Chương 15: Xin tha

“Có người tới.”

“Oa, hai đội lận, một đợt lại một đợt, cho mọi người chiêm ngưỡng khẩu súng tự động của cậu đi.”

Sở Tinh Chiết nhướng mày, nhắm súng về phía hòm thính.

Hai phát súng vào tài xế, đồng đội của địch sau khi nhảy xe cũng bị ba phát súng lấy mạng.

[Đồng đội Break của bạn dùng SLR headshot Zhy95 (180m)]

[Đồng đội Break của bạn dùng SLR đánh bại Ninkin (182m)]

“Oa, gϊếŧ được hai mục tiêu di chuyển! Anh Tinh Chiết quá lợi hại! Đây là thao tác của tuyển thủ chuyên nghiệp đỉnh cấp sao!” Phương Điền khoa trương nói.

Sở Tinh Chiết hừ cười một tiếng, không để ý đến cậu.

Nhϊếp Dương Dương bấm máy nhìn thoáng qua, nói: “Đồng đội của địch muốn rút lui, có thể dùng hỏa lựa áp một đợt.”

Sở Tinh Chiết nói: “Hướng 180, súng mãnh nam không áp được, hai người bắn đi, tôi kéo một đội khác tới gần.”

“Vâng, anh Tinh Chiết cẩn thận.” Phương Điền gật đầu nói.

Sở Tinh Chiết đi vòng về bên trái gần hòm thính, sau khi xác định vị trí của kẻ địch, trong nháy mắt anh trực tiếp ném bom hạ gục hai người, rồi ngay lập tức đổi vị trí, núp ở nơi có che chắn rồi quan sát hướng đi.

Nhϊếp Dương Dương ở trên cao báo tin tức: “Người ngã xuống trốn sau gốc cây trước mặt cậu, có người qua đỡ, người còn lại ở bên phía tay phải cậu, ném bom choáng là được.”

Sở Tinh Chiết nói: “Không có bom choáng, tôi trực tiếp xông lên.”

Dứt lời, anh kéo tầm nhìn về bên phải, bấm đốt ngón tay thời gian kẻ địch xuất hiện, sau đó cúi người nhanh chóng thu mạng, rồi quay về vị trí nạp đạn.

Nhϊếp Dương Dương: “Co người vừa tới đằng sau cây, trong vòng 10 giây đồng đội sẽ nâng hắn dậy.”

Sở Tinh Chiết “Ừ” một tiếng, trực tiếp xông ra ngoài.

Khi anh đến gần, kẻ địch chỉ có thể ngừng cứu người, quay ra nổ súng vào anh, Sở Tinh Chiết chính là chờ giờ khắc kẻ địch bại lộ vị trí, súng mãnh nam phản ứng cực nhanh, không cần ngắm mà vẫn thu được mạng người.

“Ông hoàng một đấu bốn, Sở Thần trâu bò nha.” Nhϊếp Dương Dương tán thưởng nói

Sở Tinh Chiết bình tĩnh thu súng, lãnh đạm nói: “Là kẻ địch quá ngu xuẩn, hai người đều không tấn công tôi, thủ pháp ngốc nghếch liều mạng không khác gì Phương Điền.”

Phương Điền:????

[Phương Điền: Không phải đâu, sao anh có thể đọc nội tâm em vậy?]

[Ha ha ha ha ha sao lại nhằm vào Điềm Điềm thế!!]

Sau khi trận đấu kết thúc, ba người chọn bản đồ hải đảo.

Phương Điền thấy thời gian có chút muộn, liền chào hỏi bọn họ trước: “Đánh xong trận này em nghỉ nha.”

Sở Tinh Chiết: “Sớm như vậy?”

Phương Điền ừ một tiếng, nhỏ giọng ngáp một cái, nói: “Em muốn đi ngủ, buồn ngủ quá.”

Nhϊếp Dương Dương kinh ngạc: “Hóa ra một vị tinh anh ngủ sớm, thất kính thất kính.”

Phương Điền xoa xoa mắt, thanh âm đều dính lại, chống mặt trả lời: “Cái gì mà tinh anh ngủ sớm, 12 giờ rồi, hai người không ngủ à?”

Nhϊếp Dương Dương nói: “Học sinh tiểu học mới có thể ngủ lúc 12 giờ?”

Phương Điền hừ nói: “Nhưng em vừa đến 12 giờ là mệt rã rời, không có cách nào nha, đôi mắt díu không mở nổi.”

[A, muốn ru bảo bảo ngủ.]

[Bảo bối thơm thơm cùng với đàn ông thể thao điện tử sao có thể giống nhau, bảo bối đúng giờ đều đi ngủ.]

[Chống mặt cũng đáng yêu, mềm mại mũm mĩm.]

Sở Tinh Chiết thấy cậu buồn ngủ, liền nói: “Trực tiếp nhảy sân bay quét một đợt, đánh xong liền đi ngủ.”

Nhϊếp Dương Dương nhìn đường bay nói: “Máy bay không bay đến, chỉ có thể tìm xe đi tới, tách ra nhảy đi.”

Sở Tinh Chiết ừ một tiếng, nói: “Phương Điền nhảy cùng tôi nhảy ở đường cái, cậu nhảy ở đầu cầu, tìm thấy xe thì tập hợp.”

“Vâng.” Phương Điền ngoan ngoãn lên tiếng.

Sau khi Sở Tinh Chiết nhảy dù thì nhìn thấy trên đường bờ biển cho một chiếc ô tô nhỏ, anh điều chỉnh hướng bay qua.

Nhưng không nghĩ tới có người cũng có ý tưởng giống anh.

Trước khi đáp đất, Sở Tinh Chiết nhìn thấy một đội hai người cũng hướng về phía chiếc xe.

Sở Tinh Chiết đáp ở cách xe không xa, anh vừa ngồi vào vị trí lái, chuẩn bị đưa Phương Điền đi thì kẻ địch cũng ngồi lên xe theo.

Sở Tinh Chiết nhăn mày, bực bội chửi một tiếng.

Phương Điền thấy thế cả kinh nói: “A, bọn họ cũng ngồi lên xe của chúng ta!”

Sở Tinh Chiết hừ lạnh một tiếng, trực tiếp khởi động xe mang Phương Điền cùng hai kẻ địch tới đầu cầu.

Ở đầu cầu bên này có khu WC nhỏ, Sở Tinh Chiết lái xe đến gần đó rồi kéo phanh.

Kẻ địch ngồi ở ghế phụ ý thức được điều gì đó, khi Sở Tinh Chiết xuống xe hắn cũng nháy mắt nhảy xuống xe, vọt vào WC.

Trong WC có UZI, hai người đồng thời khom lưng đoạt súng, tốc độ tay của Sở Tinh Chiết cực nhanh, nhanh chóng nhặt súng và đạn, người nọ chậm một bước chỉ nhặt được 30 viên đạn, đang chuẩn bị chạy thì bị Sở Tinh Chiết hạ gục.

Hắn quỳ rạp xuống đất, mở mic toàn bộ tức giận mắng.

“Mẹ nó, mày độc thân bao nhiêu năm mà tốc độ tay nhanh như vậy?!”

Sở Tinh Chiết không để ý đến hắn, giơ tay bắn rớt hắn.

Kẻ địch còn lại vẫn ở trong xe, thấy Sở Tinh Chiết nhặt được súng còn bắn rớt đồng đội của mình, hắn không nói hai lời lập tức chuyển vào vị trí điều khiển, lái xe chạy đi.

Phương Điền không biết xảy ra chuyện gì, còn ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau, mãi cho đến khi ô tô chuyển bánh, cậu vẫn trong trạng thái mơ màng.

Chờ cho tới khi Sở Tinh Chiết đi ra ngoài, xe và người đều bị địch mang đi.

Phương Điền: ???????????

Sau khi phản ứng lại cậu bị dọa cho tỉnh, hoảng hốt không chịu được, mặt biến sắc gọi Sở Tinh Chiết: “Anh Tinh Chiết cứu em!!!!”

Nhϊếp Dương Dương còn đang ở đầu cầu tìm xe, không rõ tình huống hỏi: “Sao vậy, Phương Điền kêu gì thế??”

Sở Tinh Chiết chạy theo xe, chửi thề một tiếng, tức giận nói: “Đứa ngốc kia mẹ nó bị bắt cóc!”

Nhϊếp Dương Dương: ????????????

Sở Tinh Chiết bực bội, tức giận với Phương Điền: “Cậu ngốc à, sao không cùng tôi nhảy xe? Ngốc chết đi được!”

Phương Điền mếu máo, ủy khuất nói: “Em không có phản ứng nhanh như các anh.”

Nhϊếp Dương Dương sợ Sở Tinh Chiết lại mắng chủ kênh nhỏ tới khóc, vội hòa giải: “Không có việc gì, không có việc gì, nơi này của tôi có xe, tôi với Sở Tinh Chiết lập tức tới, Phương Điền trước hết mở mic nói chuyện phiếm với kẻ địch đi.”

Phương Điền: “Nói cái gì?”

Nhϊếp Dương Dương đưa ra chủ ý: “Cậu làm nũng xin tha với hắn thử xem.”

Sở Tinh Chiết:...

Phương Điền chần chừ: “Em là con trai mà…”

Có thể hữu dụng thật sao?

Nhϊếp Dương Dương: “Nam nữ không quan trọng, đàn ông cũng thích bộ dạng này của cậu, tin tôi, mau lên.”

Phương Điền há miệng nhưng không có cách nào phản bác, cậu cảm thấy có chút xấu hổ, loay hoay nửa ngày mới mở mic, cứng đờ nói: “Anh ơi, anh có thể không gϊếŧ em không, xin anh đó.”

Sở Tinh Chiết:...

Nhϊếp Dương Dương cách bọn họ khá xa nên không biết tình huống bên kia, thấy cậu nói một câu rồi im lặng, liền hỏi: “Tình huống thế nào, hắn nói gì?”

Phương Điền ở bên này nghe kẻ địch nói hai câu liền im lặng, thấy bọn họ thúc giục, cậu xấu hổ nói: “Hắn… hắn nói Sở Tinh Chiết gϊếŧ em trai hắn, bảo em đừng xin tha mà ngoan ngoãn nằm xuống, đừng gọi anh trai mà kể cả gọi chồng… cũng không được.”

Sở Tinh Chiết nhíu mày, nhạy bén truy vấn: “Gọi cái gì cũng không được, cậu nói rõ cho tôi.”

Phương Điền đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Gọi chồng… cũng không được.”

Thanh âm của cậu nhỏ đến mơ hồ, nhưng Sở Tinh Chiết vẫn nghe được.

Sở Tinh Chiết:...

Sắc mặt anh trầm xuống, lành lạnh nói: “Cậu nói với hắn, hắn chết chắc rồi.”

Phương Điền:...

“Khi xe dừng lại thì cậu lập tức chạy, tìm nơi nào chờ bọn tôi tới.”

“Còn có, đem mic đóng lại cho tôi.”