Chương 13

Mùa thu mưa rất nhiều, lại tí tách rơi vài ngày.

A Nặc nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần, nàng vừa tắm xong màu da trắng nõn hồng hào, trên mặt còn treo vài giọt nước, trên người nàng không có một tấc vải, chỉ đắp một tấm chăn gấm.

Ngu Ngạn Kỳ đã ba ngày không tới, nhưng A Nặc cũng không hoảng hốt, nên tới, sẽ tới.

Tuy rằng không có đạt tới cảm giác thực tủy tri vị, nhưng lướt qua rồi dừng lại cũng có một tư vị khác.

"Cô nương."nĐông Nguyệt bưng rất nhiều bình lọ đi tới, Thu Hạnh giúp nàng vén rèm.

Đông Nguyệt đem đồ đặt ở trên bàn trang điểm, tìm mấy thứ này tốn một phen công phu của nàng.

Phu nhân trước kia ngẫu nhiên có được một ít phương thuốc cổ pháp dưỡng thân, rất có hiệu quả, từ khi cô nương sáu tuổi tới nay liền dựa theo phương thuốc cổ này sử dụng, hiện giờ thân thể này là càng dưỡng càng tốt. Nhưng hai ngày trước nàng đã nghe Thu Hạnh nói lúc cô nương tới bị bệnh nặng, thân thể có chút tổn thất, nàng liền vội vàng vàng chuẩn bị thuốc mỡ cho cô nương.

A Nặc ngửi thấy mùi hương quen thuộc, có chút hoài niệm. Mẫu thân nàng từ nhỏ đã dùng cổ pháp này dưỡng thân, bằng không cũng không có khả năng để cho phụ thân nàng liếc mắt một cái liền nhìn trúng. Bất quá phương thuốc này quả thật nuôi người, nàng dùng năm năm, trên người liền mang theo một cỗ mùi thơm, mùi thơm này khác với hương phấn trên thị trường, mùi vị thanh nhã.

Chỉ bất quá nàng cũng không phải là quá ưa thích phương thuốc kia, bởi vì chế tác dược cao quá phiền toái, làm ra một lọ liền tốn mấy trăm lượng, hơn nữa dưỡng thân lại hao hết một canh giờ, quá phiền toái. Nhưng mẫu thân nàng vẫn là ngày qua ngày dưỡng thân cho nàng, sau đó mẫu thân chết, chuyện dưỡng thân liền giao cho Đông Nguyệt.

"Cô nương, thuốc mỡ đã lấy tới." Đông Nguyệt mở miệng, nàng thấy cô nương không có kháng cự như vậy, trong lòng cao hứng," Người đẹp như cô nương chúng ta, về sau còn không biết tiện nghi cho công tử gia nhà nào."

A Nặc nhắm mắt lại, thân thể nàng trải qua lễ mừng năm mới cẩn thận chăm sóc, thật sự là càng ngày càng kiều quý, da trắng nõn nà, băng cơ ngọc cốt, nàng nhớ rõ lúc trước sau khi ma ma nhìn thấy, cảm thán một tiếng: dáng người nặc nặc nhi thật tốt.

Trước kia nàng không thèm để ý, nhưng hiện tại nàng để ý, dung mạo khá tốt, dáng người lung linh, da thịt Bạch Tuyết, chính là tiền vốn câu người của nàng.

Bởi vì đã lâu không có dưỡng, cho nên Đông Nguyệt cùng Thu Hạnh mất hai canh giờ mới đem dược cao bôi xong.

"Cô nương, người nghỉ ngơi trước đi." Đông Nguyệt chuẩn bị quần áo cho tốt.

Lúc giữa trưa, đột nhiên từ bên ngoài tới một bà tử, Thu Hạnh nhận ra, nàng tiến lên nói: "Là Phương ma ma sao?"

" Vâng, "Phương ma ma nói, "Ta là nhận mệnh lệnh của phu nhân tới, chuyên môn hầu hạ Nặc tỷ nhi."

Thu Hạnh hiểu rõ, "Ma ma xin chờ một chút, ta đi bẩm báo cô nương."

A Nặc vừa mới dậy, nàng đã thay một chiếc áo mỏng lụa xanh, váy là váy hoa trắng nền xanh, cũng không quá diễm lệ.

Đông Nguyệt chải cho nàng một búi tóc, khen: "Vừa ngủ dậy, cô nương càng ngày càng đẹp, tinh thần cũng tăng lên."

Nghe Thu Hạnh nói xong, A Nặc dừng tay chọn trâm, lập tức nói: "Gọi Phương ma ma vào đi."

"Vâng."

Không bao lâu Thu Hạnh liền dẫn Phương ma ma đi vào, Phương ma ma mặc một thân áo khoác màu xanh đen, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, nhất cử nhất động đều phi thường đúng chỗ, bất quá thoạt nhìn có chút nghiêm túc.

"Lão nô bái kiến Nặc tỷ nhi. "Thanh âm trầm ổn, không mang theo một tia cố ý cùng lấy lòng.

A Nặc đứng lên, đỡ Phương ma ma một chút, "Sau này sẽ làm phiền Phương ma ma."

"Cô nương quá lời, đây là bổn phận của lão nô." Phương ma ma ra cửa," Lão nô cũng là từ trong cung đi ra, sau này sẽ dạy cô nương thế gia lễ tiết còn có quy củ trong phủ, đến lúc đó phu nhân sẽ phái người tới đón cô nương hồi phủ."

"Thay ta cảm ơn phu nhân."

Nàng đối với Phương ma ma này có một chút ấn tượng, Bình Dương hầu phu nhân Tô thị là cháu gái của phò mã đại trưởng công chúa phò mã này đối với Tô thị rất là chiếu cố, cho nên trưởng công chúa liền phái ma ma mới từ trong cung đi ra vào Bình Dương hầu phủ giúp đỡ Tô thị.

Phương ma ma từ trong cung đi ra, tự mang uy nghiêm, làm người cũng ngay thẳng, cùng Trương ma ma kia hoàn toàn không phải người cùng đường, nhưng bà ta tóm lại là người của Tô thị.

A Nặc từ trong lời bà ta nghe ra, chỉ cần đem quy củ học xong, đến lúc đó có thể trở về Bình Dương hầu phủ.

Kiếp trước, Phương ma ma cũng không có tới.

Có lẽ lần này, nàng về Bình Dương hầu phủ sẽ sớm một chút.

Mưa thu qua đi, âm lãnh vài ngày, hoa lê trong sân rơi xuống hơn phân nửa, thu hạnh chọn lựa nhặt nhặt một hồi, rổ đã đầy, nàng dự định ngày mai lấy ra làm hoa lê tô.

A Nặc ngại sân vẫn còn trong trẻo nhưng lạnh lùng, Đông Nguyệt lại trồng một ít hoa tú cầu và hoa tử uyển, trong sân thoạt nhìn không còn đơn điệu nữa.

Ma ma ngày ngày đều dạy nàng lễ tiết quy củ, bởi vì trước kia đã học qua, nhất cử nhất động đều phải đo đạc, phi thường hoàn mỹ, cho nên Phương ma ma cũng không quá trách móc nặng nề, mặt mày u ám ít đi một chút, chỉ bất quá nàng chung quy là người của Bình Dương hầu phu nhân, đối với A Nặc không tính là ôn nhu.

Ban đêm, A Nặc vừa mới dưỡng thân xong, nhưng nàng không buồn ngủ.

Nàng khoác một cái áo khoác, ngồi ở bàn trang điểm bên cạnh, bên trên đặt một tờ giấy, bút mực còn chưa khô, đó là nàng đời trước phát sinh qua chuyện, nàng sợ chính mình quên, cho nên viết xuống. Đặc biệt là sự tình liên quan đến Ngu Ngạn Kỳ, nàng một chuyện cũng không dám quên, tuy rằng nàng sớm biết trước chuyện tương lai, nhưng cũng không thể hoàn toàn mang theo Ngu Ngạn Kỳ lẩn tránh, bất quá nàng có bảy thành nắm chắc.

Sau khi mặc niệm mấy lần, cô mới thuận theo, cuối cùng nhìn lướt qua liền đốt tờ giấy, ném vào trong lư hương.

Đông Nguyệt cầm một hộp huân hương tới, cười nói: "Cô nương, đây là Mạn Đà La Hương nô tỳ mới mua, nghe nói là từ Tây Vực truyền tới, mùi hương đặc biệt.

"Thay đi." A Nặc gật đầu.

Nàng nhanh nhẹn xốc nắp lò đỉnh lên, đem hương bỏ vào, lại nghĩ mấy ngày nay cô nương đều buồn bực ở trong viện, có chút lo lắng, liền mở miệng: "Nô tỳ nghe nói lá phong ở Hoa Đình sơn nở, có rất nhiều công tử tiểu thư đều lên đạp sương, ngài có muốn đi hay không?"

"Vừa vặn ngày mai Phương ma ma cho ta nghỉ ngơi một ngày, nếu thời tiết tốt, chúng ta cùng đi thôi." A Nặc không cự tuyệt.

Ngày hôm sau, mưa thu còn chưa ngừng, ngoài cửa sổ còn mưa phùn lất phất, ngược lại có một phong vị khác.

Phương ma ma là người từng trải, nàng nhìn trời, nói: "Đoán chừng còn mưa một canh giờ nữa."

A Nặc liền quyết định ra ngoài, Phương ma ma cũng không nói thêm gì.

Thu Hạnh sợ nàng cảm lạnh, vội vàng cầm một cái áo choàng màu nhạt phủ thêm cho nàng, Đông Nguyệt đã sớm chuẩn bị xong bánh ngọt nước trà.

Hoa Đình sơn cách ngõ nhỏ của các nàng tương đối xa, chỉ ngồi xe ngựa cũng phải mất hơn một canh giờ, nếu như Phương ma ma không dự đoán sai, chờ các nàng đến Hoa Đình sơn thời điểm đã mưa liền ngừng.

Thu Hạnh gọi một chiếc xe ngựa. Móng ngựa giẫm lên vũng nước chậm rãi đi tới.

Nói đến Hoa Đình sơn này, cũng có một đoạn giai thoại, nghe đồn tiên đế cùng tiên hoàng hậu phu thê tình thâm, ân ái như cũ, mà tiên hoàng hậu lại đặc biệt thích lá phong, cho nên khi tiên đế cùng tiên hoàng hậu du lịch đến Hoa Đình sơn, liền đặc biệt sai người ở Hoa Đình sơn trồng khắp cây phong, cũng hẹn mùa thu hàng năm đều tới xem.

Dần dần, lá phong của Hoa Đình Sơn cũng trở thành nhất tuyệt của kinh thành, mỗi khi đến mùa thu, đều sẽ có không ít văn nhân mặc khách tới du ngoạn, còn lưu lại rất nhiều câu thơ vô cùng nổi danh.

Kiếp trước, A Nặc chưa từng tới đây, bây giờ nghĩ lại, nhiều hay ít đều có chút tiếc nuối.

Sau khi xuống xe ngựa, A Nặc được Thu Hạnh đỡ bước lên thềm đá, đập vào mắt đầu tiên là một mảnh vàng óng ánh, thềm đá được tu sửa rất rộng rãi cũng rất chỉnh tề, có thể chứa được ba chiếc xe ngựa song song, nhưng xe ngựa không lên được thềm đá, nhìn từ xa tựa hồ vĩnh viễn không nhìn thấy điểm cuối.

Cây phong chằng chịt phân bố ở hai bên thềm đá, trên thềm đá ướt sũng, tuy rằng mưa đã tạnh, nhưng sương mù trong núi lượn lờ, làm cho người ta có một loại ảo giác giống như bước vào tiên cảnh.

Lúc này du khách tới Hoa Đình Sơn tương đối ít, tựa hồ không phải tất cả mọi người đều thích đội mưa ra ngoài.

Thu Hạnh lo lắng thân thể A Nặc chịu không nổi, sau khi đi được một nén nhang, nàng rốt cục thấy được Phong Diệp Đình cách đó không xa.

Bên cạnh Phong Diệp Đình là một hành lang đá thật dài, có chút hẹp, bên ngoài dùng xiềng xích nối liền một khối, bên ngoài xiềng xích chính là một mảnh liền một mảnh lá phong, khắp núi đồi đều là, rực rỡ cực kỳ.

Nhưng dù có rực rỡ đến mấy cũng không bằng người ở cuối hành lang đá kia.

Trong lòng không thể nói rõ là tâm tình gì, đại khái chính là...... chuyến đi này không tệ đi.

"Đông Nguyệt, em vào trong xe lấy bánh ngọt lại đây đi. "A Nặc nghiêng đầu nói với Đông Nguyệt.

Đông Nguyệt không nghi ngờ có hắn, có Thu Hạnh ở đây, nàng không lo lắng.

Cô nương, người đói bụng sao? "Thu Hạnh hỏi.

"Ngươi cũng theo sau đi. "A Nặc lại muốn đuổi Thu Hạnh đi luôn.

Thu Hạnh theo tầm mắt của nàng nhìn qua, kinh ngạc che miệng, "Đó là Thái tử điện hạ sao?"

A Nặc lắc đầu, cười nói: "Ta không biết, có lẽ hắn biết ta ở đây, cố ý tới đây."

Nhưng Thu Hạnh vẫn không muốn rời đi, "Cô nương......"

"Không sao đâu, em ở đây ta không buông ra được, thuận tiện đi xuống nói với Đông Nguyệt đi, trước tiên đừng tới đây, nếu các em nhàm chán có thể đi dạo một chút," A Nặc nắm tay , "Nghe lời, ta không sao đâu."

Thu Hạnh không lay chuyển được nàng.

Trong lúc nói chuyện, Ngu Ngạn Kỳ đã sớm biến mất tại chỗ, A Nặc sợ không kịp, vội vàng chạy chậm tới.

Cuối hành lang đá là con đường quanh co khúc khuỷu, giống như xuyên qua núi, bộ bạch y của nam nhân có chút nổi bật.

Khi bước vào, A Nặc bước chậm lại.

Nơi đó cũng có một ngôi đình hóng gió, đặt mình trong mấy cây lá phong, Ngu Ngạn Kỳ đứng ở kia, quan sát cả rừng lá phong, gió thu thổi tới, nhấc lên tay áo hắn, khiến cho người ta có một loại cảm giác sắp lên trời.

A Nặc cười cười, trực giác nói cho nàng biết, người nam nhân này là đang đợi nàng.