Chương 16: Ngủ ngon

Phương Điền nghe anh nói, thành thành thật thật nghe lời.

Người nọ trực tiếp lái xe đến sân bay, hắn vừa dừng xe ở ngoài lầu C, Phương Điền lập tức nhảy xe chạy trốn.

Người nọ đuổi theo hai bước, thấy thân ảnh Phương Điền biến mất sau các phòng, hắn đành từ bỏ, ngoài miệng nói: “Cậu chờ đó, anh đây nhặt được súng sẽ lại tới thu thập cậu!”

Nói xong hắn cũng vào khu phòng tìm kiếm vật tư.

Phương Điền nằm bò trong bụi cỏ bên ngoài lầu C, nghe vậy không dám cự động.

Sở Tinh Chiết bên này lái xe máy chở Nhϊếp Dương Dương, một đường đua tới sân bay.

Anh làm lơ rào chắn sân bay, ngang ngược đi vào, sau khi xuống xe, anh lạnh lùng hỏi Phương Điền: “Người kia đâu?”

Phương Điền còn đang khẩn trương, sau khi thấy Sở Tinh Chiết tới thì thở phào nhẹ nhõm.

Rõ ràng là người này cậu mới quen chưa đến hai ngày, tính tình cực kém, vừa sốt ruột liền hung hăng, nói chuyện còn khiến người ta tức chết. Nhưng mỗi khi trong trò chơi cậu gặp nguy hiểm, người này đều dốc toàn lực tới cứu cậu.

Phương Điền không rõ tại sao Sở Tinh Chiết lại mâu thuẫn như vậy, đối xấu rồi lại đối tốt với cậu, nhưng chỉ cần nghe thấy thanh âm của anh, cậu liền không sợ hãi nữa.

Trong chốc lát không nghe thấy Phương Điền đáp lời, anh cho rằng cậu bị dọa cho choáng váng, đành đè thấp âm lượng thúc giục Phương Điền: “Nói chuyện, người kia đâu.”

Phương Điền suy nghĩ bên đông bên tây, nửa ngày sau mới ngây ngốc hoàn hồn: “À à, ở tòa nhà trước mặt em, em thấy hắn đi lêm tầng 2.”

Nhϊếp Dương Dương nghe vậy nhắc nhở Sở Tinh Chiết: “Tôi đi tìm súng trước, cậu cẩn thận một chút, hắn hẳn là nghe được tiếng bước chân, khả năng là sẽ phục kích cậu.”

Sở Tinh Chiết cười lạnh một tiếng, nói: “Hắn thử xem.”

Dứt lời, anh không chờ Nhϊếp Dương Dương mà trực tiếp xông lên tầng 2.

Sau khi lên tầng 2, Sở Tinh Chiết đi xuyên qua hành lang, cố ý để lộ tiếng bước chân cho kẻ địch nghe thấy.

Đi đến tận hành lang trong cùng, anh nghe thấy trong phòng bên trái truyền đến âm thanh ma sát đất rất nhỏ.

Quả nhiên kẻ địch trốn trong phòng muốn phục kích anh.

Sở Tinh Chiết nhếch mép, tùy ý đẩy cửa ra, sau đó lui về phía sau một bước.

Người nọ thấy cửa mở liền cho rằng anh đã đi vào, lập tức nổ súng quét trước cửa, viên đạn bắn không trúng ai, sau khi hắn phản ứng lại thì hướng ra bên ngoài, bị Sở Tinh Chiết ở ngoài cừa dùng UZI một phát headshot.

Người nọ mở mic toàn bộ chửi “ĐM” một tiếng: “Mẹ nó đủ âm hiểm, tao phục.”

Hắn không thấy Sở Tinh Chiết nói chuyện, cũng không gϊếŧ hắn, hắn cho rằng còn có thể cứu chữa được, liền quỳ bò ra ngoài, vừa bò vừa nói: “Là đàn ông thì đừng bắn tao, chờ tao đứng dậy được thì tới quang minh chính đại bắn nhau!”

Sở Tinh Chiết không nhanh không chậm đi theo phía sau hắn bắn một viên đạn, nghe hắn nói vậy cười một tiếng, anh đi đến trước mặt người nọ, rũ mắt từ trên cao nhìn xuống nói: “Được, gọi đồng đội mày qua đây.”

Người nọ thấy đạt được mục đích, trầm mặc tăng tốc độ bò.

Hắn tắt mic toàn bộ, mở mic đội nói với đồng đội: “Tới đây tới đây tới đây, lại đây đỡ tao! Tao không cùng thằng kia solo đâu, nó ở tòa 3 hành lang tầng 2, tao trốn ở cầu thang, chúng mày tới trực tiếp bắn, cho nó biết xã hội hiểm ác như thế nào, còn ở đây giả bộ ngầu.”

Đồng đội của hắn ở cách đó không xa, đều đang loot vật tư trong xưởng lớn gần đó, nghe vậy lập tức đi qua.

Khi xông lên tầng 2, hai người đồng thời nổ súng bắn.

Sở Tinh Chiết sớm đã có chuẩn bị, anh trực tiếp lắc mình vào phòng bên cạnh, nhảy cửa sổ đi xuống, kẻ địch phía sau thấy vậy cũng đi về phía cửa sổ, kết quả còn chưa kịp nhảy xuống đã bị Sở Tinh Chiết quay đầu cầm súng bắn rớt.

Một người khác nhanh chóng lui về phía sau, chạy về phía cầu thang, hắn không kịp cứu đồng đội, chỉ có thể rời khỏi phòng tìm cơ hội đánh người.

Kết quả hắn vừa ra khỏi cửa đã bị Sở Tinh Chiết đi vòng từ cửa tầng 1 bắn cho mấy phát tàn phế, hắn phản ứng lại, lập tức trốn vào phòng ở tầng 2.

Sở Tinh Chiết nạp đạn đuổi theo, khi anh đi qua cửa cầu thang mà kẻ địch kia vẫn không nhúc nhích, anh cười lạnh một tiếng, mở mic toàn bộ nói.

“Tao không bắn mày, bởi vì tao muốn gϊếŧ cả đội của mày.”

“Đồ ngu.”

Ngữ khí kiêu ngạo, thanh âm như đòi mạng.

Kẻ địch:...

Khi hình ảnh bị gϊếŧ xuất hiện trên màn hình, hắn còn chưa phục hồi tinh thần, nửa ngày sau, hắn mới trầm giọng nói với đồng đội: “Mẹ nó, gặp được đại ca.”o!

[Móa!!!! Này cũng đẹp trai quá đê!!]

[Sở Tinh Chiết quá đỉnh!!!!]

[Bộ dạng mắng người cũng đẹp trai, một câu đồ ngu khiến tui gục ngã!]

[Phương Điền!!! Như này mà cậu còn không động tâm à!!!]

[Hai người lập tức cho tui ăn cơm chó đi!!!! Tinh Điền đã khóa chặt, chìa khóa tui đã nuốt!]

Sở Tinh Chiết xử lý người xong, thu súng nói với Phương Điền: “Còn trốn cái gì, lại đây liếʍ hòm.”

Phương Điền từ trong bụi cỏ bò dậy, vừa chạy vừa nói: “Tới đây!”

Sở Tinh Chiết hừ một tiếng, bất mãn nói: “Tới cái gì mà tới, tôi vì báo thù cho cậu mà diệt cả đoàn, cậu lại phản ứng như vậy? Chỉ biết liếʍ hòm thôi à?”

Phương Điền nghe anh nói vậy, động tác nhặt đồ trên tay cũng chậm lại, nhanh nhảu nói ngọt khen anh: “Không có đâu anh, em là bị thao tác của anh làm cho choáng váng đó, một súng UZI liền headshot, trời ơi em không ngời luôn á, thao tác như vậy thật sự tồn tại à? Em quá bội phục anh Tinh Chiết luôn, em thấy anh là đồng đội mạnh nhất trong PUBG.”

Thấy Sở Tinh Chiết không đáp lời, tròng mắt cậu chuyển một cái, đột nhiên buồn bã nói: “Ai da, sau khi cùng anh Tinh Chiết chơi, em không có cách nào chơi cùng người khác nữa.”

Phương Điền thở dài, ủy khuất nói: “Anh Tinh Chiết, nếu anh đi, em không biết còn ai có thể mang em chơi game nữa, trò chơi này không còn cách nào khiến em vui vẻ rồi.”

Sở Tinh Chiết căn bản chỉ thuận miệng nói, nhưng nghe cậu nói như vậy, anh đột nhiên cũng có chút không dễ chịu.

Anh không khỏi nghĩ đến, thời gian phát sóng trực tiếp của anh không cố định, nếu phải đi huấn luyện hoặc là đi thi đấu, một mình Phương Điền phát sóng chơi game rất đáng thương, với kỹ thuật này của cậu ta, đúng là không ai dám mang cậu chơi cùng.

Sở Tinh Chiết nhíu mày, không khí đột nhiên trầm xuống.

Nhϊếp Dương Dương bên này đã lục soát xong khu phòng, thấy Sở Tinh Chiết đột nhiên không nói lời nào, kỳ quái nói: “Hai người làm gì vậy, ở chỗ này đứng nhìn nhau? Đồn cảnh sát bên kia cũng chưa có người lục qua đâu, ở sân bay có tỷ lệ nhặt được súng báo hiệu rất lớn, đừng lề mề nữa, lục soát xong chúng ta lái xe tìm người bắn nhau, nhanh lên.”

Phương Điền vừa rồi còn nói chơi game không vui, nghe thấy ba chữ súng báo hiệu, đôi mắt sáng lên, chạy nhanh về phía đồn cảnh sát, hưng phấn nói: “Em tới em tới, súng báo hiệu ta tới đây!”

Sở Tinh Chiết một mình một người lâm vào cảnh khốn đốn:...

Mẹ nó cái rắm.

Sau khi bọn họ lục soát xong khu phòng ở, liền lái xe chờ Phương Điền, vài phút trôi qua, Phương Điền ở bên trong sân bay không đi ra, mà còn có xu hướng cách bọn họ càng xa.

Sở Tinh Chiết:...

Nhϊếp Dương Dương:...

Lại đợi thêm hai phút, vòng độc bắt đầu thu lại mà Phương Điền còn chưa lục soát xong, Sở Tinh Chiết không nhịn được nữa, nói với Phương Điền: “Cậu có đi hay không? Đất sân bay cũng bị cậu liếʍ sạch rồi.”

“Cho cậu hai mươi giây, lại đây lên xe.” Anh lạnh giọng uy hϊếp

Phương Điền nghe vậy, nhanh chóng nhảy từ trong nhà ra chạy về phía bọn họ, bĩu môi không phục nói: “Nhϊếp Dương Dương gạt tôi, anh nói có súng báo hiệu, tôi tìm khắp nơi mà không thấy!”

Nhϊếp Dương Dương:...

“Tôi nói là có tỷ lệ lớn, mẹ nó súng báo hiệu rất hiếm, cậu tưởng tôi là sứ giả hay gì?”

Phương Điền không lên tiếng, ngồi phía sau xe, dọc đường đi đều thở dài.

“Ai da… Súng báo hiệu, trang phục ngụy trang, AWM của tôi.”

Sở Tinh Chiết:...

“Đừng than nữa, tôi mang cậu đi đoạt thính.” Anh bực bội nói.

Phương Điền cao hứng kêu: “Anh Tinh Chiết tốt quá!”

Nhϊếp Dương Dương thấy hai người tóe lửa, cảm thấy bản thân có chút sáng.

Hắn mở bản đồ nhìn, nói với bọn họ: “Cảng G vừa bắn hai phát súng báo hiệu, vòng bo rút về từ phía Tây Bắc, bọn họ không đi đường thủy được, nhất định phải đi qua cầu, chặn một đợt ở đó đi.”

Sở Tinh Chiết ừ một tiếng, thay đổi phương hướng sang phía cây cầu của cảng G, sau khi dừng xe ở vị trí che chắn trên cầu, bọn họ tìm vị trí có tầm nhìn tốt, chờ người tới cảng G.

Hai ba phút sau, Phương Điền ở trong đống hòm đầy trên mặt đất tìm được trang phục ngụy trang để mặc.

Sở Tinh Chiết lục soát hòm trên mặt đất, nhíu mày nói: “Đại dứa, cẩu tạp, hai thanh muội khống*, không có AWM mà cậu muốn.”

*Đại dứa = M249, cẩu tạp = GROZA, muội khống = MK14, đều là súng trong hòm thính.

Nhϊếp Dương Dương nói: “Đám này đen nha, hai khẩu súng báo hiệu đều không có, chúng ta đi đoạt hòm thính vòng sau.”

Phương Điền thấy hai người nghiêm túc, vội nói: “Không cần không cần, em chỉ thuận miệng nói thôi, không nhất định phải lấu AWM, có trang phục ngụy trang là được rồi.”

Sở Tinh Chiết cường ngạnh nói: “Không được, cậu phải lấy được cho tôi, không dọc đường lại rầm rì.”

Phương Điền chớp chớp đôi mắt, cảm thấy vui vẻ lại phiền não, thầm nghĩ, ai da, Sở Tinh Chiết cũng bá đạo quá đi.

Bọn họ một đường lái xe hung mãnh, sau khi liên tục đoạt ba hòm thính, Phương Điền rốt cuộc cũng lấy được AWM mà cậu ước mơ tha thiết.

Cầm khẩu súng, tay cậu run run, cảm xúc cực kỳ kích động, mở miệng cảm thán: “Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời em được cầm khẩu súng này.”

Sở Tinh Chiết: ???????

Phương Điền giống như biết Sở Tinh Chiết suy nghĩ cái gì, giành nói trước: “Lần trước không nổ súng, không tính.”

Sở Tinh Chiết hừ lạnh: “Với kỹ thuật của cậu, muốn dùng nó gϊếŧ người cũng không dễ.”

“Khả năng mỗi lần của cậu đều là lần đầu tiên.” Ngữ khí của anh có chút tùy tiện.

Nhϊếp Dương Dương:...

Mẹ nó, hắn điếc rồi.

[?????? Sở Thần có thể nói chuyện dễ nghe không?]

[Làm thế nào để vẻ mặt bình thường mà có thể nói ra loại lời cợt nhả này?]

[Đường hỏng cũng có thể lái xe?]

[Sở Tinh Chiết cmn anh nói gì với bảo bảo của tui vậy! Hạ lưu!]

[Cảnh cáo, nội dung khiêu da^ʍ bị cấm.]

[Nội dung khiêu da^ʍ bị cấm.]

Phương Điền cảm thấy lời nói của Sở Tinh Chiết có điểm không thích hợp, cụ thể không đúng chỗ nào thì cậu không thể nói, cho nên cũng không thèm nghĩ luôn.

Ba người một đường gϊếŧ vào bo cuối, Sở Tinh Chiết cùng Nhϊếp Dương Dương hạ gục đội cuối cùng, khi trong vòng còn sót lại một người đơn độc, Sở Tinh Chiết dừng tay, anh hạ súng nói với Phương Điền: “Hướng 165, người cuối cùng nằm trên cỏ, cho cậu một cơ hội, cậu thử bắn xem.”

Phương Điền trừng mắt, cao hứng đến mức không khép được miệng, vội vàng bấm máy ngắm bắn.

Người cuối cùng đương nhiên biết vị trí của Sở Tinh Chiết và Nhϊếp Dương Dương, hắn nằm trên bãi cõ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Phương Điền ở phía sau hắn ngồi xổm, híp mắt ngắm vào đầu người nọ, do hô hấp ảnh hưởng bên họng súng đong đưa lên xuống một chút.

Phương Điền sợ bắn không trúng thì kẻ địch sẽ đổi vị trí, cho nên ngắm hơn nửa ngày cũng không có cách nào nổ súng.

Trong lòng còn đang sốt ruột, cậu đột nhiên nghe thấy Sở Tinh Chiết nói.

“Nhấn Shift nín thở, ngắm chuẩn, nổ súng, đừng nóng vội.”

Thanh âm của anh vẫn lạnh lùng, không mang theo cảm xúc.

Phương Điền chợt bình tĩnh lại, cậu ấn nút Shift, nhân vật trong trò chơi nín thở trong chốc lát, họng súng ngừng đong đưa, cậu thừa cơ nhanh chóng nổ súng.

[Bạn dùng AWM headshot SSwag98,]

[Trận đấu kết thúc]

[Đại cát đại lợi, buổi tối ăn gà!]

“Phương Điền lợi hại nha, một phát AWM bắn nổ đầu.” Nhϊếp Dương Dương khen ngợi.

Sở Tinh Chiết nhìn chữ trò chơi kết thúc trên màn hình, khóe miệng cũng cong lên.

Anh rời khỏi giao diện, lười biếng nói với Phương Điền.

“Bắn không tồi, có thể an tâm ngủ.”

“Ngủ ngon.”

Mu bàn tay của Phương Điền dán vào mặt, cảm giác có chút nóng.



[Đấu ba ngọt ngào.]

Lầu chính: Tuyệt, tuyệt cmn vời, quá nhiều đường, kiến nghị quý vị khán giả xem video [Link liên kết]

[Nhìn thấy đấu ba tôi liền vọt vào, vừa xem vừa la hét, Tinh Điền là thật!!!]

[Quá ngọt, thật sự quá ngọt, sao lại xứng đôi như vậy, tui ngất.]

[Móa, Phương Điền cũng giỏi quá đi, mỗi lần tôi cảm giác Sở Thần sắp phát hỏa, cậu ấy đều có thể dễ dàng làm cho Sở Thần nguôi giận, thật sự thời tới rồi.]

[Làn đạn nói Phương Điền là thiên tài làm nũng cũng không sai, làm thế nào có thể làm nũng với người khác tự nhiên như vậy???]

[Trích dẫn lời của Phương Điền: “Thật hung nha”, “Anh lợi hại nhất”, “Em làm gì sai sao”, “Em mới là bảo bảo”, “Nếu anh đi, em không biết nên làm gì bây giờ”, mọi người nhớ lưu lại.]

[Phong cách thanh thuần đó, biểu tình với động tác mà tui thấy người khác làm thì buồn nôn, nhưng khi cậu ấy làm lại trở nên vừa thuần khiết lại vừa dụ hoặc, đỉnh không chịu được.]

[Phúc lợi cho chân khống (ảnh chụp 1) (ảnh chụp 2)]

[Sở Tinh Chiết có chịu được hay không thì tôi không biết, chứ tôi không chịu được, tôi phải bảo vệ cổ chân, ngón chân này.]

[Lầu trên làm sao vậy, khuôn mặt nhỏ trắng hồng này chướng mắt cậu à? (ảnh chụp)]

[Đừng gửi nữa đừng gửi nữa, tôi không còn giọt nào cả.]

[Xem xong rồi phải không? (Thu quần)]

[Không ai khen Sở Thần à? Tối qua đỉnh cực luôn á.]

[Sở Tinh Chiết bá đạo bá đạo quá bá đạo, tôi nghĩ cả đời chỉ nghe anh ấy nói: “Câm miệng, trốn đi, đồ ngốc.”]

[Trừ việc Sở Thần cả đêm hừ hừ âm dương quái khí thì tôi thấy đều tốt, quả nhiên tất cả dựa vào khuôn mặt.]

[Lần đầu tiên tôi thấy có người chửi người đẹp trai như vậy, mẹ nó, có ai trích dẫn lời chửi mắng của thẳng nam bá đạo Sở Tinh Chiết không? Online chờ gấp.]

[Tới tới, tao tới đây, tối hôm qua Phương Điền lên xe có nói hai câu, fans thuần kỹ thuật như tao cũng không chịu được.]

[Câu đầu tiên, “Ngoan ngoãn vào bo, tôi trở về đỡ hắn”. Câu thứ hai: “Nói thêm một câu, tôi trực tiếp bắn hắn.”

“Hắn đã chết.”

“Đem mic toàn bộ đóng lại cho ông.”

“Ông đây không bắn mày, là muốn diệt cả đội mày.”

“Đồ ngốc.”

Hết rồi đó.]

[Không mở miệng thì là anh trai lãnh khốc, mở miệng thì là anh trai lãnh khốc tàn bạo.]

[Sở Tinh Chiết là alpha đệ nhất của PUBG, mọi người không có ý kiến gì chứ?]

[Mãnh nam như vậy mà cũng động tâm nói với người ta: Đánh không tồi, ngủ ngon.]

[Móa, thuyền đẩy tới rồi.]

[Tối hôm qua tôi trước khi xem phát sóng trực tiếp: Mẹ nó, bọn đẩy thuyền thật phiền. Sau khi xem xong phát sóng trực tiếp: Khó mà không thích cặp tình nhân này.]

[Tôi xem đoạn Phương Điền bị kêu làm tế phẩm 10086851126 lần, tôi quá mê tiết mục ghen tuông của thẳng nam bá đạo, loại trai đẹp lãnh đạm lạnh lùng như Sở Tinh Chiết, thấy khuôn mặt biến sắc mà tôi cực kỳ sảng khoái, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi so với khuôn mặt lạnh lùng khiến tôi càng muốn chọc hơn, aida (a tui đã chớt).]

[Hơn nữa là Sở Thần đối vói ai cũng hung dữ, nhưng đối với Điền Điền cảm giác không giống, nhìn bọn họ phát sóng trực tiếp là tôi biết, từ ‘ngu ngốc’ cùng với ‘heo nhỏ’ thật đáng yêu.]

[Ha ha ha ha ha lầu trên! Tôi cmn tán thành.]

[Thiên tài làm nũng với thẳng nam bá đạo trời sinh một đôi, mọi người không có ý kiến gì chứ?]

[Không ý kiến, tôi trực tiếp quỳ xuống ca tụng tình yêu vĩ đại của họ.]

[Lưu bài viết.]

[Bài đăng nổi như vậy mà không thấy fans bạn gái và em gái của Sở Tinh Chiết tới, thật khó tin.]

[Tôi là fan em gái, cùng với việc tôi là fan của chị dâu Phương Điền có xung đột gì sao?]

[Chồng của tôi là Sở Tinh Chiết, cùng với việc Phương Điền là vợ tôi có xung đột gì sao?]

[Tôi là fan bạn gái của Sở Tinh Chiết từ lầu một kéo xuống đây, lưu bài viết.]

[Tôi ở trong hậu viện trước mặt mọi người gọi Phương Điền là chị dâu, hiện tại không chỉ không bị đá, mà còn có vô số chị em thêm bạn tốt trò chuyện riêng, nghiệm chứng: Tinh Điền SZD.]

[Tôi thì không như vậy, tôi giới thiệu Phương Điền với người ngoài đây là chị dâu của tôi, kỳ thật trong lòng tôi còn muốn nữa.]

[????????]

[???????]

[Từ từ, tiêu đề không phải là Đấu ba ngọt ngào à? Sao không ai nhắc đến Nhϊếp Dương Dương?]

[Nhϊếp Dương Dương là ai?]



Nhϊếp Dương Dương:...

Đang hóng bài hotsearch thì thấy tên mình xuất hiện, Nhϊếp Dương Dương dừng tay, thẹn quá hóa giận ném điện thoại ra xa hai mét.

Công cụ hình người không xứng đáng có họ tên à!

Hắn suy nghĩ một hồi, sau đó nhặt điện thoại lên, chia sẻ Link liên kết cho Sở Tinh Chiết.

Dương: Không cần cảm ơn [Link liên kết]

Cxzhe: ?

Dương: Thứ tốt không xem sẽ hối hận.

Cxzhe: Bấm nút biến.

Dương: Cậu xem Link liên kết được không, mẹ nó ai đăng lên diễn đàn vậy?

Dương: Là bài về cậu với Phương Điền, một đêm đã hơn 10 vạn, quá hot, quả là đỉnh lưu của giới thể thao điện tử.

Cxzhe:...

Cxzhe: Không có hứng thú.

Dương: Ok, vậy tôi gửi cho Phương Điền.

Cxzhe: Cậu có wechat của Phương Điền?

Cxzhe: Gửi tôi.

Dương: [Link liên kết]

Cxzhe:...

Cxzhe: Ý tôi là wechat của cậu ấy.

Dương: Xem link trước.

Cxzhe:...

Một giờ sau, Sở Tinh Chiết vừa xem xong bài đăng, cả người hoảng hốt, giống như vừa đặt một chân bước vào dị giới.

Anh nhìn điện thoại không hiểu sao có thêm ba bức ảnh, thầm chửi bậy một tiếng.

Ngón tay của Sở Tinh Chiết chần chừ ở nút xóa, một giây khi bị hỏi xác nhận thì tay trái ấn khóa màn hình.

Sở Tinh Chiết:...

Cmn anh lưu ảnh của Phương Điền làm gì?

Anh cũng cảm thấy không hiểu nổi bản thân.

Nửa ngày sau, anh lại mở điện thoại, làm bộ không nhìn thấy mấy tấm ảnh kia, rời album ảnh trở về giao diện wechat, tìm Nhϊếp Dương Dương.

Cxzhe: Xem xong rồi, gửi wechat.

Dương: À, tôi lừa cậu đó, tôi không có wechat của cậu ấy.

Cxzhe: Cậu chết chắc rồi.

Dương: Từ từ! Tôi không có nhưng Trần ca có! Không phải lúc trước Trần ca định tác hợp hai người phát sóng trực tiếp đôi sao, anh ấy khẳng định có phương thức liên hệ của Phương Điền! Cậu tìm anh ấy đi!

Sở Tinh Chiết nhíu mày, cảm thấy có điểm hợp lý.

Anh tìm thấy Trần Đống Lương ở trong căn cứ huấn luyện, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Gửi tôi wechat của Phương Điền.”

Trần Đống Lương: ?????

“Sao tôi lại có wechat của cậu ta?” Hắn khó hiểu nói/

Sở Tinh Chiết nhíu mày nói: “Lúc trước anh không có wechat của cậu ấy thì tìm bọn tôi đấu đôi kiểu gì?”

Trần Đống Lương trợn mắt: “Đại ca à, đấy là nền tảng liên hệ với tôi, Phương Điền chắc không biết đâu, nếu cậu không đồng ý thì liên hệ trước với Phương Điền không phải vô dụng à?’

Sở Tinh Chiết bực bội chửi một tiếng, nghĩ nghĩ, lại nói: ‘Vậy anh giúp tôi lấy wechat của cậu ấy.”

Trần Đống Lương: ?????

Hắn trừng lớn đôi mắt, nói: “Cậu cmn mỗi ngày đấu đôi với người ta thì không hỏi wechat, hiện tại bắt tôi ở đây mò kim đáy bể cho cậu, cậu đừng có quá đáng!”

Sở Tinh Chiết nhìn chằm chằm hắn.

Nửa ngày sau, hắn nhụt chí nói: “Được rồi, tôi đến phục cậu, tôi thử liên hệ nền tảng xem, cậu chờ đi.”

Hắn ôm cái bụng mỡ, vừa đi vừa căm giận nói.

“Cmn quá đáng quá.”