Chương 9
Chapter9
Nàng kỳ thật tuyệt không thích uống rượu, vừa đắng lại chát, yết hầu và l*иg ngực nóng rát không biết phải làm sao mới ổn. Giống hệt như loại cảm giác lúc bình thường đối mặt với người kia, cho nên tuyệt không thích ── nóng rát và no căng chiếm cứ toàn thân, là cỡ nào đáng sợ, lại là nhường nào hoảng hốt muốn chạy trốn.
Chính là, từ chỗ sâu trong linh hồn có một dòng nước ấm dâng lên, có chút giống như có thể giúp cho nàng từ nay về sau cả đời không lo rét lạnh.
Bất luận ở nơi nào, mặc kệ ở chỗ xa lạ đến đâu, phân cảm giác này cũng nhất định xuất hiện ở trong nhân sinh, vượt ra khỏi loại cảm thụ đúng sai hay bất cam, dù gì đi nữa cũng tuyệt không buông tha cho nàng.
Bởi vì, mấy tháng trước, ngay lúc nàng cùng người kia càng cách càng xa, tâm lại càng thêm tiếp cận loại khát khao chân chính của mình, suy nghĩ toàn bộ đều bị lấp đầy bởi hình ảnh của người kia, toàn bộ đều đã nói cho nàng biết được rằng đâu mới là loại khát vọng mà mình luôn thật sự muốn hướng tới.
Cũng không phải là "Vô luận đi đến nơi nào cũng đều sẽ trở lại bên cạnh hắn ", mà là ngay từ đầu cũng chưa bao giờ rời bỏ, không thể nào rời bỏ được. Cho dù đến chân trời góc biển, nàng cũng sẽ tiếp tục chờ mong thân ảnh « vĩnh viễn cũng không đuổi theo nàng » của đối phương.
Thiên Hương mở to một đôi mắt tan rã, trầm mặc mà nhìn chằm chằm phía trên giường. Sáng sớm lại say rượu, đối áp lực tinh thần mà nói, đây là loại tích lũy rất không tốt cho sức khỏe.
Ngày hôm qua khiến Trương Thiệu Dân thêm không ít phiền toái, cuối cùng đại khái cũng là hắn đưa nàng hồi phủ đi ? Thật sự là không xong, nếu để cho người ta biết công chúa được một nam tử khác đưa về nhà, không hiểu được Phò mã thân là trượng phu lại sẽ bị nói thành như thế nào « không biết dạy vợ ».
"Đều đã như vậy, nàng còn suy nghĩ cho hắn ? Thiên Hương, nàng thật vô dụng."
Thật vô dụng, bất quá chỉ là một nam nhân 吖. Nàng thì thào mắng, bàn tay che lấy khuôn mặt.
Dương quang ngoài cửa sổ chiếu vào, chói mắt đến nỗi khiến người ta muốn rơi lệ.
"Công chúa, ngài tỉnh rồi ?" Thanh âm đẩy cửa cùng với giọng của Đào nhi."Trước uống canh giải rượu đi, liền thoải mái một chút."
Thiên Hương tiếp nhận bát liền không nói hai lời mà một ngụm uống hết. Khác với lúc ở cùng Phùng Thiệu Dân, nàng không cần phải vì một chút đắng mà phải trang mô tác dạng, trăm phương nghìn kế chỉ vì để cho đối phương uy nàng hống nàng.
"Đào nhi, nàng kêu hạ nhân mang chút lễ vật tặng cho Cửu Môn Đề Đốc Trương đại nhân, nói là cảm tạ hắn tối hôm qua đã... Trợ giúp."
"Hôm nay, chính Phò mã gia đã phái người đi cảm tạ rồi."
"Phò mã ? Hắn vì sao lại biết ──"
So với Thiên Hương chấn kinh, Đào nhi thái độ có vẻ dị thường bình tĩnh.
"Đêm qua lúc Trương đại nhân đưa công chúa trở về, chính là Phò mã lưu lại chiếu cố ngài."
Khẩu khí bất ngờ mang theo cẩn trọng và ưu tư của Đào nhi, khiếnThiên Hương thâm thâm nhíu mày.
Nàng cũng không phải cố ý cùng Trương Thiệu Dân dây dưa không rõ, cũng chưa từng nghĩ tới lấy việc này khiến cho Phò mã áy náy hoặc ghen tị, nàng tuy rằng thật có chút tùy hứng, nhưng vẫn biết loại giới tuyến nào là tuyệt không thể vượt qua.
Chính là, ngày hôm qua nàng là như vậy cô độc, muốn có người bồi bồi cũng là đương nhiên đi ? Nói đến thì, tất cả đều là do tên Phùng Thiệu Dân kia làm hại.
"Phò mã có nói gì hay không?" Vẻ mặt khó hiểu của Đào nhi khiến Thiên Hương đỏ mặt lên."Chính là, về chuyện Trương đại nhân đưa ta hồi phủ..."
"Không có." Đào nhi lắc đầu, tuy rằng nghĩ muốn nhắc tới vẻ mặt chật vật của mỹ mạo Phò mã gia sáng nay, nhưng không biết vì cái gì, nàng cảm thấy rằng nên để cho công chúa tự mình phát hiện vẫn tốt hơn."Chỉ là phái người đi cám ơn Trương đại nhân mà thôi."
"... Quả nhiên như thế." Thiên Hương xả ra tươi cười tự giễu, đối sự cố chấp của chính mình mà cảm thấy sinh khí."Đào nhi, thay quần áo ── ta muốn đi gặp thái tử."
"Công chúa, Phò mã vẫn đang chờ ngài mà."
Thiên Hương ngây ra một lúc, nhưng lập tức cắn cắn thần cánh hoa, ngữ khí kiên định."Để cho hắn chờ đi."
Cho hắn biết « chờ đợi một mình » là tư vị như thế nào, cho hắn biết « cô đơn nhìn đến cánh cổng không bóng người » là loại cảm thụ gì, để cho hắn hiểu được rằng : một người sau khi bị nhớ nhung mãnh liệt cắn nuốt, phải tiêu phí bao nhiều tâm lực mới có thể hướng đối tượng khiến chính mình thất vọng mà lộ ra được xán lạn tươi cười.
Đây là loại báo thù, mà một Thiên Hương « vô luận như thế nào cũng không buông bỏ được Phùng Thiệu Dân », duy nhất làm được.
45**
※※※
"Đã là khi nào rồi, ngươi vẫn còn có thể ngoạn mộc điểu sao ?"
"Thiên Hương, nàng như thế nào lại đến đây ?"
Đối với vị muội muội « một bước tiến cung đã không cấp cho mình sắc mặt hoà nhã », thái tử tựa hồ vẫn chưa phát hiện ra chỗ kỳ quái.
"Thái tử lão huynh."
Thiên Hương nặng nề mà thở dài. Có lẽ là bởi vì chưa giải rượu, trước đây nàng chưa từng cảm thấy giống như lúc này, bộ dáng huynh trưởng chỉ lo ôm mộc điểu lại là khiến người phẫn nộ như thế.
"Ngươi có biết trong mấy ngày này triều đình đã phát sinh chuyện gì hay không ?"
"Triều đình? Ta không biết 吖... Ta cũng không muốn biết."
"Ngươi thế nào lại 'không muốn biết' ? Ngươi là người tương lai phải làm hoàng đế !" Thiên Hương sốt ruột mà nắm chặt hai tay.
"Phụ hoàng lấy lý do tịnh thân tu hành mà giam mình trong tẩm cung, suốt mười ngày không thượng triều, chuyện này ngươi thật là một chút cũng chưa từng nghe qua sao ?"
"A, chuyện này ta biết."
Chút hy vọng còn sót lại của Thiên Hương nháy mắt bị câu sau của thái tử triệt để đánh nát.
"Quốc sư và Phùng Thừa tướng đều đã nói qua, vì để cho phụ hoàng có thể thuận lợi thượng Tiếp Tiên Thai mà thôi."
Thiên Hương im lặng nhìn hắn một lúc, ánh mắt trở nên băng lãnh thấu xương.
"... Chỉ như vậy ? Ngươi không có cảm tưởng nào khác hay sao, hoàng huynh ?"
Có lẽ là loại xưng hô chính thức mà « tám trăm năm cũng chưa từng nghe nàng dùng » của Thiên Hương, khiến thái tử có chút cải biến biểu tình mù mờ và nghi hoặc, mỉm cười mà nghiêm mặt nói:
"Phụ hoàng muốn ta tin tưởng phùng Thừa tướng, Mai Trúc cũng đã nói qua, chuyện mà Phùng Thiệu Dân làm nhất định là chính xác."
" Nha đầu Mai Trúc kia thì biết cái gì, trên thế giới này há có ai lại không bao giờ làm sai ?"
Thiên Hương hừ một tiếng.
"Thái tử lão huynh, ngươi không nghĩ tới thanh thế của phụ hoàng hiện tại căn bản không thể để cho hắn lại tiếp tục « một bước đi sai » hay sao ? Dân gian đã xuất hiện thanh âm "Hôn quân", chẳng lẽ ngươi vẫn chưa hiểu được mức độ nghiêm trọng của chuyện này ?"
"Có quan hệ gì sao, dù sao bọn họ cũng không thể làm được gì."
Câu trả lời không chút nào để ý của Thái tử khiến Thiên Hương thiếu chút nữa khí tuyệt. Vì sao đã trải qua một đoạn ngày tháng sống trong dân gian, vị huynh trưởng này vẫn là một chút cũng không tiến bộ ?
Tuy rằng nàng cũng không phải là rất thông hiểu việc chính trị triều đình, nhưng nơi mà tâm của bách tính muốn hướng tới mới chân chính là thọ mệnh của một vị hoàng đế, ( nhà vua ) vô năng chắc chắn sẽ bị lật đổ, ngu ngốc ắt liền bị quốc gia vứt bỏ, đây là đạo lý mà mỗi người đều biết mà ?
"Thái tử lão huynh, ngươi có thể tỉnh lại một chút hay không ? Bên ngoài có nhiều người vì giúp ngươi thuận lợi đăng cơ mà mạo hiểm như vậy, có nhiều bách tính chờ mong ngươi có thể nhanh chóng trưởng thành và trở thành một hảo hoàng đế như vậy, có nhiều như vậy, nhiều như vậy trách nhiệm đang chờ đợi ngươi 吖! Mà ngươi, thái tử ngươi, cư nhiên cả ngày ở trong này ôm con mộc điểu không thể bay vớ vẩn này !"
Thiên Hương vô cùng tức giận, tiến lên, một phen cướp lấy mộc điểu từ trong lòng thái tử.
" Đưa ta! Ta đem nó đi thiêu, xem xem ngươi có thanh tỉnh hay không ! "
"Thiên Hương, nàng đang làm cái gì vậy ? ! Trả lại cho ta ! Đem mộc điểu trả lại cho ta, Thiên Hương !"
Không để ý tới thái tử đang lo lắng kêu to ở phía sau, Thiên Hương cầm lấy mộc điểu rất nhanh chạy ra khỏi cửa.
"──Ngăn nàng lại ! Các ngươi còn nhìn gì nữa, mau ngăn công chúa lại !"
Bốn năm tên vệ binh nghe được mệnh lệnh của thái tử, không biết như thế nào cho phải đành nhìn nhau liếc mắt một cái, nhưng cuối cùng vẫn là vội vội vàng vàng rút đao chắn ở trước mặt Thiên Hương.
"Không muốn chết liền cút ngay."
Thanh âm và ánh mắt lạnh đến thấu xương. Đám vệ binh này cũng là hiểu biết tính tình của Thiên Hương, chưa từng gặp qua một công chúa luôn luôn vui cười cũng có lúc lộ ra thần sắc khiến người sợ hãi như thế ?
"Ngăn nàng lại, đừng để nàng phá hư mộc điểu của ta !"
Thái tử kích động chạy theo sau, Thiên Hương đột nhiên lạnh lùng cười một cái. Mộc điểu liền hướng mặt đất mà bị ném tới, vỡ tan thành trăm ngàn mảnh nhỏ ngay trước mặt huynh trưởng.
"Không ──! !"
Thái tử quỳ xuống đất, vô cùng đau lòng mà ôm lấy món đồ đã vỡ thành vụn gỗ.
"吖吖, mộc điểu của ta, mộc điểu của ta, chỉ kém một chút là có thể bay, chỉ kém một chút mà thôi 吖!"
"Mộc điểu không hề có sinh mệnh, thái tử vì sao vẫn không biết ?"
Thiên Hương khôi phục vẻ mặt gần như ngày thường, tâm tình hoàn toàn hiện rõ trên mặt, không chút che giấu.
"Ngươi là người phải làm hoàng đế, là người phải tự mình trở thành đại điểu bay lượn, Ngươi vẫn không hiểu sao?"
"Ta không biết, ta căn bản không muốn làm hoàng đế ! Nàng dựa vào cái gì mà một mực bức ta? !"
Thái tử mắt đỏ lên, tràn ngập loại bi thương bị phản bội.
"Nàng rõ ràng cũng không muốn làm công chúa, nàng rõ ràng cũng không chịu nổi hoàng cung ! Người suốt ngày ở bên ngoài tìm vui như nàng, có tư cách gì mà bức ta làm hoàng đế ? Ta còn nghĩ rằng nàng hiểu, Thiên Hương, ta còn nghĩ rằng nàng là thân nhân duy nhất có thể hiểu được ta!"
"Ta biết chính mình thực tùy hứng, cho nên hiện tại mới hối hận như vậy !"
Thiên Hương chảy nước mắt, những ngón tay nắm thành quyền đã trắng bệch.
"Chính là bởi vì ta vẫn không biết cầu tiến như vậy, bây giờ mới hoàn toàn không có năng lực bảo hộ phụ hoàng;
bởi vì ta trước đây rất ham chơi mà không bồi ở bên cạnh phụ hoàng, phụ hoàng mới có thể bị gã quốc sư « yêu ngôn hoặc chúng » kia khống chế !
Ta chính là không muốn ngươi cũng giống như ta, cho nên mới muốn bức ngươi, hiện tại người có thể cứu phụ hoàng chỉ còn lại có mỗi mình ngươi ── chỉ còn lại có một đường là giúp ngươi trở thành một hảo hoàng đế mà thôi ! Nhưng ngươi lại, lại cả ngày ôm con mộc điểu vớ vẩn không sinh mệnh này, bỏ qua rất nhiều thanh âm của bách tính bên ngoài !"
"── Nàng nếu có trách nhiệm như vậy, vậy tự mình làm hoàng đế đi 吖! Hà cớ gì phải là ta ? !"
Thái tử gấp đến không xong mà đứng lên, một bộ ngẩng cao đầu « trước nay chưa bao giờ gặp qua » mà cùng Thiên Hương giằng co.
"Ta hiện tại liền đem ngôi thái tử nhường cho nàng ! Nàng đi đăng cơ, nàng đi làm hoàng đế, nàng đi gánh vác trách nhiệm cho toàn thiên hạ, đi nghe thanh âm của hết thảy bách tính 吖!"
"Ngươi nói cái gì vậy..." Thiên Hương áp chế huyệt thái dương, đau đầu đến nỗi muốn nứt ra."Vì sao ngươi chính là không thể tỉnh ngộ ?"
"Ta có Phùng Thiệu Dân là được rồi, còn cần tỉnh ngộ gì nữa ? Phụ hoàng cũng từng nói như vậy, Phùng Thừa tướng nhất định sẽ vì nàng, thay hoàng thất chúng ta, chấn vận khí gieo nhiệt huyết, nàng gần đây đột nhiên đối hắn tốt như vậy còn không phải vì vậy hay sao ? Nàng cũng là đang lợi dụng hiền tài đấy thôi! Nữ tử nói mạnh miệng như vậy thì có ích lợi gì, nàng thì biết cái gì ? Nàng đi đi, ta không muốn gặp lại nàng nữa, đi đi 吖!"
Thiên Hương lặng lẽ rơi lệ, biểu tình lại thập phần bình tĩnh, nàng nhìn hắn chăm chú, rốt cục cũng phát hiện Phùng Thiệu Dân vì sao lại làm đến tình trạng này.
Vị Phò mã mà nàng biết vẫn là một người thanh cao kiêu ngạo, hắn như thế nào vì giúp thái tử đăng cơ liền cam nguyện ô nhục tâm chí của mình ?
Một Phùng Thiệu Dân có đầu óc, tính cách ương ngạnh, một thư sinh nghèo kiết hủ lậu tận xương, sao có thể nguyện ý làm ra hành vi ti tiện như thế?
Hóa ra là bởi vì như vậy.
"Ta quá thất vọng về ngươi, hoàng huynh... Ngươi căn bản không có tư cách làm hoàng đế."
── Là bởi vì như vậy. Hết thảy những gì Phùng Thiệu Dân làm ra, chính là vì muốn để cho một người « không nên làm hoàng đế » ngồi được lên trên ngôi vị hoàng đế.
Thiên Hương không ngoái nhìn thái tử thêm lần nào nữa, sau khi dùng sức lau đi nước mắt trên hai má liền ngạo nghễ rời đi.
Nàng nghĩ, lần này rời đi chính là vĩnh viễn.
Quan hệ với thái tử trở thành một vết nứt vĩnh viễn, mà trong lòng nàng cả đời cũng sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay.
Kẻ vô dụng như nàng là như thế nào « ngay cả bảo hộ phụ thân cũng làm không được », còn có, hoá ra muốn bảo vệ một người là cần phải làm đến loại trình độ giống như Phùng Thiệu Dân mới được ── vĩnh viễn khắc ghi sự lĩnh ngộ này.
46**
Chính là, ngay cả như vậy.......
Trên hành lang, nàng dừng bước chân, thẩn thờ nhìn đến thân ảnh phía trước.
Hắc mâu ôn nhuận trầm tĩnh, ngũ quan nho nhã thanh lệ, khuôn mặt thanh thoát vô cấu. Vạt trường bào màu trắng theo gió khinh dương, thân ảnh anh khí, đơn bạc rồi lại khiến người cảm thấy tin cậy, ôn nhu che kín tầm nhìn mà Thiên Hương có thể nhìn thấy.
"吖..."
Phát ra xúc động, ức chế không được tiếng thở dài.
Người kia chính là im lặng đứng đó, khiến cho Thiên Hương nước mắt mãnh liệt chảy xuống. Không phải thương tâm, cũng chẳng phải phẫn nộ, giờ khắc này tràn ngập l*иg ngực hoàn toàn là loại tâm tình muốn hồi gia.
Hắn tìm đến nàng.
Hai tay che miệng lại, che giấu đi tiếng nức nở nghẹn ngào, đầu vai nhỏ yếu của Thiên Hương không ngừng run rẩy, chỉ là đứng cũng phải dùng đến khí lực toàn thân, ngay cả đi cũng không dời được một bước nào.
Nàng biết, loại vận mệnh « một người không ngừng chờ đợi, một người nhất mực né tránh » như vậy cuối cùng cũng phá vỡ.
Bởi vì, Phùng Thiệu Dân tìm đến nàng.
"Công chúa, chúng ta trở về đi." Lực đạo quen thuộc, bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng mà đặt lên trên vai nàng.
Hắn không hỏi xem mình vì sao lại khóc, trên thực tế, Thiên Hương cũng rất khó mà hiểu được, từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên nước mắt rơi mà không chút nào chua xót.
Vì thế, chỉ có thể giống như một đứa trẻ, hai tay ôm chặt thắt lưng của hắn, hai má chôn vào trong ngực hắn, để cho nước mắt từng giọt thấm ướt y trang trắng noãn.
"Ta..." Thiên Hương từ trong giãy dụa vẫn cứ thốt ra."Dẫn ta đi đi. Chúng ta cùng nhau, rời khỏi nơi này."
"Hảo." Đáp lại nàng là một câu trả lời không chút nào do dự."Chúng ta cùng nhau rời khỏi."
...... Ngay cả như vậy, Phùng Tố Trinh vẫn không hiểu, "Dẫn ta đi" theo như lời Thiên Hương nói đến tột cùng là loại ý nghĩa nào.
※※※
"──Ưm, tối hôm qua khuôn mặt này đυ.ng phải nắm đấm của Trương đại nhân."
Động tác trên tay không khỏi dừng lại, Thiên Hương đầu tiên là im lặng nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, rất nhanh, bởi vì nhịn cười không xong mà cười khẽ ra tiếng. Phùng Tố Trinh ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, tùy ý Thiên Hương lấy khăn mặt thấm ướt vì nàng mà phu dược lên chỗ trầy xước bên môi, nghe đến thanh âm giảo tiếu không chút cảm thông này, nàng cũng chỉ có thể theo thói quen mà xả một mạt cười khổ.
Đương nhiên, hành vi này lại khiến cho bên môi cùng khuôn mặt đau đớn. Phùng Tố Trinh kêu lên một tiếng đau đớn, đầu rụt lui về phía sau, tay trái còn rảnh của Thiên Hương thì đặt ở bên mặt không bị thương, vô thanh bảo nàng rằng không được lộn xộn.
Đầu ngón tay và lòng bàn tay như thế ấm áp, tựa như đang nâng niu một đóa hoa, vì không muốn những cánh hoa mỏng manh ấy tán lạc, liền đem hết tâm lực toàn thân liều mình mà bảo hộ nó.
Một Thiên Hương ôn nhu đột ngột xuất hiện khiến người ta trở tay không kịp, « nhu tình tự thủy » không phải là dùng để chỉ đôi mắt như thế này hay sao ?
Phùng Tố Trinh nhìn đến người đang vì mình mà phu dược, có thể ngửi được cỗ khí tức thoang thoảng hương thơm ẩn ẩn mê người ở khoảng cách này.
Cỗ này tên là « sự nữ tính của thê tử », luồng khí hít thở của người nào đó chạm đến da thịt trên mặt nàng, trong l*иg ngực, phân tình cảm nào đó cũng vì vậy mà bị trêu chọc đến cực điểm, hết thảy liền nhất trực bộc phát..
Thật sự là, tâm động không thôi.
" Đáng kiếp. Trương đại ca nhất định là không quen nhìn ngươi khi dễ ta như vậy, cho nên cho ngươi một chút giáo huấn."
Phùng Tố Trinh chớp mắt vài lần, vì chút ý tưởng mơ hồ của mình mà cảm thấy chấn kinh. Cư nhiên lại xuất hiện loại ý nghĩ kỳ quái như vậy, chẳng lẽ thật sự là giả thành nam nhân lâu ngày rồi, ngay cả tâm cũng biến thành nam nhân sao ? Cư nhiên nghĩ muốn thân cận Thiên Hương, sao lại thế này ?
"Quả thật là lỗi của ta."
Nàng ổn định tâm thần, lấy một độ cong « sẽ không gây ra đau đớn » mà miễn cưỡng giơ lên tươi cười.
"Bất quá, đây chính là lần đầu tiên trong đời, ta bị đánh mà còn phải phái người đi nói lời cảm tạ, công chúa nàng liền đại phát từ bi, đừng chê cười ta nữa."
"Hừ, xem ngươi sau này còn dám làm cái loại chuyện này nữa hay không !"
Tuy rằng ngữ khí mang uy hϊếp, ánh mắt nhưng lại không đành.
Phùng Tố Trinh bị nhìn chăm chú như vậy, tâm thần cũng không khỏi có chút si mê, hoá ra đây là cảm giác 'được yêu', hoá ra ở trước mặt người yêu mình, chỉ là tầm mắt trao đổi thôi nhưng cũng tựa như ảo mộng.
"Còn đau không ?"
Đầu ngón tay của Thiên Hương dọc theo cánh môi đáng thương kia khinh họa, ngón tay cùng thần cánh hoa lưu chuyển, phác hoạ nên loại dụ hoặc mà chính mình cũng không rõ.
Nàng đau lòng mà khẽ cúi đầu, đối diện với cánh môi trầy xước mà thổi nhẹ vài lần, nguyên bản, Phùng Tố Trinh vì phu dược mà cảm thấy một chút đau đớn, hiện tại đã bị cỗ ôn nhu như vậy thổi đến đầu váng mắt hoa.
"Không đau, một chút cũng không đau !"
Lúng ta lúng túng, lão thiên a, Phùng Tố Trinh nàng cư nhiên ở trước mặt Thiên Hương mà lúng ta lúng túng.
Ngay cả chính mình cũng biết là đã « hồng đến mang tai » rồi, càng đừng nói đến khuôn mặt là hiện ra trạng thái như thế nào.
Quả nhiên, Thiên Hương giống như đang nhìn động vật quý hiếm mà nhìn nàng chằm chằm, cuối cùng, giơ lên tươi cười giảo hoạt lẫn đắc ý ── đó là, loại tươi cười khi biết chính mình đã cấp cho người khác cái dạng lực ảnh hưởng gì, mà một nữ tử tự tin thành thục mới có thể có được.
Phùng Tố Trinh đột nhiên hô to: "A, công chúa, nàng trước ngồi xuống ! Uống chén nước !"
Giống như một con tiểu bạch thỏ bị sư tử nhìn chằm chằm, nàng kích động đứng lên, đoạt lại cỗ cơ thể căn bản là đang bị Thiên Hương bao phủ toàn thân, lê đến cạnh bàn, xấu hổ mà rót chén trà.
"Ha ha ha, nhìn bộ dạng ngươi đỏ mặt kìa, nói ra liệu còn có ai tin tưởng ngươi là Thừa tướng hay không 吖?"
Thiên Hương vẫn ung dung ngồi ở trên ghế, không định buông tha cho tình cảnh khốn quẫn khó gặp của Phùng Thiệu Dân.
"Đừng đỏ mặt nữa, như vậy quả thực giống như ta đang đùa giỡn ngươi, "Nương tử" ~"
"Hồ ngôn loạn ngữ."
Phùng Tố Trinh khẽ mắng, nhưng không chút khí thế.
"Đọc sách thánh hiền tự nhiên phải biết lễ, cái gọi là phi lễ chớ nói, phi lễ chớ động. Công chúa, nàng đối ta không đúng mực cũng không sao, nhưng nếu ở trước mặt người ngoài ──"
47**
"Ai, được được, không cần phải hơi một tí liền giáo huấn, ngươi là Phò mã của ta hay là phụ hoàng của ta 吖?"
Vào lúc Phùng Tố Trinh lại muốn phản bác, vẻ mặt Thiên Hương lại đột nhiên trở nên ngưng trọng.
Là bởi vì nhắc tới phụ hoàng đi, nàng nghĩ, vị thiếu nữ « từ trước đến nay vô ưu vô lự » của trước đây, đã cách thế giới này càng ngày càng xa.
Mỗi một lần, nhìn đến một Thiên Hương « trưởng thành từng ngày », nàng lại hoài niệm ánh quang huy « không chút âu lo, không điểm vướng bận » của quá khứ.
Có lẽ là chính mình đã làm liên lụy nàng rồi, không thể giúp cho Thiên Hương rời khỏi chốn thâm cung tăm tối vào thời điểm khoái nhạc nhất, cũng không thể giúp nàng buông bỏ đoạn hồi ức thống khổ mà dứt áo khỏi nơi nội uyển băng lãnh.
Đây là báo ứng đi, do dự không quyết mà tạo thành bi nghiệp. Nhưng vì cái gì, vì cái gì lại là Thiên Hương đến thừa thụ đâu ? Phùng Tố Trinh cũng không tin tưởng vào vận mệnh, nhưng hiện tại nhưng cũng không khỏi hoài nghi, có lẽ chính mình thật sự là sao chổi xuất thế, hại chết người nhà xong còn chà đạp thêm cuộc đời của một nữ tử.
"Công chúa, về chuyện phụ hoàng tịnh thân tu hành ──"
"Không cần phải nói." Thanh âm lạnh nhạt phát ra từ một sắc mặt bình tĩnh."Ta đều đã hiểu được."
Vì thế Phùng Tố Trinh chỉ có thể trầm mặc mà nhìn nàng.
Thiên Hương tay chống cằm, ngón trỏ họa quanh chén trà mà vừa rồi Phò mã đã rót cho nàng, đột ngột hỏi: "Trước lúc làm quan, ngươi là làm ( nghề ) gì ? Đại phu ?"
Đối Thiên Hương mà nói, sơ ngộ Phùng Thiệu Dân đó là vào lúc hắn cứu giúp cho Nhất Kiếm Phiêu Hồng, vì thế, nghĩ như vậy cũng liền đương nhiên. Phùng Tố Trinh tự rót trà cho mình, lần nữa ngồi lại chỗ cũ."Ân, có thể nói như thế."
Thiên Hương tựa hồ không thèm để ý đến câu trả lời qua loa kia, chính là tiếp tục hỏi: "Ngươi cảm thấy rằng, cuộc sống bình dân so với cuộc sống hiện tại, loại nào khoái nhạc hơn ?"
"Đây là vấn đề rất khó trả lời 吖, công chúa."
"Khoái nhạc chính là khoái nhạc, không khoái nhạc chính là không khoái nhạc, khách khí được gì ?"
"Bởi vì cuộc sống cũng không chỉ có khoái nhạc, cũng không thể nào chỉ toàn là bi thương. Hiện tại, chuyện ( khiến chúng ta ) cảm thấy khổ sở, có lẽ ngày mai liền mang đến hạnh phúc cho mình."
Nàng hướng Thiên Hương mà mỉm cười, từng đường nét trên khuôn mặt nhu hòa có chút tựa như bao dung cho hết thảy.
"Ta chỉ có thể trả lời nàng đáp án của "hiện tại", đáp án này cũng không phải là vĩnh viễn đều giống như vậy, ngay cả như thế, nàng cũng muốn biết hay sao ?"
Thiên Hương thành khẩn gật đầu, ánh mắt không rời mà nhìn đến nàng.
"Ta không thích hoàng cung, cũng chưa bao giờ nghĩ tới quan to chức lớn, dựa vào điểm này mà nói, cuộc sống bình dân khá là thích hợp với ta đi."
Thiên Hương bả vai thùy xuống, tựa như là một cách hồi đáp đầy thất vọng, nhưng lời này của Phùng Tố Trinh vẫn chưa nói xong.
"Nhưng mà ta cảm thấy rằng, tương lai nếu quay đầu nhớ lại đoạn ngày tháng này, ta nhất định rất vui mừng vì chính mình có thể đi đến nơi này."
"... Vì cái gì ?" Hồn nhiên mà chớp mắt.
"Bởi vì, nếu đời người không có đoạn thời gian « cùng nàng kề vai sát cánh » này, ta chắc chắn cảm thấy đáng tiếc. Ta tuyệt đối, sẽ không biết cái gì mới là 'yêu vô tư'."
Đúng thế, cho dù chính mình so với bất kỳ ai rõ ràng, sự gặp gỡ giữa Thiên Hương và Phùng Thiệu Dân khiến nàng từng bước rơi xuống địa ngục, rồi lại, không thể không cảm thấy vui mừng.
Nhân tố để trở thành người nhà, một là huyết thống, mặt khác chính là duyên phận, tuy rằng nữ tử cưới vợ nghĩ như thế nào đều quá mức buồn cười, nhưng... Không, càng bởi vì như thế, Thiên Hương mới là một người nhà chân chân chính chính của Phùng Tố Trinh nàng.
Nàng vươn tay, mềm nhẹ vuốt ve đầu của Thiên Hương.
"Ngoài cha ta ra, nàng là người duy nhất trên thế giới này, mặc kệ ta làm cái gì cũng đều sẽ tha thứ cho ta."
Cư nhiên có thể thoải mái mà nói ra mấy lời kiêu ngạo như vậy, Thiên Hương không thể tin mà nhìn Phùng Thiệu Dân một hồi lâu."Ngươi ──"
"Tỷ như chuyện lần này đấy thôi, nàng chẳng phải lại tha thứ cho ta hay sao ?" Phùng Tố Trinh mỉm cười một cái, nhưng toan sáp cùng tự giễu trong mắt lại vô cùng rõ ràng.
Thiên Hương khó hiểu mà nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Ngươi không vui sao?"
"Như thế nào lại vậy đây ?"
"Nhưng ngươi thoạt nhìn một chút cũng không cao hứng."
"Công chúa, ta vừa rồi đã nói qua, chuyện hôm nay khiến chúng ta cảm thấy khổ sở, ngày sau có thể lại mang đến hạnh phúc. Tương phản... Khiến ta cảm kích vui sướиɠ như thế, nàng lại vô tư tha thứ như vậy, ta không thể không hoài nghi, tương lai có phải lại bởi vậy mà khiến cho nàng tự thân nghênh đón bi kịch hay không."
Đôi mày thanh tú vẫn thâm khóa, Thiên Hương một chút cũng vô pháp hiểu được tư tưởng bi quan này của Phùng Thiệu Dân là vì đâu mà đến.
"Ngươi chẳng lẽ cảm thấy rằng lúc khoái nhạc, liền càng lại cảm thấy bi thương hay sao ?"
Việc này 吖. Phùng Tố Trinh đạm đạm cười cười."Có lẽ là mang một chút ngu muội « tư vị sầu muộn không nhìn ra được của tuổi trẻ » đi. Đừng quá chú ý, công chúa."
Loại lý do qua loa như vậy đương nhiên không thuyết phục được Thiên Hương.
Vị Phò mã mà nàng nhận thức chính là một người vô cùng thông hiểu lí lẽ, không gì không biết, hắn sao lại không nhìn ra được tư vị sầu muộn ?
Liền ngay cả nàng cũng đã cảm thấy được, gần đây chính mình đã nếm qua tất cả bi hoan khổ nhạc trong thơ ca, huống chi là một kẻ thân thế ẩn tàng như Phùng Thiệu Dân ?
"Ngươi, cố hương ở đâu ?"
"Diệu Châu."
Tuy rằng vấn đề trước sau không chút liên quan, nhưng Phùng Tố Trinh đã sớm quen với phương thức thăm hỏi của Thiên Hương.
Huống hồ, nàng đang đánh cược, đánh cược Thiên Hương sẽ tiếp được loại mồi câu « rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn » này hay không.
"Diệu Châu thật đúng là địa linh nhân kiệt, trước có Phùng tri phủ chi nữ, sau có Miệng Quạ Đen Lý thái phó, và Xú nam nhân Phùng Thừa tướng."
"Quá khen, công chúa."
Phùng Tố Trinh trong lòng phun ra đại khí, nhắm mắt nuốt vào một ngụm.
Chân tướng không ngừng trì hoãn lại càng làm tổn thương sâu thêm, là cố ý hay vô tình ? Thiên Hương vẫn là không tiếp được mồi câu.
Cố ý hay vô tình ? Thiên Hương quay đầu lại, nhìn đến cảnh sắc quang minh bên ngoài cánh cổng đại môn đang rộng mở, vừa vặn che giấu đi tâm tình trốn tránh khuất lấp trong đáy mắt.
"Ai, bên ngoài thoạt nhìn là tự do như vậy 吖, thật khó tưởng tượng được rằng chỉ cách nhau một đạo tường, tình hình liền hoàn toàn bất đồng."
Biết Thiên Hương vì sao mà cảm khái, Phùng Tố Trinh đặc biệt châm chước dùng từ."Nếu tâm của nàng không tự do, vô luận thân là bình dân hay công chúa cũng đều không tự do. Ngay lúc nàng không muốn giương cánh bay lượn, cho dù người khác cấp cho nàng một đôi cánh, nàng vẫn là chỉ có thể đứng tại bình địa, ngửa mặt trông lên thiên không vĩnh viễn không với tới được ── thậm chí, đôi cánh chỉ trở thành một gánh nặng."
Thiên Hương nhớ tới chính mình cùng thái tử xung đột, đồng tình mà nói: "Mộc điểu kỳ thật có thể có tâm, ngược lại là người, thường thường không có tâm."
Phùng Tố Trinh uống hoàn ngụm trà cuối cùng."Công chúa, nàng trước nghỉ ngơi đi, say rượu vẫn chưa giải hay sao?"
"Ta không sao cả." Thiên Hương thản nhiên phất phất tay.
48**
"Nói dối. Khuôn mặt tái nhợt đến dọa người, hẳn là đau đầu đi ?"
Thiên Hương thô lỗ xoa mặt mình, muốn gia tăng một ít vẻ mặt khỏe khoắn."Là say rượu hay sao ? Còn tưởng rằng là bị thái tử lão huynh khiến cho tức giận đây."
"Nói đến đây thì." Phùng Tố Trinh buông chén, phát ra thở dài."Vì giúp cho nàng buổi sáng có thể lưu lại ở trong phòng nghỉ ngơi, ta còn đặc biệt bỏ thêm chút dược thảo an miên ở trong canh giải rượu, chính là về điểm này hiệu lực đối công chúa nàng mà nói tựa hồ không có tác dụng gì, vẫn là « mới sáng sớm đã bỏ chạy đến không thấy bóng người ». Còn nữa, nàng chỗ nào không đi điên, cố tình tìm thái tử ? Nàng cũng không biết khi ta nghe được thông báo liền có bao nhiêu lo lắng ──"
"── Hừ, ngươi cũng sẽ lo lắng cho ta 吖?"
Bị nói đến có chút phiền lòng, Thiên Hương không chút suy nghĩ liền phản bác, không khí nhất thời bị trầm mặc chiếm cứ. Nàng hồ nghi mà quay mặt lại, nhìn đến Phùng Thiệu Dân đôi mắt đau thương khó tả. Trong lòng đau đớn, áy náy cúi đầu.
"... Thực xin lỗi, lần sau sẽ không thế nữa."
"Công chúa, nàng kích động như vậy, kêu ta phải như thế nào an tâm bỏ mặc nàng ? Nếu có một ngày, ta không ở bên cạnh nàng, nàng sẽ bảo hộ chính mình như thế nào ?"
"Ngươi vì sao lại không ở bên cạnh ta ?" Thiên Hương cầm lấy tay áo của Phùng Thiệu Dân, ngữ khí vội vàng."Ngươi muốn đi đâu?"
"Ta chỗ nào cũng không đi, chỗ nào cũng sẽ không đi." Phùng Tố Trinh theo thói quen mà giơ lên tươi cười trấn an."Chính là nói nói mà thôi, đừng khẩn trương."
"Không cần nói loại chuyện như này, ta không thích."
"Hảo, ta sẽ không nói nữa."
"──Cho dù ngươi muốn rời đi, ta cũng sẽ đi tìm ngươi!" Thiên Hương cầm lấy đôi tay kia, mềm mại tinh tế đến kinh người."Ta nói thật, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi !"
"Hảo hảo, ta đây sẽ chờ nàng." Phùng Tố Trinh vẫn cười, hắc mâu thâm thúy thần bí, thấy không rõ tâm tình chân thật."Lúc này đây, liền để ta vĩnh viễn đến chờ nàng đi, công chúa."
Kết quả, Thiên Hương bị Phò mã hống lên giường ngủ trưa, đại giới chính là Phùng Thiệu Dân cũng phải cùng nàng ngủ trưa.
Đánh không lại tử triền lạn đả, Phùng Tố Trinh đành phải ngoan ngoãn nghe lệnh.
Nói là nói như vậy, kỳ thật nàng chính là vẫn nhẫn nại mà thôi.
Sau khi chiếu cố công chúa say rượu một đêm, nàng đã khá mỏi mệt, còn thêm mấy ngày nay ở trong thư phòng, lúc mệt mỏi liền nằm úp sấp lên bàn mà ngủ gà ngủ gật, cơ hồ sắp quên mất tư vị của giường.
Bây giờ, có thể ở cạnh cỗ khí tức thâm tình lẫn quen thuộc của Thiên Hương mà nhập miên, loại dụ hoặc này đối một kẻ tinh bì lực tẫn như nàng mà nói, căn bản là cự tuyệt không được.
* tinh bì lực tẫn: hao cạn hết sức lực
Hảo hoài niệm.... Trên giường, Thiên Hương như mọi khi mà nghiêng người ôm lấy cánh tay của Phùng Thiệu Dân, vẻ mặt thỏa mãn mà nhắm mắt thán một tiếng.
Tính từ lúc trở lại Phủ công chúa, đây là « hai người qua hơn mười ngày lại lần nữa cộng miên ». Phò mã trên người vẫn là dễ ngửi như vậy, đối hiện tượng này, thân là thê tử như nàng chính là thập phần vừa lòng.
Phùng Tố Trinh nằm thẳng người một hồi, rốt cục nhịn không được cũng nghiêng thân, vươn cánh tay ôm lấy Thiên Hương."Thật có lỗi, ta khá quen nằm nghiêng mà ngủ."
Viện cớ rất vớ vẩn, nàng thầm mắng, mệt cho mình vẫn là nhất phẩm Thừa tướng, thế mà vì để che giấu chuyn sưởi ấm cho nhau mà yếu đuối nói ra loại lý do buồn cười như vậy. May mắn, Thiên Hương chính là đỏ mặt, thuận theo cái ôm của nàng, không có vạch trần lời nói dối chồng chất kẽ hở như vậy.
Cùng mọi khi bất đồng, Phùng Tố Trinh rất nhanh liền ngủ thϊếp đi. Thiên Hương sau khi nhìn đến thụy nhan gần trong gang tấc một lúc lâu, sau khi xác định đối phương đã ngủ say, lặng lẽ từ trong vòng ôm ấp, nâng lên một cánh tay. Chậm rãi, thật cẩn thận, tay nàng thân đến bên cạnh dải lụa buộc tóc của Phùng Thiệu Dân.
── Cứ tiếp tục run rẩy như vậy, nhất định sẽ đánh thức hắn.
Thiên Hương buông xuống bàn tay căn bản còn chưa chạm tới dải lụa buộc tóc, đổi thành nhẹ nhàng vỗ về hai má sưng đỏ của Phùng Thiệu Dân.
"Chỉ cần có thể cùng một chỗ với ngươi, dù là ở trong một giấc mộng hư ảo cũng được. Cho nên, cầu ngươi..." Thiên Hương thầm thì, cũng không có rơi vào trong tai của đối phương."Cầu ngươi, đừng nói ra chuyện mà ta vĩnh viễn không muốn biết, được không ?"
-----------------------------------------------------
Nháy mắt, mùa đông đã trôi qua. Giữa bầu không khí tân niên, nhân dân tạm thời quên đi mối lo ngại về hoàng đế ngu ngốc, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, nghênh đón Tết Nguyên Tiêu.
Trong đêm này, cho dù là tiểu thư khuê các, quan gia thiên kim cơ hồ không ra khỏi nhà, cũng có thể được lễ giáo cho phép và cổ vũ xuất môn du đăng. Tài tử giai nhân quen biết nhau trên cầu bên hồ, bầu trời đêm đèn đuốc rực rỡ, từ trước đến nay đây đều là giai thoại truyền tụng về hội đèn l*иg.
Diệu Châu phóng thiên đăng, ( nhằm ) cảm tạ những việc mà Phò mã gia Phùng Thiệu Dân đã làm lúc trước, thậm chí xuất hiện lời chúc phúc « cầu tử cầu tôn cho Phò mã và công chúa » của bách tính ── thành thân hơn hai năm, cũng đã đến lúc rồi── tâm ý này vốn nên khiến cho các cặp vợ chồng trên thế gian đều cảm động, lúc nghe vào trong tai người « bận bịu xử lý quốc chính vì hoàng đế đang tu hành, tiếp đãi khách quý của nước hắn » là Phùng Tố Trinh, cũng nửa điểm ý cười cũng nặn ra không được.
Mong mỏi thường xuyên sẽ hình thành loại trách nhiệm nặng nề, lời chúc phúc của người khác ngẫu nhiên cũng không phải là điều đương sự mong muốn.
Phùng Tố Trinh biết, mấy tin tức này sau khi truyền tới Phủ công chúa, Thiên Hương phải một mình đối mặt với nhiều áp lực hơn.
Loại chuyện sinh hài tử này, từ xưa đến nay liền đem mấu chốt thành bại toàn bộ đặt hết lên vai nữ tử, Thiên Hương nhất định là nói không nên lời chân tướng « thành thân hai năm có thừa lại chưa từng cùng trượng phu gần gũi da thịt », mà thân là trượng phu như Phùng Tố Trinh, lúc này bất luận nói cái gì cũng đều không thể thoái thác được sự thật trước mắt.
Sự thất bại này cũng không phải là là song phương cùng phạm tội, chỉ là tội trạng do một mình Phùng Tố Trinh bày ra thôi. Nhưng lại một lần nữa, báo ứng này lại rơi xuống trên người một Thiên Hương vô tội.
Vào lúc phải cùng nhau đi bái kiến tần phi, nương nương, vương gia, hoàng tử, nàng tâm trí ngày càng trưởng thành, chưa bao giờ cùng chính mình oán giận loại này, so với Thừa tướng mỗi ngày xử lý quốc sự lớn nhỏ cũng không đáng kể- một tiểu nhạc khúc như vậy.
Còn nữa, hoàng thân quốc thích các nàng, trong lúc phải ứng phó văn võ bá quan chúc tết rườm rà, cũng liền không còn nửa điểm nhàn hạ hảo hảo cùng nhau nói chuyện.
Những ngày bận rộn nháy mắt đã trôi qua. Trong chớp mắt, trong mùa đông hạ tuyết đó, ước định mà Phùng Tố Trinh đáp ứng Thiên Hương cũng đã đến lúc thực hiện.
Tối nay, mới từ Vương gia phủ chạy về Phủ phò mã, Phùng Tố Trinh vội vội vàng vàng thay xuống thường phục thêu hình kỳ lân màu xanh tươi và vàng chanh.
So với trường bào màu tím đỏ, mũ ô sa mã não, đai lưng đen nhánh của quan nhất phẩm, quần áo thiết kế riêng cho Phò mã lại đỉnh đỉnh khí phách── bất quá, Phùng Tố Trinh vẫn cảm thấy vừa ý với nho sam giản dị hơn.
Thiên Hương từng vì thế, không cho là đúng mà nói: "Bởi vì ngươi chính là một thư sinh nghèo kiết hủ lậu."
Mà Phùng Tố Trinh cũng không chịu yếu thế mà trả lời: "Cũng không biết là vị Văn đại hiệp nào ăn mặc so với ta còn nghèo kiết hủ lậu hơn."
"Là vị ấy đâu ?" Thiên Hương giả vờ khó hiểu, mỉm cười phản vấn.
Tươi cười kia giống như đang tuyên cáo « dám trả lời sẽ chờ cam giá hầu hạ », khiến Phùng Tố Trinh lựa chọn nhún nhún vai, mơ hồ lờ đi. Đại trượng phu biết co biết duỗi, là phương thức xử sự mà sau khi nàng phẫn thành nam tử vận dụng mãi đã thành thói quen.
49**
Có khi, quay đầu lại nghĩ đến hai năm sống trong kiếp nam tử này, nàng lại kinh ngạc phát hiện chính mình hoá ra đã làm nhiều hành vi mà quá khứ chưa bao giờ lường trước có thể làm đến như vậy ──
Phùng Tố Trinh nhưng lại lọt vào hoàng bảng, đi vào quỳnh lâm, đậu được Trạng Nguyên, cưỡi ngựa vinh quy.
Nàng ở trên đại điện cùng các quan viên đối đáp phú thi; ở trước mặt thiên tử, biểu đạt suy nghĩ về kinh thế trị quốc; nàng tự tay thực hiện rất nhiều thành tựu mà cả đời một nam tử cũng không đạt thành được, leo lên đến tối cao địa vị mà tất cả người đọc sách đều từng thấy qua ở trong mộng ; nàng bây giờ đã là trên cả vạn người, vị Thừa tướng thống lĩnh thiên binh vạn mã.
* quỳnh lâm
Năm đó, Trạng Nguyên và Phò mã -hai loại thân phận, khiến dân gian xuất hiện loại ngưỡng mộ : "Kim khoa hoàng bảng trung trạng nguyên, thú đắc đế nữ thế nhân tiện, bình bộ thanh vân nhất phẩm quan, quả chân anh hùng xuất thiếu niên ".
* vị Trạng Nguyên ( được đề tên trên ) bảng vàng năm nay,cưới được con gái của nhà vua-mà người người ao ước, một bước lên mây mà ngồi lênvị trí quan nhất phẩm, quả thực tuổi trẻ tài cao.
Với giới tính như này, nhận được sự tán thành và hài lòng của các phần tử trí thức, nếu nói không tự hào thì cũng thật là như thế nào cũng không lừa được chính mình.
Chính là, sau khi chân tướng " Nhân đạo anh hùng xuất thiểu niên, thật thị ô sa tráo thiền quyên " * bại lộ, thế gian đối người tên Phùng Tố Trinh này lại sẽ có đánh giá như thế nào ?
Những cống hiến của nàng từ quá khứ đến bây giờ vì quốc gia triều đình, có phải hay không cũng sẽ vì thân phận nữ nhi mà hóa thành bọt nước ?
Một Phùng Thiệu Dân của ngày trước được thừa nhận là « cơ trí tài hoa, trung thành vô tư », sau khi bị khép vào « khi quân chi tội » sẽ phải cúi đầu chịu chém hay sao ?
* Vị anh hùng cứu nhân độ thế, kỳ thật chính là nữ phẫn namtrang.
── Này đó kỳ thật không chút nào quan trọng.
"Công chúa, nàng hôm nay thật xinh xắn."
Trước cửa phòng Phủ công chúa, nữ tử mà nàng chờ đợi lâu ngày rốt cục cũng đã trang điểm thỏa đáng, nhanh nhẹn nhẹ nhàng bước chân ra ngoài.
La sam trắng như ánh trăng, trên tóc được tô điểm bằng trang sức châu ngọc, trên tay áo tơ tằm được viền lên hoa văn màu bạc... Phùng Tố Trinh mỉm cười, nhìn thấy một Thiên Hương rực rỡ lung linh mà cảm giác một cỗ đau khổ trong lòng.
Nàng coi trọng chuyện ngắm hoa đăng đêm nay như vậy, chính mình như thế nào có thể không đau lòng nàng ?
Chính là một câu, một ước định, lại hoàn toàn chiếm được sự thật tâm tiếp nhận của đối phương, nàng lại có thể nào không cảm động sâu sắc ?
Vô luận là nam hay nữ, một người có thể được một người khác để ở trong lòng như vậy, làm sao lại không nếm được loại vui sướиɠ « phúc khí đã tu luyện ở kiếp trước, kiếp này vĩnh viễn không thể nào bị thay thế » ?
Cho nên, quan trọng là này 吖, lần này, một đêm này ít nhất có thể hồi báo cho Thiên Hương một chút. Qua tối nay, hoàng đế liền phải thượng Tiếp Tiên Thai, nhưng có thành bại hay không cũng sẽ không ngăn cản được kế hoạch của Phùng Tố Trinh. Ngày mai qua đi, nàng sẽ nói rõ chân tướng cho nàng ấy biết, để Thiên Hương được giải phóng từ cuộc hôn nhân giả bất hạnh này.
Ngày mai, nàng sẽ vĩnh viễn đánh mất đi nàng.
Nghĩ đến đây, Phùng Tố Trinh giơ lên mỉm cười càng sâu. Nếu không làm như vậy, nàng lo lắng nước mắt nơi đáy mắt sẽ không kiêng nể gì mà rơi xuống.
« ( Trong ) hai năm qua, vị người nhà quan tâm mình nhất » 吖, quả nhiên vẫn là vô năng bảo hộ đến cuối cùng; mảnh 'tình' hai năm qua, hãy để cho nàng khẩn cầu ở trước mặt phật, có thể hoàn lại ở kiếp sau đi.
"Hắc, ngươi hôm nay cũng xuyên bạch sam a."
Nghe được, câu khích lệ « không cần phải ép buộc hoặc ám chỉ » hiếm thấy của vị Phò mã « luôn luôn đần độn », khuôn mặt Thiên Hương lập tức phát ra ửng đỏ, xấu hổ mà nói sang chuyện khác.
"Như thế nào chứ, chẳng lẽ ngươi cũng đang ở đây chờ mong thiên kim tiểu thư nhà ai, cùng với ngươi « cộng phổ nguyên tiêu khúc » sao ?"
"Cũng ? Lẽ nào công chúa đang một mình chờ đợi thiếu gia phương nào « theo đuổi xem trọng » phải không ?" Phùng Tố Trinh học theo biểu tình thường thấy của Thiên Hương, khinh chọn mà dương dương mi.
Nói cũng kỳ quái, lúc biểu tình này xuất hiện ở trên khuôn mặt tuyệt diễm tinh thuần của Phùng Thiệu Dân, cảm giác lại đặc biệt phong nhã xuất trần.
Bộ dáng lớn lên xinh đẹp quả thật chính là hành vi « đả kích thế nhân », Thiên Hương nghĩ thầm, còn có, chuyện một nam tử « tú lệ thác tục, mạo mỹ vô song » so với nữ tử, xét từ phương diện nào cũng là minh chứng cho « ông trời không có mắt » đi ?
"Phải 吖."
Tức giận mà đảo mắt một vòng, một tay theo thói quen mà ôm lấy cánh tay Phùng Thiệu Dân, kéo hắn vừa đi vừa nói chuyện:
"Chính là ta đang chờ vị công tử cứng đầu cứng cổ nhà này, không giống ngươi, chờ vị tiểu thư thông minh lanh lợi như vậy."
Tự mình khen mình đúng là sẽ không đỏ mặt. Phùng Tố Trinh cười nói:
"Yên tâm đi, nam tử trì độn đến đâu, dưới cơn mưa cam giá công chúa cũng sẽ sáng suốt ra."
"Ngươi bớt chọc cười ta, đã nói qua 'không đánh ngươi' thì sẽ không đánh ngươi. Bởi vì, nếu không đánh chết ngươi, ngược lại đem ngươi đánh hỏng, ta bên này mới có phiền toái."
Thiên Hương giống như là « thật sự vì chính mình mà lo lắng » mà thè lưỡi.
"Mà ngươi lại mạng lớn, căn bản đánh không chết."
Phùng Tố Trinh ha hả bật cười một hồi, rượu uống trước đó ở trong phủ Vương gia bắt đầu phát huy hiệu lực, khiến nàng ít đi một ít nghiêm túc cẩn thận ngày thường, bày ra càng nhiều thân thiết ôn hòa.
Nàng và Thiên Hương tối nay đều mặc cùng một màu bạch y, nhưng nàng thực hiểu được sự trùng hợp này đều không phải là bởi vì trong lòng hai người có linh tính, mà là Thiên Hương vì muốn phối hợp với vị Phò mã thường mặc bạch y mới có an bài này.
Vị nam tử nhìn như kiêu ngạo khí khái, nhưng suy xét chi li như vậy, quả thật đúng là một nữ hài tử mười phân vẹn mười.
Mặc dù là Phùng Tố Trinh, vài năm trước, lúc cùng Lý Triệu Đình cộng du hoa đăng, cũng chưa từng nghĩ tới màu sắc của y phục hay này nọ.
Huống hồ, chính mình thích xuyên y phục thuần trắng giản dị, Lý Triệu Đình thì luôn mặc trường bào màu xanh xám, bất luận là bên nào cũng đều rất khó phối hợp lẫn nhau.
Sau khi Phò mã và công chúa dắt tay nhau ra khỏi phủ, người hầu không khỏi ngạc nhiên nhìn theo hai người.
Phò mã gia luôn thanh nhã oai phong, bạch y phi dương, tuyệt mỹ cách trần giống như thần tử tiên nhân cưỡi sóng lướt mây mà đến, vài năm qua vẫn không thích ứng được với bầu không khí xung quanh hắn.
Nét thanh cao khiến người tự ti mặc cảm, cũng khiến người lùi bước trông theo, nhưng vị công chúa « tuy có chút điêu ngoa tùy hứng nhưng lại tâm địa chính trực » trong ấn tượng của bọn họ, tối nay đứng ở bên cạnh Phò mã gia đúng là xứng đôi vô cùng, khí chất tương ứng.
Ống tay áo bạch sam cao nhã của hai người tương liên, bước chân chung nhịp nhàn nhã thoải mái.
Công chúa trên mặt bày ra tươi cười xinh đẹp hoàn toàn bất đồng với ngày thường, hoa mỹ như đóa mẫu đơn cao quý nở rộ vào mùa xuân, chỉ có đáy mắt vẫn tinh khiết, tiết lộ ra một người đã làm thê tử của người ta được hai năm như nàng, vẫn là một thiếu nữ thanh thủy vô ô, trong sạch bất nhiễm.
── Bóng dáng hai người dưới ánh đèn rực rỡ, cùng với ánh trăng hư ảo biến mất.
Có chút giống như hình ảnh « có thể suốt đời bên nhau ».
Chỉ có Phùng Tố Trinh mới biết được, kia kỳ thật là « chỉ có thể kéo dài một đêm -giấc mộng đẹp cuối cùng ».