- Ngọc ơi, anh... Sao lại thế này cơ chứ...
Tôi nhăn nhó khổ sở, muốn lập tức đuổi theo mà 1 bên T.Dương vẫn đang dựa trong lòng mình. Đành miễn cưỡng đưa cô ấy vào phòng, đặt yên vị lên sopha rồi mới lao vội ra thang máy.
- "Chết tiệt!!!"
Lầm bầm chửi thề vì sự lề mề trên bảng hiện số. Hết kiên nhẫn, tôi mở rầm cửa thang bộ, thoắt cái đổ ập cả thân người xuống bằng tốc độ như muốn nhấn chìm cả cơ thể vào khoảng không gian xoắn ốc ngột ngạt này. Hành động hấp tấp thiếu tự chủ khiến chân phải đau điếng vì 1 cú va chạm với tường, cũng chẳng khiến tôi chú ý.
Chạy 1 mạch xuống hầm để xe, tìm láo liên 1 hồi, lại hớt hải chạy ra sảnh tòa nhà cũng ko thấy bóng dáng Ngọc đâu. Mở máy gọi điện lần thứ nhất cô ấy ko nghe, lần 2, lần 3, lần 4... liền sau đó thì tắt máy. Nhắn 1 tn gửi cho cô ấy xong, 2 tay tôi buông thõng. Thất vọng dựa vào bồn hoa bên vệ cỏ, cảm thấy vô lực như người say đang bước trên mây. Qua 1 lúc hơi thở bình ổn rồi mới nhớ ra T.Dương vẫn đang nằm 1m trong phòng. Chán nản cùng chút bực dọc, tôi đem tất cả phát tiết bằng cái vỗ chan chát vào đầu. Sau cùng mới nặng nề nhấc bản thân trở lên nhà.
Đem theo chiếc cặp l*иg Ngọc đánh rơi ngoài thang máy vào phòng thì thấy T.Dương đang nửa quỳ nửa nằm sấp trên ghế sopha, 2 tay ôm lấy cái gáy, đầu thì cúi sát. Thấy tư thế hơi lạ nên tôi thử đánh động vào vai.
- Ko sao, yoga thôi mà... làm vậy cho bớt say...
Nghe T.Dương nhát gừng giải thích, tôi cũng ko để ý. Vào bếp đun cho cô ấy chút sữa đặc pha cacao. Mấy thứ dinh dưỡng này đều là Ngọc đem đến vì biết tôi hay thức đêm làm việc. Lần nào cô ấy đến cũng kiểm tra độ vơi của chúng rồi lại cằn nhằn vì tôi lười chăm sóc bản thân. Mắt mơ hồ lạc trong những suy nghĩ, lại nhìn đến chiếc cặp l*иg nhiều tầng rơi vãi những món tôi thích đang đặt trước mặt. Miệng mấp máy trong vô thức, theo phản xạ lại nuốt ngược trở lại, khô khan đến đắng ngắt...
Tiếng nôn ẹo cùng xối nước bên trong phòng tắm vọng ra làm tôi trở lại thực tại. T.Dương say nhưng khá "ngoan", vẫn đủ nhận thức chứ ko có quậy phá hay làm loạn. Sau khi "trả địa" xong có vẻ cũng ko mệt lắm mà tỉnh táo hơn hẳn. Đón lấy cốc sữa tôi pha, cô ấy tu 1 hơi hết sạch làm tôi 1 phen mắt tròn mắt dẹt.
- Từ từ thôi ko nghẹn.
- Ực... ko sao, nôn xong rát hết cả họng!!!
- Lần sau cứ thế tiếp tục "phát huy". - nhìn vệt sữa đυ.c đọng quanh viền môi T.Dương, tôi nhịn ko đc cười "xoáy" cô ấy.
- Như này chắc là do đi cùng đối tác?
- No, gặp đối tác có dại dột mới uống thế này. Đi cùng bạn thôi... nó vừa thất tình nên uống ko kiểm soát!
- "Ồ, vậy là người cùng khổ rồi!" - tôi nghĩ thầm vậy chứ tất nhiên ko nói ra miệng bởi bản thân còn đang sốt ruột vì chuyện khác. - Uống xong rồi có thấy đỡ hơn ko?
- Ừm... anh đang sốt ruột muốn đi tìm cô ấy phải ko?
- Lúc ấy say vậy mà vẫn biết chuyện gì xảy ra ah! - tôi cười, phảng phất có chút mỉa mai và trách móc.
- Tôi say nhưng vẫn có thể thấy mọi chuyện mà, chỉ là giống như mê man, ko tự chủ đc cơ thể mình... - T.Dương đưa bàn tay mảnh mai áp lên trán cười gượng. 2 mắt lim dim váng vất 1 sự ngại ngùng. - Ban nãy hình như vì tôi mà anh gặp họa rồi... Hajzz, thực sự xin lỗi...
Tôi im lặng, chẳng biết và cũng chẳng muốn nói gì.
- Tuấn này, tôi ổn rồi, mau đi tìm cô ấy giải thích đi. Nếu cần, cứ để tôi đi cùng cũng đc.
- Cô ấy tắt máy rồi, giờ đến nhà cô âý sợ cũng ko thể gặp.
- Vậy cứ ngồi chờ ở đây thì sẽ tốt hơn à, phải đi tìm cô ấy để thể hiện sự chân thành cuả anh chứ. Phụ nữ khi hoang mang, anh ko biết họ có thể làm những gì đâu.
- ... - bật lửa châm thuốc, tôi tiếp tục duy trì sự im lặng.
- Ko rõ tình cảm của 2 người đến đâu nhưng tối nay tôi đã chứng kiến bạn mình đau khổ ra sao khi... Hajzz, tình yêu của người con gái rất đáng trân trọng, khi cô ấy còn yêu anh, dù anh có phạm bao nhiêu lỗi lầm, cô ấy vẫn sẵn sàng bao dung, tha thứ tất cả. Nhưng nếu cứ khiến cô ấy chịu nhiều tổn thương dù chỉ là hiểu lầm, thì khi vượt qua rồi, cô ấy sẽ trở nên cứng cáp và chai sạn. Tới lúc đó thì trong mắt cô ấy, anh cùng lắm cũng chỉ như 1 người đi ngang qua cuộc đời mà thôi.
- Nghe giống như cô đã từng trải qua giai đoạn đó vậy... Ồ xin lỗi, là tôi đoán vậy thôi chứ ko có ý gì đâu. - tôi cười nhạt nhẽo, đưa tay lên vuốt vuốt sống mũi. T.Dương dường như cũng chẳng bận tâm, đứng dậy phủi phủi chân váy.
- Anh mau đi tìm cô ấy đi, tôi cũng về nhà mình đây.
...
Chiếc dream phóng rất nhanh dù đường phố lúc này vẫn chưa vắng người. Sự bình tĩnh trước đó đã bị những lời của T.Dương làm cho xáo động. Tôi hoang mang liên tưởng đến chuyện hiểu lầm xưa kia từng xảy ra với Xuân chóa. Cũng chỉ vì vài giây khoảnh khắc như tối hn mà hậu quả gây ra vô cùng tai hại. May mắn tôi và Xuân vẫn có thể làm lành, còn với Ngọc hiện tại... Tôi ko muốn nghĩ tiếp nhưng hàng loạt dự đoán vẫn bất chấp nhảy loạn trong đầu.
- BIMMM!!!
Còi chiếc xe oto đối diện làm tôi bừng tỉnh, chút cảm giác lành lạnh xuất hiện, tôi quyết định tấp xe lại cho ổn định tinh thần, tiện lấy máy gọi cho U.Nhi hy vọng có thể dò hỏi chút tin tức về Ngọc.
- Anh à, chị Ngọc ko có ở nhà đâu, chị ấy bị tai nạn, giờ đang ở trong viện. Mấy tài liệu anh cần để mai em mang qua cho anh cũng đc.
- Sao cơ, tai nạn ư!!! - tôi lo lắng hỏi dồn, liền sau đó nhận ra phản ứng có phần lộ liễu của mình nên đành cố dằn lòng trở lại - Ờ... Ngọc bị tai nạn ra sao em, có nghiêm trọng lắm ko?
- Chắc cũng ko nghiêm trọng lắm đâu vì chị ấy đi oto mà. Thôi giờ em phải vào với chị ấy đây, hẹn anh ngày mai...
Tôi ko để U.Nhi nói hết câu - Giờ Ngọc đang ở viện nào vậy? Anh đang ở ngoài đường, cũng muốn qua xem tình hình cô ấy thế nào.
...
Có đc chỉ dẫn, tôi phóng 1 mạch tới bv, lòng dạ vẫn nóng như lửa đốt dù trc đó U.Nhi đã trấn an. Tâm trạng này cũng giống với ký ức khi tôi chạy xe như điên hàng chục cây số trong đêm để tìm Ngọc chỉ vì 1 câu nói đùa tai nạn ngày cá tháng 4 do An bày trò. Tất cả mọi lỗi lầm ngày hn đều do tôi gây ra, giờ mong muốn duy nhất chỉ là Ngọc đc bình yên vô sự. Chuyện tình cảm của tôi sau đó có thế nào đi nữa hiện tại cũng chưa cần tính đến.
Bước chân dáo dác từ lúc gửi xe ngoài cổng, tôi nhanh chóng tiếp cận khoa cấp cứu. Khu vực này dù đã tối nhưng vẫn khá đông người. Cố gắng bình tĩnh để ý thật kỹ, cuối cùng tôi cũng tìm đc Ngọc đang ngồi dựa người trên thành giường bệnh trong góc. Nhìn cô ấy vẫn ổn dù gương mặt có phần mệt mỏi, tôi cũng yên tâm phần nào. Đang thở phào định bước vào thì 1 bóng người rất nhanh cắt ngang qua mặt, vừa hay đi tới bên giường Ngọc. Bàn chân đã dừng trước cửa phòng, tôi hơi do dự cuối cùng quyết định lùi dần ra phía trụ tường ngoài hành lang, đứng từ đây cũng đủ để nhìn vào bên trong. Người vừa vào là 1 thanh niên trạc tầm tuổi tôi, có vẻ già dặn hơn nhờ bộ ria quai nón lưa thưa cùng mái tóc bồng vuốt ngược. Mày rậm, dáng người cao dong dỏng, có thể nói là 1 người khá ưa nhìn. Đi vào cùng là 1 vị bác sĩ, qua vài thao tác thì có vẻ là khám tổng quát lại lần nữa. Anh ta nói gì đó với bác sĩ rồi đưa tay ấp lên trán Ngọc, nhìn cô ấy rồi cười... sống mũi tôi ko hiểu sao bỗng dưng ê ẩm... Hơi thở chợt cơn ngắn cơn dài khi thấy vị bác sĩ trở ra, do dự 1 hồi tôi cuối cùng cũng quyết định bước vào. Ngọc vẫn ủ rũ ngồi bên người thanh niên nhưng khi tôi vừa xuất hiện trước cửa phòng, như có linh tính cô ấy ngẩng mặt lên... Đôi mắt có phần sáng hơn, ẩn trong đó còn là cả sự ngạc nhiên. Tôi hồi hộp với những phỏng đoán trong đầu khi đối diện đôi mắt ấy, ko để ý bản thân đã đến bên giường bệnh. Vẻ mặt sau đó cũng rất nhanh thay đổi.
- Ngọc, em ko sao chứ, anh vừa gọi cho Nhi là đến đây luôn... Chào anh, anh là...
- tôi lập tức hướng sự chủ động về phía người thanh niên. Anh ta nhìn tôi 1 lúc mới khẽ gật đầu.
- Tôi là bạn Ngọc, còn anh là...
- Đây là Tuấn, là... đồng nghiệp cùng cty em. Còn đây là anh Trần Hoàng, chính là em trai anh T.Nam bên cty Z.
Ngọc lúc này mới lên tiếng giới thiệu 2 người chúng tôi với nhau, ngữ điệu xem ra vẫn bình thường. Cô ấy còn kể thêm về chuyện xe leo lề đâm phải hàng cây bên đường và sau đó thì đc T.Hoàng đưa vào trong viện. Thương tích gây ra chấn động trầy rách bàn tay trái và sốc nhẹ tâm lý, may mắn là ko quá nghiêm trọng.
- Thực sự phải cảm ơn anh rất nhiều, anh bận như vậy lại vẫn vì chuyện của em mà tới. Làm em thấy thật áy náy!!!
- Em đừng nói vậy, là ai thì cũng làm như anh hết thôi. Lúc em gọi, nghe giọng em run rẩy làm anh thực sự lo lắng. May mắn là em ko sao.
Tôi nghe Ngọc cùng T.Hoàng lời qua đáp lại thân mật, tại nơi này cảm thấy mình thật thừa thãi tại. Mắt hơi cúi, nhìn mà như ko nhìn tấm ga trải giường màu trắng nhờ, đành im lặng chứ cũng chẳng biết nên nói gì lúc này.
- Giờ có bạn em đến rồi, anh cũng nên về nghỉ đi thôi. Hn anh đã bị em làm phiền nhiều rồi, hì. - Ngọc chợt đề nghị.
- Haiz, quen biết nhau bao năm vậy sao em cứ khách sáo với anh thế. Còn có 1 tiếng nữa là kiểm tra lần cuối rồi, anh ở đây chờ cùng em.
- Em ko sao rồi mà anh cứ về nghỉ đi, mai còn đi làm. Biết tính em rồi thì đừng để em áy náy thêm nữa. Lát bác sĩ kiểm tra xong a.Tuấn đưa em về là đc rồi. - Ngọc cười mềm mỏng nhưng ý tứ đề nghị vô cùng dứt khoát. T.Hoàng có lẽ cũng hiểu phần nào tính cách quyết đoán này của cô ấy nên đành lắc lắc đầu cười trừ, miễn cưỡng quay sang tôi "bàn giao" trách nhiệm rồi chào từ biệt.
- Có lẽ là anh xấu tính thật vì em gặp tai nạn mà anh lại thấy vui vì có cơ hội đc giúp em. Mau mau khỏe lại nhé!!!
Câu nói sau cùng cùng nụ cười mang theo ánh mắt ẩn ý của T.Hoàng trước khi rời đi làm cho tôi cảm thấy mình thật bị động. Đối với sự xuất hiện bên Ngọc ngày hn của anh ta, tôi như mất đi sự tự chủ vốn có. Trực giác của đàn ông mách bảo cho tôi biết về thái độ ko đơn giản mà T.Hoàng giành cho Ngọc. Anh ta quen biết Ngọc đã nhiều năm... vậy mà tôi lại chưa bao giờ nghe cô ấy nhắc gì đến mqh này. Chuyện rắc rối với Ngọc vẫn còn đó, giờ lại thêm những suy nghĩ mới về T.Hoàng. Suy nghĩ có phần ích kỷ này như đang tận dụng những khe nứt hoang mang trong lòng để tìm đường gặm nhấm lòng tin của tôi.
Thở nhẹ rồi ngồi xuống bên giường bệnh, cố áp chế những ngổn ngang trong lòng. Vừa đưa tay cầm lấy bàn tay trái quấn đầy băng gạc của Ngọc thì cô ấy liền rụt lại, đoạn nằm quay lưng về phía tôi. Tôi hiểu vì sao Ngọc làm vậy và cô ấy hoàn toàn có quyền. Buông tiếng thở dài, tôi hiểu bản thân vì 1 chút tùy hứng có thể đã tự làm lung lay vị trí của mình trong lòng cô ấy.
- Ngọc, nghe anh, anh biết là mình có lỗi nhưng sự thực ko phải như là em thấy đâu...
Tôi chậm rãi kể lại mọi chuyện, ko giấu diếm mà nói hết những gì liên quan giữa tôi và T.Dương để Ngọc toàn ý đánh giá quyết định. Đánh đu giữa tin tưởng và ngờ vực, thà 1 lần đưa hết lên bàn cân để lòng tin của cô ấy tự mình phán xét.
- Tất cả mọi chuyện chỉ có vậy, những gì cần nói anh đều đã nói hết với em ko 1 chút giấu diếm. Anh biết là thiệt thòi cho em khi phải chứng kiến cảnh tượng tối nay, nên có nói gì đi nữa vẫn là lỗi của anh. Chỉ xin em đừng nghi ngờ... anh thực sự đang... bối rối lắm. 2 đứa mình khó khăn lắm mới đến đc với nhau mà, anh ko lúc nào thôi trân trọng tình cảm của chúng mình... Chuyện ngày hn, quả thực ko may mà. Hajzz... xin em đấy, tin tưởng anh như em vẫn luôn tin có đc ko Ngọc...
Tôi kề mặt sát tai Ngọc rì rầm thủ thỉ như nói lời yêu thương. Ngọc cũng ko có phản ứng gì là phản đối hay tha thứ, chỉ nằm im lặng nhắm mắt. Chân mày cau lại và khóe mắt còn đọng vệt nước mắt vừa rơi nói với tôi rằng cô ấy đang phải trải qua những đấu tranh cảm xúc. Cẩn thận lau đi vệt nước mắt ấy rồi nhẹ nhàng xoay người Ngọc về phía mình. Ngọc vẫn nhắm mắt như cũ, có thể cảm nhận đc sự mệt mỏi mà cô ấy phải chịu đựng. Đây có lẽ đã là lần thứ 2 Ngọc phải thử thách mình với trò cò quay mang tên "niềm tin" đối với tình cảm và sự chung thủy mà tôi giành cho cô ấy. Đôi mắt ngắm nhiền ko giấu nổi vẻ phiền muộn, tôi đau lòng thầm nguyện ngay lúc này dù chỉ là 1 khoảnh khắc ngắn ngủi, cũng xin đc làm người sau cùng đem lại bình yên cho cô ấy.
- Anh đi dạo với em 1 chút!!! - Ngọc chợt mở mắt thoáng nhìn tôi rồi đề nghị.
- Đi đc chứ? - tôi lo lắng định dìu Ngọc dậy thì cô ấy giãy nhẹ ra, tự mình di chuyển.
- Đừng lo, anh vốn biết là em ko yếu đuối mà. - Ngọc như sắc như ko nói bình thản mà như "phủ đầu". Tôi gượng cười cam chịu, im lặng đi theo cô ấy.
...
Giờ này người đến thăm bệnh buổi tối đã vãn, vườn hoa nhỏ vắng vẻ, tĩnh lặng dưới ánh đèn điện vàng tờ mờ. Hình như trời sắp đổ mưa, không khí âm ẩm hơi nước cùng cái oi nồng bất chợt khiến người ta cảm thấy thật bức bối. Đã qua tiếp dãy hành lang tiếp theo, 2 chúng tôi vẫn chậm rãi đi cạnh nhau. Mặc cho sự im lặng bủa vây và khoảng trống mênh mang tối mờ xung quanh như muốn chiếm cứ những thứ tồn tại trong nó. Tôi vẫn lơ đễnh chậm bước, tới khi cách xa vài mét mới phát hiện Ngọc ko còn đi bên cạnh. Ngoảnh lại phía sau thì cô ấy đang dừng lại, đăm chiêu nhìn mình...
"... Sau vài giây lặng thinh, cuối cùng cô nói - Anh à, chúng mình chia tay đi.
Miệng tôi há hốc - Ngọc, em… em nói sao???
Cứng họng, tôi mím môi không nói được lời nào, mặt đất dưới chân như bàng hoàng sụp đổ... "
- Tuấn... Tuấn!!! Anh làm sao vậy???
Tôi giật mình bởi tiếng gọi và cảm giác da thịt man mát nơi bàn tay đặt trên mặt mình. Mắt hoa đi, hơi loạng choạng khi định thần lại mọi thứ xung quanh.
- Kìa, anh làm sao vậy... Thôi mình ngồi xuống ghế đi, ko đi dạo nữa.
Ngồi yên vị trên ghế đá rồi tôi mới dần tỉnh táo trở lại. Thì ra loạt hình ảnh về sự "chia ly" vừa rồi, tất cả đều là do tưởng tượng. Đầu óc vẫn còn mờ mịt, ong ong nhức, nguyên do có lẽ bởi sự mệt mỏi của 1 ngày dài làm việc, cùng tâm trạng căng thẳng, lo lắng suốt buổi tối hn sau chuyện xảy ra với Ngọc. Giờ thì tôi đã hiểu phần nào về hiện tượng sốc tinh thần rồi. Đối mặt với 1 thế giới tưởng tượng do bộ não tạo ra khác hoàn toàn với thế giới thực tế phản chiếu qua đôi mắt. Thực sự có thể làm cho người ta phát điên nếu ko kịp thời thoát ra. Lại nghĩ đến Ngọc tối nay phải chịu 2 cú sốc từ tình cảm cho tới vụ tai nạn mới thấy thương em biết chừng nào. Tôi bất chấp ôm chặt cô ấy vào lòng như ko muốn bất cứ thứ gì có thể xâm phạm. - Anh xin lỗi, xin lỗi em nhiều lắm, tất cả là lỗi của anh. Hn anh đã làm em khổ nhiều rồi!!!
- Anh biết là em đau??? - Ngọc chịu nằm yên trong lòng tôi chứ ko còn giãy ra như trước. Mắt ngước lên nhìn tôi, ngân ngấn nước nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh... Hẳn là cô ấy vẫn đang kìm nén.
- Anh có hiểu cũng ko thể cảm nhận hết nỗi đau em đã phải chịu, anh biết là mình sai rồi. Nghe anh, tin anh có đc ko, anh chỉ có duy nhất 1m em thôi. Anh thề đấy, nếu anh dối em anh sẽ bị...
- Em tin mà, em chỉ cần tim anh nói thật thôi, ko cần thề thốt hay hứa hẹn gì cả. - Ngọc cấu nhẹ ngực tôi, thở nặng nhọc. - Có biết hn lúc tai nạn em đã rất sợ ko!!!
- Anh xin lỗi...
- Lúc nhìn anh ôm cô ấy em như mất trí vậy, làm mọi thứ theo bản năng chỉ mong muốn trốn chạy ngay lúc ấy. Thậm chí còn ko cảm nhận đc tay mình đã lái xe thế nào nữa. Chỉ có mắt là nhìn đc xe cứ lao đi cho đến khi bị đυ.ng mạnh rồi mọi thứ dừng lại. Lúc đó em thực sự rất sốc, 1m cô độc ngồi trong xe chịu đựng sự sợ hãi... Em đúng là con ngu phải ko...
- Ko, ko phải!!!
- Ngu mà, có ngu thì người đầu tiên nghĩ đến lúc đó vẫn cứ là anh chứ. Hừ, làm bao chuyện tổn thương vậy mà vẫn ko thể khiến ngta quên đc.
- Vẫn yêu mà phải ko!!! - tôi cầm nhẹ bàn tay trái băng bó của Ngọc đưa lên môi mình.
- Lúc đó muốn lập tức gọi cho anh mà cái cảnh tượng kia cứ ám ảnh, đáng ghét...
- Vậy là ko gọi anh nữa mà lại gọi T.Hoàng?
- Ồ, hình như là có người đang ghen!!! - Ngọc đưa đẩy "khıêυ khí©h".
- Ghen gì, thấy lạ thôi... sao em ko gọi cho a.Nguyên.
- Ko ghen sao tim lại tự dưng đập nhanh? - Ngọc cười mỉm cố truy đến cùng, tôi đành ừ hữ đánh bài cùn im lặng.
- Humm...
- Em vốn định gọi cho a.Nguyên rồi mà sau thấy mình ko bị gì nghiêm trọng. Ko muốn mọi người lo lắng nên quyết định chỉ cho a.Hoàng và U.Nhi biết chuyện. Mà chẳng hiểu sao con bé này trước sau quên "lệnh" đi bép xép ngay với cái đồ "dê non" này chứ. - Ngọc nhướng mắt dứ dứ đám râu tơ lún phún dưới cằm tôi.
- Nhắc mới nhớ, anh nói chuyện với Nhi cách đây nửa tiếng rồi mà sao con bé vẫn chưa qua nhỉ? - tôi vừa dứt lời thì chuông đt Ngọc reo.
- Nhân bảo như thần bảo người đâu mà linh, nó đang ở phòng cấp cứu gọi toáng lên kìa, mình về thôi anh.
- Nào nào, em đừng thân mật quá vậy chứ ko cái Nhi lại thấy...
Nhìn Ngọc khoác tay tôi nheo mắt cười rạng rỡ, ko ai nghĩ chỉ cách đây chục phút trên khuôn mặt đó còn là vẻ u sầu, ủ rũ. Bản thân tôi cũng chẳng hơn gì khi lần đầu tiên trong đời trải nghiệm "lâm sàng" cuộc sống tưởng tượng như 1 kẻ tâm thần. Đúng là khi ta nghĩ mình đã lớn lại là lúc quên mất rằng song hành cùng sự trưởng thành đó luôn là nỗi thống khổ, lao đao vì những chuyện tình cảm yêu đương.
...
"Đỏ tình đen việc" - đem câu này vận vào tôi xem chừng cũng ko lệch lắm. Giải quyết đc ổn thỏa chuyện với Ngọc thì ngay hôm sau tôi lại bị KN trách móc vì tiến độ điều tra tài liệu chậm chạp. Ngẫm ra sức người cũng chỉ có hạn, anh ta thừa hiểu thái độ làm việc của tôi nhưng đến mức phải nổi nóng thế này xem chừng giá trị thông tin trong hàng loạt tài liệu kia cũng ko hề đơn giản. Dù mệt mỏi nhưng tôi vẫn phải giành nguyên cả ngày ngồi sắp xếp và phân tích lại 1 loạt những thông tin trong đó. Phần lớn là những tài liệu sao in ngoài cty liên quan đến 1 cty Q cũng chuyên về lĩnh vực xây dựng & dịch vụ. Những biên bản hợp tác, trao đổi, nhượng quyền... 1 số ít liên quan đến bên X chúng tôi đều là những hợp đồng mua bán thông qua 1 bên thứ 3. Tôi ko rõ KN nắm đc những tài liệu này từ đâu nhưng hẳn cái giá để có nó ko hề nhỏ chút nào. Tất cả chỉ đc giao cho 1m tôi, thư ký phụ cũng ko đc bén mảng. Ngồi đến cuối giờ chiều tôi thoáng giật mình khi các mối liên kết từ những tổ hợp số liệu đối chiếu bắt đầu lộ ra. 1 lượng ko nhỏ đơn hàng và các gói thầu phụ nhỏ lẻ mà X để vuột mất đều đc chuyển giao, bán lại cho Q trong suốt 2 năm trở lại đây. 1 điều lạ nữa là từng xuất hiện hoạt động giao dịch giữa ông Luân và cty này. Hoạt động vốn điều lệ cũng ko bình thường cho lắm khi chỉ trong hơn 1 năm lượng vốn của cty này gia tăng khá thất thường. Tôi mơ hồ phán đoán 1 mối liên quan nào đó giữa cty này với X nhưng hiện tại vẫn chưa thể truy ra. Đang mệt mỏi bóp chán thì KN gõ cửa bước vào.
- Vẫn chưa về ah? Đừng nói là do kích động sáng nay nên cố tình ở lại để "đáp trả" tôi đấy nhé, hê hê. - KN cười cợt, đặt lên bàn tôi 2 suất cơm hộp. - Cùng ăn với tôi đi.
- Chờ 1 chút, anh xem qua cái này đi.
Tôi nói rồi soạn trong đống giấy tờ 1 tài liệu đã được chỉnh sửa. Đối tượng bị chỉnh sửa chính là số cổ phần của cty tư vấn - thiết kế... từng bị phá sản cách đây 1 tg. Mà tài liệu này là lại có 1 phần dính dáng tới các cán bộ NN. Ko hiểu KN từ đâu lại có thể kiếm đc những thứ này.
- Văn bản liên quan đến thu mua sau tái cơ cấu... ý cậu định nói với tôi phải ko?
KN xem xét 1 hồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó đem tập tài liệu trả lại. Văn bản này, ko phải là một hợp đồng bình thường, mà là hợp đồng tiến hành thu mua, do cty Q tiền soạn thảo trước sự "hỗ trợ" của 1 vài cán bộ liên đới.
- Hiểu ngầm thì đây chính là làm trái pháp luật còn gì! - tôi suy tư, KN vẫn ko đáp, chỉ như cũ khẽ gật đầu.
- Ài, ko hiểu lý do gì lại muốn mất công đi "cửa sau" như vậy? Tiến hành như vậy có gì khác cách thu mua bình thường đâu?
KN nghe tôi nói vậy, nhún vai có chút bất đắc dĩ. - Cái này ko thể công khai, nếu hợp thức hóa thành công sẽ giúp cty Q kiếm được một số lời ko nhỏ từ khoản giá trị chênh lệch so với việc tái cơ cấu mở thông thường. Trong giới doanh nghiệp ở cái đất nc này có bao nhiêu người làm nên với 2 bàn tay sạch chứ. Cũng may là vụ làm ăn này ko thành, cty tư vấn - thiết kế... trước sau vẫn phá sản đến mức phải hủy bỏ niêm yết cổ phiếu. Mấy khu đất giá trị còn lại của cty này vì vậy mới có cơ hội đc đưa ra đấu giá công khai sắp tới.
- Hajz, nói vậy vụ thâu tóm ngầm này của cty Q mục đích chính là khống chế lượng cổ phần đủ để chiếm luôn quyền sở hữu mấy khu đất đó chứ chưa hẳn đã phải là vì cái xác cty. Anh thấy điều này thế nào ạ?
- Hà hà, cậu bắt đầu rào đón tôi từ khi nào vậy. Sao ko đi thẳng luôn vào mối liên quan của việc này so với vụ rò rỉ thông tin mà tay trợ lý cũ của tôi gây ra cách đây 1 năm.
Tôi cười gượng trước sự thẳng thắn của KN, đắn đo 1 hồi quyết định nói ra điều đang nghĩ. - Anh đã nhìn ra điều đó, vậy hẳn cũng đoán ra trong cty mình vẫn ít nhất còn 1 người liên quan. Em đã đối chiếu qua lại nhiều lần các số liệu, phát hiện...
- Đc rồi, muộn rồi ăn cơm đã Tuấn. - KN cười nửa miệng ngắt lời tôi, đoạn nhanh gọn bóc cả 2 hộp cơm chia đều cho 2 người. - Còn nhớ tôi từng dạy cậu điều gì chứ, có những sự việc phức tạp, nếu lạm dụng phán đoán sẽ chỉ khiến đi sai đường. Chỉ có phân tích và đánh giá mới đem lại kết quả chính xác. Vậy nên chuyện cậu vừa nói, nghĩ đến đâu thì làm đến đấy, âm thầm tìm hiểu và tuyệt đối bảo mật thông tin. Khi nào cảm thấy thực sự chắc chắn thì hãy báo lại cho tôi. Nào, giờ thì ăn đi thôi, tôi gọi cho cậu món trứng kho cậu thích đấy.
KN tuyệt nhiên ngắt lời rồi làm như bàng quan ko mảy may khẩn trương trước thông tin liên quan đến ông Luân mà mất cả ngày hn tôi mới tìm hiểu đc. Tôi bấm bụng suy nghĩ, những kết quả điều tra này có lẽ đã tới tay KN ngay từ trước khi anh ta đưa số tài liệu đó cho tôi. Nếu quả thật như vậy thì ko hiểu KN đang suy tính điều gì, hay đơn giản chỉ là anh ta vẫn ko tin tưởng tuyệt đối bất kỳ 1 ai khác. Tôi khều khều 1 phần miếng trứng kho thơm nức đưa lên miệng. Lại là trứng kho, vậy cũng coi như bù vào những viên hq đã bị đổ mà em gái anh ta mang đến cho tôi vậy.
...
Buổi đấu giá đất sắp tới gần, ngày hn KN dặn dò tôi để ý chuẩn bị 1 chút cho chuyến đi tỉnh mừng thượng thọ "phụ huynh" của 1 cán bộ cấp cao trong vài ngày tới.
- Vụ này em xin nghỉ đc ko anh, còn vài việc dở dang em làm vẫn chưa xong...
- Nghỉ là nghỉ thế nào, lần này em gái tôi còn phải đi cùng. Coi như chuyến công tác kết hợp công việc chứ ko đơn thuần chỉ mỗi việc mừng thọ đâu. Cậu lên chi tiết công việc sớm nhất đi nhé.
Mắt KN vẫn gián trên màn hình laptop, lạnh lùng khước từ. Chuyến đi này có Ngọc đi cùng vậy cũng xem như là an ủi, cơ mà tại sao tay Trường lại ko tham gia, hắn là trưởng phòng của Ngọc cơ mà? Tôi băn khoăn bước khỏi phòng KN vừa hay Ngọc gọi tới rủ ra quán cafe cách cty vài dãy nhà.
Vào trong quán, đang ngó ngiêng tìm chỗ thì điều ngạc nhiên đập vô mắt là Ngọc đang ngồi cùng T.Dương...
- "Đệt, hq xin số tưởng đơn thuần chỉ là nói chuyện, ai ngờ còn gặp mặt trực tiếp thế này."
Tôi miễn cưỡng đưa tay chào, nhớ lại tối qua lúc T.Dương nhắn tin hỏi tôi số Ngọc. Ban đầu đã định ko cho nhưng nghĩ lại để 2 cô nàng 1 lần minh bạch với nhau cho thoải mái cũng là điều nên làm nên tôi đồng ý gửi contact. Ai dè T.Dương lại "chu đáo" quá mức thế này.
Lúc tôi đến hình như bọn họ cũng đã tàn cuộc gặp, đủ để nói với nhau những thứ cần trao đổi trước đó. Nghe 2 người tán tếu khá tự nhiên vui vẻ nên tôi cũng yên tâm ngồi cười phụ họa. Nán ở lại thêm vài phút thì T.Dương từ biệt rời đi. Tôi vân vê mũi nhìn Ngọc dò hỏi.
- Vừa rồi 2 người nói chuyện gì vậy?
- Chuyện linh tinh thôi.
- Uầy, linh tinh mà lại phải gặp nhau á!!!
- Là cô ấy muốn gặp mà, mà sao anh cứ giống như... có tật giật mình thế nhỉ. Liệu hồn đấy nhé!!! - Ngọc lừ lừ mắt nhéo tai tôi.
- Ái ái, em yên tâm, anh trong sáng như pha lê nhân tạo mà...
- Hứ, "trai trên gái dưới" với nhau sát sạt vậy, cô ấy cũng hấp dẫn ko vừa thì làm sao mà yên tâm đc. Anh xem sớm sớm chuyển nhà khác đi hoặc ko thì dọn về ở với em.
- Uầy, nói cứ như thật ấy nhờ...
Nói đến đó thì đt Ngọc có tin nhắn, tôi ko chủ đích nhưng tầm mắt vẫn hiện ra 2 chữ "T.Hoàng". - Là cái anh T.Hoàng đó nt à?
- Vâng, anh ấy hỏi thăm em thôi. - Ngọc hơi nghiêng mặt nhìn tôi rồi lại đặt đt lên bàn.
- ...
Thấy tôi lặng thinh dường như có chủ ý, Ngọc quay lại nhìn tôi 1 lượt rồi lại tựa lưng vào lòng tôi như cũ.
- Hì hì, "dê non" của em sao im ắng thế, chắc là đang thắc mắc về T.Hoàng phải ko?
- Ừ, thấy anh ta biết em có vẻ đã lâu. - tôi vén tóc Ngọc xuôi xuống mang tai, thẳng thắn hỏi.
- Cũng có thể xem là vậy, chúng em quen biết từ lúc a.Nguyên em và anh T.Nam chơi với nhau. Tính ra cũng phải đc chục năm rồi. Hì, quen lâu vậy nên việc thân nhau là bình thường thôi.
- Uhm.
- "Dê non" này, em cũng như pha lê nhân tạo vậy. Trong sáng giống anh vậy anh yên tâm rồi chứ.
- Thì anh cũng có nói gì đâu, cơ mà phải chi anh ta có bạn gái rồi thì tốt. Anh ta cũng hấp dẫn ko vừa... Chà chà!!! - tôi chớp nhả nhại lại câu Ngọc nói trước đó, liền bị cô ấy hung hăng túm chặt lấy "cần số" làm cho mặt mày nhăn nhó nhổm dậy như lò xo. - Ối... nào xung quanh đang có người đấy, em đừng "ấy" nữa... Rồi rồi, cho anh xin mà!!!
- Em trước sau 1 lòng 1 dạ nên anh đừng có nghi nọ nghi kia. Ngược lại, anh mà làm chuyện gì quá đáng với em thì liệu thân đấy!!! - Ngọc cười nheo nheo mắt mà giọng nói cứ đều đều nhè nhẹ ko ra nóng ra lạnh khiến tôi ko rõ là cô ấy đùa hay thật. Dù vậy chắc chắn trong gen của cô ấy có vài phần giống với KN.
- Mà vừa rồi mình nói tới đâu rồi ý nhỉ?
Ngọc vừa hỏi vừa buông "cần", tôi hơi khó chịu phải cựa hông 1 chút để thay đổi tư thế ngồi, giọng nói vì vậy có pha chút bực. - Vẫn đang nói về cái anh T.Hoàng đó!!!
- Ko, trước đó cơ... À, là chuyện em bảo chúng mình dọn về ở với nhau ý.
- Hừ, em cứ thích đùa, dọn gì mà dọn. U.Nhi vẫn đang ở với em mà.
- Nhà em ko thiếu nơi tốt hơn để sắp xếp cho nó. Với lại thực ra em làm vậy cũng là muốn công khai dần chuyện của chúng mình.
- Ngọc à, chuyện này mình đã bàn với nhau rồi mà, hiện tại chưa phải...
- Em ko muốn giấu diếm nữa, yêu mà như vậy thì bí bách muốn phát điên. Đợt đấu thầu dự án cũng đã qua rồi, bản thân chuyện hủy hôn với a.Trường cứ dây dưa mãi cũng ko phải là hay. Em sẽ nói rõ quyết định của mình cho cả 2 nhà biết, đồng thời sẽ công khai chuyện của chúng mình.
- Ngọc, em đừng vội vàng thế...
- Anh đừng thuyết phục nữa vì em quyết tâm rồi. Còn nữa, em cũng vừa thông báo với cả nhà tối nay sẽ dẫn anh về dùng cơm đó...