Chương 8: Nhân viên tạp vụ ở dưới giếng (8)

Sau đó, Lâm Hưu Nguyên cũng không hỏi thêm được thông tin hữu ích nào. Trần Đại Đống đã quên mất họ của người đó là gì. Bởi vì chỉ làm việc được nửa năm thì từ chức, anh ấy cũng không liên lạc nên không nhớ nữa.

Trước khi rời đi, Trần Đại Đống dường như chợt nhớ ra điều gì đó, lại nói một câu:

"Đứa nhỏ đó rất ưa nhìn, nhưng giọng nói hơi giống con gái. Cậu ấy có vẻ rất để ý cái này bởi vậy không thích nói chuyện. Những lúc nói liền cố gắng đè giọng xuống…Ôi chao! Cậu nhìn tôi như thế làm có ý gì?”

Lâm Hưu Nguyên lắc đầu nói không có gì liền đuổi hắn đi ra ngoài.

Khi trở về phòng, cậu liếc nhìn bức tường nơi từng xuất hiện những bóng ma, sương mù bao phủ trong lòng cậu cuối cùng cũng tan biến.

Trần Đại Đông đi rồi, Hướng Cảnh cũng không muốn về phòng. Tất cả bạn cùng phòng đều đã về hết, cậu không muốn sống trong ký túc xá một mình. Cùng trải qua sự việc xảy ra vào buổi chiều, Hướng Cảnh ngầm cho rằng cậu và anh trai nhân viên tạp vụ là chiến hữu cùng chung hoạn nạn. Muốn ở lại hai đêm nhưng lại xấu hổ mở miệng. Tay cứ chọc cánh cửa, đứng mãi không chịu rời đi.

Lâm Hưu Nguyên biết ý của hắn, nói:

"Phòng của tôi chỉ có một cái giường."

Hướng Cảnh lập tức nói nói:

"Em cũng không muốn ngủ trên giường của anh!"

Lâm Hưu Nguyên à một tiếng, chậm rãi ngồi xuống giường:

"Vậy cậu đóng cửa lại giúp tôi, tôi muốn ngủ một lúc.”

Hướng Cảnh thấy cậu thật sự nằm xuống, gấp gáp nói:

"Anh, anh ở đây một mình không sợ à?”

"Sợ cái gì?"

"Chính là... Mới vừa rồi quản lý kí túc xá đưa con ông ta đi kiểm tra. Đến tối lại đưa Tần Tiểu Kiệt về, anh không sợ anh ta sau khi xuống được giường liền tìm anh báo thù à?”

Thanh niên trên giường sửng sốt một chút

"Không thể nào? Hiệu trưởng đã nói như vậy..."

“Tại sao lại không thể chứ!” Thấy cậu bị mình doạ sợ liền tăng thêm mức độ. Lấy ví dụ tin tức các vụ án trả thù xã hội còn chọn loại kinh khủng nhất để nói, cuối cùng còn lầm bầm thêm:

“Nếu anh thực sự sợ. Em có thể ở đây hai đêm, cũng không ngủ trên giường của anh. Chỉ cần đem chăn đệm từ ký túc xá tới nằm trên đất là được. Hơn nữa em có số điện thoại của cậu họ. Nếu có tình huống gì sẽ báo ngay cho cậu! Tuyệt đối trăm lợi vô hại! "

Lâm Hưu Nguyên khựng lại khi nghe thấy từ "cậu họ" trong miệng cậu nhóc nhưng giả vờ không biết:

"Cậu họ của em là ai?"

"Dạ, chính là thầy Trịnh ấy. Hồi còn đi học cậu họ ghét nhất là những kẻ bắt nạt và những thứ như vậy. Nếu không, cậu cũng sẽ không đánh Tần Tiểu Kiệt thành như vậy. Em nói với cậu chắc chắn cậu sẽ không mặc kệ."

"Vậy tại sao em không sống trong ký túc xá của anh họ mình?"

"Bọn em chỉ là quan hệ họ hàng gần. Hơn nữa với hình thức của cậu, để em ở cùng em cũng không muốn… Ở với cậu, di động em cũng không dám chơi chẳng khác gì ở nhà! Hơn nữa cậu cũng không muốn em ở cùng…Anh Tiểu Nguyên, những gì em vừa nói, anh cứ suy nghĩ thật kĩ nhá…”

Lâm Hưu Nguyên đứng dậy nói:

"Em đi lấy chăn đệm đi."

Cậu nhóc sững sờ không nghĩ cậu lại dứt khoát như vậy. Hỏi một câu “Thật không ạ?” lại sợ cậu đổi ý, không đợi trả lời liền xoay người chạy lên tầng.

Trong phòng không có ai, Lâm Hưu Nguyên xuống giường quét sạch sẽ sàn nhà. Cầm chăn đệm trên giường đi đến góc tường rồi bắt đầu dọn dẹp.

Hệ thống:"???"

Lâm Hưu Nguyên: "Cũng không thể để cậu nhóc nằm dưới đất được."

Hệ thống: "Sao cậu phải đồng ý với nó?”

Lâm Hưu Nguyên: "Theo cốt truyện, nhân vật chính là cái máy nhận tín hiệu di động. Cuối tuần là ngày chết của tôi rồi, không thể ngồi yên chờ chết được.”

...

Khi Hướng Cảnh ôm chăn đến, cậu nhóc ngạc nhiên khi thấy Lâm Hưu Nguyên đã trải xong chăn đệm dưới đất rồi.

Lâm Hưu Nguyên cầm lấy đệm chăn của cậu nhóc, để lên giường đơn.

Hướng Cảnh: "Em ngủ giường ạ?"

Lâm Hưu Nguyên ừ một tiếng thành thục giúp cậu nhóc trải chăn đệm.

Hướng Cảnh vội vàng nói: “Để em tự làm!” Cậu nhóc nhất thời xấu hổ còn có chút lắp bắp nói:

“Em, em nói sẽ ngủ dưới đất, đều đã nói vậy rồi, em mới không chiếm giường của anh đâu!”

Lâm Hưu Nguyên mặc kệ hắn. Dọn giường xong liền hơi mệt, đi tới đệm chăn ở góc tường nằm xuống:

"Cậu tự chơi đi, tôi ngủ một lát."

“Vâng ……"

Tỉnh lại đã là buổi tối.Lâm Hưu Nguyên bị mùi thức ăn làm cho tỉnh dậy liền chống người ngồi lên.

Cách đó không xa Hướng Cảnh đang ăn cơm. Chính là cơm căng tin ba món ăn một món canh. Thấy cậu tỉnh lại, vội vàng nói:

"Anh có muốn ăn không? Em mời anh!"

Lâm Hưu Nguyên đi qua nhìn. Đồ ăn không ít, rõ ràng là lấy phần của hai người liền nói câu cảm ơn rồi ra ngoài rửa tay. Xong xuôi liền ngồi ăn cùng cậu nhóc.

Sau khi ăn xong, Lâm Hưu Nguyên liền muốn ra ngoài. Ý định ban đầu của cậu là nhân lúc trường không có ai liền đi hỏi thăm tin tức về người nhân viên tạp vụ tên gì mà Giang Thuỷ kia. Nhưng Hướng Cảnh hết lần này tới lần khác muốn đi theo cậu dường như rất sợ ở trong phòng một mình.

Lâm Hưu Nguyên không còn cách nào khác, đành phải mang theo cậu nhóc ra ngoài đi dạo thuận tiện mua thêm ít đồ.

Những giáo viên ở tầng một đều đã về nhà, chỉ có đèn phòng của Trịnh Tuỳ vẫn sáng.

Hướng Cảnh kỳ quái nói:

"Không hiểu sao, nhà cậu họ rất giàu có, cho dù không muốn về nhà, ở gần đây mua một…Không, cho dù là thuê một căn phòng tiện nghi một chút cũng thoải mái… Dù gì cũng quen ở phòng lớn, bây giờ lại sống trong phòng kí túc xá nhỏ như vậy không khó chịu à?”

Lâm Hưu Nguyên thuận miệng nói:

"Thuận tiện đi làm."

Hướng Cảnh vẻ mặt tràn đầy không tán thành.

Cậu đưa Hướng Cảnh đi siêu thị ngoài trường học mua một ít hoa quả và đồ ăn vặt. Trở về phòng liền mở TV cho Hướng Cảnh xem. Trong phòng có tiếng động, cậu nhóc cũng không sợ hãi nữa. Sau đó, Lâm Hưu Nguyên chọn hộp bánh quy ngon nhất và một túi táo to lên tầng tìm Trịnh Tuỳ.

Sau khi cánh cửa mở ra, người đàn ông cụp mắt liếc nhìn hai thứ cậu cầm trên tay:

"... Cầm về đi. Đừng lại mang tới."

"Nhưng chiếc bánh quy này ăn thật sự ngon lắm.” Lâm Hưu Nguyên nhiệt tình giới thiệu:

"Tôi ăn thử rồi mới mua. Thầy Trịnh, anh nếm thử đi.”

Trịnh Tuỳ nhìn cậu không nhúc nhích.

Lâm Hưu Nguyên đợi rất lâu nhưng người đàn ông đều không nhận, cúi đầu xuống như con cá nóc bực bội:

"Anh không thích à? Hôm nay anh đã giúp tôi như vậy. Tôi còn chưa cảm ơn anh nữa.”

Nam nhân nhìn vào cái xoáy trên đỉnh đầu cậu: "Cậu đã cảm ơn rồi."

Lâm Hưu Nguyên trong lòng than thở:

"Hệ thống, em trai này thật khó chiều quá!”

Hệ thống: "Em trai? Haha."

"..."

Lâm Hưu Nguyên thật lâu cũng không thể đưa được đồ. Vẻ mặt đau lòng xoay người, rũ mắt cụp đầu đi vài bước. Phía sau bỗng vang lên giọng nói quen thuộc:

“Quay lại.”

Lâm Hưu Nguyên hấp tấp chạy lại, ngẩng đầu bộ dạng giống như chú chó nhỏ đang đợi được vuốt lông, chờ mong nói:

"Thầy Trịnh sao thế?"

Đôi mắt Trịnh Tuỳ nhàn nhạt nhìn không ra đầu mối. Môi mím thẳng. Anh hơi cúi người cầm lấy bánh quy trên tay cậu nhưng không đυ.ng tới túi táo.

Lâm Hưu Nguyên không đồng ý nói:

"Táo hôm nay cực kì ngọt."

Trịnh Tuỳ thu lại tầm mắt: "Cậu về đi."

Lâm Hưu Nguyên bước chầm chập từng bước. Mỗi bước đều giơ túi táo lên “Thật sự không muốn sao?”

"..."

Khi đi đến cuối hành lang, Lâm Hưu Nguyên mới vẫy tay rồi tiếc nuối đi xuống.

Sau khi trở lại căn phòng dưới giếng. TV đã tắt từ lúc nào. Hướng Cảnh một mình ngồi trên giường không động đậy.

Bầu không khí thật kỳ lạ.

Lâm Hưu Nguyên thấy lạ hỏi cậu nhóc làm sao vậy. Đối phương chợt rùng mình một cái, như mới hoàn hồn.

Hướng Cảnh chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác. Lập tức há miệng nhưng không phát ra âm thanh nào, trên mặt kinh hãi nhìn cậu chằm chằm.

Lâm Hưu Nguyên không giải thích được, sờ sờ mặt, đang định hỏi có chuyện gì. Chợt cậu hiểu ra Hướng Cảnh không phải đang nhìn mình mà là phía sau mình. Cậu xoay người lại.

Một cái đầu thối rữa, gớm ghiếc đột nhiên áp vào má cậu.

Lâm Hưu Nguyên và cái đầu nhìn nhau ba giây. Sau đó cậu ngã ngửa ra sau, hai mắt nhắm nghiền như đã ngất đi.

Phanh một tiếng. Ngã không nhẹ, Cậu cố gắng chịu đau mới không nhíu mày. Cách đó không xa vang lên tiếng kêu sợ hãi của Hướng Cảnh. Một bên kêu cứu một bên run rẩy tới đây lắc cậu. Phát hiện cậu không đứng dậy liền sụp đổ mà lao ra ngoài.

Sau khi Hướng Cảnh rời đi, Lâm Hưu Nguyên nghe thấy tiếng kẽo kẹt. Cửa tự động đóng lại.

Cậu hé mắt lặng lẽ nhìn. Cái đầu hôi thối đã biến mất nhưng không dừng lại ở đó. Ở mắt cá chân cậu chợt có bàn tay lạnh lẽo quấn lên, kéo cậu về một phía nào đó.

Bây giờ đã là mùa hè, Lâm Hưu Nguyên chỉ mặc một chiếc quần đùi ngắn con quỷ kéo cậu đi cũng không chậm. Cậu cảm thấy mình rất giống như nô ɭệ thời cổ đại bị trói vào sau xe ngựa lôi đi. Trong phim truyền hình những người đó đều có thể đau đớn mà xin tha nhưng cậu thì căn bản không cách nào nói ra được.

Dây thanh quản của cậu dường như đã mất đi tác dụng. Cơ thể cũng dần cảm thấy lạnh.

Trong lòng cậu có dự cảm đây là con ma đang cung cấp cho cậu một tin tức gì đó.

Bên ngoài truyền đến tiếng người ồn ào và tiếng đập cửa. Lâm Hưu Nguyên đã bị đôi tay kia kéo đi một vòng dọc theo góc tường.

Sau khi cánh cửa bị phá vỡ, cả người cậu cũng bị kéo tới nơi cực kì tăm tối. Khắp nơi đều là mạng nhện cùng bụi bặm.

Là dưới gầm giường.

Đôi tay đó đã rời đi.

"Mới vừa rồi, vẫn còn ở đây!"

Trong phòng vang lên tiếng khóc nức nở, tiếng thở hổn hển của Hướng Cảnh:

“Thật mà! Cậu họ cháu không có nói dối đâu! Ở chỗ này! Còn có cái đầu đó…Là ma! Ở đây khẳng định có ma! Anh Tiểu Nguyên! Anh Tiểu Nguyên…”

"Đừng sợ" là giọng nói của Trần Đại Đống:

"Em từ từ kể lại vụ việc vừa rồi cho rõ ràng, cái đầu ma quỷ gì?”

Sau đó là lời nói mất trật tự của Hướng Cảnh. Cậu nhóc bị doạ sợ, lời nói đứt quãng. Chính là liên tục nói có ma.

Lâm Hưu Nguyên đang nằm dưới giường suy nghĩ có nên gây ra tiếng động nào đó để nhắc nhở họ về sự tồn tại của mình hay không, đang nghĩ làm như thế nào liền cảm thấy trên cánh tay mình có một bàn tay nắm lấy.

Cảm xúc ấm áp, thon dài có lực, theo cánh tay cậu mà nắm chặt lấy vai kéo cậu ra ngoài.

“Hà Tiểu Nguyên.”

Giọng nói cực kỳ trầm thấp, nhưng cậu có thể nghe rõ.

Lâm Hưu Nguyên nhìn qua khoé mắt. Tư thế Trịnh Tuỳ khá khó khăn, nửa quỳ ở bóng tối bên giường bình tĩnh kéo cậu ra ngoài.

Đúng lúc này, đôi bàn tay lạnh lẽo kia lại xuất hiện. Nắm lấy cánh tay kia của cậu kéo lại như muốn lôi cậu vào sâu trong giường.

Vẻ mặt của Trịnh Tuỳ hơi thay đổi, dường như anh cảm nhận được sự khác thường này. Anh nhanh chóng dừng lại, lấy đèn pin ra chiếu xuống.

Bàn tay ma không hề rời đi cũng không thấy anh vì sợ hãi mà lùi về phía sau.

Một giây tiếp theo, anh phát hiện đèn pin bên giường đã tắt bỗng có nửa thân người mò vào

Lâm Hưu Nguyên: "!!!"

Trong bóng tối, hắn rõ ràng cảm giác được bàn tay ma trên người bị kéo ra. Người mà trong ấn tượng của cậu vô cùng sợ ma ấy trong suốt quá trình lại không nói lời nào. Duỗi người ôm lấy cậu rồi mang ra ngoài…