Chương 6: Nhân viên tạp vụ ở dưới giếng (6)

Sau khi ăn hoa quả xong, Lâm Hưu Nguyên ra ngoài rửa tay và rửa mặt. Mặt hôm nay hơi khô về phòng liền dùng kem dưỡng ẩm, cảm giác rất dễ chịu.

Cậu trước đây chưa từng dùng mỹ phẩm. Để dùng cho đúng còn cố ý lên mạng học các bước và phương pháp sử dụng.

Hướng Cảnh tỏ vẻ ngạc nhiên.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

"Ui trời, tí nữa thì tao còn tưởng mình thấy một em gái tóc ngắn chứ…Chậc chậc, mày bôi cái gì vậy?"

Vào mùa hè nóng nực, Lâm Hưu Nguyên ngoại trừ ra ngoài. Ngủ hay thay quần áo đều sẽ khoá cửa. Bình thường thì khép. Kể cả có người vào cũng đều sẽ gõ cửa trước.

Chưa bao giờ có tình trạng này xảy ra.

Lâm Hưu Nguyên dừng động tác, cau mày nhìn về người thanh niên tóc đỏ mà cậu từng nhìn thấy.

Là con trai của Tần Dũng, Tần Tiểu Kiệt. Đã say bí tỉ rồi. Chắc là uống rượu.

Hướng Cảnh không có ấn tượng không tốt về người này. Chắc chắn không phải là nhân viên trong trường. Đứng lên nói:

“Anh là ai vậy? Vào phòng mà không biết gõ cửa à?”

Đối phương còn không biết xấu hổ mà cười:

"Chính mình không khoá cửa còn trách tao? Nếu như gõ cửa thì sao thấy được hoàng hoa đại khuê nam đây?”

Hướng Cảnh bị lời nói quái gở của đối phương làm cho ghê tởm:

"Đời này tôi chưa từng thấy đàn ông thay đổi sắc mặt đâu? Đã không có kiến thức thì thôi lại còn không có tố chất…”

"Người lớn nói chuyện trẻ con đừng có CMN xen mồm vào! Đúng là thằng nhóc thiếu giáo dục…”

Tần Tiểu Kiệt sa sầm sắc mặt, muốn đánh nhau liền bị Lâm Hưu Nguyên đúng lúc ngăn lại. Gã liền tức giận liếc nhìn cậu một cái:

“Cút ra.”

"Đây là phòng của tôi..”

Lâm Hưu Nguyên nắm chặt tay, dường như lấy hết can đảm mà chỉ tay ra ngoài, nhỏ giọng nói:

“Anh đi ra đi.”

Vừa nhìn thấy bộ dáng nhát gan này của cậu, Tần Tiểu Kiệt đã lâu không bắt nạt người khác liền kích động, điên cuồng nói:

“Tao không đi đấy! Nếu không phải cha tao bảo tao tới hỏi mượn mày cái kéo mang tới tầng năm thì tao thèm mà bước vào cái căn phòng nát này.”

Lâm Hưu Nguyên lùi về phía sau nói à một tiếng rồi đột nhiên cúi đầu tìm cái kéo.

Hướng Cảnh bị một màn này làm cho tức giận, bực bội để điện thoại xuống ngăn cản nói:

“Anh đừng tìm! Gã như vậy mà anh còn định cho mượn à?”

Thanh niên hơi cúi mặt xuống, lông mi khẽ run như bị giật mình:

“Không phải, tôi không cho hắn mượn, tôi lấy cho chú Tần.”

Tần Tiểu Kiệt vốn thấy bộ dáng nhát gan của Lâm Hưu Nguyên thì rất đắc ý, nghe thấy cậu nói vậy liền tức giận:

“Đưa kéo cho tao! Bây giờ không phải cha tao cần, là tao cần!”

Lâm Hưu Nguyên thấy gã đi tới liền hoảng sợ mà lùi lại, nắm chặt cây kéo mà run rẩy cố gắng vượt qua gã chạy ra ngoài gọi chú Tần. Vừa lên tiếng áo liền bị lôi về sau rồi giữ chặt.

"Cho tao! Mày kêu gì mà kêu? Muốn mách cha tao à? Tao thấy chính là mày muốn ăn đòn! Không phải là muốn lau mặt à? Hôm nay tao sẽ giúp mày lau sạch khuôn mặt chó đen này! Không chà ra máu, mày còn lâu mới được đi…”

Một cú đẩy này khiến Lâm Hưu Nguyên ngã lăn ra đất.

Hướng Cảnh bị doạ sợ lập tức chạy lại đỡ cậu. Còn chưa tới gần liền bị Tần Tiểu Kiệt đang đi loạng choạng tới đẩy ra.

Lâm Hưu Nguyên lợi dụng khoảng cách này đứng lên, không nói tiếng nào nhào tới sau gáy gã.

Trán cậu rất rắn chắc đâm vào cái đầu đỏ của đối phương. Đau đến mức gã phải kêu to.

Mặc dù thân hình của Lâm Hưu Nguyên không cao lớn cường tráng như con ma men kia nhưng quanh năm làm việc nên sức chịu đựng tốt không phải giống như kẻ quanh năm được nuông chiều như Tần Tiểu Kiệt có thể so sánh.

Lâm Hưu Nguyên đè gã xuống mặt đất, run run nói:

“Tôi không phải con chó đen nhỏ.”

Tần Tiểu Kiệt không nghĩ tới sẽ bị kẻ nhát gan như vậy đánh gục. Vừa kinh sợ vừa tức giận mà chửi tục đủ kiểu, cuối cùng còn cố ý mà hét lên:

“Chính là mày! Đồ chó con vừa đen vừa xấu!”

Sau đó nhân lúc cậu không chú ý liền túm chặt lấy cậu. Hai bên lao vào đánh nhau.

Hướng Cảnh không đánh được Tần Tiểu Kiệt, thấy tình hình không ổn liền vội vã chạy ra ngoài tìm thầy giáo. Vừa mới lên tầng một liền thấy người đàn ông đẹp trai mặc quần áo màu đen đang hơi khập khiễng đi tới.

“Cậu họ…”

Cậu nhóc bị ánh mắt sắc bén làm cho đứng hình, nhanh chóng đổi giọng:

“Trịnh, thầy Trịnh! Có người ở dưới kia đánh nhân viên tạp vụ!”

……

Kỳ thật ngay lúc Hướng Cảnh chạy đi. Lâm Hưu Nguyên đã biết cách tránh được những đòn đánh không có quy tắc của Tần Tiểu Kiệt. Cậu nói hệ thống cho cậu một bức tranh bản đồ cơ thể người để tham khảo. Sau đó cậu liền một bên nói một bên lựa chỗ đau của gã mà nện. Nhìn thì giống như đôi bên cùng đánh nhưng thực chất hoàn toàn không chịu thiệt. Chờ tới khi có tiếng bước chân bên ngoài mới yếu đuối mà nằm xuống.

Tần Tiểu Kiệt phát hiện mình đã giành lại được lợi thế liền hưng phấn muốn đánh tới. Lúc này cửa liền bị đá văng.

Ngay khi gã định quay đầu lại, một bàn tay to khớp xương rõ ràng đã tóm lấy gáy. Lực lớn tới mức muốn bóp nát xương gã.

Tần Tiểu Kiệt không kịp chuẩn bị, đau tới hét to, lập tức tỉnh rượu, khóc lóc xin tha. Nhưng bàn tay kia vẫn chưa buông ra, theo phần gáy ấn chặt vai gã đè xuống. Gân xanh theo bàn tay nổi lên, từ vai dọc theo cánh tay bỗng tách ra.

Tần Tiểu Kiệt vẫn không kịp hiểu chuyện gì xảy ra liền cảm thấy đau thấu xương, tức thì ngã trên mặt đất.

Trong tầm mắt mơ hồ, gã thấy “chó đen nhỏ” đang ngồi trên đất sửng sốt trong vài giây. Trong chớp mắt, đôi mắt ấy rất nhanh đã hồng lên, bộ dạng bị bắt nạt còn nỗ lực chịu đựng nhìn phía sau gã:

“Cảm, cảm ơn thầy Trịnh…”

Người đàn ông im lặng một lúc, sau đó nói:

"Gã đánh cậu ở đâu?"

Giọng nói không chút dao động nhưng lại khiến người nghe kinh hãi.

Tần Tiểu Kiệt liền thấy “chó đen nhỏ” nhìn mình đầy lo sợ giống như không dám nói nhưng tay lại như bị bệnh tăng động. Lúc thì sờ lên trán bị đỏ, lúc lại run run mà xoa bắp đùi, một hồi lại xoa vai và mông…Cuối cùng trực tiếp nhíu mày như người không xương mà khó khăn dùng hai tay chống dưới đất.

Tần Tiểu Kiêt: “…”

Chết tiệt, hình như gã bị gài bẫy rồi!