Chương 26: Bài huấn luyện thứ nhất

Cuối cùng...cái chén chẵn có phản ứng gì.

1' sau... cảm giác điên tiết xông lên thẳng não.

"Cô ấy không làm được kìa..." Áo Tư Tạp gợi đòn lên tiếng.

"Không phải chứ?" Cả Đới Mộc Bạch, Đường Tam và Trữ Vinh Vinh đều kinh ngạc nói. Cô ấy rất mạnh a~ bọn họ đã từng chịu qua rồi.

"Tuyết Băng, làm không được đừng đập nhé!" Mã Hồn Tuấn có chút nhìn cái chén lên tiếng nói. Hắn không muốn nhìn cái vẻ mặt khó coi của lão viện trưởng lần nữa đâu!

Đường Tuyết Băng, cơ thể run lên bần bật. Điên, điên lắm rồi đó!!!

Hồn lực trong người cô theo sát khí toát ra cuồn cuộn, cái chén bỗng nhiên rung động, cái bàn cũng rung theo, cuối cùng cái chén không chỉ vỡ nát cả cái bàn cũng rầm rầm vỡ tan.

Nhất thời, sắc mặt mọi người lập tức biến dạng. Mắt chữ A mồm chữ O.

"Lợi hại vậy?" Áo Tư Tạp lên tiếng kinh ngạc. Hắn dùng hết sức mới làm cái chén rung chuyển chút, cô ấy làm nát luôn bàn kìa.

"Thôi chết tôi rồi." Mã Hồng Tuấn chợt nhớ đến khuôn mặt của lão viện trưởng, ôm đầu hoảng sợ nói.

Đó là sức mạnh của sự tức giận sao? Mấy người còn lại, không khỏi thoát khỏi suy nghĩ này.

"Hừ!" Đường Tuyết Băng liếc cái chén bằng ánh mắt sắc lạnh. Quay người rời đi, lúc đi còn dẫm lên mảnh vỡ của chén mấy lần.

"Khụ!" Lúc này đại sư mới ho một cái gây chú ý, liếc cô một cái sau đó lên tiếng nói "Bây giờ mọi người đã hiểu rõ tình trạng của mình rồi. Tiếp theo đặc huấn lực khống chế hồn lực. Làm cho hồn lực phát huy mạnh hơn, chính xác và hiệu quả hơn."

"Và lần này, mỗi người ít nhất sẽ học được một kĩ năng mới ngoài hồn kĩ!!!"

Nhất thời, mọi người nghe vậy liền sững người. Kĩ năng mới ngoài hồn kĩ...vậy không phải có chùa thêm một cái hồn hoàn sao?! Là quà chưa từng có đó!

"Đại sư nói đi! Chúng ta cần làm gì nào? Chúng em sẽ hấp hành nghiêm túc." Mắt tỏa sáng Áo Tư Tạp và Mã Hồng Tuấn đồng thanh nói.

Khẽ cười, Đại sư lớn giọng nói "Ukm, Phất Lan Đức thật keo kiệt, chưa từng mời ta ăn qua một bữa. Lần này phải ăn cho đáng."

"Hả?" Cả 8 người liền đồng thanh.

"Ta muốn..." Đại sư từ trong ngực lôi ra hai bức ảnh. "Ăn một bữa sang trọng ở đây!"

Bức ảnh thứ nhất chính là một căn nhà rộng, sáng sủa, và ở giữa là một bàn ăn lớn. Nhìn sơ qua là một nhà ăn của nhà hàng cao cấp 3 sao là ít a!

"Và..." Bức ảnh thứ hai đưa ra "Ăn những thức ăn này!"

Trong bức ảnh chính là hơn 20 món ăn, nhìn sơ qua toàn là sơn hào hải vị, chế biến trông thèm chảy nước miếng.

"Hả????" Mọi người sắc mặt biến sắc.

"Đại sư, muốn chơi viện trưởng thì hơi khó, rồi dũng là chúng em mời chứ ai." Tiểu Vũ không nhịn được lên tiếng nói. Lão viện trưởng nhà bọn họ rất tham tiền a! Chưa thấy lão mời ai ăn bao giờ.

"Các ngươi giúp ta làm cơm, làm phòng ăn là được." Đại sư liền phán một câu đáp lời Tiểu Vũ.

Đoàng! Nghe như sét đánh ngang tai.

"Em tới đây là để học." Chu Trúc Thanh bình thường lạnh lùng, cũng không nhịn được tức giận nói "Không phải làm cu ly."

"Đây là nội dung của buổi học, ai không đồng ý có thể rời khỏi." Đại sư cũng không giải thích thêm. Lạnh nhạt nói.

Mọi người nghe đến đây liền không ai ý kiến.

.....................................................................

"Đới Mộc Bạch ngươi phụ trách làm bột." Đại sư đầu tiên hướng Đới Mộc Bạch nói.

Sau đó, từ đâu đó lôi ra hơn 50 bao bột, chất thành một hàng.

"Hứ, đơn giản vậy sao?" Đới Mộc Bạch cầm một bao bột lên, khinh thường nói. "Mấy phút là xong. Chỉ cần nói cho ta cách làm."

Nói rồi, bóp nát bao bột, sau khi tất cả bột vào trong tô, vừa đặt tay vào chưa nhào được cái gì. Âm thanh kít két đã vang lên, cái tô nứt ra.

"A! Sao dễ vỡ vậy? Bảo mình làm sao đây?"

"Còn cảm thấy đơn giản không?" Đại sư lạnh nhạt nói, sau đó đi. Còn không quên bảo lại câu "Cái đó, viện trưởng dùng 20 đồng hồn tệ mua đó. Không muốn hiệu trưởng lấy mạng ngươi, thì cẩn thận một chút."

Rồi ung dung bỏ đến vị trí của học trò thứ hai. Để lại, Đới Mộc Bạch đang đập đầu vì tức.

..................................................................

Nhà bếp,

"Mã Hồng Tuấn, ngươi ngồi đây."

"Đại sư, ngươi muốn ta luyện ăn cơm. Đây là phần thưởng lúc nãy sao?" Mã Hồng Tuấn nghe đến đây, mắt tỏa sáng. Miệng chảy nước miếng nhìn bàn ăn đang có đầy đủ loại thức ăn tươi xanh tuy chưa chế biến.

"Không, em phụ trách lửa." Đại sư lắc đầu nói.

Lúc này cửa phòng bếp mở ra, lần lượt Phất Lan Đức, Triệu Vô Cực, Lý Úc Tùng(cái vị lão giả ở khảo quan đầu tiên), Lô Kì Bân (người ở khảo quan thứ ba), và Thiệu Hâm (người ở khảo quan thứ 2).

Cả 5 người bọn họ, đều ngồi xuống, cầm đũa lên.

"Bọn họ phụ trách ăn." Đại sư lạnh nhạt nhìn 5 người nói.

Sau đó rời đi, chưa tới 5' sau âm thanh kêu la thảm thiết của Mã Hồng Tuấn vang vọng cả nhà bếp.

........................................................................................................................

Tiếp theo, ở ngoài vườn rau.

"Áo Tư Tạp, Trữ Vinh Vinh. Các em đeo cái này." Đại sư hướng hai người nói. Sau đó, lôi ra hai chum làm bằng đất sét, có nắp nói "Đây là bảo bối của viện trưởng đó! Mỗi người một cái."

Áo Tư Tạp và Trữ Vinh Vinh nghe vậy tò mò, mở ra coi. Và trong chum là...

"A...là cải mặn vân tử à?" Trữ Vinh Vinh hơi nhăn mặt, chán ghét nói.

"Đồ này là hàng dõm. nắp còn chưa đậy chặt." Áo Tư Tạp cũng chê bai nói.

"Thử dùng tí hồn lực cho vân tử xem." Đại sư lạnh nhạt nói.

Áo Tư Tạp nghe theo, và điều ngạc nhiên là nắp liền hút chặt rồi. Hắn cùng Trữ Vinh Vinh lập tức hiểu ra. Vết nứt của nắp không lớn, có thể dùng hồn lực để dán chặt vào.

"Đừng dùng tay, dùng bộ phận khác trong cơ thể truyền hồn lực xem thử." Đại sư cũng nói tiếp.

Nghe vậy, hai người hơi thắc mắc. Đại sư liền chỉ lên đầu, Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh liền hiểu ý đặt chum cải mặn vân tử lên đầu.

"Hình như cũng được, nhưng mà khó hơn dùng tay nhiều." Áo Tư Tạp làm thử và nhận xét.

Trữ Vinh Vinh thì không nói gì, ngồi một góc vẽ vòng tròn...người ta không muốn như vậy, khó coi quá à...

"Tốt lắm, hai người đem cải mặn vân tử đi trồng cải đi." Đại sư nói, rồi tính bỏ đi.

"Đem theo vân tử đi trồng cải?!" Áo Tư Tạp kinh ngạc hỏi.

"Đúng đo, vân tử phải đậy chặt nếu không cải mặn sẽ hư mất đó, tiện thể vận động. Có ích cho sức khỏe." Đại sư nói, sau đó đi đến chỗ học trò tiếp theo.

.........................................................................................................................

Bờ sông,

"Ngươi xuống nước cho ta!" Đại sư ra lệnh.

"Em không biết bơi!" Chu Trúc Thanh lạnh lùng đáp.

"Không xuống nước sao bắt cá!" Đại sư nói tiếp.

Chu Trúc Thanh nhặt một cai cây, quơ tay, xuất hiện một con cá. Nghiêm trọng nói "Có thể!"

"Không được! Xuống nước cho ta!" Đại sư trầm giọng nói.

"Em không xuống!" Chu Trúc Thanh tiếp túc đáp.

"Không xuống sao bắt cá!"

Và tiếp tục quơ tay, một con cá khác xuất hiện "Có thể!"

Và lặp đi lặp lại mấy lần sau đó...

"Được! Em xuống nước!" Chu Trúc Thanh hạ quyết tâm nói.

"Nhưng mà em phải mặc cái này!" Cô ấy thoát biến. Lập tức lần nữa xuất hiện với bộ đồ hình con chim cánh cụt dễ thương.

Đại sư nhìn cô ấy thở dài. Chu Trúc Thanh phản ứng thế là phải, mèo vốn rất sợ nước mà. Sau đó quay đi "Đựng không đầy bộ đồ đó đừng tới gặp ta."

"Hứ! Đang chơi mình sao???" Chu Trúc Thanh tức giận nấm tay.

...................................................................................................

Sân trung tâm

"Hồn cốt là một loại vật thể cực kì đặc thù. Có thể nói. Nó là giấc mộng của những hồn sư,là vật phẩm mà bọn họ hy vọng chiếm được nhất. Cũng cùng loại với hồn hoàn, hồn cốt cũng xuất phát từ hồn thú. Nhưng nó cùng hồn hoàn khác nhau rất lớn. Đầu tiên. Tỉ lệ xuất hiện hồn cốt chỉ trong ngàn phần có một(1/1000), thậm chí còn thấp hơn, nói đại khái, chỉ có khi thực lực cực kì cường đại, hơn nữa trong tình huống tử vong của một vài loại đặc thù hồn thú,hồn cốt mới có thể xuất hiện sau khi chết, khác hẳn các hồn thú sau khi chết đều tồn tại hồn hoàn. Bởi vậy. Hồn cốt là cực kì hi hữu, cực kì trân quý." Đại sư nghiêm trọng giảng dạy.

Đối với việc Đường Tam có 8 cái chân kì lạ sau lưng Sử Lai Khắc cũng không lạ gì, vì căn bản hắn đã giải thích rõ với mọi người, cũng không thu lại làm gì. Ngay cả bộ đồ hắn đang mang cũng được thiết kế đặc biệt sẽ không rách khi 8 cái chân xuất hiện.

Đại sư bây giờ mới giải thích rõ cho hắn về hồn cốt. Cùng 8 cái chân của hắn.

"Hồn cốt cùng hồn hoàn khác nhau là nó không cần phải như hồn hoàn, là ai gϊếŧ chết hồn thú người đó mới có thể sử dụng. Còn hồn cốt sau khi có được thậm chí có thể buôn bán. Còn nhớ rõ không,ta trước kia đã nói qua với ngươi,là nên tận lực tích góp kim tiền. Chính là vì, có thể ở tương lai, tại một vài đặc thù địa phương,sẽ mua được hồn cốt mà ngươi cần.Mà bất cứ một khối hồn cốt nào. Cho dù là loại hồn cốt bình thường, cũng là có giá trên trời. Hơn nữa còn có thể là vô giá."

Đường Tam hỏi:"Vậy hồn cốt hẳn là có cách sử dụng riêng của nó? Theo ý của ngài? Tám cái Chu thối sau lưng ta chính là tám cái hồn cốt phải không?"

Nghe xong Đường Tam nói. Đại sư không nhịn được cười,"Ngươi không quá tham lam chứ. Tám cái hồn cốt! Có thể có một cái hồn cốt đã là may mắn cự độ, càng huống chi của ngươi là Ngoại phụ hồn cốt.Mức độ trân quý cơ hồ có thể so sánh với loại hồn cốt cao nhất. Khối ngoại phụ hồn cốt của ngươi là xương sống, là đã liên quan tám cái xương sườn.Tác dụng của nó, chính là chứa đựng tất cả độc tính chết người của Nhân diện ma chu, hơn nữa tám cái Chu thối sau lưng sẽ kết hợp với năng lực mạnh dần của ngươi mà càng ngày càng biến hoá."

"Hồn hoàn Nhân diện ma chu cùng vũ hồn của ngươi kết hợp, đối với thân thể và các phương diện khác đều sẽ mạnh lên.Độc tính của Lam ngân thảo đã gia tăng không ít rồi, nhưng dù sao thì độc tính của Nhân diện ma chu trên tám cái Chu thối của ngươi không giống vậy. Chẳng những có được độc tố của Nhân diện ma chu, thậm chí còn xuất hiện biến dị nhất định. Mới vừa rồi hiệu quả ăn mòn siêu cường của nó, ngươi cũng đã thấy được. Nếu như đây là đâm trúng cơ thể con người, sẽ như thế nào?"

Đại sư nói tới đây.Toàn thân có chút hưng phấn."Tiểu Tam. Ta hỏi ngươi, một gã hồn sư nhiều nhất có thể có được đến mấy cái hồn hoàn?"

Đường Tam nói:"chín cái, được đến chín cái là cực hạn, cũng là Phong hào đấu la."

Đại sư gật gật đầu,"Vậy nếu như tất cả mọi người đều có chín cái hồn hoàn, hơn nữa dưới tình huống số năm đạt được không có chênh lệch gì nhiều.Vậy thì như thế nào quyết định đựơc ai mạnh hơn ai?"

Đường Tam suy nghĩ một chút, nói:"Thế thì phải xem vũ hồn của song phương là cái gì, có hay không có khắc chế. Còn phải xem kinh nghiệm chiến đấu của song phương. Tổng hợp cùng một chỗ. Mới có thể phán đoán ai mạnh hơn ai."

Đại sư gật gật đầu, nói:"Ngươi nói không sai. Ta nói cho ngươi điều này,ngươi nên nhớ kỹ cho rõ ràng.Khi song phương dưới tình huống hết thảy đồng cấp bậc. Nếu có một người có được một khối hồn cốt, như vậy, theo như lời ngươi nói vừa rồi,thì cũng chẳng cần giải bày gì thêm nữa, bởi vì nếu có được hồn cốt,hồn sư ấy chắc chắn chiếm ưu thế tuyệt đối."

"A? Hồn cốt có tác dụng lớn vậy sao?" Đường Tam có chút giật mình nhìn đại sư.

Đại sư gật đầu, nói:"Hồn hoàn phụ gia còn cần hơn hồn kĩ. Mặc dù cũng đúng đối với tăng cường thuộc tính cho thân thể hồn sư, nhưng tác dụng chủ yếu của nó dù sao cũng là phụ trợ cho hồn hoàn, mà hồn cốt lại hoàn toàn trái ngược.Hồn cốt không phụ trợ kỹ năng, nhưng đối với thân thể hồn sư thì có tăng cường cự đại. Càng thêm quan trọng là,tính phát triển của hồn cốt so với hồn hoàn càng thêm quý giá,kỹ năng của hồn hoàn đều là theo sự gia tăng của hồn lực mà tăng lên, đây là điều ngươi đã biết. Nhưng ngươi cũng nên biết thêm là. Hồn hoàn theo cực hạn của hồn sư mà hạn chế sự tăng tiến. Cho dù là một vị Phong hào đấu la trên chín mươi cấp,thì đệ nhất hồn hoàn kỹ năng của hắn cũng sẽ không thể tăng cường đại hơn được,đó là đạo lý. Mà đạo lý này,đối với hồn cốt là không giống. Hồn cốt không bị hạn chế bởi hồn thú sinh ra nó, chỉ biến hoá theo thực lực tăng cường của hồn sư. Nói cách khác, càng sớm có được hồn cốt.Thời gian tiến hoá của nó sẽ càng dài."

Đường Tam nói:"Trên mỗi thân thể con người, đầu khớp có nhiều như vậy, nếu như có thể có hấp thu nhiều loại hồn cốt, chẳng phải là thiên biến vạn hóa......"

Đại sư lắc đầu, nói:"Trên mỗi thân thể,đầu khớp mặc dù nhiều. Nhưng thật ra chia làm vài bộ phận lớn. Nói đại khái. Hồn cốt có thể hấp thu cũng chỉ có vài loại, tứ chi, đầu cùng thân thể, nói cách khác. Người bình thường có thể hấp thu là sáu khối hồn cốt,cũng tựa như hồn sư có thể hấp thu đến chín cái hồn hoàn,hấp thu nhiều hồn cốt chưa hẳn đã có tác dụng lớn, chủ yếu là hấp thu hồn cốt có cùng thuộc tính hỗ trợ lẫn nhau hay không."

Đường Tam chợt hiểu nói:"Khối hồn cốt đến từ Nhân diện ma chu này không nghi ngờ là cùng thân thể của đệ tử tương hợp,vậy có phải nó chính là thuộc về loại thân thể hồn cốt?."

"Câu trước của ngươi thì đúng. Phương pháp có được hồn cốt thích hợp nhất, chính là hồn cốt trên người mình có được là từ một cái hồn hoàn của hồn thú sinh ra nó, nhưng khối hồn cốt này của ngươi lại không thuộc về loại thân thể hồn cốt. Cho nên ta mới nói, nó là Ngoại phụ hồn cốt."

Đường Tam tò mò hỏi:"Vậy,Ngoại phụ hồn cốt là gì?"

Đại sư rất có kiên nhẫn giải thích, nói:"Ngoại phụ hồn cốt là một loại tồn tại thần kỳ,ngoại trừ sáu loại hồn cốt bình thường,nó là một tồn tại đặc thù. Nếu như nói, bình thường hồn cốt từ trên người hồn thú tỉ lệ xuất hiện là một phần một ngàn.Thì tỉ lệ xuất hiện của loại Ngoại phụ hồn cốt đến ngay cả một phần vạn cũng không được. Hơn nữa điều kiện hấp thu ngoại phụ hồn cốt, đầu tiên chính là phải hấp thu hồn hoàn chính hồn thú sinh ra cái hồn cốt này mới được,theo như ta thấy. Bình thường chỉ đều là ngực cốt. Mà khối hồn cốt ngươi hấp thu lại là xương sống. Thông qua quan sát lúc trước của ta, ta có thể khẳng định, nó chính là một khối ngoại phụ hồn cốt. Hài tử, ngươi biết không. Tại hồn sư giới. Đối với hồn sư mà nói.Đồ vật trân quý này được bài danh trong mộng bảng,là Hồn Sư Mộng Bảng, trong đó. Ngoại phụ hồn cốt ngang nhiên chiếm vị trí thứ hai trong Hồn Sư Mộng Bảng. Chỉ thấp hơn cái bài danh đứng ở vị trí đầu tiên cơ hồ khó có khả năng tồn tại-Thập vạn niên hồn hoàn."

Đại sư dễ dàng nhất nhất giải thích cho Đường Tam hiểu,tám cái Chu thối mà chính hắn tưởng là quái vật có độ trân quý đến mức nào.

"Tám cái Chu thối này... Thật sự cường đại như vậy sao?" Đường Tam không nhịn được, trong lòng âm thầm nghi hoặc.

"Được rồi, em hấp thu 8 miếng xuong sống, lại giống như 8 câu mâu dài. Chúng ta gọi nó là "Bát chư mâu" vậy!" Đại sư nói.

"Bát chư mâu..." Đường Tam khẽ lặp lại...

"Nhưng mà ngươi có "Bát chư mâu", lực không chế vốn có sẽ bị ảnh hưởng lớn. Em đừng có hóa bảo thành nguy hại nha!" Đại sư cũng tiếp tục giải thích.

Khiến Đường Tam hơi xấu hổ. Hắn từng biến bát chư mâu này thành vật nguy rồi a! Cái vụ Mã Hồng Tuấn trúng độc đó. Thật ngại quá!

"Bây giờ nhiệm vụ xây nhà..." Đại sư nghĩ nghĩ nói.

"Đại sư, không phải muốn hai em xây một nhà hàng cao cấp chứ." Tiểu Vũ liền chen vào.

"Không!" Đại sư lạnh lùng nói. "Xây nhà là Tiểu Tam."

"Còn Tiểu Vũ sẽ tiến hành bước tu luyện tiếp theo. Cho nên cô ta có chuyện quan trọng hơn."

"Anh~ xin lỗi nha! không giúp được anh!" Tiểu Vũ ôm Đường Tam khẽ nói.

"Không, không sao..." Đường Tam hơi bối rối đáp trả.

"Đúng rồi! Em phải cầm theo cái này." Đại sư ném cho Đường Tam một thứ rất quen.

"Đây là cải mặn vân tử mà!" Đường Tam nhìn cái chum nói.

"Cho nên bảo đảm vân tử đóng chặt, mọi chuyện khác bát chư mâu làm. Nếu bên trong vên tử không ăn được cuộc sống nhền nhện của em sẽ được kéo dài thêm." Nói xong cùng Tiểu Vũ đi mất trên đường còn tám chuyện vui vẻ.

"Áo Tư Tạp với Vinh Vinh không phải làm cải mặn sao? Không đủ ăn hả?" Tiểu Vũ hơi nghi hoặc hỏi.

"Không! Của Đường Tam là kim chi." Đại sư đáp. Đến chỗ đồ đệ cuối cùng.

Hắn có chút thắc mắc...cải mặn với kim chi có phân biệt sao?

..........................................................................................................

End chap ở đây thôi. Chap sau nhiệm vụ của Đường Tuyết Băng là gì đợi xem nhé!

Tớ đúng hẹn đấy! Bye~ ủng hộ tớ nha!

Chao sau được đăng vào thứ 7, 2 hoặc 3.