Lâm Hưu Nguyên ở trong cửa hàng chọn hai con vẹt da hổ.
Chợ hoa cách đó không xa, bọn họ đi dạo một vòng rồi trở về, Trịnh Tùy đang xách l*иg chim, nhìn cậu cẩn thận một đường chơi đùa với vẹt trong l*иg sắt.
Về đến nhà trả lời một cuộc điện thoại, Lâm Hưu Nguyên cầm lấy cái l*иg từ trong tay anh đặt lên bàn ngồi xuống xem.
Nhìn một hồi lâu vẫn không thấy người vào cửa, cậu ngẩng đầu nhìn Trịnh Tùy hình như nhận được một cuộc gọi quan trọng, vẻ mặt có chút ngưng trọng, thỉnh thoảng còn nhếch mép lạnh lùng.
Chờ anh nói xong lại đây, Lâm Hưu Nguyên hỏi: “Gọi cái gì vậy?”
Trịnh Tùy nhìn cậu, không nói gì.
Lâm Hưu Nguyên cũng không hỏi nữa, bố trí cho vẹt xong thì đi ngủ trưa.
Chưa đầy mười phút sau khi nằm trên giường, bên giường lún xuống, Trịnh Tùy lên nằm.
Người đàn ông phía sau ôm chặt cậu, còn dùng sức ôm nữa.
Lâm Hưu Nguyên xoay người, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe đối phương nói: “Đã tìm được nguồn gốc của bức thư đó.”
Cậu phản ứng trong chốc lát, kích động ngồi dậy.
Trịnh Tùy kéo cậu lại vào trong ngực: “Vừa rồi tức giận?”
Lâm Hưu Nguyên bị chọc đúng tâm tư, mím môi nhìn sang chỗ khác.
Quai hàm của người đàn ông căng thẳng, áp vào vai cậu kể lại cho cậu nghe những gì anh nghe được qua điện thoại:
“Bức thư này có chút lịch sử, ban đầu người có bức thư này là một ông lão, ở ngay tại thành phố Lạc, huyện Đinh . Hôm nay mới liên hệ được.”
Lâm Hưu Nguyên hỏi: “….Vậy khi nào thì anh đi?”
Trịnh Tùy trầm mặc nhìn cậu: “Ngày mai.”
Lâm Hưu Nguyên nói: “Thế thì anh đi thôi.”
Người đàn ông khẽ biến sắc, nói: “Em không đi?”
Lâm Hưu Nguyên nói: “Không đi.”
Trịnh Tùy trầm mặc một lát, ôm cậu nói: “Vậy tạm thời không đi nữa.”
“….” Lâm Hưu Nguyên lúc đầu không hiểu thể nào lại không đi. Sau một lúc mới nhớ tới lời của người đàn ông lúc trước, nửa bước cũng không được rời, còn có chuyện mình hư hư thực thực bị Trần Đại Phú nhắm vào, vội vàng ngồi thẳng dậy: “Đi thôi đi thôi…Em với anh cùng đi.”
“……”
……
Giữa trưa ngày hôm sau, tại một quán trà ở huyện Đinh.
Lâm Hưu Nguyên nhìn Trịnh Tùy ở một bên, sau đó nhìn về phía người đối diện, uống một ngụm trà.
Ông cụ nói thẳng vào trọng điểm: “Phải, chính là bức thư này. Vào thời kỳ đầu dân quốc, khi tôi lúc còn trẻ đã đấu giá mua nó về cất giữ. Nhưng hai mươi năm trước buôn bán thất bại, thiếu tiền, khi đó có một ông chủ nhìn trúng bức thư thời dân quốc này, ra tay cũng hào phóng, tôi liền bán nó…Như thế nào hiện tại nó lại ở chỗ cậu?”
Lâm Hưu Nguyên có chút khϊếp sợ: Hai mươi năm trước, khi đó Trịnh Tùy cũng chỉ mới bốn, năm tuổi, như thế nào cũng không có khả năng cùng với chủ nhân của phong thư này có quan hệ gì được.
Trịnh Tùy như đoán được cái gì, phản ứng bình thản, anh đưa ra một bức ảnh: “Người mua phong thư lúc trước có phải là người này không?”
Lâm Hưu Nguyên nhìn qua, ảnh chụp có chút cũ, trong bức ảnh là một người đàn ông mặc tây trang, trên khuôn mặt đang lộ nét cười, có năm sáu phần tương tự Trịnh Tùy.
Ông cụ đeo kính vào nhìn một hồi lâu rồi nói: “Phải! Chính là người này!”
Trịnh Tùy cất bức ảnh đi, sau đó không nói một lời.
Sau khi ông cụ đi, Lâm Hưu Nguyên hỏi nhỏ: “Đó là thân thích của anh sao?”
“Là cha anh, hai mươi năm trước vừa lúc là thời gian cha anh mở một nhà máy ở gần đây.”
Cậu sửng sốt, nháy mắt hiểu ra.
Như vậy xem ra, tai họa trên đùi của Trịnh Tùy là đâu ra, không cần nói cũng biết.
Cho dù cha anh không biết bức thư có vấn đề. Thì ở lúc con trai sau khi gặp chuyện không may đề cập đến chuyện bức thư, không thể nào không có ấn tượng.
Trong lòng có quỷ mới phải giấu giếm.
Trịnh Tùy không biết điều kiện để ký sinh của quỷ cao da chó, nhưng Lâm Hưu Nguyên biết cho nên cậu rất nhanh đã hiểu được.
Trịnh Tùy tuyệt đối không có khả năng nào cùng bức thư này có liên hệ tình cảm với những nhân vật có liên quan đến, dù sao thì niên đại cũng đã lâu như vậy. Anh chỉ biết được địa chỉ của bức thư này, nhưng hiển nhiên, lúc cha Trịnh Tùy mua lại bức thư này bây giờ vẫn còn sống tốt, như vậy khả năng lớn nhất chính là trước đó cha của Trịnh Tùy đã đưa phong thư này chuyển cho người khác.
Mà dưới loại tình huống này, cho dù có chuyện xảy ra với người được chuyển này, người nên vướng vào cũng chính là cha của Trịnh Tùy, Trịnh Tùy bị vướng vào thì chỉ có một loại khả năng: đó là người bị chuyển tặng sinh ra một đứa nhỏ có liên quan đến đến Trịnh Tùy. Đứa nhỏ kế thừa, cũng có thể gặp tình trạng bị quỷ bám!
Ra khỏi quán trà, Lâm Hưu Nguyên uyển chuyển hỏi Trịnh Tùy: “Cha anh…đối với mẹ anh như thế nào?”
Trịnh Tùy nheo mắt lại, đột nhiên nói: “Nɠɵạı ŧìиɧ…sẽ không di truyền.”
Lâm Hưu Nguyên: “…” Cậu cảm thấy trong lòng Trịnh Tùy đang có chuyện gì rồi.
Thời điểm đi ra chỗ xe, Lâm Hưu Nguyên hỏi hệ thống: “Có thể giúp tôi tra một chút cách nào loại trừ quỷ cao da chó được không?”
Hệ thống: “Chết.”
Lâm Hưu Nguyên: “Thực sự không biện pháp khác?”
Hệ thống: “Đây là phương pháp hữu dụng nhất.” Chẳng qua người bình thường hầu hết không ai chọn phương pháp đó cả.
…..
Trong lòng nặng trĩu, cậu cùng Trịnh Tùy đi qua đường, lúc này có một phụ nữ mang bầu không nhìn rõ đường suýt nữa đâm vào cậu.
Cũng chính trong vài giây này, cơ thể Trịnh Tùy đột nhiên không kiểm soát được, chân phải thẳng tắp ngã xuống, người đột nhiên ngã ra đường.
Lâm Hưu Nguyên chạy tới kéo anh dậy, nhưng không giữ chặt, cùng nhau ngã xuống, người đàn ông theo bản năng duỗi tay ôm lấy cậu, không để cho cậu ngã xuống mặt đất.
Lâm Hưu Nguyên không ngã xuống, nhưng trong nháy mắt, cậu sửng sốt trước sự thay đổi bất ngờ này.
Đùi phải của Trịnh Tùy như phải đang chịu đựng sự thống khổ nào đó, mồ hôi lạnh trong nháy mắt chảy khắp người, căn bản không thể di chuyển được.
Người qua đường nhìn thấy lại gần hỏi làm sao vậy.
Lâm Hưu Nguyên gấp đến độ muốn cõng anh trên lưng, người đàn ông vùi đầu bên tai cậu, thân thể không tự chủ run lên.
Trong lúc đang bối rối, cậu nghe thấy người đàn ông nói với mình: “Đừng sợ, Tiểu Nguyên.”
Người đàn ông không ngừng lặp lại những lời này, cho dù đứng dậy gian nan thế nào, anh cũng không để cậu cõng, cau mày dựa vào cột bên cạnh, mồ hôi đầm đìa thở dốc:
“Lập tức sẽ tốt, không phải sợ đâu Tiểu Nguyên….”
Đôi mắt Lâm Hưu Nguyên đều đã đỏ lên. Lúc này may mắn có người tốt bụng nói chở bọn họ đến bệnh viện xem thế nào.
Trịnh Tùy trước nói rất nhanh sẽ không sao, nhưng sau khi được đỡ ra ghế sau, anh dường như bất tỉnh vì đau đớn, không nói một lời.
Sau khi đến bệnh viện, như trước không kiểm tra được gì ở chân của Trịnh Tùy.
Y tá đành tiêm cho anh thuốc giảm đau, sau đó người đàn ông mới có vẻ bớt đau đớn hơn.
Lâm Hưu Nguyên cả người đều mê man hoảng hốt ở phòng bệnh nửa tiếng đồng hồ, hai mắt đều sưng đỏ lên.
Cậu có rất ít kinh nghiệm khám bệnh ở xã hội hiện đại, vừa nãy cậu đi đăng ký thanh toán quên lấy chứng minh thư, quay lại lấy thì sắp khóc. Cuối cùng nhìn thấy Trịnh Tùy tốt hơn một chút, người mới ổn định lại được phần nào, rồi ngồi bên cạnh chờ đợi.
Đợi đến lúc đói bụng, người trên giường vẫn chưa tỉnh.
Cậu có chút sợ hãi, đến hỏi y tá.
Y tá nói không có việc gì, chỉ số đều bình thường, chờ thêm chút nữa.
Lâm Hưu Nguyên tiếp tục chờ, cậu dụi dụi mắt cho bớt đau.
Y tá bảo cậu đi ăn, người để bọn họ trông là được.
Lâm Hưu Nguyên lắc đầu, tay sờ vào trong chăn, chạm vào đầu gối của người đàn ông rồi rút ra. Cậu mấy lần tuyệt vọng đã muốn tự tay xé nát lớp quỷ cao da chó ra.
Nhưng cậu không thể xé nó ra được.
Nửa giờ qua đi, Trịnh Tùy vẫn không tỉnh lại.
Lâm Hưu Nguyên thực sự đói không chịu nổi, dạ dày có điểm khó chịu. Đành phải đi xuống mua ít đồ lấp bụng.
Gần bệnh viện có mấy quán ăn đơn giản, cậu đi mua bánh nướng, cắn một miếng quay người vội vàng trở về. Bên đường có bỗng có bóng người, bỗng chốc bịt miệng cậu. Cậu mở to hai mắt, cơ thể trở nên vô lực, dần dần mất đi ý thức.
Lâm Hưu Nguyên như thế nào cũng không nghĩ tới, có người vào lúc ban ngày bắt cóc người.
…..
Lúc tỉnh lại, cả người Lâm Hưu Nguyên đau nhức vô cùng, cậu bị trói ở trên ghế, mắt bị một vải đen che lại, cái gì cũng không nhìn thấy.
Cậu nhớ rõ mình bị bắt cóc lúc ở gần bệnh viện. Nghĩ đến Trịnh Tùy cậu bỗng nhiên trở nên sốt ruột, mở miệng kêu cứu mạng.
Có tiếng nói đánh gãy tiếng kêu của cậu:
“Đừng kêu nữa, nếu có người nghe thấy thì Tần Tiểu Kiệt không đến mức đến lúc chết rồi vẫn không có ai phát hiện ra hắn ta.”
Lâm Hưu Nguyên lập tức không phát ra tiếng nữa.
Đó là giọng của Trần Đại Phú.
Mà câu vừa rồi của anh ta, đã thừa nhận anh ta là người đã bắt cóc Tần Tiểu Kiệt.
Cậu không nói, Trần Đại Phú cũng không nói.
Lâm Hưu Nguyên nhanh chóng vận chuyển đầu óc mình, cậu thật sự không nghĩ ra lý do gì Trần Đại Phú bắt cóc cậu.
Đối phương tựa hồ biết cậu đang suy nghĩ gì, cười lạnh một cái nói: “Tình cách này của cậu, từ nhỏ đến lớn hẳn không ít lần bị bắt nạt?”
Lâm Hưu Nguyên không đoán ra được tâm tư của anh ta. Nhưng vì giữ mạng, chỉ có thể thuận theo lời của anh ta: “….Phải.”
“Vậy cậu sao không nghĩ đến, những người đó vì lý do gì lại bắt nạt cậu?”
“….”
“Vì cái gì không nghĩ đến?” Trần Đại Phú dường như trở nên kích động đứng lên: “Người như cậu không nên sống! Cả ngày sợ đông sợ tây, tùy tiện một người cũng có thể mắng chửi đánh đập cậu, rõ ràng đều tận tâm làm hết sức mình, nhưng chỉ cần có một chỗ sai nhỏ sẽ bị mắng chửi vô số, ...Cuối cùng bị người xấu bắt nạt khi dễ, người khác chỉ biết hỏi cậu có vấn đề gì không?! Bằng không làm sao lại có nhiều người bắt nạt cậu như vậy?! Cậu nói, người như cậu sống có ý nghĩa gì? Hả?!”
“….”
Lâm Hưu Nguyên còn đang nghĩ chờ anh ta tiếp tục mắng mỏ, nhưng sau câu cuối đó đối phương gầm lên, đột nhiên loảng xoảng rời đi.
Sau một lúc, xa xa truyền tới tới nghẹn ngào.
Lâm Hưu Nguyên biết mấy lời Trần Đại Phú mắng cậu, đều là hướng đến con trai anh ta Dương Giang Thủy.
Hơn mười phút sau, Trần Đại Phú lại một lần nữa đi đến trước mặt cậu.
Lâm Hưu Nguyên nói: “Cảnh sát hiện đang tìm anh. Nếu anh muốn chạy trốn, không nên lãng phí thời gian của anh trên người tôi, tôi với anh không oán không hận…”
Trần Đại Phú nở nụ cười: “Tôi vì cái gì phải chạy trốn?”
Lâm Hưu Nguyên hỏi: “…Vậy vì cái gì anh bắt tôi?”
Trần Đại Phú nói: “Bọn họ vì cái gì phải bắt nạt con tôi?”
Lâm Hưu Nguyên không nói, đến lúc này cậu có cảm giác tinh thần Trần Đại Phú có chút không bình thường, sau một lúc lâu, cậu cẩn thận thử nói:
“Cuối cùng anh bắt tôi có mục đích gì? Tôi không có tiền, cũng không có quyền có thể giúp anh trốn thoát. Nhiều lắm lúc cảnh sát xuất hiện làm con tin, nhưng nếu anh không bắt tôi có lẽ có thể trốn lâu hơn chút.”
Trần Đại Phú không phản ứng với cậu.
Mấy phút sau, Trần Đại Phú đột nhiên âm trầm nói: “Tôi biết, cậu có thể nhìn được những thứ kia.”
Lâm Hưu Nguyên giật mình lặng người một giây.
Giọng nói đối phương đột nhiên trở nên quái dị: “Cậu có thể nhìn thấy đúng không? Khẳng định là có thể nhìn thấy! Tôi xem qua giám sát mà ông Ngô lưu lại, Giang Thủy vẫn luôn ở trong phòng cậu, cậu vẫn luôn biết.”
Lâm Hưu Nguyên không xác định anh ta rốt cuộc muốn làm gì.
Ngay sau đó, bên tai tê rần, tấm vải đen che mắt bị dùng sức kéo ra.
Nhìn cảnh trước mắt, Lâm Hưu Nguyên sửng sốt.
Trần Đại Phú gần như hoàn toàn thay đổi. Lúc này bàn tay cùng cánh tay hầu như không còn chút da lành lặn, một số chỗ đóng vảy, một số chỗ dính máu. Nhưng anh ta có vẻ không cảm thấy đau, ôm chặt lấy một chiếc hộp đựng cây đàn guitar, hộp đựng luôn mở, bên trong không có cây đàn, chỉ có xương cốt – chính là xương của Dương Giang Thủy mà cảnh sát chưa tìm thấy.
Người đàn ông trung niên nhìn bộ xương mà anh ta ôm trong tay, rồi nhìn về phía Lâm Hưu Nguyên: “Nhìn xem, tôi đã đưa nó từ dưới đó ra, hơn nữa mấy ngày này tôi cũng đưa nó đến vườn thú mà nó hàng năm đều đến, chính là con voi trong đó già đi rất nhiều, cậu hỏi nó, có vui vẻ không?”