thôi.
Nàng vẫn là một thân đả phẫn nam tử.
*57
Sau ngày mà Phùng Tố Trinh tiến cung lĩnh tội, phụ hoàng liền phái người đến cảnh cáo mọi người ở Phủ công chúa, quên đI hết tất cả những gì mà bọn họ đã nhìn thấy, Phùng Thiệu Dân vẫn là chủ tử của bọn hắn, vẫn là Phò mã gia của công chúa. Nguyên bản cũng chỉ có vài người thực sự nhìn đến dáng vẻ nữ tử của Phùng Tố Trinh, cho nên chuyện che giấu tin tức cũng không khó khăn.
Phùng Thiệu Dân bị nhốt vào thiên lao không lâu, thánh chỉ lấy danh nghĩa khi quân mà tước đi chức vị Thừa tướng.
Hoàng đế hạ lệnh không cho phép bất kỳ ai tiếp xúc với vị Phò mã mang tội trong người, hôm nay vẫn là bởi vì « thân là thê tử, nhận được hưu thư » như Thiên Hương mới có thể ngoại lệ tiến đến gặp.
"Nói cho ta biết, nàng có từng yêu ta không ?"
Hai tay nắm chặt song sắt đen kịt, Thiên Hương ôn nhu lẫn chờ đợi mà hỏi :
"Phùng Thiệu Dân... Phùng Tố Trinh, mặc kệ nàng là người nào, ta đối nàng ── ta vẫn không quên được những gì nàng đã đối xử tốt với ta. Ta vẫn là, ta vẫn là ──"
"Công chúa."
Quả thực như là đời trước, giọng nói mềm nhẹ đã lâu không nghe, khiến người nghĩ muốn rơi lệ, từ từ quanh quẩn ở trong nhà giam, có vẻ dị thường vững vàng.
"Nàng mấy ngày nay ổn không?"
Thiên Hương nước mắt không kiêng nể gì mà tích lạc hai má. Không sai, người này vẫn là quan tâm nàng, cho nên mặc kệ là nam hay là nữ, mới không cần quản nàng là nam hay là nữ... ! Vị Phò mã một thân ngông nghênh này vẫn là người mà nàng yêu nhất.
"Ta rất nhớ nàng."
Thiên Hương giống như một hài đồng lạc đường mà khóc nức nở, không tìm thấy đường về nhà.
"Nhưng đừng lo, không sao cả! Ta nhất định sẽ cứu nàng! Sau đó, sau đó, chúng ta cùng nhau rời đi nơi này, vĩnh viễn đừng quay về hoàng cung ! Ta đi cầu phụ hoàng, ta sẽ cầu hắn buông tha cho nàng, đừng lo lắng ──"
"Công chúa, ta cũng đã biến thành cái dạng này, nàng còn không buông tha cho hay sao ?"
Phùng Tố Trinh từ chỗ tối đi đến trước song sắt, thấu qua khe hở, đưa tay khẽ lau đi nước mắt trên mặt nàng.
"Nàng chẳng lẽ còn, yêu ta sao?"
"Phải 吖, ta là 吖! Không thể hay sao ?"
Thiên Hương quật cường mà gầm nhẹ đáp trả:
"Nàng khi là nam tử chính là trượng phu của ta, nàng khi là nữ tử vẫn là người mà ta thích, tiếp tục yêu nàng thì có cái gì không thể ?"
"......" Phùng Tố Trinh im lặng nhìn nàng, không có trả lời.
Thiên Hương nóng nảy, sợ hãi mà hỏi dò:
"Nàng không yêu ta sao? Nàng nếu không yêu ta, vì sao phải hôn ta? Vì sao phải như vậy chiếu cố ta? Nàng là yêu ta đi, nàng nhất định có, nhất định !"
"Nàng..."
Phùng Tố Trinh thở dài, đôi mày nhăn thành vô hạn dấu vết bất đắc dĩ.
"Nàng hảo đáng thương 吖, công chúa."
Câu nói kia so với bất kỳ loại lợi kiếm nào càng chuẩn xác lại ngoan độc mà xuyên thủng trái tim Thiên Hương, thiên đao vạn quả cũng không đủ để hình dung phân đau đớn « có thể đào rỗng linh hồn » này.
"Ta, hảo đáng thương ?"
Nàng ngạc nhiên chớp mắt vài lần, lệ như mưa rơi, không ngừng lạc hạ.
"Cái gì... Ta, không hiểu ý tứ của nàng..."
"Nàng hảo đáng thương. Cho tới nay, ta đối nàng, luôn nghĩ như vậy ── Thiên Hương yêu Phùng Thiệu Dân như thế, rất đáng thương."
Buông xuống bàn tay đang đặt ở trên má của Thiên Hương, để cho nó lại lần nữa không chút sinh khí mà thùy ở bên cạnh đùi, khẩu khí lúc Phùng Tố Trinh nói chuyện, so với vẻ ôn nhu bao dung trước đây, lại càng tràn ngập thâm thâm thương hại và lượng giải.
"Một khi đã như vậy, ta liền hôn nàng đi, đừng làm cho nàng càng thương tâm. Một khi đã như vậy, ta liền ôm nàng đi, bởi vì nàng thật sự rất đáng thương. Một khi đã như vậy, ta tận lực cấp nàng một ít sự quan tâm của trượng phu đi, ta dù sao cũng nợ nàng một ân tình, liền nhất định phải bồi thường. Chính là mặc kệ như thế nào, ta cũng là một nữ tử 吖, so với thân cận của nàng lại khiến ta cảm thấy... Không được tự nhiên. Bất quá, nếu là ta nợ nàng, ta liền nhất định... 吖, đúng rồi, công chúa, nàng còn muốn ta hôn nàng hay sao ? Ta sẽ đáp ứng, ách, chỉ cần là nguyện vọng của nàng, ta nhất định sẽ..."
Cái gì ? Nàng rốt cuộc đang nói cái gì ?
Thiên Hương ngơ ngẩn nhìn đến miệng Phùng Tố Trinh đóng mở không ngừng, lại thật sự không hiểu được ý tứ truyền đạt của mấy câu này. Chỉ có một sự kiện là xác định, nàng ấy chưa bao giờ yêu nàng, hành vi thân thiết trước nay chỉ là bởi vì ──.
"Nàng chính là, thương hại ta ?"
Phùng Tố Trinh thâm thâm ngóng nhìn nàng một hồi lâu, nhẹ giọng trả lời:
"Yêu một gã nam tử « chưa bao giờ tồn tại », chờ đợi một giấc mộng « vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ trở thành hiện thực »... Cũng là ta khiến cho nàng phải đi đến bước đường cùng này, ta nên như thế nào bồi thường nàng mới đủ đây ? Vị công chúa đáng thương 吖..."
Vì cái gì ? Thiên Hương trong đầu hoàn toàn bị nghi vấn chiếm cứ.
Trả giá lại không chiếm được hồi báo là loại kết quả thường có, nàng còn tưởng rằng là chính mình không đủ cố gắng, không đủ ôn nhu, Phùng Thiệu Dân lại kiệt xuất như vậy, chướng mắt những nữ tử mạnh mẽ dã man cũng là đương nhiên. Chính là, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, thật sự, chưa bao giờ biết 吖──
"Ta khiến nàng... Cảm thấy ghê tởm hay sao... ? Lúc nàng cùng ta ở cạnh nhau, là chán ghét như vậy hay sao ? Ta..."
Thiên Hương ôm lấy cỗ thân thể phát run rét lạnh của mình, không ngừng lẩm bẩm xin lỗi:
"Thực xin lỗi, ta không muốn khiến nàng cảm thấy ghê tởm, ta không biết, ta không biết ta đã khiến nàng khó chịu như vậy... Thực xin lỗi, đừng cảm thấy ghê tởm ta, ta, ta cũng sẽ không đến tìm nàng nữa, nàng đừng cảm thấy ghê tởm ta, được không?"
Nàng tay run rẩy, từ trong lòng lấy ra một tờ giấy trắng, không chút do dự mà cắn ngón tay, vội vội vàng vàng mà viết xuống nguyên danh của mình và danh hiệu hoàng thất.
Cùng ba chữ Phùng Thiệu Dân xếp cùng nhau, một đen một đỏ, một tinh tế một hỗn độn, chính là như thế liền có thể phát hiện ra sự khác biệt như nam bắc hai cực giữa các nàng.
"Ta sẽ không đến tìm nàng nữa, ta thật sự sẽ không tiếp tục khiến nàng cảm thấy ghê tởm nữa..."
Đem giấy đưa vào khe hở của song sắt, Phùng Tố Trinh trầm mặc tiếp được, trước lúc Thiên Hương như oan hồn mà rời đi, còn có thể nghe được nàng thầm thì.
"Thực xin lỗi, ta một chút cũng không biết... Một chút cũng không biết..."
── Ngay lúc Phùng Tố Trinh phát giác đã là lúc đêm khuya, nước mắt của nàng đã sớm tẩm ướt văn tự trong hưu thư.
※※※
Thiên Hương mới vừa bước ra khỏi cửa hoàng thành, muộn khí tích lũy nhiều ngày trong ngực, liền khiến nàng rốt cuộc kiềm chế không nổi mà phun ra một ngụm máu tươi.
Miễn cưỡng án trụ mấy huyệt đạo, suy yếu dựa vào tường thành mà gian nan thở dốc, ánh chiều tà chiếu không đến mảnh đất bên ngoài thiên lao của hoàng thành, biểu thị công khai một khi bị giam vào nơi này liền vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy mặt trời.
Qua loa dùng ống tay áo lau đi vết máu bên môi, nàng chống đỡ cỗ thân thể đã lâu chưa ăn uống mà đi về hướng hoàng cung.
Lý Triệu Đình và Trương Thiệu Dân, còn có văn võ quan viên cả triều, trong khoảng thời gian này đều từng tận lực khuyên hoàng đế nghĩ lại.
Những người không biết phát sinh chuyện gì như bọn họ, chỉ có thể khuyên giải nhất định là bên kia có hiểu lầm, vị Thừa tướng « trung thành vì nước » sao lại có thể phạm vào khi quân chi tội ? Mặc dù là thực, niệm tình hắn là trượng phu của công chúa, ít nhất cũng nên cho Phùng Thiệu Dân một cơ hội nữa.
Dân gian cũng nghị luận sôi nổi, không ai lại muốn quốc gia dễ dàng mất đi một nhân tài tuyệt thế như vậy.
Hoàng đế bị chúng thần dân phản đối lẫn không phục khiến cho không thể nhịn được nữa, một đạo thánh chỉ liền đoạt đi Phùng Thiệu Dân Thừa tướng chi chức, Phò mã chi vị.
Bây giờ hắn cái gì cũng đều không phải, cái gì cũng không có, các ngươi còn muốn lấy loại danh xưng gì mà khuyên giải ?
Lão hoàng đế « mới vừa từ Tiếp Tiên Thai và trong tay quốc sư thoát nạn trở về », hoàn toàn đã quên đến tột cùng là bởi vì có ai liều mình bảo hộ, bây giờ hắn mới có thể an ổn ngồi ở trên long ỷ, hạ chỉ gϊếŧ ân nhân cứu mạng.
Nhưng Thiên Hương cũng sẽ không để cho hắn quên.
"Phụ hoàng, thỉnh ngài buông tha cho nàng đi !"
Trong tẩm thất, quỳ gối trước mặt hoàng đế, Thiên Hương, mồm miệng rõ ràng, nghe không ra phía trước đó đã từng khóc rống rơi lệ.
"Phùng Tố Trinh tuy là nữ tử, nhưng nàng cứu ngài, bảo hộ triều đình cũng là sự thật 吖! Phụ hoàng, ngài từ nhỏ đã dạy Hương nhi phải tri ân báo đáp, như vậy ──"
"Hoang đường! Ân huệ có lớn đến đâu thì đó cũng không bù đắp được tội trạng mà nàng phạm vào ! Khi quân đó là bôi nhọ quốc gia, thả nàng, còn gì là hoàng uy ? Thiên tử chi danh còn làm sao duy trì được ?"
Hoàng đế kích động mà ho khan vài tiếng, nhưng lập tức nhẹ giọng.
"Hương nhi, trẫm biết nàng tính tình thiện lương, tất nhiên là không muốn thấy người ta chết, nhưng Phùng Tố Trinh lừa gạt nàng, cũng lừa gạt trẫm nhiều như vậy năm, nàng không đem phân tín nhiệm trẫm đối nàng, lòng tốt của Hương nhi đối nàng đặt ở trong lòng, kẻ vong ân phụ nghĩa, không biết tri ân báo đáp chính là nàng 吖!"
"Không phải ! Phò mã là có ẩn tình, nàng không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa 吖!"
"Vẫn còn kêu nàng là Phò mã..."
Hoàng đế lắc đầu thở dài."
Hương nhi, nàng không phải là Phò mã của con, nàng là Phùng Tố Trinh, là một nữ tử. Con phải tới khi nào mới có thể thanh tỉnh ?"
"Là nữ nhân lại như thế nào ? Là nữ nhân liền khiến cho hết thảy sự tình mà nàng làm vì triều đình đều hóa thành nước chảy?"
Thiên Hương cắn cắn môi dưới, đánh cược một lá bài cuối cùng.
"Phụ hoàng, thế nhân cũng không biết nàng là nữ tử, mặc dù nàng bị triệt hồi Phò mã vị, cuộc hôn nhân giữa ta vài nàng cũng đã tồn tại là một chuyện thật ── nếu trượng phu phải lên pháp trường nhận lấy cái chết, thân là thê tử như ta lại có thể nào không phụng bồi ?"
"Thiên Hương, con đừng hồ ngôn loạn ngữ nữa !"
Hoàng đế phẫn nộ đứng lên, một trận choáng váng đầu lại đột nhiên đánh úp lại, khiến cho hắn vỗ về cái trán, sau đó nặng nề ngồi trở lại trên ghế.
" Người đâu, người đâu 吖! Đem công chúa mang ra ngoài, đem nàng mang về Phủ công chúa, trước lúc trẫm cho phép, không cho phép nàng ra khỏi phủ một bước!"
"Phụ hoàng, ngài ──"
*58
Hơn mười mấy gần hai mươi vệ binh nghe lệnh tiến vào, ngăn trở Thiên Hương cùng hoàng đế tiếp xúc. Bọn họ mỗi người là hộ vệ ngự dụng, trình độ võ công của mỗi một người sợ là không thua gì Thiên Hương, thật muốn động võ, thắng bại thập phần rõ ràng.
"Phụ hoàng, Hương nhi liền trở về, ngài đừng tức giận mà phá hư thân thể."
"... Con tự mình hảo hảo ngẫm nghĩ, đừng hồ nháo nữa."
Thiên Hương bất đắc dĩ trở lại trong phủ, không nghĩ tới thái tử cư nhiên từ trong sảnh chạy vội lại đây."Thiên Hương ! Ta nghe nói Phùng Thiệu Dân chính là Phùng Tố Trinh ?"
"Ta hiện tại không có tâm tình giải thích mấy chuyện này với ngươi."
Lời nói phiền táo từ trong miệng thốt ra, Thiên Hương đi lướt qua hắn, bước nhanh vào phòng nghỉ. Việc này không thể thương lượng cùng Trương Thiệu Dân hoặc Lý Triệu Đình, nàng cũng vô pháp ở trước mặt bọn họ giấu diếm thân phận thật sự của Phùng Thiệu Dân, cho nên thật sự thì, hiện tại chỉ còn lại có một mình nàng mà thôi, chỉ có một mình nàng mới có thể cứu nàng ấy.
Nên làm cái gì bây giờ ? Phải làm sao làm mới có thể thay đổi tâm ý của phụ hoàng ?
Thái tử cũng không có theo sau truy vấn, chính là tự nhủ mà nói: "Thì ra là thế, hóa ra là như vậy... Cho nên Mai Trúc mới có thể muốn ta...... 吖吖, ta thật sự là kẻ ngu ngốc!"
Liền ở lúc công chúa và thái tử đều tự lâm vào loại phiền não không người biết được, một ngày nào đó, Phùng Tố Trinh bị nhốt vào trong thiên lao cũng đã được một tháng, cách ngày chịu phạt gia hình hơn ba ngày.
Hoàng đế muốn duy trì tôn nghiêm của hoàng thất, bảo hộ thanh danh của con gái, này đối Phò mã công đạo không rõ tội trạng, dốc hết ngân khố để tu luyện trường sinh bất lão chi thuật - cử chỉ hủ bại, lại còn không đếm xỉa tới thỉnh nguyện đến từ khắp nơi trong dân gian và đủ loại tấu thư của quan viên triều đình, những sai lầm này đều dần dần làm dấy lên nỗi bất mãn « mà thế nhân đã sớm nhẫn tới cực điểm ».
Chỉ kém một chút, chỉ kém một chút, loại phản kháng kịch liệt « không biết từ phương nào dấy lên » liền sẽ bùng nổ.
Giờ phút này vẫn không có ai dự đoán được, người dẫn phát nên sự bùng nổ này lại chính là con gái của hoàng đế.
※※※
Kéo dài đã lâu lắm, ngày trảm thủ chi hình.
Phùng Tố Trinh quỳ gối trước mặt hoàng đế, cung kính mà lấy hai tay dâng hưu thư.
Suốt những ngày trong lao, rơm rạ khô cứng đã khiến cho đầu gối vốn đã tê dại bị đâm cho đau đớn như châm.
Đây là ngày thứ mấy bị giam, nàng cũng không rõ ràng, từ lúc Thiên Hương nói vĩnh viễn cũng sẽ không gặp lại nàng, Phùng Tố Trinh đã quên rằng trên đời này còn có một chuyện gọi là 'thời gian trôi qua'.
Từng đêm, lúc ánh trăng mỏng manh chiếu rọi qua cửa sổ, nàng thường nghĩ, ngay ngày mai liền có thể kết thúc một cuộc đời « hại người hại mình » này thì tốt biết mấy.
Chính là, liền ngay cả não bộ « cái gì cũng không muốn suy tư nữa » của nàng cũng không khỏi hoài nghi, đã lâu như vậy còn chưa trảm thủ, hoàng đế chỉ sợ là có ý đồ khác.
"Đây là nàng lần thứ mấy nhận được hưu thư?"
Hoàng đế xem kỹ danh tự trên giấy, giống như đang tán gẫu, nhàn nhã tự đắc mà nói: "Lần này nhưng lại là đến từ con gái của trẫm... Ai, Hương nhi đáng thương."
Phùng Tố Trinh không có trả lời, quỳ qua ba canh giờ, nàng vẫn là một vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh.
Hoàng đế sáng sớm liền đi vào thiên lao, cũng không có muốn làm cái gì, cũng chỉ là thảnh thơi ngồi ở trên một chiếc ghế đặc biệt chuẩn bị, thờ ơ nhìn đến nàng trình lên hưu thư, một lần quỳ chính là ba canh giờ.
Không quá hợp lý, đều đã đến nước này, không cần phải tiếp tục đối nàng ra oai phủ đầu, xem ra hoàng đế quả thật có ý định khác.
"Trẫm thật luyến tiếc nhân tài, nhưng tội trạng mà ngươi phạm phải cũng không thể tha thứ, trẫm phải xử ngươi như thế nào cho phải ?"
Hoàng đế đem hưu thư đưa cho một thái giám cạnh đó, thái giám sau khi hành lễ liền lập tức ly khai, trong thiên lao trừ bỏ Phùng Tố Trinh và hoàng đế ra, cũng không còn ai khác.
Lúc này hoàng đế rốt cục đứng dậy, đi vào không gian trong lao, cũng bị vây giống như nàng.
"Phùng Tố Trinh, trẫm đem án tử hình của ngươi kéo dài tới hơn một tháng, ngươi cũng biết là vì cái gì ? Chính là đang đợi phong hưu thư này 吖, trước khi ngươi chết, chỉ cần có nó liền có thể giúp Hương nhi lập tức tái giá."
Sau khi chồng chết, người vợ thường sẽ không tái giá, một là vì nữ tắc, hai là vì sự tôn kính đối người chết. Nhưng nếu đã ly dị trước lúc chồng chết, thì chuyện người vợ tái giá cũng liền phù hợp tục lệ thường quy.
Phùng Tố Trinh vẫn bảo trì trầm mặc, biết lời mà hoàng đế chân chính muốn nói không phải là điều này.
"Trẫm đã vì Hương nhi mà tuyển một tân Phò mã, chính là người đang tiếp nhận chức vụ Thừa tướng - Trương Thiệu Dân. Mười ngày sau, lúc bọn hắn thành thân, ngươi cũng có thể uống được rượu mừng này."
"Hoàng Thượng."
Phùng Tố Trinh rốt cục mở miệng, ngẩng đầu không chút sợ sệt màs nhìn chăm chú vào lão hoàng đế.
"Công chúa cũng không thích Trương đại nhân."
"Nga ? Như vậy sao "Nữ phò mã" 吖, nàng nói xem người mà Hương nhi thích là ai?" Nói đến ba chữ kia, hoàng đế chán ghét mà hừ mũi.
"Hoàng Thượng vì sao không tự mình hỏi công chúa ? Ngài đã sai lầm một lần rồi, kết quả chính là chiêu một nữ Phò mã, chẳng lẽ còn muốn đem hạnh phúc của công chúa tiêu hao trong một đạo thánh chỉ một lần nữa ?"
Phùng Tố Trinh lớn tiếng, nhớ tới cảnh ngộ mà mình gặp được, ngữ khí lại càng trầm thấp hờn giận.
"Hoặc là bởi vì ngài đã sai lầm nhiều lần rồi, đã sớm quên mất nên như thế nào làm ra quyết định đúng đắn ?"
# lớn tiếng
"Vô lễ! Ngươi đây là thái độ gì, muốn chết hay sao ? !"
"Ta quả thật muốn chết, ngài nhưng vẫn kéo dài thời hạn thi hành án, là vì chuyện gì ?"
Nàng bình thản thốt ra ý tưởng không chút che giấu.
"Để cho ta xem công chúa lập gia đình lại như thế nào? Để cho nàng gả cho nam tử mà nàng không yêu lại như thế nào?
Hoàng Thượng, ngài đã hồ đồ đến mức xem tự tôn là loại bảo bối so với cốt nhục còn quan trọng hơn hay sao, ngài hồ đồ cuối cùng lại càng hại thảm thân nhân duy nhất trên đời ── ngồi ở trên vị trí tối cao kia, ngài nhất định phải gánh vác trách nhiệm ngang ngửa, bởi vì, lần này cũng sẽ không còn có một Phùng Thiệu Dân nào bảo hộ ngài nữa."
"Ngươi, ngươi ──! ! Nghịch dân, yêu nữ!"
Hoàng đế ôm lấy l*иg ngực khó khăn hô hấp, lớn tiếng triệu hoán binh lính tiến vào.
"Người đâu 吖, cấp Phùng Thiệu Dân năm mươi đại bản ! Rất vô lễ !"
Phùng Tố Trinh cười lạnh một tiếng, tùy ý bốn gã vệ binh bắt lấy tay chân nàng, yên lặng thừa thụ năm mươi đại bản trừng phạt.
Nỗi đau đớn này đối nàng mà nói là không quan trọng gì, nếu không thể khiến hoàng đế lúc này thay đổi tâm ý, ngăn cản hắn lại lần nữa đem Thiên Hương đẩy vào trong nỗi bất hạnh của quốc gia, những tin yêu mà nàng đối mình, mà chính mình cũng đồng dạng, những việc « tàn nhẫn thương tổn, bởi vì trân ái vị nữ tử kia mà làm » của mình cũng liền không chút ý nghĩa.
*
Nửa canh giờ qua, nam tử tám thước cao thi hình đã là đầu đầy mồ hôi, tay cầm bản tử cũng rõ ràng run run. Nhưng Phùng Tố Trinh lại thong thả, buồn không hé răng mà một tay khởi động thân thể.
Vị nam tử gầy yếu kia dựa vào khí lực của mình, bộ dáng lảo đảo sắp ngã cũng muốn kiêu ngạo đứng lên, khiến mọi người đều vì kính nể mà âm thầm thở dài.
Sớm nghe nói Phùng Thừa tướng là bậc bề trên « danh tâm chí cao cứng cỏi nghiêm nghị », hôm nay nhìn thấy mới hiểu được lời đồn đãi kia quả là nửa điểm không giả.
"Ngươi ──" Hoàng đế cũng là nhìn đến ngây ngốc. Vì sao một nữ tử chật vật dơ bẩn, còn có thể có được loại khí thế cao quý tôn nghiêm như thế ? Vì sao 吖, vì sao nàng không là nam tử ?
"Hoàng Thượng, ngài gϊếŧ ta là cách làm đúng đắn, nhưng thỉnh đừng quên ngài là vì cái gì mới gϊếŧ ta ── chẳng lẽ không phải là bởi vì ta thương tổn Thiên Hương, khiến nàng thống khổ như thế, mới muốn trừng phạt ta sao ? Chẳng lẽ ngài còn muốn khiến Thiên Hương lại một lần nữa bất hạnh, sau đó lại một lần nữa gϊếŧ chết vị tân Phò mã đã khiến nàng bi thương ?"
*59
Hoàng đế và Phùng Tố Trinh lấy tầm mắt giằng co hảo một trận, tiếp đó phun ra mấy lời khiến nàng phải hối hận : "Vậy gϊếŧ. Chỉ cần thương tổn con gái của trẫm, mặc kệ là ai cũng đều phải bị gϊếŧ chết."
... Lúc trước thật là sai lầm.
Sớm ngay từ đầu, cho dù khiến Thiên Hương khổ sở cũng nên khiến nàng hiểu được một chuyện thật rằng, vị phụ thân mà nàng luôn miệng cho rằng « sủng ái con cái » đã biến thành một người xa lạ.
Ngay từ đầu, không nên lựa chọn đứng ở bên cạnh lão hoàng đế này. Phùng Tố Trinh nắm chặt hai tay, trầm giọng trào phúng.
" Kẻ vô tình nhất hoàng thất, tên vua hồ đồ ngu ngốc nhất !"
Mọi người kinh ngạc mà cố gắng lắng tai nghe kỹ. Dám mắng hoàng đế là hôn quân, Phùng Thiệu Dân quả nhiên là điên rồi.
"Đừng tưởng rằng trẫm hiện tại không cho ngươi chết liền đại biểu trẫm đối ngươi không có biện pháp." Hoàng đế tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ tai hồng.
"Hoàng Thượng." Một gã thái giám nhỏ giọng mà nói:
"Đối phó điêu dân liền có thủ đoạn đối phó điêu dân, giáo huấn súc sinh liền có biện pháp giáo huấn súc sinh ── tiểu nhân nghe nói, có một số người trong quá trình thuần phục ngựa hoang, trước tiên sẽ đánh gãy tứ chi của con ngựa, chỉ cần chúng cả ngày đều không thể động đậy, thì cho dù có gian ngoan ma mãnh đến đâu cũng sẽ ngoan ngoãn thuận theo giống như một con mèo nhỏ."
Phùng Tố Trinh mở to mắt, trừng mắt nhìn gã hoạn quan xa lạ chưa bao giờ gặp qua.
Quả là độc ác, đầu tiên là quốc sư chuyên quyền, bây giờ lại xuất hiện hoạn quan loạn chính ?
Hoàng đế đổi thành thần sắc vừa lòng, cười ha hả."Liền như lời ngươi nói đi, thật sự là biện pháp hay. Trẫm cũng không muốn để cho cựu Phò mã võ công cao cường thừa dịp công chúa đại hôn liền trốn ngục đâu!"
※※※
So với chuyện vài ngày sau phải gả cho Trương Thiệu Dân, Thiên Hương chồng chất trong đầu vẫn chỉ có chuyện nên như thế nào cứu Phùng Tố Trinh ra mà thôi.
Trương Thiệu Dân cũng không phải là một người bị tình yêu khiến cho mê muội, sau khi thánh chỉ ban xuống liền đi tìm Thiên Hương hỏi han đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng nàng trừ bỏ lắc đầu ra, cái gì cũng không thể nói.
"Nàng thực nguyện ý gả cho ta sao ?"
Thiên Hương không trả lời, không nói gì chỉ cười khổ, Trương Thiệu Dân vì thế cũng giơ lên tươi cười chua chát. Hắn có lẽ là người duy nhất, so với bất cứ nam tử nào trên thế giới này, biết rõ Thiên Hương là yêu Phùng Thiệu Dân đến nhường nào.
"Chúng ta nhìn tình huống trước sau đó lại bàn bạc đi. Hoàng Thượng gần đây rất không bình thường, cơ hồ đều nghe theo lời đề nghị của đám thái giám kia, mà đại thần trong triều sau khi trải qua sự kiện quốc sư kia, mỗi người đều khá cảnh giác, hiện tại......"
"Ta nghe nói các ngươi và thái tử đang tính toán cái gì, là thật hay sao ?"
Trương Thiệu Dân có chút xấu hổ, cũng tràn ngập giác ngộ mà trả lời:
"Nguyên bản chính là kế thừa tư tưởng của Phùng huynh, chúng ta và thái tử đã thống nhất với nhau rằng đây là thời điểm không thể không phản kháng."
Nếu nói là kế hoạch lúc trước của người nọ, thì cũng chỉ có một mà thôi. Phùng Tố Trinh từ thật lâu trước kia liền từng ám chỉ qua rằng, để cho tân hoàng đế đăng cơ mới có thể một chân quét sạch tệ nạn trên quốc chính hiện tại, rất nhanh tăng lên lòng trung thành của quan viên và bách tính đang ngày càng sa sút.
"Tân hoàng đế đăng cơ tất đại xá thiên hạ, mở kho phát chẩn, đám tiểu nhân hướng hoàng đế loạn quyền lúc trước cũng sẽ bị thay thế bởi đội nhân mã do tân hoàng đế bồi dưỡng, đây là phương pháp có khả năng nhất để sáng tạo nên tân thời đại." Phùng Tố Trinh khi đó là nói như này : "Nhưng kế hoạch này có một nhân tố khó có thể đạt thành, ở chỗ... Thái tử cũng không muốn đăng cơ."
Thái tử lão huynh quả thật, dạo gần đây trở nên khá không giống trước. Mộc điểu đã bị ổn thoả để vào trong hộp, im lặng cùng hắn ở thư phòng học tập tri thức « vua của một nước nên có ». Thiên Hương nhìn đến thần thái dần dần ổn trọng của hắn, ngẫu nhiên lại nhớ không nổi vị nam tử « trước đây đã cùng mình ầm ĩ, không muốn trở thành hoàng đế ».
Từ sau khi Phùng Tố Trinh bị nhốt vào thiên lao, mọi người bên cạnh đều đã thay đổi.
Quan viên từ trước đến nay hủ bại vô năng, thái tử yếu đuối vô tri, còn có vị công chúa điêu ngoa tùy hứng là nàng, sau khi trải qua đoạn ngày tháng chịu đủ loại giáo huấn này đều đã trưởng thành hơn không ít. Duy nhất nói có ai không thay đổi...... Kia nhất định là vị phụ hoàng « ngoan cố hồ đồ lại còn khiến bách tính tôn kính không nổi » đi.
"Thiên Hương, không xong rồi, không xong rồi!" Thái tử mặc kệ lễ giáo mà thẳng hướng vào phòng, đánh gãy suy nghĩ của Thiên Hương.
"Cái gì không xong rồi?" Không chút để ý mà phản vấn. Còn có thể có chuyện gì so với Phùng Tố Trinh sắp bị trảm thủ càng thêm không xong ?
"Ta vừa rồi nghe được một tin tức... Nàng nhất định phải trấn định, không thể hoảng, tuyệt không thể hoảng !" Thái tử bắt lấy bả vai nàng, chính mình cũng gấp đến độ chờ không kịp Thiên Hương hứa hẹn, thẳng nói: "Người mà ta an bài ở trong thiên lao, chính là cái người mà ta đã cùng nàng nói qua, Trần...... Ai u, ta cũng quên danh tự, tóm lại, hắn vẫn thông báo trạng huống của Phùng Tố Trinh ở bên trong."
"Ngươi là khi nào thì ──" Thiên Hương kinh ngạc nhìn hắn, chưa bao giờ nghĩ tới vị thái tử khờ dại này cũng hiểu được 'an bài người ở bên trong'.
Chính nàng đương nhiên cũng muốn làm như vậy, nhưng phụ hoàng giám sát nàng đặc biệt nghiêm, vệ binh giám thị đem các nơi trong Phủ công chúa đều canh giữ sát sao, ngay cả ruồi bọ cũng bay không lọt, càng đừng nói là phái người tra xét tin tức.
"Chính là ngày đó, lúc nàng đưa hưu thư khóc trở về 吖! Tóm lại, hắn nói với ta ──" thái tử vẻ mặt khổ sở lại mang theo tức giận."── Phùng Tố Trinh đã bị đánh gãy chân. Bởi vì nàng đối phụ hoàng bất kính, phụ hoàng liền hạ lệnh muốn bọn họ dứt khoát đánh gãy chân nàng !"
Trong tai quanh quẩn tin tức của thái tử, Thiên Hương khuôn mặt nháy mắt xanh mét mà không thấy huyết sắc.
"Vì cái gì?" Này vẫn là thanh âm của nàng hay sao ? Khàn đặc toan sáp giống như một lão bà bà bảy mươi tuổi già nua."Đều đã muốn đem người gϊếŧ, phụ hoàng còn muốn chứng minh cái gì?"
Như thế tàn bạo, như vậy ngược đãi tàn nhẫn, thật sự là chuyện mà vị phụ hoàng yêu thương nàng đã làm ra ?
Kia rốt cuộc là phải đền bù như thế nào thì bản thân mới thỏa mãn?
"Thiên Hương, phụ hoàng đã thay đổi."
Thái tử buông bả vai nàng ra, cúi đầu thở dài.
"Phụ hoàng biến thành như vậy là có nguyên nhân, cái long ỷ kia, đám quan lại quỳ mọp kia, câu vạn tuế kia... Ta cũng từng hưởng qua một lần, ta thiếu một chút nữa cũng đã biến thành bộ dáng kia của phụ hoàng."
Thiên Hương cúi đầu chăm chú nhìn tay của mình, có chút giống như muốn xem lại đôi bàn tay mà thời bé đã được phụ hoàng nắm lấy, ở trong ngự hoa viên tản bộ nói chuyện phiếm."... Phụ hoàng đã, không phải là phụ hoàng của trước kia..."
Hoá ra phụ hoàng không phải không thay đổi, mà là hắn đã sớm biến thành một người hoàn toàn xa lạ, khiến Thiên Hương vô pháp nhận ra rằng lão nhân đang ngồi ở trên long ỷ kia chính là phụ thân của mình.
Từng khom lưng để cho nàng làm mã kỵ, từng ôm nàng đang khóc lớn mà nhẹ giọng an ủi, đã từng nói qua sẽ cấp cho nàng toàn bộ hạnh phúc đứng đầu thế giới ──vị phụ thân khiến nàng cam tâm tình nguyện lựa chọn đứng ở chung thuyền giữa tất cả những người quan trọng nhất, từ lâu đã không còn tồn tại.
Thật lâu trước kia, ngay lúc nàng ham chơi ngu xuẩn nơi nơi gặp rắc rối, vào lúc thái tử liên tục nghiên cứu mộc điểu, phụ hoàng đã bị bọn con cái vô năng vô tri là các nàng hại chết.
*60
"Thiên Hương, chúng ta nhất định phải cứu Phùng Tố Trinh! Còn tiếp tục bị tra tấn như vậy, nàng căn bản chống đỡ không nổi trọng hình 吖! Đúng rồi, nàng không phải quen biết với Nhất Kiếm Phiêu Hồng hay sao ? Nàng kêu hắn đến cướp ngục đi, ta nghĩ biện pháp đem người trong lao lộng ra, nàng kêu hắn lúc đó──"
"Cho dù đem Phùng Tố Trinh lộng ra khỏi thiên lao, phụ hoàng cũng sẽ không buông tha. Tựa như ngày trước đuổi gϊếŧ ngươi, chân trời góc biển cũng phải tìm được ngươi."
Thiên Hương cư nhiên nở nụ cười, buồn bã lại xinh đẹp, khiến thái tử nhìn không chuyển mắt.
"Bất đồng chính là, lần này đối phó Phùng Tố Trinh ắt là thật tâm, không lưu tình chút nào."
"Thật là làm sao bây giờ 吖..." Thái tử suy sụp ngồi xuống."Mai Trúc trước khi chết còn luôn dặn dò ta, muốn ta sau khi đăng cơ liền buông tha cho Phò mã, ta không muốn khiến nàng ở dưới cửu tuyền thất vọng về ta 吖... !"
"Chỉ cần cho ngươi lên làm hoàng đế thì được rồi." Ngữ khí trầm ổn bình tĩnh giống như ao tù nước đọng, Thiên Hương thì thào nói: "Ân, cứ như vậy đi."
Bởi vì phụ hoàng đã không phải là phụ hoàng của trước kia.
※※※
Tẩm cung của Hoàng đế tọa lạc tại trung tâm của hoàng thành, mỗi đêm không mây, ánh trăng tựa như dòng nước chảy chiếu xuống khắp nơi, nơi tẩm cung tráng lệ liền giống như trân châu, lóe ra vẻ rực rỡ trời ban.
Thiên Hương thời bé từng bởi vì thực thích cảnh sắc như vậy, vẫn cứ quấn quít lấy phụ thân, nài nỉ rằng đem tẩm cung tặng cho nàng. Yêu cầu thất lễ này vốn nên bị lên án mạnh mẽ, nhưng phụ hoàng chỉ cười cười mà nói: tặng cho nàng, vậy thì phụ hoàng phải ngủ chỗ nào ? Không bằng như vậy, Hương nhi và phụ hoàng ngủ chung đi !
Nơi này từ trước đến nay luôn được bao vây bởi vô số hộ vệ giấu mặt, nhưng đêm nay, một người cũng không có.
"Phụ hoàng, buổi tối hảo."
"Hương nhi ? "
Hoàng đế đang ngồi ở trên chiếc giường vàng son lộng lẫy mà uống trà, lúc nhìn thấy đứa con gái bị cấm túc của mình xuất hiện, không khỏi kinh ngạc mà hỏi:
"Là ai để cho nàng ra khỏi phủ ?"
"Thực xin lỗi, ta là trộm chạy đến đây, bởi vì muốn gặp phụ hoàng."
"Hương nhi, trẫm đã nói qua rằng chuyện Phùng Tố Trinh đã thành kết cục đã định, nàng sẽ gả cho Trương Thiệu Dân, đừng có nghĩ đến cái người không chút liên quan kia nữa."
"Hương nhi không phải vì chuyện Phùng Tố Trinh mà đến."
Thiên Hương giơ lên tươi cười, sáng lạn lại rực rỡ, đánh bại hoàn toàn ánh nắng tươi đẹp chiếu khắp nhân gian.
"Hương nhi lo lắng cho thân thể của phụ hoàng, đặc biệt kêu đầu bếp nấu canh nhân sâm."
Nàng giống như mọi khi, một nhảy liền đã ngồi lên trên giường. Hoàng đế vui vẻ mà cười, cũng thích đoạn thời gian « thân thiết với con cái, lâu rồi cũng không có » này.
"Phụ hoàng, ta uy ngươi uống."
※※※
"Phò mã gia, tính tình ngài cũng quá quật."
Phùng Tố Trinh mở đôi mắt mỏi mệt, mơ hồ không rõ mà nhìn đến một nam tử trẻ tuổi giả dạng thành một gã ngục tốt."Trần huynh..."
Người này không lâu trước đây được điều đến thiên lao, sau đó liền vẫn luôn luôn chiếu cố nàng, nói là được mệnh lệnh của thái tử. Có khi, hắn cũng sẽ nói cho Phùng Tố Trinh biết chuyện phát sinh gần đây có liên quan đến Thiên Hương.
"Hiện tại là giờ nào rồi ?"
"Giờ tý. Ngài đã ngất xỉu suốt hai canh giờ, tên thái giám chết bầm kia xuống tay thực ngoan... !"
Nam tử họ Trần, cầm lấy khăn thấm ướt, lực đạo nhẹ nhàng mà lau mặt cho nàng. Phùng Tố Trinh có chút không được tự nhiên mà lui về phía sau một ít, nam tử lại cho rằng nàng là bởi vì đau đớn mà co rúm lại.
"Ngài cũng biết gã thái giám kia chính là loại « quái gở lại bệnh hoạn », bất quá là một mặt ngọc Quan Âm nho nhỏ, đáng giá để cùng hắn đối đầu hay sao ?"
"Mặt ngọc Quan Âm này với ta mà nói là một vật rất quan trọng, ta không thể đánh mất ──"
Phùng Tố Trinh thấy thần sắc hắn lộ ra khác thường, kinh giác mà dò xét cổ của mình.
"Vì cái gì mất rồi ? Là hắn lấy đi hay sao ? !"
"Sau khi kết thúc ba mươi roi, ngài liền bởi vì đau đớn mà ngất đi, gã thái giám kia nhân cơ hội nàymà lấy đi mặt ngọc Quan Âm, vừa cười vui vừa rời đi, nói muốn hầu hạ Hoàng Thượng đi."
Phùng Tố Trinh giận dữ, cắn chặt khớp hàm muốn đứng lên, nhưng nửa thân dưới lại hoàn toàn không có chút động tĩnh.
Nàng suyễn khí, tiết hận mà tức giận trừng mắt nhìn đến hai chân vô ích. Bộ dạng hiện tại, ngay cả đem vật quan trọng cướp về cũng làm không được, huống chi là bảo hộ người nào? Càng không nói đến là muốn cho người nào hạnh phúc ?
Phùng Tố Trinh muốn khóc, lại phát hiện nước mắt sau những trận tra tấn suốt ngày suốt đêm đã khô cạn, rốt cuộc chảy không ra.
Kể từ ngày bị đánh gãy chân, gã thái giám « đề xuất ra đề nghị này » liền hoàn toàn trở thành vị huấn thú sư « chuyên môn xử lý nàng ».
Chỉ cần hắn có thời gian rảnh để vào thiên lao, sẽ nghĩ ra đủ loại chiêu thức để ngược đãi nàng, hoàng đế cũng là biết chuyện này, lại giả câm vờ điếc, làm như không thấy.
Nếu không có người nam tử này âm thầm chữa thương trợ giúp, Phùng Tố Trinh có chống đỡ được đến giờ phút này hay không cũng không biết được.
Thái giám họ Ngụy có loại sở thích 'ngược đãi ' không bình thường.
Hắn từng kiêu ngạo nói với Phùng Tố Trinh rằng, so với la hét kêu gào, nghe thanh âm người ta bởi vì ẩn nhẫn thống khổ mà thở dốc mới càng có kɧoáı ©ảʍ.
Trong số những người này, hắn liền đặc biệt vừa ý tính cách « đánh chết cũng không kêu một tiếng » của Phùng Tố Trinh.
Giống như mới vừa được một món đồ chơi ưa thích mới, hắn mỗi lần rời khỏi thiên lao sẽ mang đi một thứ gì đó của nàng.
Tóc, móng tay, ống tay áo, hài... Đêm nay, khiến hắn vừa mắt đó là vật trên cổ nàng, không cẩn thận mà lộ ra ngoài áo -mặt ngọc Quan Âm.
"Phò mã gia, ngài gắng chống đỡ một chút."
Nhìn đến vết roi và sẹo trượng thối rữa đan xen trên tấm lưng mỏng manh, nam tử không đành lòng mà nói:
"Chỉ cần chống đỡ qua đêm nay liền tốt rồi, qua đêm nay, hết thảy sự tình đều sẽ thay đổi."
Là trở nên rất tốt hoặc càng tệ đều cùng Phùng Tố Trinh không chút quan hệ, nàng thầm nghĩ muốn lấy lại mặt ngọc Quan Âm kia mà thôi.
※※※
Thiên Hương trừng mắt nhìn tên thái giám « nịnh nọt cười hùa » trước mắt, trong lòng mạc danh không thoải mái.
"Ngụy công công, đã nói là bản công chúa tự mình kêu đầu bếp nấu, liệu có thể nào ngươi là đang hoài nghi bản công chúa sẽ hạ độc trong canh ?"
"Đương nhiên không phải, đương nhiên không phải."
Gã công công trẻ tuổi không ngừng tạ lỗi.
"Chính là thân thể của Hoàng Thượng không thể dùng được loại thức ăn liệt bổ này, cho nên này..."
*61
"Đừng lo, nếu là tâm ý của Hương nhi, trẫm nhất định sẽ uống." Hoàng đế hờ hững phất phất tay."Ngươi trước lui xuống đi, có cần gì, trẫm lại triệu ngươi tiến vào."
Vâng. Thái giám hai gối quỳ xuống đất, thâm thâm khom lưng, cái trán chạm đến sàn nhà. Lúc hắn đứng lên chuẩn bị rời đi, một vật nhỏ cất trong tay áo leng keng rớt ra.
"吖吖, thật sự là... Tiểu nhân tay chân vụng về, thỉnh Hoàng Thượng công chúa tha thứ, thỉnh tha thứ."
Hắn đưa tay toan nhặt lấy, mới vừa chạm vào mặt ngọc Quan Âm, chân của Thiên Hương liền giẫm lên trên mu bàn tay của hắn.
"Thứ này như thế nào lại ở chỗ của ngươi?"
Ngữ khí như tuyết như băng, lúc thái giám ngẩng đầu, thấy được một đôi mắt băng lãnh có thể khiến mùa xuân đóng băng.
Thái giám trên mặt hiện ra kinh hoảng hiếm thấy."Đây là, đây là tiểu nhân nhặt được ──"
"Nói dối!"
Tay của Thiên Hương như mãnh hổ, một phen kháp trụ gã nam tử nhỏ yếu đang quỳ gối trước mặt. Đôi mắt này lóe ra loại ánh sáng mà thái giám từng nhìn thấy ở trong kính, thuộc loại tự thân mới có - quang huy 'thị ngược'.
"Mặt ngọc Quan Âm này, cả thế giới cũng chỉ có hai cái, một là cái mà ta mười năm trước đưa cho phụ hoàng, một cái là ta đưa cho Phò mã ── ngươi rốt cuộc đã đối nàng làm cái gì ? Nàng nói qua tuyệt không đánh mất vật mà ta tặng cho, nhất định là ngươi cướp từ nàng !"
Thái giám bị kháp đến mức nói không nên lời, chỉ có thể y y nha nha mà khổ sở phát ra âm cuối.
"Hương nhi, được rồi."
Hoàng đế vừa uống nhân sâm thang, vừa chậm rãi nói:
"Thả hắn đi. Hắn không đối Phùng Thiệu Dân làm cái gì, bất quá chính là ngẫu nhiên bồi nàng ngoạn ngoạn trò chơi mà thôi, đừng làm khó dễ người ta."
Hoàng đế nhặt lên mặt ngọc Quan Âm trên mặt đất, đặt ở trong lòng bàn tay cẩn thận xem kỹ.
"Ai, thực hoài niệm bộ dáng bướng bỉnh lúc nhỏ của Hương nhi. Mặt ngọc Quan Âm mà con tặng, phụ hoàng đến bây giờ vẫn là bảo tồn rất tốt."
Thiên Hương buông cổ của công công ra, mắt lạnh nhìn đến hắn giống như chạy trối chết mà rời khỏi tẩm thất. Sau đó, thay đổi ngữ khí tương đối nhu hòa, nàng hỏi như này: "Phụ hoàng, ngài còn nhớ rõ những gì mà Hương nhi đã nói với ngài không ?"
"Nàng nói, vật duy hai cái trên thế giới này, chỉ đưa cho hai người quan trọng nhất trên thế giới."
Hoàng đế cũng dùng khẩu khí ôn nhu mà nói:
"Hương nhi, con bây giờ còn cho rằng, phụ hoàng là người quan trọng nhất của con sao?"
"Vĩnh viễn đều là."
"Như vậy..."
Tay của Hoàng đế buông thõng, mặt ngọc Quan Âm từ bàn tay rơi xuống.
"Nàng và thái tử vì sao phải mưu phản?"
"... Chúng ta chính là thỉnh hộ vệ đi nghỉ ngơi mà thôi, cái gì cũng chưa làm."
Thiên Hương nhìn đến mặt ngọc Quan Âm cô cô đơn đơn nằm trên mặt đất, thanh âm cũng liền hiện ra một cỗ nghẹn ngào.
"Trước đây, vào lần đầu tiên ta lựa chọn, chính là lựa chọn đứng cùng một thuyền với phụ hoàng, nàng đã nói với ta, nếu là nguyện vọng của ta, nàng liền nhất định sẽ vì ta mà đạt thành. Ta nói với nàng, không phải ta không lựa chọn nàng, mà là bởi vì ta đối phụ hoàng có càng sâu áy náy, ta muốn ở cuối cùng có thể bù lại hết thảy ưu phiền mà chính mình đã gây ra cho phụ hoàng."
"Hương nhi, không có ưu phiền, giây khắc nàng được sinh ra chính là lúc khoái nhạc nhất trong cuộc đời phụ hoàng."
Hoàng đế vươn song chưởng, có chút giống như lần đầu ôm lấy đứa trẻ còn bọc trong chăn, hai tay nhịn không được mà từng trận run rẩy.
Đã không còn đường nào có thể đi, đã không còn ai có thể dựa vào, liền ở trong hoàng cung này, con cái mà hắn thân sinh đang phản bội.
Hộ vệ bị lộng khai, người hầu cũng tiêu thất vô tung, người ngồi ở trong này chỉ còn lại hắn và con gái của hắn.
"Cũng sẽ không còn một Phùng Thiệu Dân nào bảo hộ ngài."
"Muốn cho nàng đạt được hạnh phúc đứng đầu thế giới... Phụ hoàng vẫn không quên lời thề này 吖, Hương nhi..."
"Hiện tại, ta lại có sự lựa chọn lần thứ hai."
Như là không có nghe đến lời thầm thì của phụ thân, Thiên Hương từ trong lòng lấy ra thánh chỉ đã nghĩ hảo, mỉm cười trên mặt cũng bi thương tựa như tâm nàng.
"Đây là nguyện vọng của tất cả bách tính, cũng là loại đền bù cuối cùng mà ngài có thể làm ──"
Yên tĩnh đến nỗi không nghe thấy nửa điểm thanh âm, một đêm lạnh lẽo an tường, giống như cả thế giới này đều đã ngủ say.
"──Thỉnh ngài thoái vị đi, Hoàng Thượng. Vô luận như thế nào, ta cũng sẽ vĩnh viễn bồi ở bên cạnh ngài."
※※※
"Trần huynh, trời mưa hay sao ?"
"Phải 吖, nguyệt quang vũ."
Phùng Tố Trinh cố gắng chống khuỷu tay."Trần huynh, ngươi có thể đỡ ta một trận hay không?"
Nam tử khinh thủ khinh cước nâng nàng dậy."Ngài muốn nhìn trận mưa này một chút, phải không ?"
Phùng Tố Trinh gật gật đầu.
Vừa đem sức nặng thân mình giao cho hắn, một tay lần dọc theo vách tường mà đi. Cố sức đi đến được cửa sổ, nàng nhẹ nhàng mà phát ra thở dài.
Ở Diệu Châu đêm hôm đó, cũng là một trận nguyệt quang vũ như vậy, nhìn thấy tờ giấy Thiên Hương lưu lại, sau đó một mình một người ầm ĩ khóc lớn.
Liền ở trong cơn mưa gió tịch mịch kia, còn tưởng rằng chính mình đã bị nỗi cô độc triệt để cắn nuốt, không còn có thể nghênh đón bình minh.
Khi đó, chính mình và hiện tại giống nhau, hiểu được đang đi tới một con đường nguy hiểm lộ, tùy thời liền có thể mất đi sinh mệnh.
Nhưng khi đó, chính mình vẫn chưa biết, Thiên Hương sẽ ở ngày sau mang đến ý nghĩa độc nhất vô nhị.
Nàng là không có biện pháp ở nhiều năm sau đó, nhìn đến một sự vật, nhớ tới mấy thứ, đó là món đồ quý cấu thành vận mệnh của nàng, chính là, tại thời điểm này, trong nháy mắt này, nếu có người hỏi han Phùng Tố Trinh vấn đề này, nàng nhất định liền trả lời như này.
── Nàng chính là vận mệnh của ta, Thiên Hương ──
Đột nhiên, ngoài tường truyền đến một trận tiếng nổ vang trời khói lửa.
Ở trong đêm mưa, ánh sáng hỏa hoa còn có thể dấy lên tạc liệt trên bầu trời, cỡ nào chói mắt bá đạo 吖. Phùng Tố Trinh nhịn không được mà nở nụ cười, trong đêm như này mà đốt pháo hoa, người này cũng giống như Thiên Hương, là một người không nề hà khuôn phép, gọi là tên gia hỏa « bị thương thấu não » đi?
Vài gã ngục tốt giống như ngồi trên đống lửa mà chạy đến bên ngoài nhà giam, bọn họ từng người từng người hô to:
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thoái vị rồi ! Phò mã gia, ngài được cứu rồi, Hoàng Thượng thoái vị rồi ! ! !"
── Sau đó, nàng lại cho ta một vận mệnh mới ──
Phùng Tố Trinh vẫn là nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, trong hốc mắt cuối cùng cũng thật sự chảy xuống những giọt nước mắt.
*62