Phoenix đẩy cửa tiệm đũa phép Ollivander ra, đó là một cánh cửa gỗ có chút cũ,
vốn được mạ vàng, trải qua nhiều năm, chỉ còn lại vài vết loang lổ.
Nó nhớ vừa rồi đứng ở đường đối diện nhìn thấy được dòng chữ: Ollivander, nhà sản xuất đũa phép uy tín từ năm 382.
Nghĩ vậy, nó vì sự lỗ mãng vừa rồi của mình mà hối hận. Phoenix rất tôn thờ
những vật có lịch sử lâu dài, giống như nó thích xem những miêu tả về
lịch sử pháp thuật trong cuốn Hogwarts một lịch sử vậy.
Cửa hàng
của cụ Ollivander vừa nhỏ vừa cũ kĩ, tấm kính trước cửa hàng dường như
đã rất lâu không được lau chùi, ánh mặt trời căn bản không thể chiếu
vào, tủ kính màu tím đã phai trên đệm mềm lẻ loi bày một đũa phép trông
đối lập so với cửa hàng chỉ có một băng ghế cũ ở phía ngoài, mấy ngàn
hộp đựng đũa phép gần như muốn đυ.ng trần nhà.
Phoenix đứng thẳng người lên, nó hắng giọng một cái, hỏi: “Xin hỏi, có ai ở đây không?”
Tiếng của nó vừa phát ra, thì dường như nghe được một giọng nam không rõ,
giọng nói đó như mang theo thần chú thôi miên, vô cùng nhẹ, lại có chút
trôi chảy: “À, đúng, ta rất vinh hạnh, cô Longbottom.”
Một cụ già có mái tóc hoa râm bỗng dưng chui ra như vậy, Phoenix theo bản năng hít vào một cái, có điều rất nhanh liền trấn tỉnh lại —— cụ già này có con
ngươi màu trắng bạc, giống như dường như không có con ngươi vậy.
“Chào ông.” Phoenix chào lại.
“Một quý tộc.” Cụ có chút khoa trương nhíu nhíu mày: “Phi thường ——
Slytherin.” Cụ nói xong đem một cái thước cuộn ra quấn lên vai Phoenix
—— cái thước cuộn này hiền lành hơn thước cuộn của phu nhân Malkin
nhiều, Phoenix thầm nghĩ.
Sau khi nghe cụ Ollivander đánh giá, nó nhíu mày, Slytherin? May mà bà nội không có tới, nếu không bà lại tức điên.
“Cháu thuận tay phải, hay tay trái?” Cụ Ollivander hỏi tiếp.
“Tay phải ạ.” Thật ra có rất nhiều gia đình quý tộc có lịch sử lâu đời đều
huấn luyện người thừa kế sử dụng đũa phép bằng cả hai tay, nhưng nhà
Longbottom không có quy tắc như vậy —— họ là thuần huyết, nhưng còn kém
rất rất xa gia tộc lâu đời như gia tộc Black và gia tộc Malfoy.
Cụ Ollivander cũng không có nói tiếp với Phoenix, cụ bắt đầu tự lẩm bẩm:
“Ồ, thật kỳ diệu. Ta còn nhớ ba của cháu, một Thần sáng rất ưu tú, am
hiểu thần chú, không thể không thừa nhận đũa phép của ba cháu lúc đó
phản ứng rất mạnh ——— mười hai tấc, gỗ Trăn, lõi lông đuôi bạch kì mã,
kiên cường và thánh thiện, đúng không?”
Nghe cụ nói đến tên của
ba mình, Phoenix có chút không thích ứng —— Kiên cường? Thánh thiện? Tất nhiên rồi, bọn họ bị trúng nhiều lời nguyền Hành hạ như vậy, chỉ là
không có nói ra điều gì làm tổn hại đến thân phận thôi. Giọng của nó khô cằn, nó nghe thấy mình không có cảm xúc nói: “Đúng vậy ạ.”
Sau
khi cụ Ollivander nghe xong ngẩng đầu nhìn thoáng qua nó, giống như có
chút kinh ngạc vì sự lạnh nhạt của nó, sau đó cụ lại cúi đầu, lần này
cũng không có nhắc đến má của nó, xem ra người làm ăn đều có chút đầu óc ——— không giống như những người xem không hiểu ánh mắt của người
Gryffindor. Phoenix tưởng chỉ có trong mấy buổi trà chiều, những bà lão
lớn tuổi kia đều lải nhải nhắc đến tên ba má của nó, giống như không
ngừng xát muối lên vết thương của nó.
“Đứa nhỏ rất đặc biệt.” Cụ
Ollivander xoay người, bắt đầu lục lọi tìm đũa phép: “Cháu có một người
anh, vậy cậu Longbottom đâu rồi?”
“Anh ấy sẽ sử dụng đũa phép của ba.” Phoenix nói: “Gỗ Trăn, lõi lông đuôi bạch kì mã, cháu nghĩ rất
thích hợp với anh Neville, anh ấy rất phù hợp với phẩm chất như vậy.”
Cụ Ollivander lấy ra một cái hộp, vừa ra hiệu cho Phoenix xem thử vừa nói: “Phẩm chất rất ưu tú, nhưng ta vẫn đề nghị cậu ấy nên có một đũa phép
thuộc về mình.”
Phoenix tiện tay vung một cái, “Rầm” một tiếng,
một dãy hộp đựng đũa phép ngã xuống, nó sợ hết hồn, có chút đỏ mặt nhìn
cụ Ollivander.
Cụ Ollivander không thèm để ý đến đống bừa bộn
kia, cụ lại xoay người lấy ra một chiếc hộp khác, như vật quý đưa cho
Phoenix: “Cái này? Gỗ hoàng cầm, lõi lông đuôi kỳ lân đen, rất thích hợp với các cô gái.”
Phoenix nhận lấy, cẩn thận chừng chút một vung
vẩy, lần này được hơn một chút, đem miếng nhung lót màu tím bên trong tủ kính nhấc lên một chút.
Nó cảm thấy cụ Ollivander dường như hưng phấn hơn, cụ lại vùi người lục lọi đống hộp, trong miệng còn tự lẩm
bẩm: “À đúng, sao ta không nghĩ tới chứ! Vốn phải như vậy, nhưng là vừa
đối lập, rất giống lại kỳ diệu.”
Nói, cụ lấy ra một hộp đựng đũa phép màu nâu, bên trong là một đũa phép màu nâu lẳng lặng nằm trên khăn đỏ.
“Mười tấc hai, gỗ Sồi, lõi lông bạch kì mã.” Cụ đưa đũa phép cho Phoenix, hưng phấn nói: “Thử một chút xem, cô Longbottom.”
Phoenix lần thứ hai vung đũa phép trong tay lên —— cảm giác lần này không giống như những lần trước, nó cảm giác có một luồng khí ấm áp chảy qua toàn
thân, lúc này toàn thân như tràn ngập sức mạnh, nó thấy đầu đũa phép
phát ra ánh sáng ấm áp, dịu dàng.
“Là nó sao?” Phoenix quay đầu hỏi cụ Ollivander.
“Đúng rồi.” Cặp mắt không thấy con ngươi kia của cụ Ollivander lúc này cười
đến híp mắt: “Ta nghĩ nó đã chờ cháu rất lâu —— đều là lông đuôi của một con bạch kì mã, ta đã làm ra hai cây đũa phép, một cái đã bị người khác mua từ hai mươi năm trước, một cái còn lại đến ngày hôm này.” Nói đến
đây vẻ mặt của cụ dường như rất bi ai: “Ta nhớ họ đều làm người ta giật
mình, nhưng vẫn mời họ kiên trì quyết định.”
Phoenix cảm thấy đó
là cụ Ollivander đang nói với chủ nhân của đũa phép kia, nhưng nó cũng
hiểu được, đối phương chỉ tự nhủ với mình.
“Vậy, cảm ơn cụ.” Nó trả tiền, cẩn thận cất đũa phép, bỏ vào trong bao ẩn hình đũa phép của mợ Enie đưa cho.
“Tạm biệt cháu.” Đối phương khôi phục lại giọng kỳ ảo kia, Phoenix đóng cửa
lại, liếc vào trong tiệm thì phát hiện cửa hàng đũa phép đã khôi phục
lại cảnh trống không, giống như cụ Ollivander chưa từng xuất hiện.