Ngày hôm sau, vừa mới sáng sớm tinh mơ, Snape đã rời khỏi Hogwarts, đến Hogsmade. Anh vừa tới nơi, xe ngựa nhà Malfoy cũng đến. Mà Jessica ở trường cũng đã bắt đầu một ngày bận rộn.
Dùng bùa trôi nổi di chuyển chậu hoa đến nhà ấm, Jessica hết sức cẩn thận chuyển đến chỗ giáo sư Flitwick chỉ, không dám để chậu hoa bị sứt mẻ dù chỉ một miếng. Tiền làm công của cô đấy!
"Một bùa trôi nổi hoàn mỹ, trò Jones. Nếu hôm nay không phải ngày nghỉ, ta sẽ cộng thêm cho Slytherin năm điểm."
Thình lình, một giọng nói chợt vang lên từ phía sau, dọa Jessica run tay. Ngay lập tức "choang" một cái, chậu hoa đáng thương đã trở về với đất mẹ.
"Ôi, không!"
Jessica đau xót nhìn chậu hoa bị vỡ nát trên mặt đất, tức giận xoay người xem ai là chủ mưu gây ra vụ này. Nhưng khi thấy rõ người đằng sau là ai, trên mặt cô lại ửng lên tia xấu hổ.
"Buổi sáng tốt lành, Hiệu trưởng Dumbledore."
Jessica lùi về sau vài bước, đứng chắn trước chậu hoa đã vỡ tan tành. Biết là hiệu trưởng râu bạc trước mặt này đã biết nhưng cô vẫn theo bản năng che giấu.
"Buổi sáng tốt lành, trò Jones."
Không cần tiến lên, Dumbledore cũng đã nhìn thấy chậu hoa đáng thương kia. Chủ yếu là do Jessica quá lùn, chả che được bao nhiêu. Tuy nhiên, không tức giận như Jessica nghĩ, ông lại nghịch ngợm nháy mắt một cái.
"Hình như ta dọa con rồi nhỉ."
"Dạ vâng ạ." Bối rối ban đầu qua đi, Jessica đã bình tĩnh lại.
"Con nghĩ, chắc có lẽ con và thầy nên thảo luận về vấn đề bồi thường này. Ừm... mỗi người một nửa được không ạ?"
"Không cần phải thế đâu. Thế thì phiền phức quá." Dumbledore hứng thú nhìn cô nữ sinh nhỏ cò kè mặc cả tiền bồi thường trước mặt, đằng sau cặp kính bán nguyệt lóe lên một tia sáng.
"Dạ?? Chắc thầy sẽ không để con tự bồi thường tất cả chứ ạ?" Jessica có chút không biết nói gì. Nếu thầy ấy thật sự nói vậy cô cũng chả thể làm được gì, ai bảo lão phù thủy trước mặt cô này là Hiệu trưởng đáng tôn kính của trường Hogwarts.
Nghe thấy câu hỏi của Jessica, Dumbledore nghẹn họng, trừng mắt nhìn. Ông nhìn giống loại Hiệu trưởng hay đi bắt nạt học sinh thế sao? Thôi được rồi, là ông chưa nói rõ ràng.
"Trò Jones, hình như con hiểu nhầm ý của ta rồi. Ý ta là chỉ cần sử dụng bùa sửa chữa là được, không cần phải bồi thường tiền đâu." Dumbledore rút đũa phép ra định thi chú thì bị Jessica đánh gãy.
"Thật xin lỗi thưa thầy. Không biết thầy có thể chỉ con câu bùa chú ấy được không ạ?"
Giọng Jessica tràn đầy thành khẩn và một loại ham muốn học tập.
"Nếu câu thần chú đấy không quá khó, xin thầy cho con được tự sửa lại. Thầy xem, dù sao chậu hoa này cũng là do con làm vỡ, con nên chịu trách nhiệm với nó, phải không ạ?"
Vừa nghe thỉnh cầu của Jessica xong, Dumbledore lập tức gật đầu đồng ý: "Được thôi. Câu bùa chú này cũng không quá khó, hơn nữa ta nghĩ có lẽ con sẽ làm tốt hơn ta thôi." Nói xong, ông lão phù thủy liền dạy Jessica câu bùa chú, kiểm tra lại phát âm mấy lần đến khi vừa lòng mới thôi.
"Dạ?"
Jessica có chút mơ hồ với lời Dumbledore vừa nói. Theo cô biết một người có năng lượng phép thuật càng mạnh thì uy lực câu thần chú sử dụng sẽ càng lớn. Nhưng tại sao, thầy Hiệu trưởng nói cô sẽ sử dụng tốt? Jessica cũng không tự tin cho rằng năng lực của cô mạnh đến mức vượt qua cả Bạch phù thủy vĩ đại nhất thế kỉ này.
"Bởi vì quen thuộc."
Có lẽ vì là ngày nghỉ, không bận rộn chuyện gì, ông lão phù thủy râu bạc liền giải thích cho Jessica nguyên lý câu thần chú này trên hành lang.
"Bản chất của bùa sửa chữa là căn cứ vào sự hiểu biết đối với vật phẩm, kí©h thí©ɧ, khởi động nguồn phép thuật bên trong, kết nối các mảnh vỡ, tiến hành khôi phục. Hay nói theo cách một cách dễ hiểu hơn, nếu con muốn sửa chữa một vật nào đó điều kiện đầu tiên là phải từng thấy vật đấy trước đã."
"Phải thấy qua ạ..." Jessica có chút đăm chiêu suy nghĩ mà Dumbledore đứng đối diện cũng chỉ cười tủm tỉm, không quấy rầy cô suy nghĩ.
Ước chừng qua tầm vài phút, Jessica lộ ra vẻ mặt cuối cùng đã hiểu, hỏi lại Dumbledore.
"Thầy Hiệu trưởng Dumbledore, ý thầy là đối với vật phẩm càng quen thuộc thì bùa sửa chữa sử dụng càng hiệu quả, mà người chưa từng thấy qua sẽ khó sửa chữa hoặc là cần tốn nhiều năng lượng phép thuật ạ?"
"Đúng là một học sinh thông minh. Thật tiếc hiện tại là kì nghỉ, bằng không nhà con đã có thể có thêm nhiều điểm." Dumbledore gật đầu, khẳng định suy nghĩ của Jessica là đúng, rồi vươn tay chỉ về phía những mảnh vỡ bên kia.
"Con mau thử xem sao đi. Không cần sợ thất bại. Nếu không được ta sẽ giúp đỡ."
Jessica gật đầu, rút đũa phép, cẩn thận nhớ lại hình dáng chậu hoa cùng những bông hoa trong đấy rồi bắt đầu đọc thần chú.
"Reparo!"
Bụp một phát, những mảnh vỡ trên sàn nhà đã khôi phục trở lại về hình dáng ban đầu. Không hề có một vết nứt. Điều này làm cho Jessica vô cùng vui sướиɠ. Thế có nghĩa là cô không cần sợ sệt trong lúc làm công không cẩn thận làm hỏng cái gì nữa rồi.
"Một câu thần chú hoàn mỹ, trò Jones!"
Dumbledore từ ái nhìn cô nhóc đang tràn ngập vui sướиɠ trước mặt. Quả là một hạt giống tốt! Không phải phù thủy nhỏ nào cũng có thể sử dụng thành công câu thần chú nào ngay lần đầu tiên như cô. Tiếc là cô không được phân vào Gryffindor.
"Cảm ơn vì lời khen, thầy Dumbledore. Cũng là do thầy dạy tốt. Con nghĩ con nên đi làm việc cho xong đã ạ." Lễ phép tạm biệt Dumbledore, Jessica tiếp tục dùng thần chú trôi nổi di chuyển chậu hoa đi.
Nhìn cô rời đi, Dumbldore cũng xoay người đi về văn phòng.
Năm nào, bữa tiệc đêm Giáng sinh ở Hogwarts cũng luôn rất phong phú. Bởi vì không có bao nhiêu học sinh ở lại, Dumbledore liền ghép hết bàn vào nhau thành một bàn tròn lớn ngay giữa Đại sảnh đường để mọi người cùng nhau thưởng thức bữa tiệc ấm áp.
Đây là lần đầu tiên Jessica trải qua đêm Giáng sinh ở bên ngoài. Nhìn Đại sảnh đường náo nhiệt, không biết sao, cô lại có chút nhớ nhà. Chắc giờ này, ở nhà cũng đang ăn bữa tối. Không biết không có cô ở đấy, ai sẽ mang Antony và Winny đi trang trí cây thông Noel... Còn cả quà nữa, không biết mọi người ở nhà có nhận được đúng giờ không nữa...
"Trò Jones, trò làm sao vậy?"
Ngồi ngay cạnh cô là giáo sư Horace Slughorn. Hiển nhiên, ông cũng đã chú ý tới học sinh duy nhất ở đây của nhà mình đang có những cảm xúc kì lạ và hỗn độn.
"Trò cảm thấy không thoải mái sao? Hình như chỗ ta vẫn còn chút dược..."
"Dạ không cần đâu ạ. Con không sao đâu." Jessica vội vàng thu lại cảm xúc của bản thân, cố gắng nở một nụ cười tươi.
"Con chỉ là có chút nhớ nhà... Đúng rồi giáo sư. Ngày mai con sẽ nhận được quà của người nhà chứ ạ? Ý con là, ba mẹ con đều là Muggle, hơn nữa nhà con cũng không có cú mèo..."
"Tất nhiên là sẽ nhận được rồi." Giáo sư Slughorn gật đầu, nâng ly với Hiệu trưởng Dumbledore ở phía xa rồi quay đầu lại nói tiếp.
"Hogwarts đã phái cú mèo đến nhà của từng học sinh ở lại trường. Sáng mai ngủ dậy trò sẽ thấy quà của mình thôi."
"Yeah, tuyệt vời!"
Jessica vô cùng tán thưởng phúc lợi này ngay từ đáy lòng. Điều này quả thực quá tuyệt vời. Cô còn tưởng mấy ngày sau nữa mới nhận được quà, dù sao thì chiều qua cô mới nhờ cú mèo gửi quà về nhà mà.
Vì thế, sau khi mỹ mãn ăn xong, chơi vui đến quên trời quên đất, Jessica ôm một đống pháo lớn, pháo nhỏ cùng vô số đồ chơi Phù thủy trở về phòng Sinh hoạt chung nhà Slytherin. Vừa vào trong phòng, cô lại cảm thấy thật lạnh lẽo. Ít ra bình thường vẫn sẽ có vài anh chị năm lớn ngồi đây trò chuyện, làm chút việc riêng.
Cầm quà Giáng sinh tặng Snape, Jessica ngông nghênh đi vào ký túc xá nam sinh, đến trước căn phòng quen thuộc gõ cửa. Đợi một lúc, không thấy có động tĩnh gì, Jessica nghĩ nghĩ, đoán Snape chắc chưa trở về.
Có lẽ vì cảm thấy ký túc xá quá lạnh lẽo, nên Jessica không có trở về mà ở lại phòng Sinh hoạt chung, tìm một sofa gần lò sưởi ngồi xuống, hứng thú bừng bừng nghiên cứu đống đồ chơi vừa lấy được.
Thời gian như trôi qua từng phút từng giây, Jessica ngày càng buồn ngủ. Nhìn hộp quà đặt trên bàn, cô quyết định sẽ ngồi chờ Snape thêm một lúc.
Tuy nhiên, thời gian trôi qua, mí mắt ngày càng nặng. Rốt cuộc là vẫn không nhịn được, cô liền ngủ gật trên ghế.
"Jones, Jones..."
Đang trong giấc mơ, Jessica chợt nghe được có người đang gọi tên mình. Mơ mơ màng màng mở mắt, đập vào ngay trước mắt cô là gương mặt cau mày nhăn nhó của Snape.
"Oáp... Anh về muộn thật đấy..."
Jessica che miệng ngáp một cái, ngồi thẳng dậy. Đưa tay lên dụi dụi mắt, cô liền đưa hộp quà trên bàn cho Snape.
"Snape, Giáng sinh vui vẻ."
Snape sửng sốt. Không nhận lấy quà luôn, anh nhìn chằm chằm Jessica một hồi lâu, rồi mới chậm rãi nói: "...Cô ngồi ở chỗ này là vì tặng quà Giáng sinh cho tôi sao?... Jones, tôi không biết cô lại ngu ngốc đến mức này đấy. Cô không biết ngủ như vậy sẽ dễ bị cảm lạnh sao? Hoặc là nói, cô rất thích vị của dược trị cảm mạo sao?"
Jessica ủy khuất, chớp chớp đôi mắt xanh lam nhìn chằm chằm Snape. Tuy rằng giọng điệu của anh vẫn mang theo ngữ khí châm chọc như bình thường nhưng anh cũng không có ý xấu, định đuổi cô đi. Cho nên, sau khi đứng dậy khỏi ghế sofa, Jessica bình thản cầm hộp quà nhét vào trong lòng Snape, ngáp ngủ nói: "Nếu muốn cãi nhau, em rất vui lòng phụng bồi anh. Nhưng xin phép anh lùi sang ngày mai vì hiện giờ em đang buồn ngủ chết đi được, phải đi ngủ cái đã... Cho nên, ngủ ngon, anh Snape."
"... Ngủ ngon."
Snape không nói gì chỉ nhìn Jessica gần như nhắm mắt nhắm mũi đi về phía khu ký túc xá nữ sinh, trên đường có vài lần suýt nữa ngã vào sofa xung quanh.
Thẳng đến khi cô sắp bước vào khu ký túc xá nữ sinh, Snape mới nhẹ giọng nói: "Cảm ơn cô, Jones."
Nhìn Jessica vẫy tay rồi đi vào khu ký túc xá, Snape cũng lập tức đi về ký túc xá của mình. Tuy nhiên, không giống Jessica buồn ngủ díu cả mắt, tinh thần của anh lại vô cùng tỉnh táo.
Nhớ lại cảnh tượng được gặp vị Công tước Hắc ám hôm nay, Snape vẫn cảm nhận được tim mình đập thật mau. Không thể không thừa nhận, vị Công tước kia thật sự là một người rất phong độ, hơn nữa rất cường đại, quan trọng nhất là vị đấy rất coi trọng anh. Nhưng mà Snape cũng phát hiện bản thân mình hôm nay cũng không kích động như đã tưởng, thậm chí còn bình tĩnh đến lạ kì. Lúc đấy, anh còn có thể cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của Lucius bắn đến. Tuy nhiên vì là chủ nhân bữa tiệc, Lucius cũng chả có chút thời gian nào để đến truy vấn anh. Biết sao được, ai bảo lúc đấy anh biểu hiện quá mức bình thản, rất khác so với trước.
Dựa vào thành giường, vô thức vuốt ve hộp quà trong lòng bàn tay, Snape nhớ lại cuộc trò chuyện với Công tước Hắc ám hôm nay, nhớ lại cái cảm giác nhiệt huyết sục sôi, trào lên như dòng nước ngầm mà vị Công tước đấy đem lại. Nhưng, không biết vì cái gì, mỗi khi nhớ lại cuộc trò chuyện lúc đấy, những lời con nhóc Jones nói trước đó cứ tự động phát lại trong đầu anh, như thể đã hẹn trước vậy. Không chỉ là vào lúc này, khi nói chuyện với Công tước Hắc ám kia cũng như vậy...
Chỉ có Merlin mới biết được lúc đấy anh đã tốn bao nhiêu công sức mới khống chế bản thân không hỏi vấn đề đấy trước mặt Công tước Hắc ám. Sức mạnh. Bản thân anh vẫn như cũ giữ nguyên khát vọng khao khát sức mạnh cường đại. Tuy nhiên, không giống trước kia theo đuổi một cách mù quáng, hiện tại anh bình tĩnh hơn.
Sau khi trở lên thật cường đại, khiến cho người ta sợ hãi thì anh nên theo đuổi cái gì nữa? Đây cũng là nguyên nhân vì sao gần đây anh lại hay mê mang như vậy.
Nhắm mắt lại, Snape lại nhớ lại những gì đã diễn ra trong trang viên Malfoy, một lúc sau đôi mắt hắc diệu thạch mới mở ra, kẽ thở dài một cái. Mặc kệ nói như nào, hiện tại vẫn còn sớm để đưa ra quyết định cuối cùng. Dù sao Công tước Hắc ám không nhận thuộc hạ vị thành niên, anh vẫn còn hai năm để suy nghĩ.
Chẳng qua, có lẽ phải xin lỗi Lucius. Nhớ lại ánh mắt thất vọng của người đàn ông tóc bạch kim, Snape phiền lòng cau mày, bàn tay khẽ siết vật trong tay lại. Vì thế, anh cũng chợt phát hiện mình vẫn cầm món quà Jessica tặng trong tay.
Nhìn bao quanh hộp quà là giấy bọc quà không quá tinh xảo của Muggle, bên môi Snape chợt nở một nụ cười ôn nhu.
Thật không nghĩ tới, năm nay anh lại có thể thu được bốn món quà Giáng sinh... Hơn nữa đây còn là món quà đầu tiên. Dù sao, năm nào, vào sáng sớm, gia tinh Hogwarts mới sửa sang, di chuyển các món quà đến phòng ngủ của các học sinh, mà hiện tại, hiển nhiên chưa đến thời gian đấy.
Nghĩ nghĩ một lúc, Snape quyết định chưa cần mở quà luôn mà trịnh trọng đặt bên cạnh gối đầu. Mang theo nụ cười, Snape bắt đầu tiến vào giấc mơ đẹp. Một ngày bận rộn rốt cuộc cũng kết thúc.