Chương 2: Nhân viên tạp vụ ở dưới giếng (2)

Lâm Hưu Nguyên đã không thể rời trường theo kế hoạch.

Trời còn chưa sáng, cửa đã bị gõ không ngừng thúc giục như đòi mạng. Ngoài cửa, quản lý ký túc xá Tần Dũng hét to: "Hà Tiểu Nguyên! Tiểu Nguyên? Ôi chao!!! Đừng ngủ nữa, có việc cấp bách, cậu nhanh ra giúp một tay đi!”

Chờ cửa mở ra liền kéo cậu ra ngoài.

Lâm Hưu Nguyên mặt còn chưa rửa, mái tóc ngắn rối bù không hiểu gì đi theo bên cạnh.

Tần Dũng vội vàng kéo cậu lên tầng một.

Hai người mở ra một gian phòng trống của giáo viên. Bên trong bụi mù mịt, đồ vật bừa bộn, vẫn còn không ít rác rưởi.

Lâm Hưu Nguyên bị sặc đến hắt hơi một cái. Lúc này mới tỉnh hoàn toàn. "Chú Tần ... đang làm gì vậy ạ?"

"Hôm nay có giáo viên mới đến, có lẽ thầy ấy sẽ đến xếp hành lý trước khi lên lớp. Cũng là lỗi của tôi! Gần đây tôi bận rộn nên quên không dọn gian này! Người ta đến đây lần đầu tiên. Nghe nói là đến từ Đại học X. Đừng để cậu ta nhìn thấy một đống hỗn độn như vậy cần phải tạo ấn tượng tốt chứ...”

" À ... "

" Đến đây, trước tiên chúng ta mang mấy cái hòm này ra đã. "

" Vâng ... ”

Một giờ sau, Lâm Hưu Nguyên theo Tần Dũng cùng dọn dẹp gian phòng này. Khi bên ngoài hoàn toàn sáng và học sinh đã vào lớp tự học, căn phòng bừa bộn bẩn thỉu cuối cùng cũng trở nên sạch sẽ và gọn gàng.

Lâm Hưu Nguyên nói một tiếng với Tần Dũng rồi trở về ngủ tiếp. Đối phương dường như rất coi trọng giáo viên mới vẫn đang dọn dẹp lần cuối trong phòng.

Dưới giếng vẫn yên tĩnh.

Lâm Hưu Nguyên nằm xuống một lát đã ngủ say.

Không biết đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại, bên tai truyền đến tiếng khóc như có như không, không nghe ra là nam hay nữ, giọng điệu lại vô cùng kỳ quái.

Lâm Hưu Nguyên tò mò mở mắt ra.

Chống người lên, theo tiếng động, cố sức dụi mắt nhìn sang. Sau đó, trên tường đối diện giường cậu nhìn thấy một bóng người không đầu.

...

Trên bờ giếng là hành lang tầng một.

Người đàn ông kéo va li hành lý đi theo Tần Dũng vào ký túc xá.

Tần Dũng đang lải nhải không ngừng giới thiệu về tòa nhà ký túc xá. Khi hỗ trợ xách hành lý thì mới chậm chạp mà chú ý tới chân phải hơi khập khiễng của người kia, theo bản năng muốn đỡ anh ta. Nhưng khi chú ấy vừa vươn tới thì bị hất ra một cách tự nhiên.

Chú ấy ngượng ngùng cười:

"Thầy Trịnh, đây là ký túc xá mà hiệu trưởng đặc biệt yêu cầu tôi giữ lại cho anh. Anh ở đó trước, cần gì thì nói ..."

Nói còn chưa dứt lời thì bị một tiếng kêu thảm thiết từ phía dưới cắt đứt. Tần Dũng không biết suy nghĩ cái gì, sắc mặt hơi thay đổi, vội vàng hướng tầng dưới mà chạy xuống. Chạy được nửa đường thì bị Hà Tiểu Nguyên vọt tới trước mặt đυ.ng tới nổ đom đóm mắt, liền kêu lên đau đớn. Sau đó túm lấy cậu và hỏi xem xảy ra chuyện gì.

Cậu thanh niên dường như vô cùng sợ hãi. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ấp úng nói không nên lời, chỉ loạng choạng lùi lại muốn chạy.

Chạy không được, vai bị tóm từ phía sau.

Lâm Hưu Nguyên bộ dạng kinh sợ quay đầu lại.

Khuôn mặt của người đàn ông bị bóng tối bao phủ, một giọng nói xa lạ vang lên:

"Cậu làm sao vậy?"

Vẻ mặt của Lâm Hưu Nguyên vô cùng hoảng hốt nhưng trong lòng trợn thẳng mắt. Trong phim kinh dị, diễn viên phụ sau khi hét lên liền vắt chân lên cổ mà chạy. Tại sao đến cậu lại khó khăn như thế?

Hệ thống: "Cậu dường như rất thích diễn."

Lâm Hưu Nguyên: "..."

Sức của người đàn ông rất lớn. Căn bản không muốn bỏ qua, chỉ yên lặng chờ câu trả lời.

Trong hành lang mờ tối, đôi mắt vô tội của cậu thanh niên cuối cùng cũng nặn ra mấy giọt nước mắt. Đôi mắt vốn đã sáng, trên nền da ngăm đen trông như hai bóng đèn tròn. Lúc này bóng đèn chớp chớp, làm bộ làm tịch nói: "Anh buông tôi ra..."

"..."

Tần Dũng tức giận nói:

"Rốt cuộc là làm sao? Hà Tiểu Nguyên cậu mau nói cho tôi biết!"

Lâm Hưu Nguyên bĩu môi, tay như bị Parkinson chỉ xuống dưới:

"Nơi đó có cái gì ghê lắm..."

Đến cùng là cái gì, phần sau rõ ràng là không dám nói.

“Cái gì?” Người đàn ông tiếp tục hỏi, giọng điệu bình thản.

Tuy rằng không thể nhìn rõ mặt người kia, nhưng Lâm Hưu Nguyên luôn có ảo giác mình bị nhìn chằm chằm, rất kỳ quái, chà sát cánh tay:

"Bẩn, thứ bẩn thỉu..."

Tần Dũng hiểu ra, lườm cậu nói:

"Cái gì bẩn thỉu? Cậu đang nói bậy bạ gì đó!"

"Tôi không nói dối..."

"Vậy thì những thứ bẩn thỉu ở đâu? Sao chú không nhìn thấy?" Tần Dũng vẻ mặt tối sầm nói:

"Cháu có biết đây là ai không? Giáo viên mới tới hôm nay thầy Trịnh Tuỳ. Cậu xem cậu làm trò cười gì rồi!"

Khi nhìn về phía người đàn ông kia vẻ mặt liền thay đổi:

"Tôi xin lỗi thầy Trịnh. Cậu ấy rất nhát chắc là mơ thấy ác mộng nên mới phát điên như vậy…”

Người đàn ông không nói gì và nhìn xuống khoảng không dưới giếng.

Lâm Hưu Nguyên chớp cơ hội, nhanh chóng thoát khỏi tay của đối phương, bịch bịch bịch vài tiếng chạy mất dạng.

Khi đi đến một nơi không có ai xung quanh, bộ dạng nhát gan liền biến mất, tay chống hông tự tin nói:

“Vừa rồi tôi phát huy rất tốt đúng không?”

Hệ thống: "... Giọng nam cao rất tốt."

Lâm Hưu Nguyên hào phóng cho mình một ngón tay cái, hỏi hệ thống:

"Ma ở thế giới này xuất hiện là không có quy tắc gì à? Tôi mới tới ngày thứ hai mà đã đối mặt rồi?”

Hệ thống: "Có lẽ vậy..."

Lâm Hưu Nguyên: "Cậu còn có thể qua quýt hơn nữa được không?"

Hệ thống: "... Sao cậu lại cho rằng nó không phải đến là để gϊếŧ cậu?”

Lâm Hưu Nguyên im lặng hai giây, trả lời:

"Bởi vì cái chết của Hà Tiểu Nguyên trong cốt truyện là do người làm, không liên quan gì đến ma."

Hệ thống kinh ngạc: "... làm sao cậu biết là người làm?"

"Trong cốt truyện, Hà Tiểu Nguyên chết đầu tiên là bị treo cổ trong phòng của mình dưới đáy giếng đúng không?"

"Đúng."

"Tôi thấy trong phòng tôi ở có rất nhiều đồ dùng nhà bếp cũng như gạch kê chân bàn, gương nứt ... Có rất nhiều thứ có thể dễ dàng gϊếŧ người nhưng dây thừng lại không có. Nếu như trong giếng có ma thật sự có thể trực tiếp gϊếŧ người thì cho dù là nó sử dụng dao, gạch các loại hay trực tiếp doạ chết người đều dễ hơn là tìm dây để treo cổ người ta. Nhất là trong trí nhớ của tôi, Hà Tiểu Nguyên không làm gì trái lương tâm. Kể cả khi ma là kẻ gϊếŧ người. Vậy tại sao trước ở đây vẫn yên ổn, vậy mà cứ có người mới tới lại xảy ra chuyện?”

Hệ thống: "Nếu như Hà Tiểu Nguyên đυ.ng phải mấy cái cấm kị của ma quỷ thì sao?"

"Khả năng này càng nhỏ hơn. Cậu ấy bản chất nhát gan, làm việc gì cũng rất thận trọng. Chỉ cần người khác không làm, cậu ấy sẽ không bao giờ làm. Nếu loại người này dễ dàng đυ.ng đến những cái cấm kị thần quái thì những người còn lại sao có thể ở bên trong lâu như vậy. Không có khả năng chuyện gì cũng không xảy ra.”

"Lâm Hưu Nguyên nhìn lại kí túc xá nam:

“Mà sự thật chứng minh. Con ma tôi mới gặp kia thực sự không làm gì cả. Thậm chí sự xuất hiện của nó đối với tôi là càng tốt.”

“Tốt gì”

"Cậu suy nghĩ một chút đi. Dựa vào tính cách của Hà Tiểu Nguyên, nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy nhất định không muốn xuống nữa. Nếu như ban đầu cũng bởi vì sợ hãi mà đúng lúc rời đi. Mặc kệ gϊếŧ người là người hay ma thì ít nhất cậu ấy có thể tránh thoát. Chỉ tiếc theo tính cách của Hà Tiểu Nguyên trong cốt truyện thì cậu ấy là người dễ dàng thoả hiệp. Cuối cùng khẳng định bởi vì nhiều lí do mà tiếp tục ở lại đây…”

Hệ thống: "Vậy cậu muốn chuyển đi à?"

Lâm Hưu Nguyên: "Không chuyển. Tin tức đều được cất giấu bên trong."

Ngày hôm sau, Lâm Hưu Nguyên nói rằng cậu thực sự sợ hãi và không trở lại căn phòng đó nữa.

Nhưng khi đang ăn cơm ở căng tin vào buổi trưa, cậu lại nhìn thấy giáo viên mới tới kia.

Hành lang hôm trước mờ tối nên nhìn không rõ mặt. Bây giờ nhìn qua đám người cũng có chút choáng váng.

Các học sinh bên cạnh cũng đang bàn tán sôi nổi, giống như đang bàn luận về người nổi tiếng vậy.

"Nếu thầy ấy dạy lớp chúng ta, tớ hứa sẽ không ngủ gật và chăm chỉ học tập mỗi ngày, hướng về tương lai ô ô ô..."

"Đấy là do cậu không biết khi lên lớp có bao nhiêu nghiêm khắc và hung dữ! Cậu có biết lớp tớ có bao nhiêu khổ sở không? Mỗi buổi sáng đều bị thầy ấy chỉnh đến ngoan ngoãn. Nếu câu hỏi mà không trả lời được, nhìn vào khuôn mặt ấy, trái tim cậu có thể ngừng đập đấy…”

"Vậy thì sao? Lớn lên đẹp trai như vậy doạ chết tớ tớ cũng chịu…"

"Cậu chỉ nhìn mặt à?"

"Cậu thì không đáng nhìn. Nếu cậu có khuôn mặt như vậy, tớ ngày nào cũng mua cơm cho cậu!Ngược lại tớ thấy thầy Trịnh cái gì cũng tốt!”

"Đúng vậy. Chỉ có một thứ duy nhất không hoàn mỹ, chính là chân thầy ấy.”

Lâm Hưu Nguyên nghe thấy liền sững sờ một chút. Lúc này mới chú ý tới người đàn ông đi từ xa đến. Chân bên phải quả thật là có chút khập khiễng.

Một vài học sinh bên cạnh tiếp tục tám chuyện:

"Hẳn là có thể chữa khỏi chứ?"

"Chữa không được. Đã đi rất nhiều bệnh viện rồi đều không được."

"A? Làm sao cậu lại biết? Thầy ấy đến đây mới ngày đầu tiên thôi."

"Tớ lừa cậu làm gì! Chính là Hướng Cảnh ở kí túc xá tớ nói. Thầy Trịnh là cậu họ của cậu ấy.."

"Oa…Thật á?"

"Cậu ấy sẽ không lấy chuyện này để lừa dối mọi người. Hơn nữa Hướng Cảnh từng sống ở gần Dương Thành, hơn nữa thầy Trịnh cũng đến từ Dương Thành... Nhất định là sự thật, nhưng quan hệ của hai người khá bình thường. Thầy Trịnh đến trường chưa từng nhìn cậu ấy. Hướng Cảnh cũng không quan tâm lắm đến cậu họ của mình ... Dù gì thì đó cũng không phải là cậu ruột. Có điều Hướng Cảnh lúc nghe tin thầy Trịnh tới nơi này còn rất đồng cảm.”

"Sao lại vậy?"

"Cậu ấy nói thầy Trịnh hoặc là bị ép buộc hoặc là nhất thời tức giận! Bởi vì thầy bói nói thầy ấy khắc người thân không thể ở chung một chỗ lâu dài mà năm nay trong nhà thầy ấy có ông lão mới mất… Chắc là bị nói cho tức giận nên tuỳ tiện tìm một trường học đến ở cho yên tĩnh.”

"Hả? Những lời đó mà nhà thầy ấy cũng tin á!"

"Chính là quá mơ hồ. Cậu có biết cái chân kia bị hỏng như thế nào không?”

"Đừng có thừa nước đυ.c thả câu, cậu nói nhanh đi!”

"Khi đó thầy ấy được trường X cử đi học liền bị bệnh. Đã đi khắp các bệnh viện trong ngoài nước nhưng đều không tìm được nguyên nhân. Mà kiểm tra lại không có vấn đề gì. Sau đó có bà lão trong nhà thầy ấy mê tín liền đi tìm thầy bói tính toán. Kết quả lại nói là thầy yểu mệnh, kiếp này thầy ấy sẽ không thể làm chuyện lớn. Do lần này được cử đi học làm cho mệnh cách bị tác động nên chân mới bị hỏng. Thời gian dài không chỉ xuất hiện bệnh ở nơi khác không chừng còn ảnh hưởng đến người thân…”

"Cái này cũng quá lừa đảo đi..."

"Tớ cũng không tin, nhưng miệng người đáng sợ, bằng không thầy Trịnh đã không rời quê hương đến nơi này của chúng ta dạy học đâu…”

Lâm Hưu Nguyên yên lặng lắng nghe bọn trẻ nói chuyện, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhân vật chính của chủ đề này.

Mặc dù chân phải người đàn ông rõ ràng là có thiếu sót nhưng khí tức trên người không hề bị ảnh hưởng, giống như một cây tuyết tùng cô đơn và cao lớn.

Là một người lớn lên trong ánh hào quang.

Lâm Hưu Nguyên trong lòng nói, thật là đáng tiếc.

Hệ thống: "Đáng tiếc cái gì?"

Lâm Hưu Nguyên:

"Không có gì gọi là yểu mệnh cả. Có lẽ anh ta phải bị một linh hồn xấu xa và độc ác bám lấy. Tôi từng đặt cho oán linh này một biệt danh – Oán linh keo dán chó. Loại này ngay lúc ban đầu quấn lên phải tìm cách tiêu diệt, đến khi thân thể xuất hiện khác thường thì đã muộn rồi. Có điều từ khi thi đại học đến giờ đã qua nhiều năm như vậy mà chỉ xuất hiện vấn đề ở đùi phải chứng tỏ ý chí của anh ta rất kiên định. Tôi trước đây có nghe nói có người cũng bị loại oán linh keo dán chó này bám lấy chỉ nửa năm liền chết. "

Nói xong, cậu lắc đầu và nhìn lại lần nữa.

Vào lúc này, người đàn ông quay đầu lại, như thể cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt vững vàng nhìn thẳng vào cậu.

...

Tại lối vào của nhà ăn, giáo viên chủ nhiệm đang nói chuyện với anh thấy đối phương đột nhiên nhìn mãi về một hướng cũng theo tầm mắt nhìn qua.

Nhưng chỉ thấy bóng lưng của một thanh niên đang vội vã quay người. Nhìn cách ăn mặc như một nhân viên tạp vụ, gầy gò ốm yếu, ngồi ở góc tối, đầu cúi gằm, rụt rè sợ hãi cũng không có gì khác thường.

Anh ta nghi hoặc hỏi: "Thầy Trịnh sao thế? Thầy nhìn gì vậy?"

Xung quanh ồn ào, Trịnh Tuỳ thảm nhiên thu hồi tầm mắt: "Không có gì."