Chương 17: Nhân viên tạp vụ ở dưới giếng (17)

Ở thế giới này, khuôn mặt mà hệ thống tạo ra cho Lâm Hưu Nguyên theo nguyên tác thực ra không khác mấy so với diện mạo thật của chính cậu, ngoại trừ có phần u ám hơn.

Trước kia khi còn làm quỷ, mọi người đều đáng sợ hơn ai hết, cậu hầu như không nói về ngoại hình của mình. Sau khi xuyên qua, thỉnh thoảng có người lớn tuổi gọi cậu là anh chàng đẹp trai, nhưng anh thường xuyên làm việc bụi bặm, về cơ bản không ai chú ý đặc biệt đến khuôn mặt của cậu.

Vì vậy, Trịnh Tùy là người đầu tiên nói rằng cậu đẹp trai, mặc dù thời điểm cùng hoàn cảnh có chút kỳ quái…

Lâm Hưu Nguyên còn đang sững sờ, nhưng hai thầy đối diện đã cười, đặc biệt là người hỏi Trịnh Tùy về tiêu chuẩn dáng vẻ, lúc này mặt đều cười đỏ lên:

“Thầy Trịnh, thầy cũng quá buồn cười rồi! Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người né tránh câu hỏi của tôi như thế này! Không muốn nói thì quên đi, tôi phục thầy…”

Anh ta dường như thật sự cho rằng Trịnh Tùy đang nói đùa, cho nên không kỳ quái như lúc trước, đựng dậy rót cho Trịnh Tùy một ly rượu khác.

Giáo viên đang lái xe đã ngăn anh ta lại và nói:

“Đừng rót nữa, thầy Trịnh có vẻ hơi say, không nên uống thêm nữa. Buổi tối thầy ấy còn có buổi tự học.”

“Được rồi…Một ly thôi vậy…”

Lâm Hưu Nguyên quay đầu nhìn lại, người đàn ông có vẻ hơi say, sắc mặt hơi đỏ, đang nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, tựa hồ muốn uống.

Cậu ấn tay của người đàn ông: “Không được uống thầy Trịnh.”

Tay cậu nóng rực, giống như một quả cầu lửa nhỏ nóng bỏng khiến cơ thể người đàn ông cứng nhắc lại.

Người đàn ông cứ thế bất động, nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm vào ly rượu thay vào đó nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình.

Nơi họ dùng bữa ở phòng lớn, xung quanh rất ồn ào.

Hai người đàn ông ở phía đối diện hỏi Trịnh Tùy sao rồi, nghe anh nói “không có việc gì”, họ tiếp tục ăn uống và trò chuyện. Nhưng lần này họ không nói về chuyện Trịnh Tùy mà đem chú ý rời lên người Lâm Hưu Nguyên.

“Nhưng phải nói một điều, Tiểu Nguyên quả thật rất đẹp trai... Tiểu Nguyên, có đối tượng chưa?”

Lâm Hưu Nguyên buông tay Trịnh Tùy ra, lắc đầu nói nhỏ: “Không có.”

“Nên có rồi, nhớ phải theo đuổi cô gái nào ngọt chút.”

“Ồ…” Cậu gật đầu lia lịa, cầm lấy một cốc trà mới rót cho trà nóng cho Trịnh Tùy. Lúc đưa cho anh, cậu ngẩng đầu nhìn thì phát hiện đối phương đột nhiên như hổ rình mồi nhìn chằm chằm mình.

Nó hoàn toàn khác với vẻ tự phụ cùng trầm lặng thường ngày.

Lâm Hưu Nguyên giật mình, hỏi anh thế nào.

Trên miệng cậu vẫn còn chút nước, khi lại gần còn mang hương vị có chút ngọt.

Cậu hẳn đã uống không ít nước táo miễn phí.

Trịnh Tùy phút chốc đột nhiên trở nên cáu kỉnh, cầm lấy cốc trà trong tay cậu, một ngụm uống hết sạch.

Vẫn là khô nóng.

Thầy giáo đối diện vẫn tiếp tục nói:

“Tiểu Nguyên, cậu có có tính cách như vậy phải tìm một người vợ đảm đang, không cần quá xinh đẹp, khỏe mạnh hoạt bát mới có phúc khí, bù trừ cho nhau, có thể quản việc ở nhà…”

Sự chú ý của Lâm Hưu Nguyên vẫn ở trên người Trịnh Tùy, hàm hồ nói được. Sau đó nghiêng đầu hỏi Trịnh Tùy còn muốn trà nữa không.

Trịnh Tùy thì thào: “Ngồi đi.”

“?” Lâm Hưu Nguyên không hiểu ý của anh, chính mình mông đã ngồi vững vừng trên ghế, cậu cũng không so đo với anh. Vươn tay cầm lấy cốc trà, ai ngờ đối phương cầm chặt cốc trà không chịu buông tay.

“Thầy Trịnh?”

“Cậu muốn hẹn hò?”

Hai câu này gần như đồng thời vang lên, nhưng giọng nói của người đàn ông hơi trầm xuống, Lâm Hưu Nguyên chỉ nghe thấy từ “nói chuyện” liền hỏi anh:

“Anh vừa nói cái gì?”

Trịnh Tùy dừng lại một chút, bỗng nhiên xoa xoa thái dương, tựa hồ cảm thấy thực khó chịu, nhẹ nhàng ngả người ra sau, nhắm mắt lại.

Hai người đối diện vẫn trò chuyện sôi nổi như thường, nhưng Lâm Hưu Nguyên lại không dung nhập vào được. Vài lần nghiêng người hỏi anh làm sao vậy, có phải uống nhiều không thoải mái? Người đàn ông chỉ giọng khàn khàn nói cậu ăn cơm đi.

Lâm Hưu Nguyên nhanh chóng ăn xong mấy miếng cuối cùng, nói với hai thầy trước mặt:

“Hai người tiếp tục ăn, tôi đưa thầy Trịnh đi tìm chỗ nghỉ ngơi, anh ấy có vẻ không được thoải mái…”

Lúc này người phía đối diện mới chú ý tới dáng vẻ không thích hợp của Trịnh Tùy, hỏi anh có làm sao không.

Người đàn ông cau mày, mở to mắt, nhìn thấy Lâm Hưu Nguyên đã bị hai người đàn ông đẩy ra ngoài.

Lâm Hưu Nguyên cố gắng đi tới vài lần nhưng đều bị chặn lại, trông có vẻ lo lắng và đáng thương.

Trịnh Tùy chống bàn đứng lên, nhẹ nhàng kéo thanh niên bên ngoài với vẻ mặt ủ rũ.

Thấy anh đứng lên, hai thầy kia lớn giọng:

“Thầy Trịnh, thầy có biết vừa rồi trông thầy dọa người như thế nào không, anh có phải bị dị ứng với cồn đấy chứ?”

“Không uống được rượu thì ngàn vạn lần đừng uống bừa. Hiện tại cảm thấy trong người thế nào rồi?”

“Không phải dị ứng với cồn…Tôi ra ngoài hít thở một chút.”

Nói xong, lôi kéo Lâm Hưu Nguyên vừa mới mở miệng hỏi một câu đi ra ngoài cửa.

Bên ngoài trời nắng đẹp, Lâm Hưu Nguyên vẫn luôn chú ý tới Trịnh Tùy, vè mặt buồn bã, nhưng chẳng mấy chốc nét ưu sầu đó biến mất.

Dưới ánh mặt trời, trạng thái của người đàn ông tốt hơn trước rất nhiều, khôi phục lại không ít khí lực, anh nhìn Lâm Hưu Nguyên lặp lại câu hỏi trước đó:

“Cậu muốn tìm đối tượng?”

Cậu a một tiếng, lắc đầu.

Trịnh Tùy im lặng nhìn cậu, tựa hồ nhận ra điều gì đó.

Lâm Hưu Nguyên hỏi anh:

“Anh mới vừa làm sao vậy? Anh…có phải căn bản không thể uống được rượu?”

Người đàn ông nói câu “Không phải”, chỉ vào đùi phải của mình.

Lâm Hưu Nguyên trong giây phút hiểu ra:

“Quỷ ảnh trên đùi anh xung đột với rượu?”

“… Ừ.”

“Anh làm sao mà biết được? Biết được mà còn dám uống rượu?”

“Trước kia học đại học tôi đã uống qua rượu, không có việc gì. Sau đó đùi phải có vấn đề nên không uống nữa, hôm nay là lần đầu tiên.”

Anh lời ít mà ý nhiều.

Chính là hôm nay mới biết được…

Lâm Hưu Nguyên: “Kia nó sợ ánh mắt trời sao?”

Trịnh Tùy không trả lời nữa, nhưng ngay sau đó, Lâm Hưu Nguyên tự mình tìm được câu trả lời.

Trịnh Tùy sau khi đi ra, tùy thời sẽ véo ở đùi chân phải của anh, tốc độ chậm lại toàn thân căng chặt, giống như phải chịu một loại khổ hình nào đó, nhưng loại biểu lộ chỉ xuất hiện trong vài giây ngắn ngủi. Phần lớn, Trịnh Tùy đều duy trì trạng thái bình thường khi đi ra ngoài.

Từ đầu đến cuối, anh cũng không khá hơn vì thở ra một hơi, chỉ là chịu đựng thêm một chút.

Lâm Hưu Nguyên lần đầu tiên gặp được người như thế, quả thực khá bối rối.

Đây không phải là ốm đau gì, không có cách nào đến bệnh viện giải quyết, chỉ cso thể chịu đựng.

Cậu đang nghĩ đưa Trịnh Tùy đến phụ cận tìm một chỗ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nhưng ai biết đối phương lại chạy chậm lại.

Vẻ mặt căng thẳng của người đàn ông buông lỏng xuống, cả người như đang đánh nhau mồ hôi nhễ nhại, hơi thở hỗn loạn bắt đầu thở dần dần đều lại, cuối cùng nhìn về phía cậu.

Hệ thống lúc này nói: “Anh ấy cũng lợi hại. Nếu cố tình bị loại này cố ý gây sức ép, không ngất xỉu thì cũng bay đi nửa cái mạng.”

Lâm Hưu Nguyên sững sờ trước ánh mắt rực lửa khác thường của đối phương.

Cậu mơ hồ cảm thấy ánh mắt như vậy có gì đó không ổn, nhưng lại không biết vấn đề nằm ở đâu.

Gió mùa hè có chút oi bức, thổi ngang qua khuôn mặt của hai người, Trịnh Tùy nhìn lông mi bị gió thổi của Lâm Hưu Nguyên, đột nhiên nhẹ giọng nói:

“Tiểu Nguyên.”

“……Hả?” Đây là lần thứ hai Trịnh Tùy gọi cậu thân thiết như vậy, giọng nói trầm khàn của anh khiến cho lỗ tai của cậu có chút ngứa.

“Chân của tôi sẽ không như thế này mãi mãi.”

“À.” Cậu nói một cách mơ hồ, mặc dù trong thâm tâm cậu biết đó, “Khẳng định sẽ chữa khỏi.”

“Trị không hết.”

“…..”

“Nhưng tôi sẽ tự tay gϊếŧ chết nó.” Ngữ khí lạnh lùng kiên định, nhưng khi nhìn về phía cậu, lại đột ngột nói: “Đừng cùng người khác ở một chỗ.”

……

Trường trung học Lăng Sơn.

Tần Dũng đã muốn phát điên lên rồi, tối hôm qua không thấy con trai ở nhà, ông ta tìm đến tất cả các quán bar gần đó và nhà bạn của con trai để tìm, cả đêm không nghỉ nhưng không thấy nổi nửa thân ảnh của con trai mình ở đâu. Giữa trưa trở lại trường học, vẫn không thấy dấu vết của con trai ở trong kỳ túc xá.

Tâm trạng vốn đã khó chịu gần như đã lên đến đỉnh điểm, sau khi Tần Dũng suy nghĩ xong liền chọn cách báo cảnh sát.

Cảnh sát theo dõi giám sát trường học và tập trung vào bên ngoài trường học, đồng thời yêu cầu Tần Dũng cố gắng liên lạc thêm với bạn bè của con trai mình để xem cậu ấy thường thích đi đầu, sau đó bảo chú ta chờ tin tức.

Tần Dũng thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, trở về ký túc xá cũng chỉ ngồi yên. Trong cơn mê man nhớ tới máy tính ở nhà, lại mở máy tính lên xem tài khoản game của con trai có đăng nhập từ đêm qua cho tới giờ không.

Mới hơn bốn giờ chiều, khu ký túc xá nam sinh vô cùng yên tĩnh, học sinh đều ở trong tòa nhà dạy học. Lúc này chỉ có một mình người gác cổng làm việc và ông ta là người duy nhất ở trong giếng lúc này.

Trong căn phòng thiếu ánh sáng, Tần Dũng lên từng trò chơi con trai thường chơi, thậm chí không bỏ qua phần mềm xã hội thường dùng để tán tinh trên mạng.

Đáng tiếc rằng lần cuối cùng đăng nhập đều là trước đêm qua.

Nếu Tần Tiểu Kiệt không sao, tuyệt đối không thể lâu như vậy không lên mạng.

Tần Dũng càng xem tâm càng lạnh, linh cảm xấu càng mạng, ông ta tắt máy tính chuẩn bị rời đi. Vừa đứng dậy đột nhiên nhìn thấy bóng người từ từ xuất hiện sau lưng mình xuyên qua màn hình đen…

……

Buổi chiều mua hàng diễn ra vô cùng suôn sẻ, Lâm Hưu Nguyên cũng không để ý nhiều đến danh sách. Cuối cùng vẫn là Trịnh Tùy lấy sổ sách ra nhanh chóng kiểm kê.

Trên đường trở về, thầy giáo ở thầy giáo trước uống rượu híp mắt ngủ trên xe, bên trong xe cũng không có tiếng nói chuyện phiếm, thực yên tĩnh.

Lâm Hưu Nguyên thỉnh thoảng liếc nhìn Trịnh Tùy qua gương chiếu hậu, phát hiện đối phương nhìn sang phía cậu liền quay mặt đi chỗ khác.

Những lời đối phương nói cách đây không lâu đều hiện lên trong đầu cậu.

Càng nghĩ càng không hiểu, đơn giản không muốn nghĩ nữa.

Lúc xe trên đường cao tốc, Lâm Hưu Nguyên có chút buồn ngủ, dựa vào cửa sổ xe bắt đầu ngủ, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Một giờ sau, cậu bị đánh thức bởi tiếng xóc của chiếc xe, đột nhiên mở mắt ra, nhìn qua cửa sổ là ngã từ gần trường trung học Lăng Sơn, sắp tới rồi.

Cậu vốn đang nửa nằm, nhưng không biết lúc nào chuyển thành nằm hoàn toàn, cả người chiếm gần hết không gian ở ghế sau. Trịnh Tùy tựa vào bên cửa sổ, nhưng anh lại trở thành cái gối tựa cho cậu, thậm chí nửa đầu tựa vào cánh tay của đối phương…

Lâm Hưu Nguyên ngượng ngùng ngồi thẳng dậy.

Trịnh Tùy: “Ngủ ngon chứ?”

Lâm Hưu Nguyên rầu rĩ sờ khóe miệng, may mắn không có chảy nước miếng.

Cậu hỏi hệ thống: “Tôi ngủ chắc không kém lắm chứ?”

Hệ thống không lên tiếng.

Lúc này, thầy giáo lái xe phía trước hô lên: “Đến rồi!”

Còn chưa tan học, cổng trường thực yên tĩnh.

Mấy người xuống xe dỡ đồ xuống để tạm cửa phòng bảo vệ. Lúc sau mọi người về phòng ký túc xá cất đồ, vất vả đi đến trung tâm thành phố, trừ bỏ mua đồ ăn, họ cũng mua chút vật dụng cá nhân.

Lâm Hưu Nguyên mua một chiếc áo phông có in hình hai quả táo lớn và một ít đồ ăn vặt. Trong khi đó Trịnh Tùy mua rất nhiều thứ, tất cả đều đựng trong một hộp lớn.

Lâm Hưu Nguyên vốn dĩ muốn giúp anh bê lên phòng ký túc xá, nhưng chưa kịp làm đối phương đã vững vàng bê hộp lên lúc đi ngang qua còn thuận tiện cầm luôn áo phông của cậu ở trên.

Lâm Hưu Nguyên muốn khiêng cùng nhưng anh không cho, đành phải theo đằng sau. Rất căng thẳng, sẵn sàng tùy thời đổi bất cứ lúc nào.

Cuối cùng vẫn là không có cơ hội khiêng.

Sau khi mở cửa phòng ký túc xá, Trịnh Tùy thuận lợi đặt chiếc hộp xuống, rồi mở ra.

Lâm Hưu Nguyen tò mò nhìn qua.

Trong lúc mua sắm cá nhân, Trịnh Tùy có rời đi một lúc, lúc quay lại đã lên xe với chiếc thùng to như vậy, không biết bên trong có cái gì.

Người đàn ông lưu loát xé niêm phong ra. Sau khi thùng mở, Lâm Hưu Nguyên nhìn thấy đầu những sản phẩm chăm sóc da dành cho nam giới.

Giá của mỗi sản phẩm khiến cậu không khỏi trầm trồ.