Chương 3: Tin trúng tuyển và hẻm xéo

Neville chỉ ở bệnh

viện Thánh Mungo hai tuần thì trở về nhà, tuy rằng nó té gãy chân trái

và cổ tay phải, hơn nữa còn có một ít nội tạng bị lệch vị, nhưng chỉ cần không phải phép thuật hắc ám, phù thủy bị thương dùng trị liệu vật lí

luôn luôn hiệu quả.

Trừ việc đến thăm Neville bốn năm lần thì sinh hoạt hằng ngày của Phoenix vẫn như cũ.

Dựa vào hai năm học tập từ mợ Enie nó biết được, trong giới phù thủy quý

tộc thuần huyết, bảy tuổi là lúc bắt đầu tiếp xúc với giới quý tộc —— ít ra với đa số quý tộc Slytherin mà nói là như vậy.

Nhưng trên

thực tế, bà Longbottom chắc chắn không thể tổ chức tiệc mời những người

mà bà cho là đại diện cho cái ác và “phù thủy hắc ám”, vậy nên Neville

và Phoenix không quen biết với phần lớn các gia tộc thuần huyết —— dù

bọn họ đều biết là nhà Longbottom thuộc Gryffindor có một cặp sinh đôi.

Còn những gia tộc thuần huyết thuộc Gryffindor chẳng hạn như —— nhà Potter

chỉ còn lại một đấng cứu thế không rõ tung tích, còn nhà Weasley? Bà

Longbottom tình nguyện khiêu vũ cùng một con quỷ khổng lồ cũng không

muốn nó tiếp xúc với một nhà mà theo bà là “điên điên khùng khùng”,

“không có văn hóa quý tộc”.

Nên dù có tên tuổi quý tộc, nhưng

trong mười một năm nay, Phoenix chỉ có thể học tập nghi lễ trên lí

thuyết với mợ Enie, gần như không có cơ hội thực hành.

Sau khi

Neville bộc lộ phép thuật, chương trình học hằng ngày của nó liền xuất

hiện chút thay đổi —— chủ yếu là bài học dường như nhẹ nhàng hơn. Đối

với điều này mợ Enie có chút áy náy nhìn nó.

Thật ra cũng rất dễ

đoán được, ít ra Phoenix có thể dễ dàng đoán ra. Neville đã bộc lộ phép

thuật, sẽ không phải là một á phù thủy, hơn nữa tỉ lệ được chọn vào

Gryffindor của Neville cao hơn nó, dựa vào điều đó bà Longbottom tự

nhiên sẽ hướng về Neville nhiều hơn.

Không thất vọng sao? Nói

không thì là giả, tuy rằng không thích Gryffindor, nhưng Phoenix đã thầm quyết định, nếu Neville thật sự là một á phù thủy, nó nhất định sẽ gánh vác cái trách nhiệm thuộc về anh ấy. Nhưng sau khi nó nỗ lực trả nhiều

cái giá như vậy, bà nội lại không do dự chọn Neville vừa bộc lộ phép

thuật, trong lòng Phoenix vẫn có chút khổ sở.

Tuy rằng bà nội rất nghiêm khắc với Neville, nhưng bà cũng rất thương Neville. Phoenix đã

sớm biết điều đó, cho nên khi bị bỏ qua một bên như vậy, nó cũng không

quá thất vọng —— chỉ là dường như cảm thấy có chút đau lòng thôi.

Bài tập của Phoenix trở nên ít hơn, nhưng Neville lại bị tăng thêm —— ít

nhất đã rất lâu rồi nó không có chạy qua phòng của Phoenix lúc nửa đêm,

bình thường sau khi thằng bé làm xong bài tập đều sẽ trực tiếp nằm nhoài trên bàn sách trong phòng ngủ thϊếp đi.

Trong lúc hai anh em không nhanh không chậm học tập, họ đều đã qua sinh nhật mười một tuổi.

Phoenix cảm giác được bắt đầu từ giữa tháng bảy, tính tình bà nội liền trở nên có chút nóng nảy, mà nhiều hơn là lo lắng bất an.

Bà Longbottom thật sự rất lo lắng, tuy rằng Neville đã bộc lộ phép thuật,

nhưng những đứa trẻ bình thường đều sẽ bộc phát nhiều lần, còn Neville

sau lần đó vẫn không có chút phản ứng nào.

Bây giờ bà vô cùng lo

lắng Neville sẽ không nhận được giấy báo trúng tuyển của Hogwarts —— vốn là bà muốn nhân cơ hội giáo sư McGonagall đến nhà Longbottom làm khách

để hỏi thăm một chút về danh sách học sinh nhập học, nhưng giáo sư

McGonagall vốn đồng ý đến chơi lại nói năm nay có một đứa trẻ khá đặc

biệt sẽ nhập học, nghỉ hè này các giáo sư ở Hogwarts đều bận rộn, bà ấy

thật sự không cách nào đến nhà Longbottom được.

Nỗi lo của bà

Longbottom không kéo dài quá lâu, ngày thứ hai sau sinh nhật của Phoenix và Neville, lúc bà Longbottom và Neville, Phoenix đang ăn sáng thì một

con cú từ ngoài cửa sổ bay vào, để lại hai lá thư màu trắng được niêm

lại bằng mực đỏ. Con cú lập tức quay đầu lại ngậm miếng ruột nướng yêu

thích của Neville rồi bay đi.

“Hừ, đây là nguyên nhân vì sao anh

thích Trevor hơn.” Thằng bé nhỏ giọng oán hận một câu, Trevor là quà cậu Algie cho nó sau lần nó bộc lộ phép thuật —— một con cóc màu xanh.

Bình thường bà Longbottom tuyệt đối không cho phép có người được nói chuyện

trên bàn ăn cơm, nhưng hiển nhiên hôm nay tâm trạng của bà rất tốt.

Lúc Phoenix tự giác cầm lấy lá thư thuộc về mình mở ra thì bà Longbottom

cũng tự nhiên cầm lấy lá thư thuộc về Neville —— thằng bé có chút không

vui chu chu cái miệng, tất nhiên nó cũng muốn xem.

Là thư

Hogwarts gửi, ở phía trên có huy hiệu của Hogwarts, trên tấm giấy da

nặng cᏂị©Ꮒ, màu đỏ trên tấm khiên là một có sư tử màu vàng, màu xanh là

hình một con ưng màu đồng, màu vàng để một con chồn đen và xanh để một

con rắn màu bạc càng thêm vẻ thiêng liêng.

Nội dung thư trúng tuyển được viết bằng mực xanh biếc:

Kính gửi cô Longbottom,

Chúng tôi lấy làm hân hạnh thông báo rằng cô đã trúng tuyển vào Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts. Vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ

sách và trang thiết bị cần thiết.

Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 7, chúng tôi đợi cú của cô chậm nhất là ngày 31 tháng 7.

Phó hiệu trưởng

Minerva McGonagall

Phoenix dám dùng quà sinh nhật lần thứ mười một của nó, con mèo tai cụp

Scotland đáng yêu kia để đánh cược, nó đã nhìn thấy bà nội luôn giấu kĩ

tâm tư đã thở phào nhẹ nhõm, còn theo bản năng mà vỗ vỗ ngực.

Bà Longbottom lập tức đem lá thư của Neville trả lại cho nó, Neville lập tức vùi đầu vào xem.

“Vậy,” Bà Longbottom buông dao nĩa trong tay xuống, hắng giọng một cái, rồi

nhìn cháu trai và cháu gái ngồi hai bên trái phải của mình: “Giữa tháng

tám bà sẽ dẫn hai đứa đến Hẻm Xéo mua một ít dụng cụ học tập.”

“Đúng vậy!” Phoenix hưng phấn đứng lên: “Đũa phép!” Nó cực kì mong có được một cây đũa phép của mình.

Phoenix nhắc tới đũa phép, bà Longbottom không nhanh không chậm nói: “Nói đến

đũa phép, bà không thể không nhắc đến ba má các cháu.”

Sắc mặt hai anh em phút chốc đều trở nên trắng bệch.

“Họ là niềm tự hào của nhà Longbottom.” Nhắc đến con trai và con dâu, bà

Longbottom rõ ràng rất tự hào: “Bà rất hi vọng các cháu có thể sử dụng

đũa phép của ba má các cháu —— nó đại diện cho một loại thừa kế, đúng

không?”

“Nhưng mà ——” Phoenix có chút ngập ngừng nói: “Cháu có

xem trong sách nói là, mỗi người thích hợp với một loại đũa phép khác

nhau, như vậy mới có thể giúp họ tùy ý sử dụng phép thuật của mình...”

Phoenix lập tức bị bà Longbottom cắt ngang, bà nhíu mày liếc cháu gái, lần đầu

tiên cảm thấy con bé đọc sách có chút quá nhiều, so với Phoenix luôn tự

có chính kiến của bản thân, thì Neville luôn luôn nghe lời lại làm người ta yêu thích hơn. Từ sau khi con trai và con dâu xảy ra chuyện, bà

Longbottom đối với tất cả đều sinh ra một loại cảm giác lo được lo mất,

bà thích có thể nắm tất cả mọi chuyện trong lòng bàn tay.

“Đúng vậy, Phoenie.” Bà thừa nhận: “Nhưng sử dụng của ba má hai đứa không phải càng có ý nghĩa hơn sao?”

Phoenix trở nên trầm mặc, Neville lẩm bẩm một câu, không nói gì.

“Đáng tiếc, đũa phép của Alice đã bị bẻ gãy trong trận chiến.” Bà Longbottom

vô cùng tiếc nuối nói: “Vậy nên, chỉ có Neville được vinh hạnh này, nó

sẽ sở hữu đũa phép từng thuộc về ba nó.”

Phoenix nỗ lực phối hợp

với bà nội, biểu hiện chút đau lòng tiếc nuối, đáng tiếc nó chỉ mới mười một tuổi, tất nhiên, nó thất bại, nó không kìm nén được khi biết được

mình sẽ có một đũa phép mới mà nhảy nhót.

Về phần Neville? Dưới ánh mắt uy hϊếp của bà nội, nó đành gật gật đầu.

“Vậy, nếu cháu đã kiên trì như vậy, đồng thời thực tế cũng không cho phép

cháu không kiên trì ——” Bà Longbottom nói chuyện vô cùng dài dòng:

“Phoenie, giữa tháng tám cháu sẽ có một cây đũa phép mới.”

“Đây là vinh hạnh của cháu.” Phoenix cười híp mắt, khóe mắt cong cong như trăng non, nó thề, lúc này nó là thật lòng!

Sau hôm đó, tuy hằng ngày hai anh em đều học tập khô khan tẻ nhạt như cũ,

nhưng chúng đều rất chờ mong hành trình đến Hẻm Xéo —— dù sao chúng thật sự ít khi được đến đó, con nối dõi đối với phù thủy đều rất quý báu,

nhà Longbottom đặc biệt như vậy, vậy nên bà Longbottom cũng không hi

vọng cháu trai và cháu gái của mình xuất hiện trong bất kỳ trường hợp

không quan trọng nào.

“Anh đã có Trevor, xem ra không thể có thêm một con cú!” Neville nhắc đến chuyện này bằng giọng tiếc nuối.

“Em cũng có Villa, nhưng mà nghe nói Hogwarts có nhà nuôi cú, chúng ta có

thể nhờ nó gửi thư.” Phoenix gọi con mèo tai cụp Scotland của mình là

Villa, con mèo tai cụp này vô cùng kiêu ngạo, rất thích hợp với cái tên

này.

“Anh có xem danh mục sách, những quyển sách đó đều phải học xong trong một năm sao?” Neville lại hỏi.

“Ai biết được.” Phoenix ngược lại không đặc biệt quan tâm chuyện này, nó đã nghiên cứu “Hogwarts một lịch sử” rất lâu, nếu muốn đến đó ở bảy năm,

đương nhiên phải nắm rõ tất cả thông tin của Hogwarts —— nó cũng có

khuyên Neville xem quyển sách này, dù sao khả năng nó và Neville không ở cùng một nhà rất cao —— trừ khi hai đứa nó đều vào Hufflepuff, có điều

đây thật sự là một ý nghĩ kinh khủng. Thế nhưng Neville lại không quá

hứng thú với những thứ này, nó vừa nghe em gái nhắc đến quyển sách đó

liền bắt đầu oán giận đống bài tập nặng nề của mình, tất nhiên, nó cũng

chỉ dám toát ra bất mãn đối với những bài tập đó trước mặt Phoenix.

“Phoenix, em có biết làm sao để phân nhà không?” Neville hỏi vấn đề đã quấy nhiễu Phoenix rất lâu.

“Trong sách không có viết.” Phoenix cầm sách trong tay, có chút lo lắng: “Em có hỏi mợ Enie, mợ nói nên để có chút hồi hộp.”

“Có khi nào ——” Mặt Neville trở nên có chút trắng: “Có khi nào bắt chúng ta đi gϊếŧ rồng không?” Gần đây nó đang đọc đến sách viết về rồng.

Phoenix nghe vậy rất không thục nữ lườm một cái: “Hứ, chủ ý kỳ quái như vậy.

Dũng sĩ diệt rồng có thể được vào Gryffindor, Neville, nếu sau này anh

trở thành hiệu trưởng, anh đương nhiên có thể làm như vậy.”

“...” Neville nghiêng đầu qua chỗ khác, có nhiều lúc em gái thực sự rất không đáng yêu!

Lúc hai anh em còn đang suy đoán này nọ, sau bữa cơm chiều vào một ngày

giữa tháng tám bà Longbottom cuối cùng cũng bảy tỏ, ngày mai sẽ dẫn

chúng đến Hẻm Xéo mua sách và dụng cụ.

“Ngoan ngoãn theo sau lưng bà, không được chạy loạn.” Bà Longbottom lướt qua Neville đang ăn bánh

pudding, sau đó ánh mắt khóa lại trên người Phoenix.

Phoenix nhìn bà nội, không tình nguyện gật đầu.

Sáng sớm ngày thứ hai, Coco làm xong điểm tâm, lần đầu tiên Neville không

tập trung ăn, cứ liếc nhìn đồng hồ treo tường. Cuối cùng, khi kim đồng

hồ chỉ chín giờ, bà Longbottom mặc áo choàng phù thủy màu xanh lá từ

trên lầu đi xuống, lần này bà không có đội cái nón chóp cao có gắn con

kền kền mà mình yêu thích.

Chắc là sợ Hẻm Xéo đông người chen lấn làm rơi mất cái nón? Phoenix liếc nhìn bà nội suy đoán.

Họ dùng lò sưởi trong nhà để đến quán Cái Vạc Lủng, mọi thứ đều thuận lợi, sau khi huấn luyện lâu như vậy, ngay cả Neville cũng biết làm sao không làm mất khí chất khi bước ra từ lò sưởi —— tuy rằng nó vì quên lấy bàn

chải phủi đám tro bụi dính trên áo choàng của mình mà bị bà Longbottom

mắng cho một trận.

Đầu tiên họ đến tiệm quần áo của phu nhân

Malkin mua ba bộ áo choàng hằng ngày, bà Longbottom cứ khăng khăng mua

thêm vài bộ cho Neville.

“Neville hay vứt đồ bừa bãi, còn thường

làm ngã đồ vật, ta nghĩ nó cần thêm một bộ.” Lúc bà Longbottom nói những lời này thì thước cuộn của phu nhân Malkin đang đo khắp người Phoenix,

Phoenix mất tập trung phụ họa thêm một câu: “Bà nội, cháu cho là nên mua thêm một bộ dành cho nữ.”

“Phoenie!” Neville đỏ mặt, nó tức giận trừng mắt nhìn em gái một cái.

Phoenix le lưỡi một cái, lúc này phu nhân Malkin đã thu cuộn thước lại. Phải

chờ một chút mới có thể lấy quần áo, sau khi bà Longbottom dẫn Phoenix

và Neville mua sách ở tiệm Phú quý và Cơ hàn xong thì dừng lại ở ven

đường.

“Chúng ta còn cần một ít nguyên liệu cho môn Độc dược.” Bà nhìn Neville và Phoenix đang phấn khởi, chuẩn bị đi đến tiệm dược liệu.

“Bà nội, đũa phép!” Phoenix không nhịn được nói ra, nó đã thấy của hàng đũa phép của cụ Ollivander ở phía trước.

Bà Longbottom dừng chân lại, liếc nhìn cháu gái, có chút không tình nguyện gật đầu: “À, đúng rồi, suýt nữa ta quên mất, Phoenix cần một đũa phép,

vậy ——” bà lấy bảy Galleons trong túi đưa cho Phoenix: “Cháu tự đi mua

đũa phép cho mình đi, bà dẫn Neville đi mua nguyên liệu cho môn Độc dược cho hai đứa.” Tiệm dược liệu và tiệm đũa phép trong Hẻm Xéo nằm ở hai

con đường khác nhau.

Phoenix gật đầu, vọt vào cửa hàng đũa phép của cụ Ollivander như một cơn gió.