Chương 9: Nhân viên tạp vụ ở dưới giếng (9)

Sau khi Lâm Hưu Nguyên được Trịnh Tuỳ lôi ra khỏi gầm giường, những người khác trong phòng vội vàng vây quanh để giúp đỡ.

Hướng Cảnh bị doạ hoảng. Tay vẫn còn run thử kiểm tra hơi thở của cậu. Chạm vào da thịt lạnh lẽo của cậu thì thần kinh căng thẳng sợ đến lùi về phía sau: "Anh ấy, anh ấy..."

Trịnh Tuỳ đặt người lên lưng, không nói gì, cũng ra ngoài.

Những người còn lại cũng đi theo, ngoại trừ Tần Dũng và con trai của chú ta đi bệnh viện từ chiều còn chưa về. Còn ba người khác ở trong giếng đều đến. Trần Đại Đống lo lắng đến gần bên tai Lâm Hưu Nguyên:

"Người đang tốt tại sao lại thành như vậy? Tiểu Nguyên? Nghe được không Tiểu Nguyên? Cậu có ổn không?”

Trần Đại Phú: "Cậu ấy không sao đâu. Hô hấp ổn định. Chú ý đừng quấy rầy cậu ấy.”

Ông Ngô thở dài:

"Đây là làm sao vậy? Đột nhiên như vậy thật đáng sợ…”

"Ai biết được? Chờ cậu ấy tỉnh lại rồi hỏi sau."

Sau khi hoàn toàn rời khỏi phòng, Lâm Hưu Nguyên rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể tăng lên, cảm giác kỳ quái bị đè nén trong cổ họng biến mất.

Cậu yên lặng nằm trên lưng Trịnh Tuỳ. Trong khoảng thời gian này, Trần Đại Đống sợ Trịnh Tuỳ đi không tiện muốn cõng thay anh nhưng Trịnh Tuỳ nói không cần.

Trần Đại Phú không biết đang nghĩ gì, nhìn người trên lưng Trịnh Tuỳ nói: "Nếu không chúng ta gọi xe cứu thương đi.”

Lâm Hưu Nguyên sửng sốt. Sợ bọn họ thật sự gọi xe cấp cứu vội vàng khẽ rên một tiếng.

Bước chân của Trịnh Tuỳ hơi chậm lại.

Những người khác vội vàng chạy đến hỏi han.

"Tiểu Nguyên tỉnh? Có nói chuyện được không?"

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Lâm Hưu Nguyên nheo mắt lại, nhẹ giọng nói:

"Không sao ... nằm một chút là được. Chỉ là đột nhiên tôi bị ngất đi. Hôm nào đi kiểm tra một chút..."

Cậu không muốn lộ ra hồn ma lúc nãy. Nếu như con ma kia thật sự là cái người bị lặng lẽ gϊếŧ đi ấy. Như vậy kẻ gϊếŧ người nhất định là ở trong trường. Thậm chí rất có khả năng là một trong những người ở dưới giếng.

Cậu chưa muốn đánh rắn động cỏ.

Ông Ngô nói: "Theo tôi chắc là tụt huyết áp rồi! Có điều cậu bò xuống gầm giường làm gì. Nhìn xem cậu nhóc này bị doạ sợ đến như vậy.”

Hướng Cảnh không dám tin mà liếc mắt nhìn Lâm Hưu Nguyên:

“Anh Tiểu Nguyên, lúc đó rõ ràng anh cũng thấy được.”

Lâm Hưu Nguyên không nói gì, nhắm mắt lại có vẻ rất mệt mỏi.

"Được rồi, đừng ồn ào nữa, cậu ấy đã mệt rồi.”

"Không, không phải! Thực sự là có ma mà! Tại sao mọi người lại không tin cháu?! Anh Tiểu Nguyên nhất định là sợ đến choáng váng. Chờ anh ấy tỉnh rồi mọi người hỏi lại đi…”

"Chao ôi!!! Trời ạ. Đêm muộn rồi đừng nói với ông có ma hay là không có ma. Chúng ta phải tin vào khoa học."

"Đứa nhỏ à, ông Ngô ông cũng đừng kích động nó. Tôi cảm thấy được nó thật sự là bị doạ sợ.”

"Vậy thì theo ý cậu là dưới đó của chúng ta thật sự có ma? Nói đùa gì vậy?” "Ý tôi là đừng tranh cãi với một đứa trẻ. Bây giờ Tiểu Nguyên xảy ra chuyện này, cậu nhóc cũng không giống như đang nói dối. Ngược lại tôi thấy đúng là có gì đó bí ẩn.”

"Mấy đứa nhỏ như cái rắm mỗi ngày đều thích nghi thần nghi quỷ, tưởng tượng ra đủ thứ kì quái trong trường. Không chừng do chính bọn nó làm ra. Một chút chuyện cỏn con là có thể bịa ra đủ thứ… Nói không chừng do áp lực học tập quá lớn mà sinh ra ảo giác.”

"Mới vừa khai giảng, đâu ra nhiều áp lực như vậy?”

“Cậu cố ý cãi nhau với tôi phải không?”

...

Mấy người cứ như vậy ầm ĩ cãi nhau, dỗ dành, tức giận…Huyên náo ồn ào.

Từ giếng đi lên tới tầng một có một đoạn đường ngắn mà Lâm Hưu Nguyên lúc này lại thấy dài đằng đẵng.

Đầu óc cậu chỉ toàn cảnh Trịnh Tuỳ chui vào gầm giường cách đây không lâu.

Lâm Hưu Nguyên:

"Hệ thống, tôi muốn hỏi cậu một chuyện. Đối tượng tham chiếu bị mang vào sẽ bởi vì thay đổi môi trường sống khác nên việc sợ hãi ma quỷ cũng thay đổi theo à?”

Hệ thống: "Xác suất rất nhỏ, bởi vì hầu hết đối tượng tham chiếu được ký chủ lựa chọn đều sợ ma tới mức khắc sâu vào trong xương tuỷ rồi. Nếu như bởi vì thay đổi thế giới khác nhau mà biến đổi thì đối tượng tham chiếu sẽ mất đi ý nghĩa. Bình thường sẽ không dễ dàng thay đổi. "

Lâm Hưu Nguyên: "Nói cách khác, vẫn là có tỉ lệ nhất định phát sinh biến đổi?"

Hệ thống: "Nói đúng ra là như vậy. Dù sao con người rất phức tạp, ta không thể xác nhận 100%."

Lâm Hưu Nguyên hiểu rõ: "Tôi hiểu rồi! Ở thế giới anh ta này bị oán linh cao dán chó quấn lấy. Quanh năm suốt tháng tiếp xúc với những thứ kì lạ, chắc chắn là thời gian lâu dần lá gan cũng lớn dần lên.”

Hệ thống im lặng.

Ngay sau đó, Lâm Hưu Nguyên được Trịnh Tuỳ vác vào ký túc xá giáo viên ở tầng một.

Những người khác muốn đi theo để xem một chút, nhưng đã bị Trịnh Tuỳ ngăn lại ngoài cửa.

Lâm Hưu Nguyên nằm trên giường nhìn ra ngoài, không biết Trịnh Tuỳ nói gì với bọn họ. Một lúc sau, những người bên ngoài lần lượt rời đi, chỉ còn lại Hướng Cảnh là không ngừng lau nước mắt.

“Tại sao ở chỗ của cậu ấy?” Giọng điệu nghiêm khắc.

"Cháu, cháu không muốn về nhà ... Mọi người trong ký túc xá đã về hết, cháu không dám ở một mình ..."

Sau đó, Hướng Cảnh được dẫn ra ngoài, hai người dường như đang ở bên ngoài nói gì đó. Nhưng quá xa nên Lâm Hưu Nguyên nghe không rõ. Rất nhanh tiếng bước chân xa dần, họ đi lên lầu.

Không đến năm phút đồng hồ, anh một mình trở về, đóng cửa lại. Nhìn về người trên giường, không biết đang suy nghĩ gì.

Lâm Hưu Nguyên yên lặng hé mắt, liền bị anh đang nhìn bắt quả tang.

Lâm Hưu Nguyên: "..."

Cậu giả bộ khó chịu rên lên một tiếng và nhanh chóng lật người.

Trịnh Tuỳ gọi hắn: "Hà Tiểu Nguyên."

Lâm Hưu Nguyên chột dạ ậm ừ.

Vốn tưởng rằng Trinh Tuỳ sẽ hỏi cậu một số điều về những việc vừa xảy ra. Chẳng hạn như đôi tay đó là như thế nào.

Người bình thường mà nhìn thấy loại hình ảnh như vậy có thể nhịn đến bây giờ đã là giới hạn.

Không hề có câu hỏi như dự đoán.

Cậu nghe thấy Trịnh Tuỳ nói:

"Ngày mai cậu sẽ dọn ra khỏi nơi ấy."

Lâm Hưu Nguyên giật mình, lập tức nói: "Không thể."

Cậu bây giờ có thể xác định. Gian phòng kia chính là chìa khoá then chốt trong nhiệm vụ lần này của cậu. Đương nhiên là không thể rời đi.

Con ma kia cũng không có ý gϊếŧ cậu. Nó kéo cậu một vòng rồi chui vào gầm giường giống như ám chỉ điều gì đó.

Trong phòng, Trịnh Tuỳ nhìn thấy hắn chậm rãi vặn vẹo thân thể, liền hỏi: "Tại sao không được?"

Lâm Hưu Nguyên chôn nửa mặt vào trong chăn:

"Thầy Trịnh, anh cái gì cũng không biết..."

"..."

“Tôi không dám và cũng không thể ...” Cậu lần thứ hai ngẫu hứng bắt đầu tự bịa chuyện:

“Tôi lúc trước đã nói với anh rồi. Mắt tôi có thể nhìn thấy hồn ma. Lúc anh tới đó, tôi đã biết trong phòng có ma. Mặc dù có thời điểm bị doạ sợ nhưng tôi vẫn muốn không đυ.ng chạm tới thì tốt rồi. Nhưng ai mà ngờ được, hôm nay tôi lại bị quấn lấy…còn uy hϊếp tôi, nếu như không tìm ra được kẻ gϊếŧ anh ta thì mặc kệ tôi đi đến đâu đều cũng sẽ tìm được!”

“Anh ta là ai?”

"Tôi, tôi hiện tại không rõ ràng lắm... Giọng nói của anh ta có lúc là nam có khi là nữ, nhưng đúng là đàn ông, không có đầu..."

Kế tiếp để không lộ sơ hở, cậu bắt đầu lặp lại lời nói của Hướng Cảnh lúc sợ hãi, nói tới nói lui không đầu không đuôi.

Trịnh Tuỳ nhìn cậu thật sâu sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Lâm Hưu Nguyên nghĩ hẳn là anh bị cậu nói thấy phiền liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chẳng bao lâu, anh liền trở về trên tay còn cầm theo một quả táo đã rửa sạch và đưa tới miệng cậu.

Cậu đưa tay ra đón lấy, nhỏ giọng cảm ơn, gặm như con chuột nhỏ rồi thuận miệng hỏi anh lấy ở đâu.

Buổi tối cậu đưa táo cho anh nhưng anh không chịu nhận. Phòng kí túc xá của giáo viên cũng không thấy.

Trịnh Tuỳ thản nhiên nói:

“Về phòng cậu lấy.”

Lâm Hưu Nguyên: “!!!”

Cậu gọi hệ thống: “Đây thực sự là đối tượng tham khảo của tôi à? Có nhầm hay không vậy?”

Hệ thống: "... Vậy cậu tiếp tục tìm?"

Lâm Hưu Nguyên: "Anh ta hoàn toàn không để ma quỷ vào mắt!"

Hệ thống: "... Cậu xem anh ta có coi ai ra gì không?"

"..."

Lâm Hưu Nguyên tâm trạng phức tạp quay đầu đi, đổi chủ đề:

"Thầy Trịnh, Hướng Cảnh đâu?"

Trịnh Sảng: "Đưa đến 208 rồi."

Những người ở tầng hai đều là học sinh năm ba, tuần này rất nhiều người không về nhà. Lâm Hưu Nguyên cũng không ngạc nhiên. Phòng 208 chắc là học sinh của Trịnh Tuỳ, đúng lúc có giường trống liền đem cháu mình đến đó.

Cậu suy nghĩ một chút yếu ớt nhìn Trịnh Tuỳ:

"Thầy Trịnh, thầy cũng cho tôi một cái giường trên tầng hai đi. Tôi tuyệt đối không làm phiền họ. Tối nay tôi thật sự không dám xuống…”

Thiết lập nhân vật không thể sụp đổ.

Trịnh Tuỳ im lặng nhìn cậu.

Lâm Hưu Nguyên cúi đầu lộ vẻ xấu hổ.

Ngẩng đầu một lần nữa, anh lại xuay người đi ra ngoài.

Trịnh Tuỳ có ý gì? Cậu muốn đi xem một chút liền dịch chuyển thân thể, tìm giày xỏ vào. Giày còn chưa đi xong thì thấy anh nhanh nhẹn mà mang một cái giường gấp trở lại.

Lâm Hưu Nguyên thốt lên một tiếng ‘Ôi chao’.

Trịnh Tuỳ lắp xong giường gấp, liền khoá cửa lại không thèm nhìn cậu một cái đi vào phòng tắm rửa mặt.

Lâm Hưu Nguyên trên mặt đầy dấu chấm hỏi.

...

Khi Trịnh Tuỳ đi ra khỏi phòng tắm liền thấy cậu ôm chăn tới giường gấp, vỗ trái vỗ phải rồi ngồi lên còn dùng sức mà lắc đôi chân dài để kiểm tra độ ổn định.

Trịnh Tuỳ: "..."

Cậu nói, "Xong rồi."

"Ừ?"

Khi Lâm Hưu Nguyên quay đầu lại. Thân ảnh cao lớn của anh đứng ngược lại với ánh hoàng hôn, dựa lại gần. Anh hơi cúi người cầm đi chăn của cậu rồi kéo người hoảng sợ đang ngồi như chú chim cánh cụt bên trên đến giường lớn đối diện.

Lâm Hưu Nguyên: "... Ôi chao?"

Nhìn cậu ngơ ngác không lên giường. Anh nhíu lại hàng lông mày, không nói một lời tắt đèn. Đi vài bước đến bên cạnh giường gấp.

Sau khi phòng chìm vào bóng tối, Lâm Hưu Nguyên nhập vai mà nhảy tốt lên giường:

"Hừ, làm tôi sợ chết khϊếp."

Anh vẫn nằm bất động. Trong bóng tối, nghiêng ánh mắt về phía giường đối diện.

Người trên giường lăn qua lộn lại, hạ thấp giọng cùng anh nói chuyện.

"Thầy Trịnh, anh ngủ chưa?"

"Tôi đang ngủ.”

"Giường của anh thoải mái hơn của tôi..."

"Tôi hiện tại thực sự đang ngủ..."

"..."

Đêm hôm đó, chất lượng giấc ngủ của Lâm Hưu Nguyên thật sự không tốt. Suốt đêm đều nhăn chặt lông mày. Cậu lại mơ thấy ác mộng.

Trong giấc mơ là một biển lửa, khiến cậu vừa đau và nóng. Cậu muốn chạy nhưng không chạy ra được. Nóng đến mức cậu gần như kiệt sức. Đột nhiên có một thứ mát lạnh chạm vào trán cậu.

Như giữa trời nắng hạn gặp mưa rào. Cậu giật mình nắm lấy thứ lành lạnh đó, liên tục cọ vào. Xoa khắp mặt như đang lau.

Thứ đó như có trí tuệ. Vài lần định chạy nhưng cậu vẫn còn rất nóng. Lâm Hưu Nguyên nhiều lần túm lại không được gấp như kiến bò trên chảo nóng. Cuối cùng tức giận mà trực tiếp bỏ vào miệng cắn một miếng to, nước bọt theo đó chảy ra.. Một cắn này quả nhiên không tầm thường. Thứ kia như gặp phải kẻ địch lập tức bị cố định lại không di chuyển nữa.

Lâm Hưu Nguyên vui sướиɠ mà lẩm bẩm:

"Chỗ này nóng quá lại dán lên cho tao..."

Nhưng giấc mộng càng ngày càng hỗn loạn, loáng thoáng cậu có thể nghe thấy tiếng của Hướng Cảnh:

“Cậu, cậu họ đừng tức giận! Anh ấy chắc là bị sốt đến hồ đồ rồi…”