Edit: Yun Haku
Khi tỉnh dậy, đập vào mắt là một màu trắng, là ở bệnh viện sao? Đầu óc choáng váng vô cùng, mí mắt muốn nâng mà không thể, tôi khó khăn nâng tay, lại cảm thấy bị vật nặng đè lại, nhìn qua cánh tay thì thấy Enma đang tỉnh dậy.
“Bối bối, con tỉnh rồi sao?” Enma luôn cầm tay tôi ngủ gà ngủ gật nhảy dựng lên.
“Enma!” Tôi khó khăn lên tiếng.
“Bối bối, con cảm thấy thế nào? Không thoải mái ở đâu?” Enma kéo tay của tôi hỏi liên tục.
“Con như thế nào vậy? Enma, xe tải bay lên trời…”
“Không cần lo lắng, cục cưng, bọn họ sẽ xử lý tốt” Enma dịu dàng nói “Chờ con tốt hơn, mẹ sẽ giải thích cho con”
Tôi gật đầu, nơi này quả thật không phải là nơi để nói chuyện!
Âm thanh của Enma bên tai càng lúc càng hoảng hốt, càng lúc càng xa xôi, tôi nhanh chóng mất ý thức.
Kế tiếp, tôi cảm thấy buồn ngủ vô cùng, giống như vĩnh viễn chưa từng được ngủ, ngẫu nhiên nghe được âm thanh trao đổi mơ hồ của Enma và bác sĩ.
“Liên tục sốt nhẹ……”
“…… Không thể tỉnh dậy……”
“Hiện tại không rõ bệnh tình của bệnh nhân……”
Khuôn mặt Enma đau lòng nhìn Sharon bé nhỏ của mình, cắn chặt răng, cô biết rõ Sharon đang xảy ra việc gì.
Sau khi hỏi thăm một thời gian, Enma dứt khoát mua vé máy bay bay về Luân Đôn.
Ở đầu đường Luân Đôn, Enma hoảng sợ một chút, nhiều năm trôi qua, cho dù kẻ – mà – ai – cũng – biết – là – ai – đấy thống trị giới pháp thuật cũng không có để ý cô đi, chỉ mong… như vậy…
Quán Vạc Lủng, mặc kệ bao nhiêu tuổi đi chăng nữa cũng dơ bẩn nhỏ hẹp như nhau. Ở trong quán này luôn có những bà lão ngồi cầm ly rượu nhỏ uống.
Enma bước vào đánh giá cẩn thận quán bar.
“Tiểu thư xinh đẹp, cô muốn cái gì sao?” Tom đi ra hỏi.
“Không, chú Tom…” Enma cẩn thận nhìn bốn phía, thấy xung quanh không ai để ý thì lại nhỏ giọng nói “Hiện tại Hẻm Xéo sao rồi? Kẻ – mà – ai – cũng – biết – là – ai – đấy…”
Tom giật mình đánh giá Enma một chút “Aiz, tiểu thư đáng thương, mấy năm qua ngài vượt qua cách gì vậy? Cái kẻ kia đã bị Harry Potter đánh bại, nhóm tử đồ thực tử cũng bị giam ở Azkaban…”
Enma nhờ Tom mở Hẻm Xéo ra.
Ông lão cũng đồng ý ra tay giúp đỡ vị phù thủy lưu lạc bên ngoài mười năm này.
“Chào mừng trở về, tiểu thư xinh đẹp”
Hẻm Xéo náo nhiệt vô cùng, Enma tránh bóng ma ở vách tường, chạy nhanh đến ngân hàng đổi tiền Kanon.
Sau đó lại đến một cửa hàng nhỏ, trên cửa là những chữ vàng đã bong ra từng mảng, bên trên viết “Ollivander: 382 TCN” Trong những tủ kính đầy bụi là một đống đũa phép bừa bãi.
Enma phải có một cây đũa phép cho mình, không thể lần nào cũng nhờ người khác giúp mình mở Hẻm Xéo.
“Buổi chiều tốt” Một giọng mềm nhẹ vang lên.
“Buổi chiều tốt, ông Ollivander, tôi cần một cây đũa phép” Enma nói.
“Oa, tiểu thư Fathley, tôi nhớ khi cô đến đây mua đũa phép là năm cô vào năm một, chuyện này thật giống mở xảy ra hôm qua. Dài mười hai tấc Anh …”
“Ông Ollivander, cháu đang vội!” Enma nghĩ đến khuôn mặt trắng như tuyết của Sharon, không khách khí đánh gãy lời của Ollivander.
“Tiểu thư Fathley, ta đã nói, mỗi phù thủy chỉ có một cây đũa phép thích hợp, mà mỗi cây đều có một không hai…”
Ông Ollivander ở trong đống hòm như núi tìm kiếm “Thử này xem sao, mười một tấc một phần tư thước, lông của độc giác”
Enma vội vàng vẫy một cái.
Trong tiệm có một trận gió lớn, làm mấy ngàn cái hòm rơi xuống.
“Không phải cái này……”
Thử vài lần, trong tiệm thật sự như bị động đất vậy, không còn là một nơi sạch sẽ.
“Không đúng, không đúng, cho dù không tốt nhất cũng không phải như vậy……”
“Ông Ollivander” Enma kêu lên “Độc giác thú biểu hiện cho việc tinh khiết cao quý, có lẽ bây giờ tôi không giống như trước”
Khuôn mặt Ollivander ngơ ngác nhìn Enma một vài cái rồi gật đầu “Đúng vậy, đúng vậy…”
Cuối cùng cũng có thể mua một cây đũa phép dài mười tấc Anh, vội vàng rời khỏi Hẻm Xéo.
“Thần kinh của rồng, cẩm lai, oa, một tổ hợp mạnh mẽ…” Ông Ollivander nhìn cây đũa phép nhẹ giọng nói, giống như vẫn còn đắm chìm trong ý nghĩ.
Khi tỉnh dậy, cái đầu tiên lọt vào mắt tôi là một màn sa màu, vài người đang nhìn cô chăm chú.
“Chắc là mơ thôi”
Tôi như vậy nghĩ, lại nhắm hai mắt lại.
“Bảo bối, nên rời giường” Enma dịu dàng.
Tôi nhéo nhéo ngón tay mình, tin tưởng không phải là mơ, đẩy cái chăn mềm mại ngồi dậy.
“Enma, đây là việc gì?”
“Khanh khách!” Enma cao hứng cười“Thật tốt quá, bảo bối, con tốt hơn rất nhiều!”
Đi theo sau Enma là một người phụ nữ cao quý với mái tóc vàng và một cậu bé mái tóc bạch kim.
“Bảo bối, đây là bác Narcissa của con, còn đây là anh họ Draco” Enma ngồi ở đầu giường giới thiệu.
Một cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng, tôi đè ép nó xuống, lễ phép chào hỏi.
Enma bắt đầu giải thích mọi chuyện cho tôi biết.
“Bảo bối, con là một vị phù thủy… Ma lực bị bạo động… May mắn có giáo sư ma dược Snape, à, hắn là thầy của Dracon nhỏ bé… Nhà của chúng ta đang được gia tinh dọn dẹp… Ở tạm nhà bác Narcissa…”
Nghe lời nói của Enma, tôi chậm chạp tĩnh lại, tuy rằng kiếp trước không thích đọc tiểu thuyết, nhưng sao có thể không biết đến bộ sách [Harry Potter] chứ? Có một đoạn thời gian, dù đi đến đâu cũng thấy các bạn học nói chuyện, như là “Hogwarts”, “Malfoy”, “Snape”… Như vậy cô không biết cũng khó.
“Chủ nhân, ông Gus đến!” Một giọng nhỏ vang lên.
“Nhanh mời vào!” Narcissa nhàn nhạt nói.
“Vâng, chủ nhân” Thanh âm kia có chút hưng phấn.
“Em họ Sharon, em thấy thế nào? Còn không thoải mái không?”
Xem ra người trước mắt là cùng tuổi với cô, lại chẳng coi lại tuổi tác mà kiêu ngạo lên mặt, ra vẻ già dặn nói chuyện, khóe miệng tôi co giật…