Chương 8: Trường học nội trú

Những người khác nghe vậy thì tâm tư sục sôi, NPC chết lệ quỷ liền biến mất, một tin tức quan trọng như thế. Ánh mắt của bọn họ không nhịn được dừng lại trên những NPC xung quanh, khiến người đứng sau không khỏi rùng mình.

Trong mắt Trịnh Hoàn hiện lên dị sắc, Bạch Vấn Hạ có thể sống sót thật sự chỉ là trùng hợp? Nhưng mặc kệ thế nào, đêm nay cậu nhất định phải chết.

Người xem ở phòng phát sóng trực tiếp thấy loại hành vi này cũng không có gì kinh ngạc, dù sao mấy loại sự tình như giả heo ăn thịt hổ ở phó bản rất thường thấy.

"Sợ ngây người, kỹ thuật diễn của người chủ trì này cũng thật tốt! Nếu không phải tận mắt chứng kiến sự việc lúc trước, tôi đã thật sự cho rằng cậu ấy chỉ là một bình hoa."

"Tôi lại thấy các người suy nghĩ nhiều quá, nói không chừng tên chủ trì này chính là một bình hoa, sự việc vừa rồi chỉ là vận may thôi. Tôi thấy ở phó bản này vẫn là Trịnh Hoàn có thể sống đến sau cùng."

"Vận may? Ngươi có thể tái tạo sao? Ta thấy nếu thật sự hoàn toàn dựa vào vận may, người chủ trì này khẳng định là người chơi may mắn nhất trong toàn bộ người mới!"

"Đừng tranh cãi nữa. đừng tranh cãi nữa. Mọi người đều đến liếʍ giá trị nhan sắc này đi, cái này không ngon sao!"

Rất nhanh đã tan học. Những NPC khác bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay về ký túc xá nghỉ ngơi, một số người đã cố gắng liên hệ với NPC nhưng không ai trong bọn họ phản ứng lại.

Cô giáo quản sinh tìm được mọi người, vẻ mặt khó xử mở miệng nói: "Tình hình là bây giờ có một số chuyện xảy ra. Bởi vì việc sắp xếp ký túc xá gặp chút vấn đề nên hiện tại một số người trong các bạn chỉ có thể đến ở kí túc xá của trường học cũ kia."

Sắc mặt mọi người tái nhợt. Cô giáo này vừa nãy còn nhấn mạnh đủ kiểu là không thể đi qua đó, hiện tại lại kêu bọn họ qua đó ở thấy thế nào cũng đều có vấn đề. Còn Bạch Vấn Hạ lại là vui vẻ trong lòng như đã thấy được tương lai tươi sáng của mình.

"Không cần lo lắng, tuy rằng trường học cũ có hơi cũ nhưng cách đây không lâu đã được sửa sang lại, vào đó ở sẽ không có gì nguy hiểm. Chỉ cần các bạn đừng đi lung tung chỗ khác là được." Cô giáo có chút không tự tin nói: "Hiện tại các bạn còn bảy người. Chia bốn người sang trường học cũ kia đi."

Nói xong cô giao cho mọi người hai chiếc chìa khóa rồi liền thu dọn đồ đạc rời đi. Hiển nhiên ngay cả vị trí của ký túc xá cũng phải do mọi người tự mình tìm kiếm.

"Đúng là có tình huống như vậy, dù sao để phòng phát sóng trực tiếp nổi tiếng thì phải đòi hỏi chút kí©h thí©ɧ, cho nên phó bản cũng sẽ thường xuyên sắp xếp cốt truyện như vậy." Trịnh Hoàn mở lời trước tiên: "Chúng ta cần phải chia thành hai nhóm người."

Mọi người nhớ đến bộ dáng âm trầm của trường học cũ kia liền vô cùng không tình nguyện, tuy rằng như thế có thể hấp dẫn thêm nhiều người xem, nhưng vì điều này mà dùng mạng đổi thì cũng quá thiệt thòi.

"Tôi sẽ đi qua trường học cũ." Trịnh Hoàn nói, lại nhìn về phía Bạch Vấn Hạ vẫn còn mang bộ dạng sợ hãi: "Nếu cậu đã sợ như thế thì đi ký túc xá mới đi, thế nào? Nơi đó tương đối an toàn."

Trên thực tế, ký túc xá mới nhìn thì an toàn nhưng lại thu hút lệ quỷ, ẩn giấu sát khí. Trường học cũ thoạt nhìn thì nguy hiểm nhưng chính là nơi an toàn nhất. Quyết định như vậy quả thật là đẹp cả đôi đường Trịnh Hoàn cũng phải bội phục chính mình.

Những người khác trong lòng đều trở nên khó chịu, tên Bạch Vấn Hạ này dựa vào cái gì được chia cơ hội bảo mệnh trân quý như vậy chứ nhưng đây là lời Trịnh Hoàn nói, bọn họ cũng không tiện trực tiếp mở miệng phản đối.

Không nghĩ tới Bạch Vấn Hạ cũng không vui, cơ hội tìm đường chết rõ ràng như vậy như thế nào cậu có thể buông tha… Nhưng cũng không thể từ bỏ hình tượng đồng đội heo bình hoa của mình được, cậu ngẫm nghĩ một chút sau đó lập tức bắt lấy cánh tay Trịnh Hoàn, như sắp khóc nói: "Không được, Trịnh đại ca đi đâu tôi liền đi đó! Tôi không muốn cô đơn một mình."

Mọi người nghe xong đều sửng sốt, sau đó trong lòng liền cảm thấy tên Bạch Vấn Hạ này thật là quá ngốc. Cho dù Trịnh Hoàn giỏi hơn nhưng mang theo một tên đồng đội heo như vậy cũng quá sức. Có điều đối phương tự mình từ bỏ vị trí trong ký túc xá mới, cái này thật ra rất thức thời nha.

Trịnh Hoàn theo bản năng muốn bỏ cánh tay Bạch Vấn Hạ ra, lại phát hiện cánh tay đối phương giữ lấy mình rất chặt, hoàn toàn không giống như là người yếu đuối mong manh.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với tên Bạch Vấn Hạ này! Chẳng lẽ cậu ta cũng nhìn ra vấn đề?

Trịnh Hoàn hoàn toàn không thể đoán ra đối phương đang nghĩ cái gì, lâm vào trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Vậy cùng nhau đến đó đi. Đêm nay cậu phải đi theo tôi cẩn thận."