Chương 12: hẹn hò

Giờ tý, trong sân vô cùng yên tĩnh, vừa mới có một trận mưa nhỏ, khắp nơi đều là mùi vị ẩm ướt lạnh lẽo.

A Nặc mặc một thân tẩm y hoa văn bướm màu dương đào, mỏng manh, có thể thấy rõ dáng người ôn nhu bên trong.

Bên bàn trang điểm đốt mấy ngọn đèn, ánh cam mông lung làm cho khuôn mặt quyến rũ của cô thêm một tầng nhu sắc thần bí, xinh đẹp động lòng người.

Đột nhiên cửa sổ xảy ra một tiếng động rất nhỏ, cách màn che, trong hoàn cảnh yên tĩnh này đặc biệt đột ngột.

A Nặc buông lược gỗ trong tay xuống, tim đập như trống, ngón út không tự chủ cuộn mình, nhéo ống tay áo.

Nàng đứng lên, vén màn lên, nhìn thấy người nọ một thân hắc bào, đứng trong bóng tối làm cho người ta không thấy rõ thần sắc.

Hai người nhìn nhau không nói gì, A Nặc không biết tâm trạng của mình lúc này như thế nào, nhưng nàng biết, sau khi nàng bước ra một bước này, sẽ không còn đường quay lại.

Nàng chạy chậm về phía trước, đυ.ng vào trong lòng người đàn ông, hai tay ôm eo anh, ngửi mùi gỗ nhàn nhạt trên người anh, ý cười dịu dàng: "ca ca, huynh đến rồi.

Một tiếng "ca ca" này gọi đến mềm dẻo, càng làm cho lòng người run rẩy.

Ngu Ngạn Kỳ đẩy nàng ra, im lặng không lên tiếng.

Nhưng A Nặc lại không như ý hắn, ôm càng chặt, nàng cọ cọ ngực Ngu Ngạn Kỳ, bất mãn nói: "Chẳng lẽ A Nặc không đẹp sao?"

Tay Ngu Ngạn Kỳ vốn đặt ở trên vai nàng bị nàng lấy xuống đặt ở trên lưng của mình, giống như chất vấn có giống như làm nũng: "huynh nói đi!"

Cứ như vậy hai người dán càng gần, bọn họ dựa sát vào nhau, tựa như một đôi tình nhân tâm sự với nhau.

Hầu kết Ngu Ngạn Kỳ lăn lộn, tẩm y rất mỏng, hắn có thể cảm nhận được trong lòng mềm mại nhẵn nhụi, cùng với trước ngực nàng bao bọc đầy đặn, còn có vòng eo tinh tế trong tay, mỗi một chỗ đều làm cho người ta điên cuồng câu người.

Lúc này trong đầu hắn hiện lên bốn chữ -- vưu vật trời sinh

"Ngươi biết ta là ai không? "Ngu Ngạn Kỳ đè nén nóng nảy trong lòng, lạnh giọng mở miệng.

"A Nặc không biết. "Bàn tay vòng quanh eo chậm rãi hướng lên trên, ôm lấy cổ hắn, mũi chân nàng khẽ kiễng, giống như đang đòi hôn, nàng mị nhãn như tơ, đàn khẩu khẽ mở, u oán nói:" A Nặc chỉ biết là từ lần đầu tiên nhìn thấy anh trai, A Nặc đã thích ca ca, mặc kệ ca ca là ai, A Nặc ở đây a......" Nói xong nàng nắm tay hắn, ấn lên ngực mình, "Đều là của ca ca."

Ngu Ngạn Kỳ cắn chặt hàm răng, gắt gao nhìn chằm chằm mị nhãn của A Nặc: "Ngươi thật sự không sợ chết?"

" ca ca nói gì vậy." A Nặc động tác nhẹ nhàng, cứ như vậy cầm tay hắn, "A Nặc có sợ chết hay không, không phải ca ca đã sớm biết rồi sao?"

Ngu Ngạn Kỳ cũng không phải loại tϊиɧ ŧяùиɠ trên não người, hắn rút tay về, nhưng là kia đẫy đà xúc cảm còn lưu lại ở đầu ngón tay, hắn lui về phía sau một bước, "Nói đi, ngươi trăm phương ngàn kế dẫn ta tới là vì cái gì?"

A Nặc chớp chớp mắt, "Chẳng lẽ ca ca tới đây không phải vì thích ta sao?"

"Không, chỉ là muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc đang chơi trò gì. "Ngu Ngạn Kỳ hai tròng mắt cổ tĩnh vô ba.

A Nặc cảm thấy không thú vị, nàng cười duyên nói: "A Nặc chơi trò gì, không phải ca ca đã biết hết rồi sao?" nói xong không quan tâm ôm eo hắn, "A Nặc rất thích ca ca, ca ca đừng làm tổn thương trái tim A Nặc chứ."

"Ngươi ngay cả tên của ta ngươi cũng không biết."

"Ca ca biết cái gì là nhất kiến chung tình không? "A Nặc ngửa đầu, lộ ra cái cổ trơn bóng, đáp:" Từ sau hôm ở rừng hòe đó, A Nặc đã nhớ thương ca ca rất lâu."

Ngu Ngạn Kỳ biểu tình cũng không có nhiều động dung: "Ngươi nói xong rồi?"

A Nặc gắt giọng: "Còn chưa đâu, trong lòng A Nặc có rất nhiều lời tâm tình muốn nói với ca ca."

Mặc kệ Ngu Ngạn Kỳ tán thành hay không, nàng vẫn từng bước ép sát.

"Buông tay." Ngu Ngạn Kỳ rất không thích khoảng cách như vậy.

"Ca ca muốn A Nặc buông tay cũng được." A Nặc lại kiễng chân, môi son dán vào lỗ tai hắn, hơi thở nóng rực phả vào mặt, giọng nàng nhẹ nhàng," Trừ phi ca ca hôn ta."

Cánh môi A Nặc khẽ mở, đôi mắt khép hờ, vừa mời vừa quyến rũ.

Yên lặng hồi lâu cũng không được hưởng ứng, A Nặc có chút phiền não, lông mi dài của nàng khẽ run, sâu kín mở mắt, giữa hai mặt tựa hồ l*иg một tầng sương mù, điềm đạm động lòng người.

"Ca ca không muốn?"A Nặc nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt giống như có vạn loại phong tình, khiến người ta không thể chờ đợi được muốn chiếm lấy.

Ngu Ngạn Kỳ không nói gì.

"Vậy làm ca ca ruột của ta thì sao, ca ca có nguyện ý không?" A Nặc lại dán vào lỗ tai hắn, câu dẫn, hai tay bắt đầu không an phận sau lưng hắn, cả người Ngu Ngạn Kỳ cứng đờ.

Kiếp trước, Bình Dương hầu phủ vì để cho nàng vào Đông cung hầu hạ Thái tử tốt hơn, đặc biệt mời ma ma trong thanh lâu tới dạy nàng chuyện giường chiếu, chuyện trong phòng, còn có một thân mị thuật.

Nàng đến bây giờ còn nhớ rõ ma ma kia nói: "Mặc dù mị cốt thiên thành, nhưng tính tình nên mềm một chút, chỉ có ba phần mị thái, bốn phần thanh thuần, còn lại ba phần mị tướng cũng không nên biểu hiện ra ngoài.

Nhưng mà kiếp trước nàng một thân bản lĩnh kia cũng không có sử dụng ra.

A Nặc không cho hắn thời gian phản ứng, cánh môi xoa tai hắn chuyển tới môi hắn.

Ấm áp mềm mại, hai người đều run rẩy.A Nặc bất an chớp chớp mắt, lòng bàn tay đều bị nàng cào ra mồ hôi, nhưng nàng cũng không lùi bước.

Nàng hôn rất nông, vừa chạm là cách, nhưng cũng không rời đi bao xa, chỉ cần tới gần một chút, hai người có thể lập tức quấn lấy nhau.

Ca ca có cảm nhận được không? Tiếng tim đập của A Nặc. "Mỗi một chữ A Nặc nói, bờ môi nàng đều như có như không mời.

Vẻ mặt Ngu Ngạn Kỳ tối tăm không rõ, A Nặc lại kề sát vào hôn khóe môi hắn một cái, đang lúc nàng rút về, bên hông đã bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ giữ chặt, nàng không kịp kinh hô, môi đã bị ngăn chặn.

Cũng không phải tình nhân trằn trọc triền miên, mà là như bão táp, mãnh liệt lại dồn dập, cướp đoạt hô hấp của nàng, cạy mở hàm răng của nàng, công lược thành trì của nàng, để cho nàng tránh không thể tránh.

A Nặc chỉ có thể bị ép phải chịu đựng cơn bão tấn công, hai tay chậm rãi ôm lấy cổ hắn, vụng về lại nhiệt liệt đáp lại hắn.

Nhưng nàng tóm lại là đấu không lại hắn.

Sau khi nụ hôn kết thúc, A Nặc chỉ có thể xụi lơ trong lòng người đàn ông, nếu không có Ngu Ngạn Kỳ ôm nàng, phỏng chừng nàng sẽ rơi xuống đất.

Hai tròng mắt A Nặc phiếm sương mù đỏ, khóe mắt hơi nhếch lên hồng hồng, kiều mỵ liễm diễm, cảnh xuân đầy mặt, bộ dáng xấu hổ mang sợ hãi kia, tựa hồ đang chờ người đi hái.

Giáng môi tiệm nhẹ nhàng, vân bước chuyển hư từ.( Môi đỏ dần dần mềm mại, cả người vô lực, thế cho nên không thể đứng thẳng.)

Trái lại Ngu Ngạn Kỳ, hắn chỉ là hô hấp có chút nặng, sắc mặt lại không việc gì, sau mấy cái hô hấp, hắn liền trở lại bình thường.

A Nặc ngẩn người, nàng nằm trong lòng Ngu Ngạn Kỳ, nghe tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ của hắn, "ca ca, sao vậy?"

Giọng nói của nàng giống như ngâm trong mật ong, nũng nịu.

Thế nhưng tay lại không thành thật, trực tiếp đặt ở thắt lưng hắn chỗ, muốn gần hơn một bước.

"Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi." Thanh âm Ngu Ngạn Kỳ có chút khàn khàn, bất quá hắn đã kịp phản ứng, hắn chặn tay A Nặc, không cho nàng tiến hành bước tiếp theo.

Hắn muốn đi.

A Nặc ngẩn ra, đã đến lúc này rồi, hắn còn giả bộ Liễu Hạ Huệ làm gì! Thời điểm vừa mới thân mật nàng rõ ràng cảm giác được đối phương thân thể biến hóa.

Nàng làm sao có thể buông tha hắn!

Nàng một lần nữa trèo lên bả vai Ngu Ngạn Kỳ, chính xác cắn môi hắn, đầu lưỡi quét nhẹ, ý đồ cùng hắn chơi đùa.

Lướt qua rồi dừng lại.Lại giống như mèo con, nhẹ hôn một ngụm lại một ngụm.

Khi người đàn ông sắp sửa đi lên, cô đột nhiên rời đi.

A Nặc chăm chú nhìn môi hắn, sau đó đưa tay vuốt ve vài cái, lại hỏi một lần nữa: " ca ca thích ta không?"

Ma ma nói, nam nhân ở trên giường là nghe lời nhất, thế nhưng dễ dàng để cho nam nhân đạt được, như vậy liền lộ ra mình rẻ tiền.

Nàng đột nhiên thay đổi chủ ý, so với kɧoáı ©ảʍ thể xác, nàng càng thích loại phương thức điều tình khiến người ta vui vẻ này, như vậy có thể khiến nam nhân sinh ra du͙© vọиɠ chinh phục lớn hơn nữa.

A Nặc cũng không để ý đối phương có trả lời hay không, tự mình nói: "Nếu ca ca không thích muội, muội sẽ không hôn ca ca nữa."

Ngu Ngạn Kỳ cúi đầu nhìn nàng, cũng không bỏ qua sự giảo hoạt lóe lên trong mắt A Nặc.

" ca ca, nói cho muội biết tên của ca ca đi."A Nặc lại vuốt cằm hắn, ngữ khí dịu dàng.

"Ngạn. " yết hầu Ngu Ngạn Kỳ lăn lộn.

A Nặc ngẩng đầu, "Hả?"

“Bỉ ký chi tử, bang chi ngạn hề. " Ngu Ngạn Kỳ hiếm khi giải thích một hồi.

"Ngạn ca ca." A Nặc gọi một tiếng, mặt mày cong cong:"Tối mai ca ca có tới không?"

Câu dẫn trắng trợn như vậy, Ngu Ngạn Kỳ vẫn chưa gật đầu.

"A Nặc chờ ca ca." Nói xong lại hôn lên môi hắn một cái, lúc này nàng không rời đi, mặc cho Ngu Ngạn Kỳ ôm nàng, đáp lại nàng.