Chương 100

Vài tia sáng yếu ớt chiếu xuyên qua khung cửa sổ nhỏ, mang theo một chút hương hoa đào buổi sớm, hóa ra hoa đào sáng sớm lại thơm như vậy. Một đêm an tĩnh trôi qua, không ồn ào, không náo nhiệt, chỉ đơn giản là ôm nhau ngủ, liền hạnh phúc đến mức không có bất kỳ từ ngữ nào có thể hình dung được.

Cảm nhận được cử động nhẹ nhàng của đối phương, Tần Hoàn giật mình tỉnh dậy, hoảng hốt giữ lấy tay áo của Cao Lộng Ngọc.

"Lộng Ngọc, lại muốn đi sao?"

Cao Lộng Ngọc quay lại nhìn Tần Hoàn, rồi vươn tay xoa xoa cái trán trơn bóng của nàng: "Lẽ ra tối qua ta đã rời đi rồi, chỉ là muốn bồi nàng một đêm, sáng ta vẫn phải rời đi thôi."

Tần Hoàn không nhịn được mà bật khóc: "Không cho ngài đi, ngài đi rồi lại bắt Hoàn nhi chờ thêm ba năm nữa, Hoàn nhi chờ không được. Nếu ngài đi nữa, Hoàn nhi liền tái giá, để A Nguyệt A Cửu gọi người khác là mẫu hoàng, hoàn toàn đem ngài quên sạch."

Cao Lộng Ngọc yếu ớt cười: "Đây chính là lý do ta không muốn nói cho nàng biết thân phận thật của ta, ta nói ra rồi, nàng thương tâm như vậy, chi bằng không biết vẫn tốt hơn."

Tần Hoàn cúi đầu che giấu nước mắt, lại ngăn không được tiếng nức nở tràn ra ngoài.

"Hoàn nhi, đừng sợ, ta sẽ không bao giờ để nàng đợi thêm một cái ba năm nào nữa, ta đi rồi sẽ trở về với nàng ngay, tin ta có được không?"

"Lộng Ngọc..." Tần Hoàn nắm chặt tay áo của Cao Lộng Ngọc, không dám buông lỏng dù chỉ là một chút: "Hứa với Hoàn nhi, đi rồi lập tức trở về, có được hay không?"

"Được, một lát sẽ trở về với nàng."

Cao Lộng Ngọc cúi người xuống, ở bên cánh hoa anh đào mềm mại ấn xuống một nụ hôn, dịu dàng quyến luyến, lại ngọt ngào thấu cốt nhập tủy. Nhẹ nhàng đem tay che đi đôi đào hoa nhãn đong đầy một tầng nhãn lệ, nhìn vào liền đau nhói cả tâm can. Đôi mi dài rung động nhẹ nhàng, rồi từ từ khép lại, khóe mi tràn ra một giọt nước mắt trong suốt, lấp lánh.

Cao Lộng Ngọc vươn tay lau đi nước mắt trêи gương mặt trắng nõn, thấp giọng ở bên tai nàng nói: "Đừng sợ, ta sẽ về với nàng..."

Tần Hoàn cứ như vậy chìm vào giấc ngủ, không nhìn thấy bạch y như tuyết, cũng chẳng nhìn thấy một trời hoa đào rực rỡ...

...

"Mẫu hậu! Mẫu hậu, ngài mau tỉnh a!"

Tần Hoàn đau đớn chống đỡ mệt mỏi, đưa mắt nhìn Cao Hy Cửu, nói: "A Cửu, mẫu hậu rất mệt."

Cao Hy Cửu vừa khóc vừa kéo tay Tần Hoàn: "Mẫu hậu ngài xem, mẫu hoàng không còn ở đây nữa, phải làm sao bây giờ?"

Tần Hoàn yếu ớt chống tay xuống giường, dùng chút sức tàn đỡ thân thể mình ngồi dậy, nàng đưa mắt nhìn ra ngoài, cũng chỉ còn một trời ngập sắc đào hoa.

"Mẫu hoàng của con... lại thất hứa rồi sao? Hay căn bản đêm qua chỉ là một giấc mộng?"

"Mẫu hậu, không phải mộng, A Cửu còn nhớ rõ mẫu hoàng ôm A Cửu mà!"

Tần Hoàn cố sức bước xuống giường, vươn tay ôm Cao Hy Cửu bước ra ngoài. Một đợt ánh sáng chói mắt truyền đến, khiến nàng phải dùng tay che bớt tia sáng truyền vào mắt mình, ảm đạm nhìn một trời đào hoa bên ngoài. Trước sân hoa đào nở rực rỡ, báo hiệu xuân đã về, phượng hoàng ngũ sắc đậu trêи cành cao hót lên một tiếng thanh thúy.

Mỗi bước chân lại khiến tán lá xào xạt, vài cánh hoa đào lác đác rơi xuống, phủ lên mái tóc đen, phảng phất hương hoa đào thơm ngát. Cao Hy Cửu đưa tay ra, đón lấy cánh hoa đào, rồi lại nhìn hoa đào rơi trêи tóc mẫu hậu, nhịn không được thay mẫu hậu gỡ xuống.

"A Cửu, mẫu hoàng con đã hứa với mẫu hậu, ngài ấy sẽ trở về, ngài ấy nhất định sẽ giữ lời đúng không?"

Cao Hy Cửu gật đầu, nói: "Phải, mẫu hoàng cũng từng hứa sẽ trở về, đêm qua ngài ấy đã trở về rồi, có lẽ rất nhanh mẫu hoàng sẽ về đến thôi."

"Phải, nhanh thôi." Tần Hoàn ngẩng đầu nhìn hoa đào tung bay, yếu ớt nói: "Có lẽ là ngài ấy còn bận chút việc, rất nhanh sẽ về thôi..."

Một trời ngập sắc đào hoa, đã không còn thấy ý cười ôn hòa trong mắt của đối phương nữa rồi...

Một lần chờ, liền chờ qua nửa tháng, Tần Hoàn dần dần bị thời gian chi phối, mệt nhoài trong chờ đợi, không rõ mình sẽ phải đợi đến bao giờ. Cao Hy Cửu cũng ảm đạm chán chường nằm ở một góc nhà, tay ôm cái trống bỏi mà Cao Lộng Ngọc tự tay làm, lâu lâu sẽ kéo tay Tần Hoàn hỏi bao giờ mẫu hoàng sẽ trở về. Mỗi lần như vậy, Tần Hoàn đều nói không lâu nữa đâu, chỉ là nửa tháng trôi qua, một chút tin tức cũng không nhận được, nói chi là biết được khi nào người đó quay trở lại.

Chờ đợi trong tuyệt vọng, Tần Hoàn bắt đầu lo nghĩ lung tung, nàng rất sợ có khi nào Cao Lộng Ngọc quên lời hứa với nàng rồi không?

Nghĩ đến mỗi đêm đều không thể ngủ, hóa ra ba năm vẫn chưa đủ dày vò, lão thiên gia vẫn bắt nàng chịu đựng thêm thật nhiều bi ai nữa. Vốn dĩ lão thiên gia rất công bằng, mang đến cho Tần Hoàn một tình nhân hoàn mỹ, liền bắt nàng dùng hết thanh xuân chờ đợi, nhưng nàng không oán không hối, cũng chẳng bao giờ nghĩ thôi chờ đợi.

Qua thêm ba ngày, Tần Hoàn nghe chim khách hót vang, lẽ nào hôm nay có khách đến?

Không ngờ người đến tìm Tần Hoàn là Cao Phỉ Nguyệt, nàng sau khi vỡ lòng liền như phá kén hóa hồ điệp, trong đôi sóng mắt đen láy đã mang theo ba phần thành thục, không còn dáng vẻ trẻ con năm đó nữa.

Cao Hy Cửu thấy Cao Phỉ Nguyệt đến liền ôm lấy chân nàng khóc lóc: "Tỷ tỷ, mẫu hoàng lại bỏ A Cửu đi rồi!"

"Mẫu hoàng? A Cửu nói gì thế?"

Cao Hy Cửu lấy tay áo lau nước mắt nước mũi tèm lem trêи mặt mình: "Nửa tháng trước mẫu hoàng có đến tìm mẫu hậu và A Cửu, sau đó lại đi mất, hức... đến giờ không thấy mẫu hoàng trở về."

Cao Phỉ Nguyệt kinh ngạc nói: "Mẫu hậu và A Cửu gặp mẫu hoàng rồi sao?"

Nghe giọng điệu của Cao Phỉ Nguyệt, Tần Hoàn phát run nói: "Con đã gặp lại Lộng Ngọc rồi?"

Cao Phỉ Nguyệt ôn hòa cười, nói: "Không sai, nửa tháng trước mẫu hoàng đến tìm nhi nữ, lấy thân phận Phá Trạch vương, giúp Đại Thống đánh đuổi quân của Cao Trường Ca, hiện tại Cao Trường Ca đã bị bắt giam ở trong thiên lao rồi."

Tần Hoàn cuống quít đứng dậy, kéo tay áo của Cao Phỉ Nguyệt: "Con nói đi, rốt cuộc mẫu hoàng con sao rồi?"

"Cũng không có vấn đề gì, mẫu hoàng bị thương không nặng cũng không nhẹ, hiện đang trong Thiên Danh điện tịnh dưỡng. Lúc đầu ta định đón ngài vào chăm sóc mẫu hoàng, chỉ là mẫu hoàng không muốn ngài thương tâm khi biết mẫu hoàng bị thương, cho nên đợi đến khi vết thương lành lại mới cho phép ta đón ngài về."

Tần Hoàn run rẩy ngồi xuống giường, đặt tay trước ngực thở phào: "Tạ ơn trời, Lộng Ngọc cũng đã bình an trở về rồi."

"Mẫu hậu, ngài không cần lo lắng nữa, để nhi thần đưa ngài trở về."

"Hảo, mẫu hậu muốn gặp nàng ngay."

"Vâng."

Tần Hoàn và Cao Hy Cửu vội vàng sắp xếp vài thứ, sau đó đi đến cỗ kiệu đượcan bài đợi sẵn ở bên ngoài, một đường lên kiệu hồi cung.

Mất hơn hai canh giờ mới về đến nơi, Tần Hoàn vội vã chạy về Thiên Danh điện, nàng rất nhớ Cao Lộng Ngọc, muốn lập tức nhìn thấy nàng ấy để thỏa nhớ nhung.

Trước điện, bạch y như tuyết, tóc điểm vài cánh hoa đào, tay áo được gió thổi căng phồng. Đôi mắt phượng hẹp dài, chứa đựng ôn nhu cùng quyến luyến nhìn về phía Tần Hoàn, khóe môi hơi nâng lên, nụ cười đẹp đến mức điên đảo chúng sinh.

"Hoàn nhi."

Tần Hoàn cầm không nổi nước mắt, chạy nhanh đến chỗ Cao Lộng Ngọc, chìm đắm trong vòng tay cùng hơi ấm của nàng ấy.

"Ngài không thất hứa... ngài trở về rồi..."

"Mặc dù hơi trễ so với lời đã hứa, nhưng ta về rồi..." Cao Lộng Ngọc xoa đầu Tần Hoàn, ôn giọng: "Về với nàng và các con rồi."

"Lộng Ngọc!"

Cánh hoa đào lác đác bay, đông lai đông vãng, trêи đất cũng chỉ còn ghi lại vài đoạn cố sự hoang đường của năm xưa...

Cao Hy Cửu được tỷ tỷ bồng đến Thiên Danh điện, thấy mẫu hoàng và mẫu hậu ôm nhau, liền nói: "Tỷ tỷ, ngươi xem có phải mẫu hoàng đang khóc hay không?"

Cao Phỉ Nguyệt ôn nhu cười, nói: "Phải a, mẫu hoàng cũng đợi ngần ấy thời gian, không ít hơn mẫu hậu là bao, ngài cũng rất nhớ chúng ta như chúng ta đang nhớ ngài vậy."

Cao Hy Cửu gật gật đầu, nhảy khỏi người Cao Phỉ Nguyệt, chạy đến kéo góc váy của Cao Lộng Ngọc.

"Mẫu hoàng đừng ôm mẫu hậu nữa, ôm A Cửu có được không?"

Cao Lộng Ngọc nhịn không được bật cười, cúi xuống ôm Cao Hy Cửu lên, cười thật dịu dàng: "Tiểu màn thầu, xem xem lại nặng lên rồi phải không?"

Cao Hy Cửu xấu hổ gãi đầu: "Nặng lên một cân."

Tần Hoàn trừng mắt: "Còn không phải do ngài sao, khiến A Cửu lo lắng như vậy, tháng này chỉ tăng có một cân!"

Ánh mắt Cao Lộng Ngọc trở nên ôn hòa, xoa đầu Cao Hy Cửu, nói: "Sau này không cần lo lắng nữa, mẫu hoàng ở đây với A Cửu, được không?"

"Hảo~"

Phía xa truyền đến tiếng bước chân tất tất tốt tốt, sau đó là bóng dáng quen thuộc phía sau tàng liễu xanh.

"Mẫu hoàng!"

Cao Phiên Khâu gọi một tiếng trong nghẹn ngào, bước tới trước mặt Cao Lộng Ngọc quỳ xuống: "Khâu nhi về rồi... ba năm... cuối cùng Khâu nhi cũng về tới Đại Thống rồi..."

Cao Lộng Ngọc giao Cao Hy Cửu cho Tần Hoàn, rồi cúi xuống dìu Cao Phiên Khâu đứng dậy.

"Nha đầu, khóc cái gì? ba năm qua chịu không ít khổ đi, lưu lạc đến tận Lương quốc vì nghĩ cho bá tánh trăm họ của Đại Thống, rất xứng đáng là công chúa Đại Thống ta."

"Khâu nhi không cực khổ, cũng không phải lưu lạc, Khâu nhi là tình nguyện theo người mình yêu..." Cao Phiên Khâu yếu ớt nói: "Nếu như năm đó, Khâu nhi nghe lời nàng hơn, sẽ không có kết cục của ngày hôm nay..."

Cao Lộng Ngọc lau nước mắt cho nàng, nói: "Lương vương mất cũng ba năm, con có nghĩ đến tái giá?"

"Không, Khâu nhi cả đời này, sẽ không bao giờ quên được nàng ấy..." Cao Phiên Khâu nói tiếp: "Khâu nhi lần này đến để bái biệt."

"Sao?"

Cao Phiên Khâu nhìn sang Lăng Minh và Nhu Tiệp Huân, nói: "Cả đời Lăng La dồn hết tâm huyết của mình vào Lương quốc, Khâu nhi không thể để Lương quốc mai một, cho nên cùng các con trở về xây dựng lại Lương quốc phồn thịnh như lúc nàng còn sống."

Cao Lộng Ngọc biết khuyên cũng khuyên không được, nói: "Vậy ta sẽ an bài người đưa con trở về, sau này có việc gì cần, liền nói một tiếng, mẫu hoàng sẽ giúp đỡ con."

"Vâng, mẫu hoàng, Khâu nhi xin bái biệt ngài."

Cao Phiên Khâu cùng Lăng Minh và Nhu Tiệp Huân hành đại lễ, rồi mới chấp tay bái biệt.

Lăng Minh và Nhu Tiệp Huân chấp tay nói: "Hoàng tổ mẫu, thần chất bái biệt ngài."

"Hảo."

Cao Phiên Khâu nắm lấy tay của Lăng Minh và Nhu Tiệp Huân, chậm rãi bước đi, ánh nắng phủ lên người nàng, đẹp đến mê hoặc...

Giữa rừng đào trăm dặm, không còn thấy nữ tử mặc một bộ lam y uyển chuyển, chỉ còn thấy một trời đào hoa...

Không còn nhớ rõ qua bao lâu, Cao Phiên Khâu chỉ nhớ đến lúc bản thân nằm trêи một chiếc giường trắng, tóc đã phai màu, lại nhìn thấy Lăng La trở về, nắm lấy bàn tay của nàng.

"Khâu nhi, ta đưa nàng đi."

Cao Phiên Khâu mơ hồ nhìn thấy Lăng La trong nước mắt, ghì chặt tay nàng không buông, nặng nề gật đầu.

"Lăng La, ta đi theo ngài, đến bất cứ đâu, sẽ mãi mãi đi theo ngài..."

Ba mươi năm sau, Cao Thái hậu qua đời do thương nhớ tiên hoàng, cả nước phát tang, đau lòng tiễn Thái hậu đến hoàng lăng chôn cất cùng với tiên hoàng. Cũng chẳng ai nhớ rõ năm xưa, có một ngũ công chúa cầm theo con diều giấy, đυ.ng ngã một Lăng vương, mới có mối nghiệt duyên ngày hôm nay.

Đi trêи cầu, chấp tán ô giấy dầu che mưa, lam y nữ tử dựa vào vai nữ tử xích y, cùng ngắm nhìn bình minh lên, hoàng hôn xuống, kiếp người tịch mịch trôi qua...

Sử sách phong hóa, ghi lại những câu chuyện hoang đường năm nào, thoát không được kiếp người nhỏ bé phù du...

Nơi gốc cây đào cũ, vẫn còn lưu lại con diều giấy, hai bài vị, hai bình sứ thanh hoa...

Lăng La... ngài cuối cùng cũng trở về rồi...

------------HOÀN------------