Chương 47: Tự Tìm Đường Ra Cho Mình

Triệu Tích Vi nhấp nửa ngụm trà, sắc mặt vẫn bình thản như nước, trong đầu lại nhanh chóng tính toán.

Hà Khuê là chiêm sự Thái tử, tổng lĩnh chính lệnh Đông cung, tất nhiên không phải người tầm thường.

Nếu ngày nào đó Thái tử đăng cơ làm tân đế, nước lên thì thuyền cũng lên, vậy Hà Khuê đương nhiên sẽ trở thành cận thần của thiên tử.

Sông có khúc người có lúc, những đại tộc này lại cho rằng mình luôn có thể cưỡi lên đầu kẻ yếu?

Nghĩ tới đây, Triệu Tích Vi liền thốt lên một tiếng "A".

Giọng nói này thanh lãnh đạm mạc, lại mang theo vài phần êm đềm trầm tĩnh, ở trong một đám thanh âm hỗn tạp, đặc biệt làm cho người ta khó có thể xem nhẹ.

Tất cả mọi người nhíu mày nhìn lại.

Thấy là Triệu Tích Vi, liền thay đổi bộ dáng biểu tình thân thiết: "Triệu tam tiểu thư làm sao vậy?”

Triệu lão phu nhân cùng Bùi lão phụ nhân cũng nhìn qua: "Nước trà nóng sao? ”

"Không có việc gì." Triệu Tích Vi mỉm cười lắc đầu, bộ dáng ngây thơ thuần lương: "Chỉ là không quen uống nước trà này, hơi bị sặc một chút, tiểu nữ vô tri, còn muốn hỏi Bùi lão phu nhân một câu, đây là trà gì?”

Bùi lão phu nhân còn chưa lên tiếng, bên kia Triệu lão phu nhân liền nói: "Đây là cống trà trình cấp bệ hạ ngự ban, ngươi mới trở về, chưa từng uống qua cũng là chuyện bình thường. ”

(Trà trình cấp: cống trà được đưa vào kinh trong thời gian giới hạn. Trà quy định trước tết Thanh Minh phải được phi ngựa cấp tốc đưa đến thành Trường An. Sau khi cống trà đến kinh thành, trước tiên đề quốc tông miếu, sau đó phân cho hoàng thân, cận thần.)

Lại quay đầu nhìn về phía Bùi lão phu nhân cười nói: "Đứa nhỏ này tính tình chân thật, ngài tuyệt đối đừng chấp nhặt với nó."

Bùi lão phu nhân gật đầu, tựa hồ rất không để ý nói: "Tính tình thật một chút, đừng giống như con khỉ nhà ta, suốt ngày bày trò, chỉ biết nghịch ngợm lung tung. ”

Nói xong nhìn Triệu Tích Vi một cái thật sâu.

Triệu Tích Vi lại nhìn về phía Hà Mãn Chi, vẻ mặt lo lắng nói: "Ta thấy sắc mặt Hà tiểu thư không tốt lắm, nói vậy cũng là do không quen uống trà này phải không? ”

Hà Mãn Chi khẽ giật mình.

Triệu Tích Vi lại mỉm cười hỏi một câu: "Hà tiểu thư không sao chứ? ”

Chưa từng có ai dùng giọng điệu quan tâm như vậy nói chuyện với mình.

Dáng vẻ tươi cười này, làm cho Hà Mãn Chi đột nhiên có chút bối rối.

Nàng lắc đầu rồi lại gật đầu, khẩn trương nói: "Ta không sao, không phải, ta..."

Triệu Tích Vi lại cười một tiếng.



Hà Mãn Chi lại ngẩn ra, liền nhìn thấy đôi mắt hạnh sáng ngời của Triệu Tích Vi, đang bình tĩnh nhìn mình, sóng mắt kia giống như một dòng nước sâu thẳm yên tĩnh, không hiểu sao lại làm cho tâm tư nàng an ổn trở lại.

Nàng đột nhiên lấy lại tinh thần.

Là Triệu Tích Vi đang giải vây cho nàng!

Thần sắc sợ hãi lúc trước lập tức biến mất không còn một mảnh, thay vào đó là vẻ điềm đạm nhu hòa.

Nàng ấm áp đáp một câu "Vâng", sau đó lộ ra vài phần nữ nhi e lệ, hướng Bùi lão phu nhân giải thích: "Tiểu nữ ngu ngốc, chưa từng uống qua trà tốt như vậy, cho nên có chút không quen, làm cho lão phu nhân chê cười. ”

May mắn thay, không phải là một kẻ ngốc.

Triệu Tích Vi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngước mắt lại thấy Bùi Chân Chân đang liếc mắt nhìn mình, gương mặt ý vị sâu xa.

Ngoại trừ Hà phu nhân, trong phòng đều nhìn ra được Triệu Tích Vi đang giúp Hà Mãn Chi.

Nhưng vậy thì sao.

Triệu Tích Vi là người tính toán trước khi hành động, tuy rằng nàng có lòng giúp Hà Mãn Chi giải vây, nhưng cũng không muốn đặt mình ở đầu sóng ngọn gió, cho nên không phê bình ai ngồi ở đây, càng không trực tiếp thay Hà Mãn Chi cãi lại.

Đón ánh mắt minh diệt bất định của mọi người, Triệu Tích Vi thong dong: "Tiểu nữ thường uống trà hoa tự chế, cống trà thượng hạng này vào miệng tiểu nữ, quả thật lãng phí thứ tốt rồi. ”

Vừa dứt lời, bên kia Kiều Vân Thiển "À" một tiếng: "Triệu tam tiểu thư lại có tay nghề tốt như vậy! Cũng có thể coi là một ân nhân lớn của ta! ”

Thấy mọi người nghi hoặc, nàng ta liền cười giải thích: "Các vị phu nhân có điều không biết, trà hoa này hiện tại thật đúng là thứ tốt thiên kim khó cầu! Những Hồ Thương Tây Vực, còn có sứ thần phía nam tới, gần đây không biết tại sao, đều nói uống không quen trà của chúng ta, một mực nói thích trà hoa.

Hoa sen hoa hồng hoa mẫu đơn hoa cúc vân vân bất kể là hoa gì, chế thành trà cộng với đường nâu, mật ong, trong mắt bọn họ còn đáng giá hơn sơn hàu hải vị.

Mấy ngày trước phụ thân ta còn phát sầu, vấn đề này nên giải quyết như thế nào mới tốt, không ngờ hôm nay liền gặp Triệu tam tiểu thư, còn không phải ân nhân thì là gì?”

Thôi phu nhân rất kinh ngạc: "Trà hoa này không phải dân chúng dân gian uống chơi sao? Có thực sự tốt như vậy không? ”

Thôi Ngọc Dung "ồ" một tiếng, cười nói: "Phụ thân Vân Thiển là Đại Hồng Lư, nàng từ nhỏ đã học được không ít kiến thức, nếu nàng đã nói như vậy, khẳng định không sai được. ”

Tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi.

Nhất là tỷ muội Triệu Thừa Vũ và Triệu Thừa Yến, ánh mắt nhìn Triệu Tích Vi vô cùng phức tạp.

Bất kể là trước mặt Vương phi, hay là trong giới quý phụ, nha đầu này sao luôn có thể đánh bừa mà trúng khiến người ta thích như vậy?

Chẳng lẽ bát tự của nàng ta đặc biệt tốt sao?



Triệu lão phu nhân nói: "Nha đầu nhà chúng ta tâm tư hơi thực tế, lại chưa từng thấy qua cảnh đời, Kiều cô nương ngươi đừng lừa gạt nó, lỡ nó tin thật lại gây ra chuyện cười! ”

"Đúng vậy, đúng vậy!" Triệu Thừa Vũ vội vàng nói theo: "Vi tỷ tỷ chúng ta sống ở nông thôn hơn mười năm, lời nói của Kiều tiểu thư sợ tỷ ấy sẽ coi là thật! ”

"..."

Khóe miệng mọi người cứng đờ.

Nội tâm Triệu Thừa Yến gần như tuyệt vọng, hận không thể lấy vải bông nhét vào miệng Triệu Thừa Vũ.

Triệu lão phu nhân không khỏi nhíu mày, sau đó bình tĩnh mỉm cười nói: "Đúng vậy, Vi nhi nhà chúng ta mới hồi phủ, rất nhiều thứ còn cần từ từ học tập. ”

Một vị phu nhân khuôn mặt thập phần phú quý liền cười tủm tỉm mở miệng: "Vân Thiển nói là thật, sáng nay lúc ra ngoài, phụ thân nó còn đang lẩm bẩm chuyện này. Triệu tam tiểu thư nếu nguyện ý tương trợ, thật sự là đại ân nhân của Kiều gia chúng ta. ”

Trong lúc nói cười, đã có vài phần ý tứ khẩn cầu.

Chính là mẫu thân của Kiều Vân Thiển.

Triệu lão phu nhân nhìn về phía Triệu Tích Vi, cười nói: "Kiều đại nhân cùng phụ thân ngươi có mối quan hệ rất tốt, chẳng qua gần đây trong nhà chúng ta nhiều chuyện, cũng không tiện đi lại. ”

Gần đây trong nhà nhiều chuyện không tiện đi lại, là chỉ Ngự Sử Đài buộc tội phụ thân sao?

Tức là quan hệ rất tốt, vậy mà có thể lựa chọn lảng tránh vào thời điểm này?

Triệu Tích Vi liền nghĩ đến chuyện phe phái tranh giành.

Giao tình giữa quyền quý, không chỉ đơn giản là tình cảm, mà thường được phản ánh bởi những lợi ích đằng sau nó.

Mà Kiều gia cùng Triệu phủ có phải là người trên một con thuyền lợi ích hay không?

Triệu lão phu nhân khẳng định không tiện trực tiếp chỉ ra.

Nhưng nếu không nói rõ, thì nàng không biết, có nên đáp ứng thỉnh cầu này hay không.

Thật ra từ lợi ích cá nhân mà cân nhắc, nàng rất muốn đáp ứng.

Thay vì bị vây ở trong nội trạch cùng tỷ muội tranh giành, không bằng tự lực cánh sinh, tìm một lối thoát cho mình!

Chỉ buồn rầu bị vây khốn ở khuê phòng, chỉ có một nghề thành thạo lại không cách nào phô diễn tài năng.

Nếu có thể mượn đường dây này của Kiều gia, trước tiên thử làm một ít trà hoa cung cấp cho Hồng Lư tự, chờ khi có danh tiếng lại mở một gian hàng, chuyên môn làm trà để bán, thứ nhất có thể giải quyết cho triều đình vấn đề ăn uống của sứ thần Hồ Thương, thứ hai còn có thể kiếm cho mình một khoản tiền không nhỏ.

Có thể nói vẹn cả đôi đường.