Chương 7: Trường học nội trú

"Có người tặng người chủ trì phần thưởng 100 tích phân. Mong người chủ trì tiếp tục cố gắng!"

"Hệ thống thương thành ở phó bản trung có thể tùy thời mở ra, người chủ trì có thể tùy ý sử dụng."

Bạch Vấn Hạ: "?"

Trong phó bản nhìn không được bên ngoài màn hình, nhưng Bạch Vấn Hạ không cần nghĩ cũng biết, tình huống dường như đã đạt tới mức nguy cấp rồi…

Hình như những người xem đó đều đã cho rằng cậu thật đáng tin cậy, thậm chí còn có người kích động mà phát thưởng!

"Không được, hiện tại phó bản mới bắt đầu không bao lâu, mình nhất định phải phấn chấn lên. Đã có cơ hội làm đồng đội heo thì không thể bởi vì một chút trắc trở liền nhụt chí!"

Bạch Vấn Hạ xốc lại tinh thần một lần nữa, cảm thấy bản thân lần này càng phải nghiêm túc ngụy trang thành đồng đội heo.

Cậu mở quyển nhật ký ra xem, càng xem lông mày càng nhíu chặt. Chủ nhân của quyển nhật ký này tám phần mười chính là lệ quỷ cậu nhìn thấy lúc vừa mới tiến vào. Mà nó lúc còn sống thường bị các bạn học khác bắt nạt đủ kiểu cuối cùng thì tràn ngập oán khí mà chết đi, từ đó mới xuất hiện phó bản này.

"Trách không được tên lệ quỷ kia gϊếŧ NPC liền biến mất, đại khái chính là thiết lập nào đó của phó bản này." Bạch Vấn Hạ tự hỏi trong lòng: "Nói như vậy, chẳng phải là những NPC đó chính là đối tượng đang gặp nguy hiểm nhất cần phải được bảo vệ?"

Đột nhiên cậu cảm thấy mình sáng tỏ điều gì! Tuy rằng rất xin lỗi lệ quỷ một lòng muốn báo thù nhưng cậu cũng chỉ có thể đi bảo vệ những NPC đó.

"Nhưng so với những điều đó, chắc là do mình biểu hiện quá bình tĩnh nên mới làm người xem và những người khác cảm thấy mình không còn không đáng tin cậy." Bạch Vấn Hạ cắn răng: "Mình cần thiết lập cho bản thân hình tượng bình hoa sợ quỷ, như vậy xác suất nhân vật tử vong mắt thường có thể thấy cũng rất cao, còn có thể tôn lên phong thái ngạo mạn của Trịnh Hoàn, đạt được hiệu quả hệ thống yêu cầu, có thể nói là một công đôi việc."

Trên đường hai người trở về, Trần Lâm Viễn cảm thấy vô cùng âm u, xung quanh tràn ngập sương mù không thể thấy rõ bất cứ thứ gì nhưng cứ có cảm giác bị nhìn chằm chằm nên cậu không khỏi càng ngày càng sát lại Bạch Vấn Hạ.

Sau khi trở lại phòng học, bọn họ liếc mắt một cái liền nhìn ra tình hình không đúng, không kể đến phòng học một đống hỗn loạn, ngay cả người cũng thiếu đi một số… Sắc mặt những người chủ trì khác cũng rất khó coi, bộ dạng hoảng hồn chưa bình tĩnh.

"Phó bản này thật sự quá nguy hiểm." Trần Lâm Viễn lại cảm thấy vừa rồi nếu không phải nhờ đủ kiểu thao tác của Bạch Vấn Hạ, chắc chắn hiện tại cậu ta đã chết, trong lòng đối với Bạch Vấn Hạ càng tràn ngập cảm kích.

Người trong phòng học sau khi nhìn thấy bộ dáng cả người dính máu hiện tại của Bạch Vấn Hạ, lập tức lộ ra sắc mặt sợ hãi thậm chí có người còn muốn động thủ - nhưng Bạch Vấn Hạ lập tức lộ ra biểu tình còn kinh hoảng thất thố hơn so với bọn họ! Đến nỗi trực tiếp vọt vào phòng học, ngồi xuống vị trí bên cạnh Trịnh Hoàn, bộ dạng bị dọa đến run lẩy bẩy: "Trịnh đại ca, tôi rất sợ hãi!"

Mọi người: "?"

Trần Lâm Viễn đi ở phía sau cậu vẻ mặt hoang mang, chuyện gì xảy ra vậy, sao lão đại bỗng nhiên trở thành bộ dáng ngớ ngẩn thế này, cậu vốn còn tưởng rằng lần này trở về có thể phô trương… Không đúng, nhất định là vì Bạch Vấn Hạ muốn che giấu thực lực cho nên mới như vậy.

Cậu ta nhất định phải phối hợp với kế hoạch của lão đại, tuyệt đối không thể đem đầu đuôi ngọn nguồn sự tình phát sinh ở WC nói ra. Trần Lâm Viễn hạ quyết tâm.

"Các cậu vừa rồi đã gặp chuyện gì?" Trịnh Hoàn bị kỹ thuật diễn của Bạch Vấn Hạ mê hoặc, nhất thời có chút mơ hồ, quyết định mở đề tài trước.

Ai biết sắc mặt Bạch Vấn Hạ lập tức liền trắng bệch: "Quá, quá kinh khủng, ở trong WC, chúng tôi đã thấy lệ quỷ, hắn, sau đó hắn…" Đôi tay cậu không ngừng ôm chặt thân thể mình, bộ dáng thật sự quá mức sợ hãi: "Tôi thật sự không muốn nhớ lại. Trịnh đại ca, anh nhất định phải bảo vệ tôi!"

Mặc dù trên thực tế, từ đầu đến cuối bóng dáng của kia lệ quỷ kia Bạch Vấn Hạ cũng chưa được thấy.

Mọi người vừa mới nhẹ nhàng thở ra lập tức khinh thường trong lòng, bọn họ thật là quá xem trọng tên Bạch Vấn Hạ này, trình độ này của đối phương vừa thấy chính là trình độ làm vật hi sinh, có thể sống sót không chừng cũng chỉ dựa vào may mắn. Hiện tại còn muốn bán sắc đẹp, thật sự khiến người khác xem thường… Nhưng mà bọn họ cũng không thể không thừa nhận đối phương thật là có cái vốn liếng này, càng không muốn thừa nhận là bọn họ thậm chí có chút hâm mộ tên Trịnh Hoàn đó.

"Không sai." Tiểu Trần gật gật đầu, trong lòng còn sợ hãi nói: "Tên lệ quỷ kia thiếu chút nữa đã thành công, hai người chúng tôi đều bị nó khống chế được. Nếu không phải cuối cùng lệ quỷ không cẩn thận gϊếŧ chết NPC liền biến mất, chúng tôi chỉ sợ cũng sẽ phải chết, đừng nói gì đến việc trở lại."