Chương 29: Mike X Cerberus X Gặp Lại

Vừa bước qua cửa, chúng tôi liền trông thấy một con vật to lớn nằm bên cạnh nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Vốn dĩ là trông giống như một con chó lớn, vẻ ngoài có chút đáng yêu, nhưng nhìn đến cặp mắt vô hồn không có một chút sinh khí nào của nó làm tôi lập tức mất hứng thú, liền không để ý đến nó nữa, đi vào bên trong.

Nhìn thấy con thú tên Mike kia khiến tôi đột nhiên nhớ tới bé con của tôi. Cũng đã lâu rồi tôi không có đến thăm nó, không biết nó có còn nhớ tôi không? Đột nhiên muốn xoa đầu nó ghê gớm!!!

"Mình muốn gặp Cerberus." Tôi nói với Tiểu Lâm đang đi bên cạnh mình.

"Cerberus?" Tiểu Lâm nghiêng đầu nhìn tôi.

Tôi có chút ngạc nhiên,"Cậu chưa từng gặp qua sao?"

"Từng nghe nói qua, nhưng mà chưa có dịp gặp mặt.""

Tôi ""Ồ"" lên một tiếng. Cũng phải! Tiểu Lâm là thư đồng phụ trách công việc bàn giấy chứ không phải là Âm Quan phụ trách chuyện tra tấn. Không gặp qua Cerberus cũng đúng.

Cerberus là một con chó ba đầu mà tôi nuôi. Nó vô cùng đáng yêu, hơn nữa còn có những ba cái đầu, mỗi cái đều bị tôi sờ đến mức lông cũng muốn rụng hết. Mỗi lần như thế Cerberus liền dùng ba cái đầu của mình dụi vào người tôi, giống như là muốn đuổi tôi đi, nhưng mà cũng không có làm mạnh tay lắm, chẳng qua có lẽ là muốn kháng nghị một chút.

Cerberus là món quà mà Diêm Vương đại nhân tặng tôi nhân dịp sinh nhật tròn bảy trăm tuổi của tôi, đây là độ tuổi được coi như đã trưởng thành. Ban đầu Cerberus chỉ bé bằng một con chó Samoyed đã trưởng thành, ôm vào người vô cùng dễ chịu. Mỗi lần bị tôi ôm chặt nó đều chỉ có thể bất lực kêu nhỏ vài tiếng.

Sau này Cerberus trưởng thành rồi, mỗi cái đầu của nó đều lớn gấp hai lần cơ thể tôi, một ngoạm của nó cũng có thể nuốt trọn tôi rồi, mặc dù chưa bao giờ Cerberus dám làm điều đó.

Cerberus được tôi nuôi ở Địa Ngục Huyết Trì. Sau khi Cerberus trưởng thành, tôi để nó đến đây để canh cổng đá, dọa đám hồn ma kia một chút. Lần đầu tiên tôi phát hiện ra rằng có ngoại hình đáng sợ cũng cũng là một cái lợi thế. Từ sau khi Cerberus đến đây, không một linh hồn nào dám trốn ra khỏi Địa Ngục Huyết Trì. Tất cả đều ngoan ngoãn ngâm mình trong bể máu. Những lúc thế này tôi thường vui vẻ khen Cerberus một chút, liền thấy cái đuôi của nó ở phía sau vểnh lên vung vẩy liên hồi ra chiều vô cùng thích thú...

Tôi thường xuyên tới tìm Cerberus để ôm ngủ. Thân thể nó vừa to lớn, lông mềm mại, lại vô cùng ấm áp. Nằm trên người Cerberus lăn mười vòng cũng không bị rớt xuống đất.

Bình thường Cerberus vô cùng ngoan ngoãn, lúc nào cũng an tĩnh ngồi một chỗ ... Cho đến khi tôi vươn tay ra, âm mưu muốn sờ đầu nó. Phản ứng kịch liệt nhất là cái đầu thứ ba - Tương Lai - đó là cái tên mà tôi đặt cho nó. Giống như nó đã trông thấy cái đầu không còn mấy sợi lông của mình trong tương lai nên vô cùng nỗ lực né tránh tôi, nhưng mà cơ thể của nó còn gắn liền với Quá Khứ và Hiện Tại, nên là nó có thể trốn đi đâu được đây trong khi hai tên kia vẫn còn ngồi im, có thể nói là vững như bàn thạch!

Một chút né tránh của nó làm sao có thể thoát khỏi ma trảo của tôi. Cho nên là...

Sau mỗi lần phản kháng như vậy, lông trên đầu Tương Lai là bị thiệt hại nhiều nhất, vẻ mặt nó giống như không còn thiết tha gì với cuộc sống nữa, làm cho tôi cảm thấy rất buồn cười. Ngoại trừ vẻ ngoài đáng sợ ra thì nó thật là ngốc nghếch...lại có chút đáng yêu nữa!!!

Tôi quyết định, sau khi trở về tôi sẽ đi thăm Cerberus một chút, tôi sợ là nó sắp quên tôi mất rồi...

......................................

Lúc chúng tôi đến đã là chạng vạng, nhìn đến nơi vốn sẽ có một cô quản gia cảnh giữ lại trống vắng, không một bóng người. Tôi đoán là cô ấy đã dẫn nhóm Gon, Kurapika và Leorio vào bên trong rồi.

Chúng tôi dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nơi ở của quản gia. Những tưởng được tham gia vào trò tung đồng xu của Gotoh, nhưng mà lúc chúng tôi đến nơi bọn họ đã chơi xong cả rồi. Killua đang vui vẻ cười nói với Gon, cả hai đứa trông đều vô cùng tàn tạ. Vừa nhìn thấy chúng tôi, Killua nhanh chóng lao ra ôm lấy tôi, giọng nói nho nhỏ phát ra từ cổ họng mang theo một chút giận dỗi:"Hai anh chị đến muộn quá đó!"

Tôi cười cười xoa đầu cậu bé:"Trên đường đi có chút chuyện đột xuất…Đừng giận nữa mà~~~!"

Đột nhiên Killua buông tôi ra, mũi hít hít ngửi ngửi gì đó. Sau đó nhanh chóng túm lấy ống tay áo của tôi, từ bên trong thằng bé lôi ra một nắm kẹo chocolate. Killua lườm tôi:"Anh chị bận, là bận mua cái này hả?!! Tịch thu!!!"

Tôi cảm thấy Killua lúc này thật đáng yêu, tóc trên đầu dựng lên, thật giống một chú mèo đang xù lông:"Chị vốn dĩ là muốn mua cho em mà.""

Kurapika và Leorio lúc này cũng đã đi ra ngoài, tôi chào bọn họ hai tiếng, lại nhìn thấy khuôn mặt đầy thương tích của Gon:"Ôi trời ơi! Gon! Em đã làm gì với khuôn mặt này vậy hả?" Gon bị chột dạ, cười hì hì gãi đầu nhìn tôi, không dám trả lời. Tôi thật muốn gõ cho Gon một cái vào đầu, nhưng mà khắp khuôn mặt Gon đều bị thương, tôi cảm thấy gõ chỗ nào thằng bé cũng sẽ bị đau, nên đành hạ tay xuống.

....................................