Chương 52

Trước sân, hoa đào vẫn nở, từng cánh hoa bị gió thổi tung bay. Hạ về, mang theo từng đợt gió thổi rát mặt, hiếm hoi thưởng thức được hương đào thơm ngát.

Xung quanh có chút ồn ào, lại không rõ là đang nói cái gì, liên tục không ngừng ở bên tai. Nghe kỹ lại, thanh âm có chút quen thuộc, chính là của Cao Lộng Ngọc!?

Trước mắt một mảng màu mơ hồ, sau đó lại nghe tiếng Xuân Nhiêu hét toáng lên: "Nương nương tỉnh rồi!"

Tiếp đến, nhìn thấy Cao Lộng Ngọc dùng gương mặt lo lắng nhìn nàng, bàn tay ấm áp nhẹ đặt lên trán nàng.

"Hoàn nhi, tỉnh rồi?"

Tần Hoàn cảm thấy hốc mắt xót cay, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, rơi trêи gối đầu, ướt đẫm một mảng.

Cao Lộng Ngọc nhìn thấy như vậy, liền thu tay lại, xoay người bước ra bên ngoài.

"Lộng..."

Tần Hoàn không có sức để nói, lời phát ra rất nhỏ, nếu không phải ở rất gần sẽ không nghe thấy được.

Cao Lộng Ngọc xoay lưng lại với Tần Hoàn, giọng nói không nhanh không chậm: "Tần Hoàn."

Trong lòng Tần Hoàn một trận tê buốt, nàng ấy gọi nàng là Tần Hoàn... không phải Hoàn nhi...

"Tại sao nàng lại đối xử với ta như vậy?"

Tâm Tần Hoàn như bị ai hung hăng dày xéo, đau như vạn tiễn xuyên tâm, không cách nào hô hấp bình thường được.

"Ta... khụ khụ..."

Tần Hoàn muốn nói, lại không đủ sức để nói, ho khan một trận, cả khăn tay cũng nhiễm đầy máu.

Cao Lộng Ngọc nghe tiếng ho đầy thống khổ của Tần Hoàn, vội vàng quay trở vào, đỡ nàng nằm ngay ngắn lại.

"Nàng không cần phải nói gì nữa, lo nghỉ ngơi thật tốt đi."

Tần Hoàn nhân cơ hội nắm chặt bàn tay của Cao Lộng Ngọc, yếu ớt nói: "Nghe ta...ta xin lỗi..."

Nước mắt không ngăn lại được, tràn mi, xen lẫn tiếng nức nở thống khổ không nói thành lời. Nhìn thấy nước mắt Tần Hoàn rơi xuống, tâm Cao Lộng Ngọc chết lặng, bao nhiêu tức giận trong lòng, cũng không còn tồn tại nữa.

"Hoàn nhi, đừng khóc, coi như ta xin nàng... làm ơn... nàng đừng khóc, thấy nàng khóc, tâm ta sẽ rất đau..."

Tần Hoàn ghì chặt cánh tay của Cao Lộng Ngọc, nức nở không thành lời: "Ta thật sự không muốn... Lộng Ngọc... ta thật sự rất sợ mất ngài..."

"Nàng sợ mất ta? nàng sợ mất ta lại đẩy ta cho nữ nhân khác sao? rốt cuộc nàng xem ta là cái gì đây?"

"Lộng Ngọc, không phải như vậy, nghe ta nói, được hay không?"

Cao Lộng Ngọc cố gắng kiềm nén bi thương, nhìn Tần Hoàn thật lâu, nói: "Nàng nói đi, ta cũng muốn nghe nàng giải thích."

"Ta biết ta nói xong, ngài nhất định sẽ không còn cần Hoàn nhi nữa, nhưng như vậy vẫn tốt hơn nhìn ngài đau khổ vì ta..." Tần Hoàn yếu ớt nói trong nước mắt: "Ta không thể mang thai, cũng không thể cho ngài một đứa nhỏ, chúng ta... không thể có một gia đình hoàn chỉnh như chúng ta mong muốn được..."

Trong mắt Cao Lộng Ngọc lóe lên tia kinh hoàng: "Chuyện này nàng biết rồi sao?"

Tần Hoàn sững sờ, đưa mắt nhìn Cao Lộng Ngọc: "Ngài đã biết chuyện này rồi?"

"Ta..." Cao Lộng Ngọc yếu ớt nói: "Ta biết từ lâu rồi, ta sợ nàng không chấp nhận được, cho nên..."

"Vậy ra từ lúc bắt đầu đến tận bây giờ, chỉ có một mình ta là kẻ ngu ngốc thôi sao? ta lại sợ hãi đủ điều, sợ ngài biết chuyện sẽ không cần ta, sẽ lạnh nhạt với ta, sẽ không còn yêu thương ta nữa. Ta lại làm ra cái trò ngu ngốc đó, ta thật sự là kẻ ngu ngốc nhất thiên hạ này mà..."

"Hoàn nhi đừng nói nữa, làm ơn đừng nói nữa." Cao Lộng Ngọc ôm ghì lấy Tần Hoàn, nước mắt chậm rãi rơi xuống: "Là ta sai, lẽ ra ta phải nói cho nàng biết trước, ta không nên che giấu nàng."

"Bây giờ... ta không thể có con... tự đánh mất người mình yêu... ta..."

Lời còn chưa dứt, trước mắt một mảng hôn ám, Tần Hoàn không còn chút ý thức nào nữa.

"Hoàn nhi!"

...

Tháng bảy, hạ oi nồng. Tần Hoàn hôn mê hơn một tháng, đến khi nàng tỉnh lại, đã nghe tin Dao Tư mang thai. Đó là một đả kϊƈɦ rất lớn đối với Tần Hoàn, nàng cùng Cao Lộng Ngọc gần một năm chung sống, vẫn không có nổi một đứa con. Nhưng Dao Tư chỉ trong một đêm được ân sủng, đã có thể hoài thai.

Sau lần đó, Tần Hoàn suy nhược thấy rõ, thời gian nằm trêи giường càng lúc càng nhiều. Cao Lộng Ngọc không biết đã cho mời bao nhiêu thần y đến chữa trị, nhưng kết quả vẫn như cũ, ai cũng đều nói là tâm bệnh, muốn chữa phải chữa từ tâm.

Cuối tháng bảy, mùa thu cũng đến, hồng phong nở ngập tường trắng.

Đêm hôm đó, Tần Hoàn ôm lấy Cao Lộng Ngọc, thì thầm thật khẽ: "Nếu ta không thể mang thai, vậy có thể để ta nuôi con của ngài không?"

Cao Lộng Ngọc biết Tần Hoàn đang nói về cái gì, nàng cũng không phản đối, chỉ cần Dao Tư sinh con xong, đứa trẻ đó sẽ mang đến cho Tần Hoàn chăm sóc.

Sau khi mang thai, Dao Tư được phong là Dao tiệp dư, có thể nói một bước lên mây, Dao gia cũng vì thế mà có thể ngẩng cao đầu làm người.

Qua giữa tháng tám, đến Trung Thu tiết, Tần Hoàn cuối cùng cũng có thể xuống giường được, cùng Xuân Nhiêu đi dạo ở Ngự Hoa viên. Hồng phong nở rợp trời, từng chiếc lá đỏ trôi hờ hững trêи mặt hồ, mang đến một cỗ không khí thu tươi đẹp.

Nhiều ngày giam mình trong phòng, Tần Hoàn gầy đi thấy rõ, y phục đã mặc loại nhỏ nhất, nhưng vẫn cảm thấy rất rộng, trêи người phủ ba bốn lớp phi phong. Đứng trêи cầu, đưa mắt nhìn giàn liễu xanh đung đưa trong gió, Tần Hoàn nhắm mắt lại, từ từ cảm thụ gió mùa thu se se lạnh.

Đối diện truyền đến tiếng bước chân, sau đó là tiếng nói lanh lảnh: "Kia, đúng là Nhã Tần rồi."

Tần Hoàn mở mắt ra, nhìn thấy Dao Tư, lửa giận trong người cũng tự động bùng phát.

"Ai, thời tiết chuyển lạnh rồi, tỷ tỷ phải hảo hảo giữ sức khỏe a."

"Ngươi cũng vậy."

Dao Tư che miệng cười, đưa tay vuốt ve tiểu phúc của mình, cười nói: "Ta đương nhiên phải hảo hảo giữ sức khỏe, dù gì tiểu hoàng tước cũng đang nằm trong bụng ta a."

Xuân Nhiêu cảm thấy chướng mắt thay Tần Hoàn, nói: "Nương nương, bên kia có hồng hạnh, chúng ta qua đó xem."

Tần Hoàn hơi gật gật đầu, định đi thì bị Dao Tư ngăn lại.

"Ai, tỷ tỷ, làm gì mà vội vàng thế, chuyện lần trước Dao Tư còn chưa kịp cảm ơn tỷ kia mà, cũng nhờ tỷ tỷ nhường cho Dao Tư một cơ hội, cho nên Dao Tư mới có thể mang long loại a." Trong lời nói mười phần là mỉa mai cùng chế giễu, Dao Tư khanh khách cười: "Tỷ tỷ thân thể không tốt, hôn mê lâu như vậy, muốn mang thai được cũng khó a."

Tần Hoàn tức giận lại không thể nói gì được, hai vai run lên một chút, thân thể lung lay sắp đổ.

"Nương nương!"

"Ây, tỷ tỷ, cẩn thận, kẻo lại ngất đi a!"

Hai tai cũng ù đi, Tần Hoàn vịn ngực, nôn ra một ngụm máu tươi, thở dốc một trận, rồi lại ngã vào người Xuân Nhiêu ngất đi.

Chuyện xảy ra quá nhanh khiến Xuân Nhiêu chưa kịp phản ứng thì Tần Hoàn đã ngất xỉu, kinh hãi hét lên: "Người đâu! Người đâu! Nương nương ngất rồi!"

Cung nữ bên cạnh Dao Tư lo lắng nói: "Tiểu chủ, ngài làm như vậy không sợ đại vương trách phạt sao?"

Dao Tư cong khóe môi: "Ta còn sợ Tần Hoàn sao? dù gì trong bụng ta cũng là tiểu hoàng tước, đại vương sẽ không thể làm gì ta đâu, chúng ta trở về đi."

"Vâng."

...

Tiếng ồn ào xung quanh khiến Tần Hoàn mệt mỏi tỉnh dậy, đập vào mắt là gương mặt phóng đại của Cao Lộng Ngọc.

"Nàng cuối cùng cũng tỉnh rồi, dọa chết quả nhân rồi a."

Cao Lộng Ngọc ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay của Tần Hoàn: "Ta nhất định không để đứa nhỏ trong bụng Dao Tư sống sót."

Tần Hoàn yếu ớt lắc đầu: "Không được, đứa nhỏ vô tội, hơn nữa ta cũng muốn nhận nuôi nó."

"Hảo, đều nghe theo nàng, ta sẽ không để Dao Tư tùy ý đi lại như vậy nữa."

Tần Hoàn cũng không nói gì, mệt mỏi nhắm mắt lại, cảm giác được thái y vẫn còn đang giúp nàng bắt mạch.

Thái y đột nhiên ngây ra rất lâu, sau đó lại hỏi: "Nương nương, dạo này có phải ngài rất thích ngủ, lại hay chóng mặt hoa mắt, còn hay buồn nôn không?"

Tần Hoàn nghe xong, ngẩn ra một chút, rồi gật đầu: "Ta dạo này đúng là rất thích ngủ, cũng hay chóng mặt, ăn uống không vô hay nôn mửa, nhưng không phải là do cơ thể quá mức suy kiệt hay sao?"

Thái y nâng tay áo, quỳ xuống đất, nói: "Chúc mừng đại vương! Chúc mừng nương nương! Nương nương đã hoài thai rồi!"

Lời này Thái y nói xong, trong điện rơi vào một mảng trầm mặc, không phải không khí của một gia đình sắp có hỷ sự nên có.

Tần Hoàn nhàn nhạt phun ra một câu: "Bản cung dễ đùa bỡn như vậy sao? đến ngươi cũng muốn đùa bỡn ta?"

Cao Lộng Ngọc thình lình chau mày, quát: "Đem ra ngọ môn cho ta!"

Thái y sợ hãi, vội vàng dập đầu: "Đại vương khai ân, thần nói là sự thật, Nhã Tần nương nương thật sự hoài thai rồi!"

Tần Hoàn không tin, tự xem mạch cho mình, xem một chút lại hồ đồ, ngước đôi mắt đầy tia hoang mang nhìn Cao Lộng Ngọc.

Cao Lộng Ngọc quát lên: "Gọi tất cả Thái y đến cho ta!"

Một lát sau, khoảng hơn một trăm Thái y của Thái Y viện chạy đến, lần lượt từng người tiến lên giúp Tần Hoàn bắt mạch.

Sau đó, tất cả thái y đều quỳ xuống, trăm miệng một lời: "Chúc mừng đại vương! Nương nương thật sự là có hỷ mạch!"

Cao Lộng Ngọc vẫn không tin, tiến đến cầm lấy cổ tay Tần Hoàn, cẩn thận kiểm tra một chút, đúng là hỷ mạch!?

Thái y nói tiếp: "Tính ngày tháng thì Nhã Tần nương nương mang thai sớm hơn ít nhất mười ngày."

"Thế tại sao đến bây giờ mới phát hiện?"

"Thân thể nương nương cực độ hư nhược, còn có độc trong cơ thể chưa được loại bỏ hết, cho nên chúng thần không cảm nhận được hỷ mạch. Khi nãy nương nương tức giận nôn ra hết máu độc, tự nhiên sẽ cảm nhận được hỷ mạch thôi."

Tần Hoàn ngây ra một lúc, sau đó liền kϊƈɦ động nói: "Ta thật sự mang thai rồi sao?"

"Phải, nương nương."

Tần Hoàn mừng đến hoa tay múa chân, kéo tay áo của Cao Lộng Ngọc, khóc thất thanh: "Lộng Ngọc, ngài nghe rồi chứ? Chúng ta có con rồi! Thật sự có con rồi!"

"Ta nghe thấy, ta đều nghe thấy." Cao Lộng Ngọc lung tung lau đi nước mắt trêи mặt Tần Hoàn, khóe môi cong lên, cười đến rạng rỡ: "Chúng ta thật sự có con rồi."

Tần Hoàn nửa đùa nửa thật nói: "Cũng là nhờ cái Dao Tư đó."

Cao Lộng Ngọc phì cười, sẵn giọng nói: "Ban thưởng cho tất cả những người đang ở trong Thiên Danh điện!"

"Tạ ơn đại vương!"

Thái y cực lực ghi chép tin vui này vào trong sổ, sau đó đứng lên nhận thưởng, vui vẻ trở về Thái Y viện.

Đợi khi xung quanh an tĩnh được một lúc, Cao Lộng Ngọc mới đối Tần Hoàn ôn nhu nói: "Nghỉ ngơi một chút, hiện tại nàng không phải chỉ lo cho bản thân nàng, mà còn lo cho cả hài tử của chúng ta."

Tần Hoàn kéo chăn lên, mỉm cười: "Ân."

"Ngủ đi, ta ở bên cạnh nàng."

"Hảo."

Mi mắt dần nặng trĩu, nặng nề khép lại, lần đầu Tần Hoàn chìm vào giấc ngủ không mộng mị trong suốt gần hai tháng qua.

--------------------------------------

"Cái gì? Tần Hoàn mang thai rồi?"

Hiền phi ngã ngồi xuống ghế, trợn lớn hai mắt: "Làm sao được chứ? Ta không tin!"

"Nương nương, đây là sự thật, nô tỳ còn nghe nói Nhã Tần vừa được phong làm Chính nhất phẩm Quý phi."

[Chính nhất phẩm: Quý phi, Thục phi, Đức phi, Hiền phi (sau đổi thành: Quý phi, Huệ phi, Lệ phi, Hoa phi)]

Trước mắt Hiền phi mọi thứ đều sụp đổ, ngây ra rất lâu, cuối cùng lại chua xót bật cười.

"Cuối cùng nó cũng mang thai... cũng sinh cho đại vương một đứa con... nếu là tước quý liền hoàn toàn hủy đi tiền đồ của Trường Ca..."

"Nương nương xin đừng bi thương, chỉ cần đứa nhỏ chưa sinh ra, chúng ta vẫn còn có cách mà."

"Còn cách, cách gì đây? cho dù thế nào cũng không thể phủ nhận được trong tim đại vương, Tần Hoàn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng."

Hiền phi cười dài trong tiếng nức nở: "Ta mười sáu tuổi đã gả cho đại vương, theo ngài từ lúc ngài chỉ là một Cảnh vương, đến lúc ngài thượng vị. Thế nhưng một chút yêu thương cũng không nhận được, ta hai lần sinh con cho ngài, thế mà ngài cũng không nhìn đến mẫu tử ta một lần. Ngài trách ta tàn nhẫn, còn chẳng phải do ngài bắt ta tàn nhẫn hay sao? bây giờ ta phải làm thế nào đây khi trong tim ngài căn bản không có ta?"

Hồng Tụ nhỏ nhẹ nói: "Nương nương, ngài đừng nên bi lụy, nếu ngài cứ như vậy, tiền đồ của đại điện hạ và Trường Lạc công chúa cũng không còn."

"Ngươi nói đúng, ta không thể bi lụy như vậy."

Hiền phi ném mạnh chén trà xuống đất, hai mắt hiện lên tia máu đỏ: "Ta nhất định không tha cho Tần Hoàn, nó đừng nghĩ đến có thể an toàn sinh ra đứa nhỏ đó!"

Hồng Tụ mỉm cười, nói: "Nương nương, ngài có biết đêm nay đại vương mở yến tiệc hay không?"

Hiền phi nhướn mày: "Có thiệp không?"

"Dạ có."

Hồng Tụ lấy trong tay áo một tấm thiệp mời đưa cho Hiền phi, nói: "Tất cả mọi người, ai cũng được mời đi."

"Tốt, hôm nay bản cung sẽ khiến nó chịu cảm giác vừa vui vẻ đây lại thất vọng đến cùng cực."

"Vâng, nương nương."