Chương 16: Nhân viên tạp vụ ở dưới giếng (16)

Lâm Hưu Nguyên ho đến mức suýt nữa bị sặc, tiếng lớn đến mức Trịnh Tùy ngồi ngay gần cậu, lập tức cúi người vỗ lưng cho cậu.

Chờ không ho nữa, liền vội vàng hỏi: "Anh, anh vừa nói gì cơ?"

"Ở cùng tôi."

"..."

"Hay là bây giờ cậu không sợ quỷ nữa rồi?"

"Vẫn sợ..."

"Vậy thì ở cùng tôi đi."

Lâm Hưu Nguyên hít một hơi sâu, nhăn nhó nói:

"Vậy thì ngại quá, hơn nữa tôi ở đâu thì anh ta cũng sẽ không bỏ qua cho tôi... Nhỡ liên lụy đến anh thì sao?"

Trịnh Tùy nói: "Cậu nói tìm ra hung thủ thì anh ta sẽ buông tha cho cậu."

Lâm Hưu Nguyên khó xử: "Nhưng vẫn chưa tìm được..."

"Tôi sẽ tìm cùng cậu."

"Hả?"

Trịnh Tùy đột nhiên đứng dậy đi lấy một túi giấy tờ trong ngăn kéo bàn làm việc đưa cho cậu.

Lâm Hưu Nguyên không hiểu.

"Mở ra."

"Ồ..."

Bên trong là một đống giấy nhàu nát và cũ kỹ, Lâm Hưu Nguyên tò mò lấy từng tờ một ra xem, vẻ mặt cậu nhanh chóng trở nên tập trung, cuối cùng cậu cất đống giấy tờ kia đi như bảo bối, cực kỳ ngạc nhiên:

"Anh, sao anh lại có cái này?"

Đó là tất cả giấy tờ liên quan đến Dương Giang Thủy với tư cách là nhân viên tạp vụ tạm thời ở trường học này hai năm về trước, giấy tờ cá nhân, đơn xin nghỉ phép, tiền lương và đăng ký từ chức...

Trịnh Tùy không nhanh không chậm nói:

"Mượn giáo viên phòng nhân sự."

Phòng nhân sự chỉ có một giáo viên, tài liệu chất đống thành núi, đôi khi phải tìm rất lâu mới thấy hồ sơ của giáo viên nghỉ việc vài năm trước, chứ đừng nói tới một nhân viên tạp vụ tạm thời chỉ làm một hai năm. Trước đó Lâm Hưu Nguyên cũng đã đi hỏi, nhưng hỏi khá chung chung, không nói thẳng tới Dương Giang Thủy, chỉ tán dóc hỏi một ít thông tin của nhân viên tạp vụ mấy năm gần đây, đối phương nói vài người nhưng cũng không nói đến Dương Giang Thủy. Cậu liền hỏi xem cậu có thể xem các hồ sơ có liên quan không, người ta bận rộn không muốn tìm, còn hỏi rốt cuộc cậu muốn làm gì, thấy cậu mất một lúc lâu cũng không nói ra được lý do thích hợp nên họ trực tiếp bảo cậu đi.

Lâm Hưu Nguyên liếc mắt túi tài liệu mới tinh kia, hỏi:

"Là giáo viên kia tìm ra hả?"

Trịnh Tùy nhíu mày: "Tôi tự tìm."

Cậu rất ngạc nhiên.

Trong lòng Lâm Hưu Nguyên biết rõ để tìm ra được mấy thứ này tốn biết bao nhiêu thời gian. Nhưng có một điểm kỳ lạ, tối nay cậu mới trở về từ bên ngoài, chuyện của Dương Giang Thủy cũng là sau khi trở về mới tiết lộ với Hướng Cảnh. Cho dù Hướng Cảnh là một con bồ câu đưa thư hỏa tốc chuyển lời lại cho cậu họ của cậu ấy thì Trịnh Tùy cũng không thể tìm thấy tất cả các mảnh bằng chứng khác nhau trong một thời gian ngắn như vậy.

Dường như nhìn ra cậu đang nghĩ gì, Trịnh Tùy nói:

"Ngày cậu xin nghỉ phép, tôi đã đến phòng nhân sự hỏi."

"?"

"Thầy ấy cho là cậu cứ liên tục hỏi về nhân viên tạp vụ cũ của mình, thầy ấy sẽ không nói cho người khác?"

"Thầy ấy nói với anh rồi sao?" Lâm Hưu Nguyên trợn to hai mắt, "Không phải anh tìm thông tin của tất cả nhân viêc tạp vụ trước kia đấy chứ?"

Trịnh Tùy lại không nói chi tiết chuyện này nữa, anh liếc mắt nhìn mấy tờ giấy kia:

"Giáo viên của trường sau khi nhìn ảnh Dương Giang Thủy thì có ấn tượng với anh ta, có người nói sau khi từ chức anh ta làm việc lặt vặt gần trường một thời gian, sau đó không gặp lại nữa thì nghĩ là đi rồi."

Lâm Hưu Nguyên hơi sững sờ, lập tức nói:

"Không có công việc cố định, biến mất cũng không ai biết, nhưng vì đã từ chức khỏi trường học, cho dù gia đình phát hiện ra anh ta mất tích cũng sẽ không để mắt tới trường này..."

Vậy nên mới sẽ biến mất một cách lặng lẽ.

Trịnh Tùy hỏi cậu: "Cậu chắc chắn là Dương Giang Thủy đang quấn lấy cậu?"

"Ừ."

"Vậy cậu vẫn muốn sống ở dưới đó?"

"Cái này..."

Trong những thiết lập thế giới linh dị mà Lâm Hưu Nguyên làm nhiệm vụ, quỷ sẽ chỉ lang thang hoặc xuất hiện lâu dài ở nơi mình chết đi và chôn cất.

Cơ bản cậu đều gặp con quỷ kia lúc ở dưới giếng.

Mà Trịnh Tùy hơi khác cậu, Trịnh Tùy không biết trong cốt truyện ban đầu có một ít thông tin về nhân vật chính Hướng Cảnh gặp phải đủ loại chuyện linh dị ở ký túc xá, bởi vậy sẽ không xem xét toàn bộ bối cảnh ký túc xá, thông tin chỉ lấy anh ta làm chấm tròn tập trung.

Dương Giang Thủy là chết ở dưới giếng, hoặc xác chết bị giấu dưới giếng.

Dù bằng cách nào thì hung thủ cũng phải quen thuộc và có thể đợi ở dưới giếng trong một thời gian dài mới làm được như vậy mà không bị phát hiện.

Cậu có thể nghĩ đến, đương nhiên Trịnh Tùy cũng có thể nghĩ đến.

Một kẻ gϊếŧ người ẩn nấp bên cạnh khiến bản thân buông lỏng cảnh giác, còn đáng sợ hơn nhiều so với một con quỷ luôn cảnh giác.

Mặc dù mấy người dưới giếng bị nghi ngờ nhiều nhất, nhưng trước đó Lâm Hưu Nguyên đã bị ảnh hưởng bởi thông tin nhân vật chính, cũng không trực tiếp kết luận phạm vi phong tỏa, dù sao trong cốt truyện ban đầu phạm vi nhân vật chính gặp quỷ là ở toàn bộ ký túc xá.

Nhưng đôi khi quá nhiều thông tin chưa chắc đã là chuyện tốt mà còn có thể gây nhiễu.

Tâm trạng của Lâm Hưu Nguyên rất tốt, nhưng vẻ mặt lại buồn rầu ảm đạm, nhỏ giọng hỏi: "Thầy Trịnh, sao anh lại giúp tôi như vậy?"

Người kia im lặng một lúc: "Cậu nghĩ là tại sao?"

"Vì chỉ có tôi có thể nhìn thấy những thứ trên chân anh?"

"..."

Lâm Hưu Nguyên tưởng rằng anh ngầm chấp nhận, vốn cũng không ngại với việc thuê nhà chung với người khác, huống chi người thuê chung này còn là cậu trai nhỏ mà cậu mang đến, tuy rằng thoạt nhìn cậu trai này rất lạnh lùng, nhưng lại rất nhiệt tình, nhất thời đứng dậy nói:

"Vậy, vậy tôi đi xuống thu dọn đồ đạc chút..."

Trịnh Tùy đi theo cậu xuống, những người khác dưới giếng đều đóng cửa nghỉ ngơi, hai người không nói lời nào.

Sau khi lấy những thứ cần thiết, Lâm Hưu Nguyên liền rón rén khóa cửa lại rồi lại đi lên.

Cậu vốn định ngủ trên giường gấp, nhưng tắm xong đi ra, Trịnh Tùy đã ngồi bên kia, cầm quyển sách, ngẩng đầu nhìn cậu một cái liền dời tầm mắt.

Lâm Hưu Nguyên mặc một chiếc áo ba lỗ rộng thùng thình và một chiếc quần cộc dài đến đầu gối, tay chân thon dài còn dính một ít nước, mặt bị hơi nước xông đến đỏ hồng, đi về phía Trịnh Tùy.

Trịnh Tùy cụp mắt: "Qua bên kia ngủ."

Giọng điệu của người đàn ông không hề hung dữ, nhưng Lâm Hưu Nguyên lại xoay người giống như học sinh bị khiển trách, đàng hoàng nằm lên giường lớn bên kia.

Mùa hè nóng nực, ký túc xá của Trịnh Tùy có điều hòa, Lâm Hưu Nguyên kéo một tấm chăn mỏng đắp lên bụng mình, nhìn người đàn ông bên kia.

Trịnh Tùy nhìn cậu nằm xuống, vươn tay định tắt đèn, Lâm Hưu Nguyên vội vàng nói:

"Đừng tắt đèn."

Người đàn ông nhìn về phía cậu.

Lâm Hưu Nguyên nói: "Thầy Trịnh, thầy ngủ bên đó thật à?"

Cái giường kia rất nhỏ, cậu nằm ngủ cũng không thoải mái, chứ đừng nói đến dáng người của người kia.

Trịnh Tùy: "Sao vậy?"

Lâm Hưu Nguyên nhìn giường mình đang ngủ, vỗ vỗ bên cạnh:

"Cái giường này rộng, hai người nằm cũng được."

Trước đây cậu ở nhờ, chủ nhà ngủ tạm một hai đêm cũng bình thường. Nhưng nếu đã thuê chung, chính là bạn cùng phòng lâu dài, cậu cũng không thể tu hú chiếm tổ chim khách để cho chủ cũ phải ngủ khó chịu như vậy chứ?

Nhưng cậu nói xong cũng không được đáp lại.

Lâm Hưu Nguyên vốn tưởng rằng Trịnh Tùy lo lắng mấy thứ như sạch sẽ, liền bắt đầu khoe khoang:

"Mặc dù tôi làm công việc thể lực, nhưng mỗi ngày trước khi đi ngủ đều tắm rửa rất sạch sẽ, không hề có mùi..."

Đột nhiên, đèn tắt phụt, tầm nhìn chỉ còn lại một màu đen nhánh.

Lâm Hưu Nguyên cứ tưởng rằng anh không muốn, rầu rĩ rúc vào trong chăn.

Ai ngờ vừa nằm xuống, nệm lún xuống, có người nằm lên giường.

Lâm Hưu Nguyên ngồi dậy trong nháy mắt.

Bóng người đàn ông rất gần cậu, cậu vô thức đưa tay ra và chạm vào, ngay khi chạm vào bộ đồ ngủ của người đàn ông thì cậu bị nắm lấy cổ tay.

"Đừng lộn xộn!"

"Ừm, ừm, tôi không lộn xộn, anh buông ra..."

Lực tay của anh mạnh đến mức khiến Lâm Hưu Nguyên cảm thấy đau nhói.

"Nằm xuống." Người đàn ông nhanh chóng buông tay, giọng nói khàn khàn.

"Ừm." Lâm Hưu Nguyên lăn vào bên trong: "Thầy Trịnh, bên tôi vẫn còn chỗ trống, anh nằm không đủ có thể dịch về phía tôi."

"Mau ngủ đi." Giọng điệu hơi trầm xuống, đột nhiên giống như đang giáo huấn học sinh.

Cậu khẽ ừm một tiếng, không mấy vui vẻ quay lưng lại. Nhưng Lâm Hưu Nguyên không thích nghĩ linh tinh trước khi đi ngủ, rất nhanh liền ngủ thϊếp đi.

Hoàn toàn không biết người đàn ông bên cạnh nhìn chằm chằm bóng lưng của mình mất ngủ cả đêm.

Buổi sáng thức dậy, Trịnh Tùy đã lên lớp, lúc Lâm Hưu Nguyên ra khỏi ký túc xá gặp phải mấy giáo viên, rất ngạc nhiên sao cậu lại đi từ trong đó ra.

Lâm Hưu Nguyên giải thích rằng ở dưới giếng không tiện, nên cậu liền thương lượng với thầy Trịnh cho thuê chung.

Kết quả mọi người càng hoang mang hơn, trường học nhỏ, chuyện gì cũng sẽ truyền ra, cơ bản mọi người đều biết trươc khi thuê Trịnh Tùy đã từng đặc biệt nói với hiệu trưởng không ở chung phòng với người khác, không có phòng thì không cần sắp xếp, anh có thể tự thuê phòng.

Lâm Hưu Nguyên không biết chuyện này, cũng không hỏi, hôm nay cậu không có việc gì làm, liền chuyển tất cả đồ của mình ở dưới giếng đến tầng một, sau đó bắt đầu quét dọn ký túc xá.

Trước giờ tan học buổi sáng, cậu đã tổng vệ sinh toàn bộ ký túc xá, đồng thời cũng tự làm đồ che nắng cho mình, vì lát nữa sẽ đi thành phố mua sắm cùng hai giáo viên.

Đội mũ che nắng vào, Lâm Hưu Nguyên đeo cặp đi ra cổng trường gặp các giáo viên.

Đến nơi lại phát hiện nhiều hơn một người.

Một giáo viên thấy cậu ngẩn người, cười ha ha nói:

"Buổi chiều thầy Trịnh không có lớp, cùng nhau đi đi."

Lâm Hưu Nguyên: ...Tiết dạy của thầy Trịnh ít thật.

Đi đến thành phố bằng ô tô riêng của một giáo viên.

Lâm Hưu Nguyên và Trịnh Tùy ngồi ở phía sau, phía trước là hai giáo viên khác.

Trên đường đi, giáo viên lái xe thỉnh thoảng đùa giỡn với cậu:

"Tiểu Nguyên, gần đây cậu ngày càng tinh tế hơn ha, hôm nay mặt trời không quá chói mà ra ngoài vẫn nhớ đội mũ che nắng."

Lâm Hưu Nguyên nhỏ giọng nói: "Là do tôi đen quá."

Hai giáo viên phía trước ngay lập tức cười rộ lên, sau đó nghe người đàn ông im lặng nãy giờ ở phía sau nói: "Không đen, vừa đẹp."

"..."

Lâm Hưu Nguyên quay đầu, chỉ thấy một bàn tay thon dài duỗi tới, động tác rất nhẹ nhàng điều chỉnh độ cong của mũ cho cậu.

Vành mũ vô tình bị vén lên trên, để lộ đôi mắt đen nhánh sáng ngời bên dưới.

Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Hưu Nguyên theo bản năng cười:

"Cảm ơn thầy Trịnh."

Đầu ngón tay người đàn ông run lên, vành mũ rủ xuống, lại che đi cặp mắt đang cong lên kia.

Sau khi đến thành phố, bọn họ đi tìm quán cơm để ăn trước.

Thầy giáo không lái xe thích uống rượu vậy nên anh ta gọi một chai rượu trắng, trước khi thức ăn mang lên đã rót cho Trịnh Tùy đầy một ly, sau đó rót cho Lâm Hưu Nguyên.

Lâm Hưu Nguyên: "Tôi, tôi không biết uống..."

Người kia cười:

"Một thanh niên lớn như vậy lại không biết uống rượu? Lúc trước có mấy nhân viên tạp vụ một ngày không uống rượu đã khó chịu..."

Nói xong liền trực tiếp ngã xuống.

Lâm Hưu Nguyên cũng không thèm để ý, nghĩ nhiều lắm là lúc cụng ly thì nhấp một ngụm.

Món ăn được bày ra, hai giáo viên đối diện nói chuyện trường học vô cùng vui vẻ, cả quá trình Lâm Hưu Nguyên toàn cắm đầu dùng bữa.

Bữa này ngon hơn nhiều so với bữa ăn ở trường, coi như là bữa ngon nhất mà cậu từng ăn từ khi chuyển qua.

Đang ăn, đột nhiên cậu phát hiện ra ly rượu của mình đã bị lấy đi.

Lâm Hưu Nguyên nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy Trịnh Tùy uống cạn ly rượu kia của cậu.

Giáo viên rót rượu ở đối diện cũng chú ý:

"Ha ha ha thầy Trịnh, sao anh lại uống rượu của người khác thế? Tiểu Nguyên, nào tôi lại rót cho cậu..."

Bàn tay đang duỗi ra bị chặn lại, Trịnh Tùy trầm giọng nói: "Cậu ấy không uống, đừng rót nữa."

Người nọ ngơ ngẩn, sau đó cười khà khà:

"Ồ, vẫn là thầy Trịnh biết chăm sóc người khác, tôi thô lỗ rồi."

Nói xong cúi mặt ngồi xuống.

Bầu không khí trên bàn ăn trở nên gượng gạo.

Lâm Hưu Nguyên nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng kể chuyện cười muốn làm dịu bầu không khí, ai ngờ bầu không khí càng lạnh hơn.

Cậu đang không biết làm thế nào, lúc này, đột nhiên có thêm một miếng sườn chua ngọt trong bát.

Trịnh Tùy lại gắp cho cậu một món mà cậu vừa ăn nhiều nhất:

"Ăn nhiều chút."

"Cảm ơn thầy Trịnh..."

Tâm trạng của Lâm Hưu Nguyên tốt lên, cũng muốn gắp cho anh, lúc này giáo viên lái xe ở đối diện cũng muốn làm dịu bầu không khí, liền đổi đề tài:

"Thầy Trịnh vẫn chưa kết hôn đúng không? Đã có bạn gái chưa vậy?"

Lâm Hưu Nguyên thích bát quái nhất, vội vàng dựng thẳng tai nghe.

"Chưa."

"Sao lại chưa có? Có phải yêu cầu quá cao không?"

Lâm Hưu Nguyên không hiểu sao cảm thấy lời này nghe không lọt tai, yêu cầu cao thì làm sao, với điều kiện này của thầy Trịnh thì yêu cầu cao cũng không quá đáng...

Cậu cho rằng với tính tình Trịnh Tùy kia sẽ không trả lời những lời này, ai ngờ đối phương lại nói: "Ừ."

Thầy giáo nghiêm mặt kia vừa nghe lập tức hừ cười nói

"Yêu cầu cao đến mức nào? Lấy ví dụ đi, để tôi cũng có thể đi thuyết phục người em họ cứ muốn tôi giới thiệu anh cho nó mỗi lần đến trường."

"Được rồi, em họ của anh xinh đẹp như vậy không thiếu người theo đuổi chứ?"

"Lời này nói, dù xinh đẹp đến đâu cũng không nhất định đạt được tiêu chuẩn của thầy Trịnh, thầy Trịnh, anh cũng không cần phải nói chi tiết, nói ai xem như đẹp là được. Cũng phải có minh tinh mà anh cảm thấy đẹp chứ?"

Lâm Hưu Nguyên nhíu mày, đang suy nghĩ nên làm thế nào để giúp thầy Trịnh đáp lại, lại nghe người bên cạnh khẽ nói:

"Tiểu Nguyên đẹp."

"..."