Tuy nhiên, nàng không thể thoát khỏi lập trường của gia tộc mà đưa ra quyết định tùy tiện.
Thâm tâm Triệu Tích Vi không rõ ràng lắm, nhưng lại thấy lão phu nhân chỉ mỉm cười nhìn mình, cũng không cho bất cứ động thái gì ám chỉ hoặc giải thích.
Có lẽ đang muốn thử xem nàng có thể một mình đảm đương mọi việc hay không?
Triệu Tích Vi không khỏi dao động.
Suy đi nghĩ lại, nàng quyết định chủ động nói chuyện với Kiều phu nhân để có được thông tin quan trọng.
"Nghe nói gần đây có rất nhiều thương nhân Ba Tư lui tới Hồng Lư tự, bọn họ đều thích lụa Dư Hàng sản xuất, thậm chí không ngần ngại xuất ra gia vị tốt nhất của bọn họ để trao đổi." Vẻ mặt Triệu Tích Vi đầy sự tò mò: "Thật sự là như vậy sao? ”
"Đúng vậy." Kiều phu nhân mới ba mươi lăm ba sáu tuổi, không biết là có việc cầu người hay là do tính cách thật sự khoan dung, cười kiên nhẫn giải thích: "Không chỉ có thương nhân Ba Tư, Lâu Lan, Đông Hồ, Nguyệt thị vân vân, đều đặc biệt thích kinh doanh vải vóc với chúng ta. Mấy vị đại nhân Hồng Lư tự cũng thích tiếp xúc với bọn họ, thường xuyên giới thiệu cửa hàng nổi tiếng ở Trường An để bọn họ đến mua bán.”
"A." Triệu Tích Vi liền nhẹ nhàng kinh hô một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Triệu lão phu nhân một cái, cười nói: "Đây chính là trùng hợp, có lẽ cùng làm ăn với những người Ba Tư kia, còn có Nhị phu nhân chúng ta. ”
Nói xong không đợi mọi người phản ứng, lại nhìn về phía Kiều phu nhân, cười tủm tỉm: "Phu nhân, Trân Lung Các là cửa hàng lụa lớn nhất Trường An, là sản nghiệp của Nhị phu nhân trong phủ chúng ta. Kiều phu nhân có vẻ không quen lắm. ”
Kiều phu nhân hơi sửng sốt, rất nhanh liền phản ứng lại, cười nói: "Nữ quyến Kiều phủ chúng ta đều chỉ để bài trí, không so được với phu nhân Triệu phủ các ngài thông minh lanh lợi, nam nhân chê ta ngu ngốc, những chuyện bên ngoài vẫn do bọn họ xử lý, thỉnh thoảng ta có thể nói một hai câu, nhưng cũng chỉ là chút chuyện vặt vãnh son phấn mà thôi.
Trân Lung Các này lần trước lão gia cùng đồng liêu nhà chúng ta nhắc tới, ta không cẩn thận nghe được một chút, chỉ biết chưởng sự chính là một vị phu nhân họ Viên, là một nhân vật không thua kém đấng nam nhi, tất cả chưởng quỹ trong thành Trường An đều tôn nàng một tiếng nữ trung Gia Cát, đang muốn tìm cơ hội bái phỏng, thật sự trùng hợp, hóa ra lại là phu nhân Triệu phủ.
Lão phu nhân, phong thủy của Triệu phủ thật sự tốt, nữ tử thông minh đều sinh ra ở nhà ngài. ”
Triệu Tích Vi bưng chén trà, tao nhã nhấp một ngụm.
Kiều phu nhân là một người thông minh, càng khó có được chính là biết giấu đi sự vụng về, hiểu được thời thế.
Nàng đã chỉ một con đường, để xem Kiều phu nhân cùng lão phu nhân trao đổi như thế nào.
Quả nhiên, Kiều phu nhân thuận nước đẩy thuyền cùng lão phu nhân nói chuyện: "... Rất muốn đến phủ thượng bái phỏng ngài, ngài nếu không ghét bỏ ta thô kệch, ta còn muốn hưởng sái bữa cơm trưa của lão thần tiên đây."
Vừa nói, vừa gập ngón tay tính toán: "Tháng sau không được, phủ các ngài sắp đến tiệc nghị thân cho các tiểu thư, chớp mắt lại sắp qua năm mới, càng không có thời gian. Ta thấy, chỉ có thể là tháng này. ”
Nói đến đây, nàng ta bỗng nhiên nhớ tới gì đó, cười nói: "Vừa vặn cuối tháng có mấy người Ba Tư muốn đến Trường An mua vải, đến lúc đó giới thiệu cho Trân Lung Các, để Viên phu nhân xem việc mua bán này có được không. ”
Hai tỷ muội Triệu Thừa Yến và Triệu Thừa Vũ ngồi ở một bên, một người trợn tròn mắt, một người miệng há to, biểu tình giống như bị sấm sét đột nhiên đánh trúng, viết đầy khϊếp sợ.
Nhất là Triệu Thừa Yến, nàng ta quá hiểu được sự lợi hại trong đó!
Chỉ trong một ngụm trà, Triệu Tích Vi đã giúp Nhị Phòng có được một vụ mua bán lớn!
Nàng ta bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có chút rét run, cả người giống như rơi vào địa lao tối tăm, tràn ngập bất lực cùng tuyệt vọng.
Đúng vậy, Triệu Tích Vi đã đem mục tiêu đặt ở ngoài phủ, thậm chí còn dựa theo hướng gió của Đại Hồng Lư, mà nàng ta chỉ là một tiểu thư vây khốn trong trạch viện, còn có thể đấu như thế nào?
Vẫn là lời nói của lão phu nhân kéo nàng ta từ trong suy nghĩ trở về hiện thực: "Ngồi gần một canh giờ rồi, cũng nên đi ra ngoài dạo một vòng. Tất cả đi phóng sinh đi, ta cũng đi theo. ”
Thì ra mọi người đã kết thúc nói chuyện phiếm, chuẩn bị đi phóng sinh.
Triệu Thừa Yến cũng đành phải đứng lên, tươi cười đoan trang nói: "Tổ mẫu, tôn nữ đỡ người đi. ”
Triệu lão phu nhân vẻ mặt từ ái: "Tốt, tốt, tốt, Yến nhi của ta là ngoan nhất. ”
Đoàn người ra khỏi phòng trà, xuyên qua rừng trúc, hướng về phía sau núi mà đi.
Triệu Tích Vi lặng lẽ đi chậm lại.
Cẩm Tú theo sau.
"Tiểu thư, người đoán xem nô tỳ vừa rồi nghe được cái gì." Không đợi Triệu Tích Vi mở miệng, Cẩm Tú đã khẩn cấp bẩm báo: "Vương gia công tử cùng Bùi gia công tử đánh nhau một trận ở nhạc phường. ”
Triệu Tích Vi bước thật chậm, bỗng nhiên nhớ tới lông mày nhíu chặt của Bùi lão phu nhân.
"Nghe bà tử bán rùa dưới chân núi nói, vì một nữ nhân chơi đàn cầm."
Triệu Tích Vi nhíu mày, nghe Cẩm Tú một năm một mười nói: "Nữ nhân chơi đàn kia quốc sắc thiên hương, Vương công tử uống mấy chén rượu, thấy nữ nhân kia liền động tay động chân. Nhưng nữ nhân kia không nghe, Vương công tử chuẩn bị cưỡng bức nàng ta trước mặt mọi người..."
Cẩm Tú chẳng qua cũng chỉ là một cô nương mười bảy mười tám, nói đến những chuyện này sắc mặt có mấy phần xấu hổ, liền không nhịn được liếc mắt nhìn Triệu Tích Vi .
Thấy sắc mặt nàng bình thản như thường, trong lòng cũng trấn định vài phần, tiếp tục nói: "Vừa lúc Bùi gia công tử cũng ở đây, nhìn không nổi liền lên tiếng ngăn cản, Vương công tử uống say, quăng qua một chưởng, Bùi công tử liền rút kiếm bên hông.”
Triệu Tích Vi có chút ngạc nhiên.
Không ngờ đường đường là Bùi gia công tử, lại vì một ca nữ hèn mọn mà ra mặt.
Phải biết rằng, Vương gia là nhà ngoại của Thái hậu.
Trong loại chuyện rút đao hướng về phía nhau này, bên ngoài thì như tranh giành tình cảm, nhưng bên trong lại như đang đánh vào mặt Thái hậu.
Hơn nữa, Vương công tử thế mà lại đánh Bùi công tử một chưởng, Bùi quý phi làm sao nuốt xuống cục tức này?
Liên tưởng đến Vương công tử hôm nay đột nhiên đến thăm Liên Hoa tự, sắc mặt Triệu Tích Vi đột nhiên lạnh lẽo.
Một nhóm người phía trước đã bước qua cửa núi, men theo con đường đá xanh ngoằn ngoèo đi vào núi sau.
Cẩm Tú có chút căm giận bất bình: "Tiểu thư, Hầu phủ kia thật sự không việc ác nào không làm. "Nàng thấp giọng: “Sau một hồi náo động như vậy, Vương công tử không hề nguôi giận, lại làm cho mọi chuyện càng tồi tệ hơn, hạ thuốc nữ tử kia thưởng cho vài tên hộ vệ..."
Triệu Tích Vi hít sâu một hơi.
Mắt thấy quyền quý chà đạp nữ tử yếu đuối, làm sao có thể làm cho người ta bình tĩnh.
Nhưng nàng lại không biết nói cái gì mới tốt.
Bùi công tử thân là nam nhi, lại có vũ lực, còn phải khuất phục thế lực Vương gia, nàng làm một nữ tử khuê các, lại càng không có năng lực thay đổi cái gì.
"Chúng ta phải lấy lại tinh thần." Triệu Tích Vi đứng bên hoa xuân, ngữ khí bình tĩnh mà cảnh giác.
"Bùi gia với Vương gia đều là ngoại tộc thân thích, đánh nhau nhất định sẽ bị thương, nếu như nơi đất Phật xảy ra đại loạn, Triệu gia chúng ta có lẽ cũng không thể đứng ngoài, Cẩm Tú, ngươi đi nói một tiếng với lão phu nhân..."
Lời còn chưa nói hết, xa xa trong núi rừng bỗng nhiên truyền đến một tiếng rống giận dữ.
"Oái ——" hanh âm thảm thiết mà bén nhọn, truyền khắp toàn bộ thung lũng, làm cho chim bay giật mình chạy tán loạn.
Chỉ thấy một đầu dã thú nhảy ra.
Gió gào thét bên tai, nó từ sườn núi nhảy ra, giống như sấm sét, nhào tới trước mặt các nữ nhân.