Chương 103: Phiên Ngoại 3: Lão<

Ở ngoài sân, nắng trong ấm áp của ngày xuân phủ lên dây thường xuân xanh biếc, lác đác vài chiếc lá rụng, cùng với hương hoa đào ngập tràn buồng phổi.

Bên bàn trà nhỏ, có hai người đang đánh cờ, một người mặc bạch y thanh nhã, tóc xõa từng hứng, nângtay nhấc chân đều lộ ra quý khí. Đối diện là một tiểu oa nhi đầu vãn hai khỏa, mặt tròn như màn thầu, cánh tay ngấn thịt đưa ra phía trước bóc một con cờ, tay còn lại lười nhác chống cằm.

"Thế nào rồi?tư thế này cũng duy trì hai canh giờ rồi, vẫn chưa nghĩ ra cách đánh sao?"

Oa nhi bất mãn ném xuống con cờ: "Không chơi nữa, lúc nào chơi với mẫu hoàng, A Cửu cũng thua!"

Cao Lộng Ngọc nhấc môi cười, thản nhiên nói: "Nếu con thắng được mẫu hoàng thì đâu còn gì để nói nữa."

Cao Hy Cửu bất mãn nhảy xuống ghế, đi loanh hoanh trong sân, dáng vẻ như đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó.

"Màn thầu, suy nghĩ cái gì đó?"

Cao Hy Cửu đưa mắt nhìn Cao Lộng Ngọc, nói: "A Cửu hay chơi cờ thua mẫu hoàng, có phải là do A Cửu lão rồi không?"

Một đứa nhỏ bốn tuổi lại nghênh mặt nói mình lão rồi, thật sự là không biết nên cười hay nên khóc, đúng là hài tử, chuyện này cũng nghĩ đến được a?!

"Ai bảo A Cửu của mẫu hậu lão?"

"Mẫu hậu~~~"

Cao Hy Cửu ngẩng đầu lên nhìn, thấy Tần Hoàn liền vui vẻ chạy đến, dang tay ra muốn nàng ôm.

Tần Hoàn đem Cao Hy Cửu ôm lên, bước nhanh đến chỗ của Cao Lộng Ngọc, bắt đầu than phiền: "Ngài a, đã bảo ngài nhường A Cửu một ván, ngài cũng không chịu nhường con nữa."

Cao Lộng Ngọc nhún vai, nói: "Nàng xem, ta nhường A Cửu ba mươi hai nước cờ rồi, vậy mà nó vẫn không thắng, cứ đâm đầu vào chỗ chết không thôi."

Đã bị nhường đến ba mươi hai nước cờ thì chỉ có thể nói là do Cao Hy Cửu quá vô dụng thôi, Tần Hoàn đem Cao Hy Cửu ôm lên, mặt đầy bất mãn, rõ ràng Cao Lộng Ngọc tài giỏi như vậy, sao lại có thể có một đứa nhỏ ngốc này đây!?

Cao Hy Cửu bắt gặp ánh mắt phiền muộn của Tần Hoàn, liền lên án: "Mẫu hậu đây là trách A Cửu không bằng mẫu hoàng đi, rõ ràng là A Cửu giống mẫu hậu ngài vô dụng mà!"

Khóe môi Tần Hoàn co giật, trực tiếp đem Cao Hy Cửu nhét vào tay của Cao Lộng Ngọc.

"Ngài xem, con của ngài lại ức hϊế͙p͙ ta!"

Cao Lộng Ngọc khanh khách cười, đưa tay xoa đầu Cao Hy Cửu, nói: "A Cửu cũng có nói sai đâu."

"Cao Lộng Ngọc!!!"

"Hảo, hảo, là ta cùng A Cửu sai rồi."

Tần Hoàn hừ lạnh một tiếng, trong lòng thập phần bất mãn, mặc dù nàng có chút vô dụng, nhưng cũng không đến mức được nhường ba mươi hai nước cờ mà vẫn thua đi!?

Đến tối, để trừng phạt Cao Lộng Ngọc khi dễ mình, Tần Hoàn không cho phép nàng ôm, còn đặt một cái gối ở giữa hai người. Cao Lộng Ngọc bất đắc dĩ thở dài, cố ôm chăn dỗ mình vào giấc ngủ, lại nghe thấy cử động thật nhẹ bên cạnh.

Tần Hoàn đột nhiên ngồi dậy, rồi nhanh chóng đi xuống giường thắp nến lên, ngồi ở bên ghế, cầm gương đồng lên soi.

Cao Lộng Ngọc có chút khó hiểu, đang yên đang lành sao lại soi gương a?

Tiến đến chỗ của Tần Hoàn, Cao Lộng Ngọc hỏi: "Làm sao thế? Lại nổi mẫn đỏ sao?"

Tần Hoàn buông gương xuống, hai mắt nhanh chóng ngấn lệ, chỉ vào đuôi mắt xuất hiện nếp nhăn nho nhỏ của mình: "Ngài xem ngài xem, có nếp nhăn rồi."

Nói xong lại kéo một lọn tóc ra đưa đến trước mặt Cao Lộng Ngọc: "Ở đó có một sợi tóc bạc nữa."

Trêи trán Cao Lộng Ngọc chảy xuống một giọt mồ hôi, nhìn ngắm Tần Hoàn một lúc, lại nói: "Có lẽ do nàng cười nhiều quá nên đuôi mắt mới có nếp nhăn, còn tóc chắc là do không cẩn thận ăn phải thứ gì không tốt."

"Ách... nhưng mà ta vẫn lo..."

"Lo cái gì?" Cao Lộng Ngọc vươn tay xoa đầu Tần Hoàn, ôn nhu mỉm cười: "Ta so với nàng còn lớn hơn mười sáu tuổi, ta còn không e ngại mình đang già đi, nàng lại lo sợ cái gì?"

"Nói bậy!"

Tần Hoàn trừng mắt nhìn Cao Lộng Ngọc, không vui nói: "Ngài không có lão! Tuyệt đối không có!"

"Thế tại sao nàng lại nghĩ bản thân đã lão rồi?" Cao Lộng Ngọc xoa xoa gương mặt mềm mại của Tần Hoàn, nói: "Ta không thể lão, vậy sao nàng có thể lão được? kiếp này ta sẽ bồi nàng đến tận cùng, cho dù lão thiên gia không muốn, ta cũng phải nghịch thiên trở về bên cạnh nàng!"

Hốc mắt Tần Hoàn nhanh chóng đỏ lên, ra sức níu giữ tay của Cao Lộng Ngọc: "Là ngài nói, nếu như ngài bỏ Hoàn nhi đi trước, Hoàn nhi sẽ không thương ngài nữa, cũng sẽ không nhớ ngài nữa, kiếp này ngài phải bồi Hoàn nhi đến cuối cùng."

"Hảo, để nghe theo nàng, đời này kiếp này đều sẽ ở bên cạnh nàng."

Tần Hoàn dựa vào lòng Cao Lộng Ngọc, lắng nghe nhịp tim của nàng ấy, nếu thật sự không ngăn nổi ý trời thì sao? nếu thật sự phải trải qua sinh lão bệnh tử thì sao? nếu không thoát được kiếp đời lênh đênh thì sao?

Tần Hoàn không sợ, nàng cùng Cao Lộng Ngọc trải qua bao nhiêu gian khổ rồi, cho dù bây giờ còn sống thêm vài chục năm nữa, các nàng vẫn đem từng ngày như ngày cuối cùng còn lại của bản thân mà bồi bên cạnh đối phương.

Lão rồi thì cũng tốt, có thể nắm tay nhau ngắm bình minh lên, ngắm hoàng hôn xuống, chờ đợi cái chết đến rồi cùng nhau đến kiếp sau...

Tần Hoàn đưa tay sờ vào mái tóc dài của Cao Lộng Ngọc, vài sợi tóc điểm sương tuyết, hóa ra nữ nhân này cũng đã bị thời gian chi phối, nhưng không sao, nàng đã có thể dùng hết thanh xuân bồi bên cạnh nàng ấy, đã là rất mãn nguyện rồi.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó Cao Hy Cửu xuất hiện ở cửa, ôm theo con thỏ nhỏ, dụi dụi mắt: "Mẫu hoàng, mẫu hậu, A Cửu không ngủ được, đến ngủ với các ngài được không?"

Cao Lộng Ngọc hơi cười, bước đến ôm Cao Hy Cửu lên: "Sao lại không được? có tiểu màn thầu ngủ cùng, mẫu hậu nhất định sẽ rất vui vẻ."

Cao Hy Cửu phấn khích cười, hai mắt cong cong như cầu vồng nhỏ, nhận ra vài nét của bé tương đối giống với Tần Hoàn.

Cao Lộng Ngọc ôm Cao Hy Cửu đặt nằm xuống giường, rồi lại nhìn sang Tần Hoàn, trêu chọc hỏi: "Có muốn ta ôm nàng giống như vậy không?"

Tần Hoàn xấu hổ trừng mắt, bước nhanh đến giường, chui vào góc trong cùng, Cao Lộng Ngọc thì nằm ở ngoài, bảo vệ mẫu tử Tần Hoàn nằm ở bên trong. Cao Hy Cửu được nằm cùng mẫu hoàng và mẫu hậu liền vui vẻ ra mặt, một tay ôm lấy tay mẫu hoàng, một tay ôm lấy tay mẫu hậu, ngủ đến thật an ổn.

Trong đêm, mọi thứ đều thật yên tĩnh, Tần Hoàn nhìn Cao Hy Cửu ngủ ngon lành bên cạnh, bỗng hốc mắt có điểm cay, đứa nhỏ này cũng đã rất lâu không được ngủ ngon như vậy rồi.

Đột nhiên bàn tay cảm nhận được nhiệt độ ấm áp, sau đó lại nghe Cao Lộng Ngọc nói: "Hoàn nhi, chúng ta cùng nhau cố gắng, hảo hảo nuôi dưỡng A Cửu được không?"

Tần Hoàn gật đầu, nắm chặt lấy bàn tay của Cao Lộng Ngọc, cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng không buông tay nhau.

"Ân, Lộng Ngọc, Hoàn nhi cả đời này bồi ngài cùng các con..."

"Hảo, Hoàn nhi..."

-----------------------------------

5/5/2018

01:14 (Kỷ lục thức khuya mới :))))