Chương 31: Nhân viên tạp vụ ở dưới giếng (31)

Hôm nay sau khi ăn bữa tối, Lâm Hưu Nguyên có chút buồn ngủ, đến lúc đi tắm cậu cũng không thèm động đậy gì.

Trịnh Tùy nghĩ cậu không muốn tắm rửa, đi vào phòng tắm làm sạch bồn tắm, sau đó mở nước nóng, rồi đi ra ôm cậu vào.

Lâm Hưu Nguyên bị ôm cảm giác xấu hổ, cúi đầu muốn đi xuống tự đi tắm rửa.

Trịnh Tùy không buông tay, chờ vào phòng tắm đóng cửa lại, càng chặt chẽ giữ cậu.

Mãi tới lúc đến gần bồn tắm, Lâm Hưu Nguyên mới phát hiện ra tâm tình người đàn ông không tốt, mở miệng gọi anh một tiếng, nhưng cơ thể bị anh đẩy vào tường, lưng được anh chặn lại không chạm vào tường. Người đàn ông mặt mày ủ rũ, cúi đầu cường thế cưỡng đoạt môi cậu.

Lâm Hưu Nguyên từ miệng đến cổ bị anh gặm qua, cậu bị người đàn ông không hề báo trước này nổi điên làm dọa sợ, nửa ngày cũng không di chuyển gì. Trịnh Tùy lại một lần nữa tiến vào miệng cậu, hơi thở nóng rực, hung hãn đến cực điểm.

Ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông nhìn thẳng vào cậu, gần như mọi suy nghĩ của Lâm Hưu Nguyên đều tan biến, quên mất bản năng nói chuyện.

Cũng không biết qua bao lâu, cậu đột nhiên nghe Trịnh Tùy nói:

“Tiểu Nguyên, đừng rời xa anh.”

Lâm Hưu Nguyên mộng du như anh: “Em không bỏ anh đâu.”

“Nửa bước cũng không được.”

Hô hấp của Trịnh Tùy hỗn loạn, thần kinh hiển nhiên đang căng thẳng quá mức.

Một lúc sau Lâm Hưu Nguyên mới hiểu được, cậu có thể thông qua nguyên tác việc Hà Tiểu Nguyên chết mà có thể suy ra được chuyện gì đã xảy ra ở trong phòng dụng cụ. Trịnh Tùy cũng có thể thông qua đoạn camera theo dõi đó suy ra được nếu hôm đó cậu đi đến đó thì sẽ có kết cục như thế nào…

Lâm Hưu Nguyên rầu rĩ ôm cổ Trịnh Tùy.

Trịnh Tùy hầu như vô thức hạ người xuống để cậu ôm.

“Em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Cậu liếc mắt nhìn về phía bồn tắm: “Nước sắp lạnh rồi.”

Người đàn ông không nhúc nhích.

Lâm Hưu Nguyên cũng không đẩy anh, đột nhiên nói: “Anh lại hôn em đi.”

Cánh tay mạnh mẽ đang ôm chặt cậu buông lỏng ra.

Lâm Hưu Nguyên đóng ánh mắt nham hiểm nói:

“Hôn đi, đừng cắn, chỉ cần không để lại dấu, về sau anh đi đâu em cũng theo hết.”

Thấy anh không nhúc nhích, cậu hôn lên môi anh vài cái làm biểu tình, động tác của Lâm Hưu Nguyên rất nhẹ, đôi môi mềm mại chạm vào khóe miệng anh vài cái chuẩn bị rời đi thì bị tay người nam nhân giữ lại.

Trịnh Tùy đôi mắt hơi đỏ giữ đầu cậu làm nụ hôn sâu thêm.

Miệng vẫn bị cắn, thậm chí còn đau hơn so với trước.

Lâm Hưu Nguyên bất đắc dĩ thở dài.

Người đàn ông rất thích dáng vẻ của cậu, kiềm chế hôn lên khóe miệng cậu, cuối cùng buông cậu ra đi điều chỉnh nhiệt độ nước.

Điều chỉnh sau, thanh niên phía sau trực tiếp bước vào bồn tắm.

“…..”

Lâm Hưu Nguyên thoải mái ngâm trong bồn tắm, nhìn anh không nhúc nhích nhìn mình chằm chằm, lỗ tai đỏ lên:

“Làm sao? Dù sao sớm muộn cũng bị nhìn.”

“…”

Thanh niên vùi cằm xuống nước nói: “Em phải tắm.”

Trịnh Tùy mu bàn tay đã nổi gân xanh, hơi thở hoàn toàn hỗn loạn, chật vật đứng dậy rời khỏi, bỗng nhiên thanh niên phía sau nói thầm:

“Không cho anh đi ra ngoài, anh giúp em tắm rửa đi…”

Một câu, hoàn toàn làm đứt sợi dây lý trí trong lòng đối phương.

…..

Lâm Hưu Nguyên sau khi đến thế giới này, kỳ thật trừ bỏ lần bị con rắn dọa thì chân chính chưa bao giờ khóc, nhưng đến đêm nay, mãi đến tận sau nửa đêm cậu vẫn khóc đứt quãng. Thật không ngờ Trịnh Tùy lại hung hãn dọa người đến thế, lúc đầu còn giả vờ cắn vào miệng nhưng một lúc sau thì lộ nguyên hình, khiến cậu khóc đến khàn cả giọng. Mặt đầy nước, Trịnh Tùy hôn lên mặt, miệng với khóe miệng cậu. Cuối cùng lúc chịu không được nữa, anh dỗ dành cậu bằng một giọng run rẩy, không ngừng trầm trồ khen ngợi Tiểu Nguyên ở trong lòng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Lâm Hưu Nguyên dụi mắt, đẩy anh một cái cũng không đẩy được, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt. Sau khi được hôn dịu dàng vài lần, lại nhớ ăn không nhớ đánh, hôn anh, khàn giọng lẩm bẩm:

“Thầy Trịnh, cổ họng em đau.”

Rõ ràng sau khi ở bên nhau đều gọi tên nhau, đột nhiên lúc này lại gọi thầy Trịnh.

Đôi mắt người đàn ông tối sầm lại, vân vê môi cậu, Lâm Hưu Nguyên còn rất phối hợp há miệng thành hình chữ o.

Trịnh Tùy chỉ nhìn đôi môi đỏ mọng cùng đầu lưỡi của cậu, trầm mặc một lúc nói: “….Ngày mai anh làm lê hấp đường phèn.”

Rất khó để nói vài từ.

Lâm Hưu Nguyên ừ một cái, mím môi ngủ bên cạnh anh.

Bộ dạng ngoan ngoãn của cậu thật khiến người ta không chịu nổi, như thể những lời than phiền trước khi dỗ dành không tồn tại.

Dục hỏa chưa kịp tắt của Trịnh Tùy gần như cháy cuồng bạo, sợ đánh thức cậu, anh xuống giường chuẩn bị vào phòng tắm, lại bị cậu kéo lại, Lâm Hưu Nguyên ôm lấy cánh tay của anh, khóe mắt vẫn còn ngấn lệ, mê mang nhìn anh nói:

“Anh làm gì thế?”

Trịnh Tùy bỗng nhiên không động đậy nữa.

Lâm Hưu Nguyên nhìn một lát, tầm mắt nhìn xuống, mặt hừng hực nóng, nhưng không buông tay thậm chí còn không biết sống chết nhào vào lòng đối phương, nói:

“…Ngày mai anh mua giúp em kẹo ngậm đi.”

Trịnh Tùy nhìn cậu chằm chằm, lý trí gần như bị lời nói của cậu đánh tan. Nhưng cuối cùng vẫn là đau lòng, ôm người hôn lên hai má một chút, hết sức khắc chế, không muốn làm cậu khóc nữa.

Sau cơn mưa hạ, gió hè thổi mạnh mẽ, cát bụi xâm nhập, khi nóng khi lạnh, nhưng mấy chậu hoa trong sân chẳng những không héo úa mà còn nở qua một đêm.

Sương đã rơi, gió chiều lại thổi.

……

Buổi sáng, Lâm Hưu Nguyên vừa ăn lê hấp đường phèn vừa gửi tin cho anh Trương.

Cậu đã gửi đoạn ghi âm được ghi lại từ cuộc gọi trước đó và các tệp video giám sát sau đó được tìm thấy trong trường, nói rằng bản thân đang tích cực cung cấp manh mối cho cảnh sát.

Trước khi Trịnh Tùy mua viên ngậm trở về, cậu cùng hệ thống bàn về tình hình nhiệm vụ ở thế giới này.

“Trước mắt xem lại, hung thủ gϊếŧ Dương Giang Thủy hẳn là một trong ba người Tần Dũng, Tần Tiểu Kiệt cùng ông Ngô. Chỉ là trong ba người bọn họ, động cơ gϊếŧ người của Tần Tiểu Kiệt cùng ông Ngô là cao nhất, người trước lừa tiền Dương Giang Thủy bị anh ta nói cho cha biết, bình thường cũng hay khi dễ Dương Giang Thủy, người sau khẳng định là lúc rình trộm hoặc lúc chụp trộm bị phát hiện…Trần Đại Phú là lúc Dương Giang Thủy biến mất vào làm trong trường học Lăng Sơn, có thể mục đích ban đầu anh ta vào đây là để tìm con trai mất tích của mình, thẳng đến buổi tối ở phòng dụng cụ thể dục nghe được bí mật về đứa con trai mất tích của mình, sau đó bắt đầu báo thù? Sau đó Tần Dũng cùng Tần Tiểu Kiệt bị gϊếŧ, ông Ngô thì thân bại danh liệt… Nếu đêm đó anh ta nghe được tin Dương Giang Thủy chết, vậy dựa theo loại trình độ trà thủ này, thì phải là Tần Dũng cùng Tần Tiểu Kiệt có hiềm nghi lớn nhất…”

Hệ thống: “Cũng có thể liên thủ nhiều người gây ra.”

Lâm Hưu Nguyên không bị hệ thống làm lung lay: “Câu hỏi trắc nghiệm quá vô nhân đạo. Nếu chọn nhiều hơn một, sẽ sai. Đừng cố lừa tôi.”

Hệ thống cười một cách máy móc: “Đó là một trò đùa được trí thông minh tự động nhận ra.”

Lâm Hưu Nguyên: “Hệ thống các người thường xuyên dùng lý do đùa giỡn để lừa ký chủ có phải không?”

Hệ thống: “….”

Lúc Trịnh Tùy trở về thì nhìn thấy Lâm Hưu Nguyên ngồi trên ghế không nhúc nhích ngẩn người.

Người đàn ông cũng không nói chuyện, bóc vỏ kẹo ngậm đưa đến miệng cậu.

Lâm Hưu Nguyên ngậm lấy.

Trịnh Tùy hỏi cậu có khó chịu không.

Lâm Hưu Nguyên nói mình có chút đau thắt lưng, người đàn ông đưa tay nhẹ nhàng xoa eo, còn thực sự nghiêm túc tìm huyệt vị.

Lâm Hưu Nguyên liếc mắt nhìn anh một cái rồi nghiêng đầu dựa vào anh.

Trịnh Tùy nói: “Anh đã đề nghị từ chức.

Viên kẹo trong miệng Lâm Hưu Nguyên bị cắn làm đôi, vừa lạnh vừa cay.

Trịnh Tùy nhìn cậu không chịu nổi bởi vì yết hầu co rụt lại, đưa tay bên miệng cậu bảo cậu nhổ ra.

Lâm Hưu Nguyên chỉ nhổ một nửa ra.

Trịnh Tùy không ghét bỏ thu tay lại cho lên miệng: “Em nói tìm ra hung thủ gϊếŧ hại Dương Giang Thủy, thì quỷ sẽ không đi theo em nữa.?”

Lâm Hưu Nguyên nói: “Phải.”

Trịnh Tùy ánh mắt hơi lóe lên: “Vậy nhanh thôi.”

Lâm Hưu Nguyên vừa muốn “ừ” một tiếng, lại bị anh đè xuống hôn môi chặn lại.

Cậu nghe đối phương ủ rũ nói rất nghiêm túc:

“Chờ tìm ra hung thủ, chúng ta sẽ đến thành phố Giang, thời tiết bên đó rất tốt, mua một căn nhà trong thành phố, phải có sân để em có thể trồng hoa nuôi chim nhỏ, còn phải làm tốt chống côn trùng với rắn…”

“…..”

“Đến lúc đó cái gì cũng không quản, chúng ta sống thật tốt, được không Tiểu Nguyên?”

“…..”

Thời tiết bên ngoài đẹp, Lâm Hưu Nguyên sừng sờ một hồi lâu trước những lời này, Trịnh Tùy ánh mắt tối lại, hỏi lại cậu lần nữa.

Lâm Hưu Nguyên tựa hồ giống tự hỏi, sau đó như là định thần lại: “Thật sao?”

“….”

“Vậy hiện tại em muốn mua chim nhỏ ngay bây giờ…”

Cậu nói rằng dù sao cậu cũng đã quyết định được nơi mình sẽ sống trong tương lai, khi đi có thể mang theo ô tô và sẽ không nhiều lần theo anh đổi nhà.

Trịnh Tùy bình tĩnh nhìn cậu, đột nhiên ôm lấy cậu.

Không bao lâu, Lâm Hưu Nguyên cảm giác bên tai vừa ẩm ướt vừa nóng, cậu ngửa đầu muốn xem nhưng nửa khuôn mặt đã bị che lại.

Người đàn ông khàn giọng nói: “Em đã đồng ý với anh, không biến mất.”

Lâm Hưu Nguyên nói: “Sao anh lại khóc?”

Đối phương ngữ khí sẵng giọng nói: “Không có.”

Lâm Hưu Nguyên không nói gì.

Người đàn ông quay mặt đi, lại nghiêng người nói: “Đi mua chim nhỏ.”

Lâm Hưu Nguyên hai mắt sáng lên, vui mừng không giải thích được.