Vì vậy, nàng nên giữ lấy mặt mũi cho hắn mà đem việc này giấu đi. Về sau tiếp tục giống như bây giờ, một mặt chu toàn cho Thái tử thể diện cùng ngạo khí, một mặt ỷ lại, ngưỡng mộ hắn. Thỉnh thoảng sẽ thăm dò hắn một chút, xem hắn cuối cùng chỉ biết vui đùa, nhốn nháo cả ngày với tiểu cung nữ?
Hay sẽ tiến bước hướng về phía trước?
Một bước này bước ra, chỉ cần sơ sẩy liền thua cả bàn.
Nếu nàng khiến Thái tử và Hoàng hậu đối đầu, Thái tử bất lực phản khán, đến lúc đó chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp. Chắc hẳn lúc ấy hắn sẽ không nói gì, nhưng về sau mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn sẽ nghĩ về thất bại của mình. Cảm giác ngột ngạt khi bị người khác kiểm soát, hắn còn muốn đối mặt với nàng không?
Có thể hắn bảo vệ nàng lúc này, nhưng trước mặt nương nương thì sao?
Người ta là mẫu tử, hiện tại cãi nhau cũng là nhất thời mâu thuẫn, cãi nhau xong vẫn là mẫu tử, đến lúc đó nàng sẽ ra sao? Là nguyên nhân bất hòa của mẫu tử họ?
…
Phúc nhi luôn cảm thấy bản thân nghĩ quá nhiều.
Từ trước đến nay nàng luôn là người linh hoạt, nhưng bây giờ lại do dự.
Nhìn vào mắt Vệ Phó, nghĩ tới dáng vẻ vội vã của hắn trước đó.
Hẳn là hắn nghe nói nàng bị Hoàng hậu mang đi mới cố ý chạy đến, hắn cũng biết ở đấy sẽ phải đối mặt với cái gì, thế nhưng hắn vẫn đến.
Lại nghĩ một chút về những lời hắn vừa nói.
Phúc nhi nghĩ, có lẽ hắn cũng không quá non nớt. Hắn là Thái tử, nhất định cực kỳ thông minh, phải chăng nàng nên thử tin tưởng hắn.
“Thực ra, điện hạ không nên hỏi.” Nàng thở dài, hơi phức tạp nhìn Vệ phó: “Mặc kệ nô tỳ chịu khiển trách, chịu phạt, nếu điện hạ hỏi, nghĩa là người đã biết.”
“Chúng ta thử nghĩ, điện hạ biết ta bị khiển trách, điện hạ có vì ta ra mặt không? Nếu người không ra tay, người sẽ mất mặt. Nếu người ra mặt, kia là mẫu hậu của người, là Hoàng hậu. Điện hạ sẽ đối đáp với Hoàng hậu thế nào? Vì một tiểu cung nữ?”
“Ngươi bị mẫu hậu quở trách sao?” Sắc mặt Vệ phó lập tức khó coi.
Phúc nhi không nghĩ hắn chỉ chú ý điểm này, vội nói: “Nô tỳ chỉ là đang cùng người đưa ra vài giả thiết, điện hạ có đang nghe không?”
“Như thế nghĩa là mẫu hậu không trách phạt ngươi? Vậy sau đó kêu ngươi làm gì?”
Phúc nhi lấy tay che trán, nhìn thấy Thái tử như vậy nàng thật sự cảm thấy là mình đã nghĩ nhiều. Người này căn bản không biết nàng đang xoắn xuýt cái gì, kiêng kị cái gì, sợ cái gì.
Nàng tức giận liếc hắn, thấy bên kia có cái ghế liền đi qua ngồi xuống.
Vệ phó đi theo.
“Ta lo lắng cho an nguy của ngươi là sai sao? Ngươi còn tức giận với ta?”
“Ta nào có tức giận với điện hạ? Ta chỉ đang nói vài giả thiết, điện hạ căn bản đâu có nghe?”
“Lời của ngươi ta có nghe, ngươi sợ ta cùng mẫu hậu cãi nhau vì ngươi, đến lúc đó mẫu hậu xử lý ngươi.”
Nghe vậy, Phúc nhi há hốc mồm.
Nàng cho rằng hắn không nghe cũng không hiểu, hóa ra hắn không chỉ vừa nghe đã hiểu còn suy một ra ba, lập tức nói toạc ra chân lý.
Nhìn bộ dạng giật mình kia, Vệ phó đắc ý chọc chọc trán nàng.
“Ngươi thật sự cho rằng ta giống đồ đần nhà ngươi à?”
Phúc nhi xấu hổ bắt lấy ngón tay hắn, cho vào miệng cắn.
“Ngươi là cẩu sao? Lại cắn ta.”
“Ai bảo người gọi ta là đồ đần.”
“Còn không phải? Ngươi ở trước mặt Hoàng hậu giả vờ giả vịt, trong đầu ngươi đang suy nghĩ cái gì?”
Không nghĩ chính mình sẽ bị hắn coi thường, phải biết đó giờ trong lòng nàng đều là nàng coi thường hắn.
Phúc nhi nén giận liếc hắn: “Ta suy nghĩ gì? Ta không muốn ở giữa ngươi và nương nương làm người xấu, là nguyên nhân để các người cãi nhau, đến lúc đó ta không còn mạng nữa. Đừng nói ta nghĩ không đúng, nếu không phải trong lòng người biết rõ điều đó, vội vàng chạy tới làm gì?”
Vệ Phó nghẹn lời.
Giây lát, hắn thở dài: “Ta vội vàng chạy tới cũng có nguyên nhân.”
Lời này làm cho Phúc nhi tò mò.
“Mẫu hậu trước đây đã từng làm chuyện này một lần… Lúc đó xảy ra chuyện không hay.”
…
Sau đó, Phúc nhi mới hiểu có chuyện gì xảy ra.
Trước kia, Đông cung không phải không có cung nữ, đại khái vào năm Thái tử mười ba tuổi, lần đầu tiên mộng tinh. Vốn dĩ đây là chuyện bình thường nhưng trong hoàng cung thì không.
Bởi vì trong cung có ý sắp xếp cung nữ thị tẩm cho Thái tử, lúc ấy các cung nữ hầu hạ bên người Thái tử liền động tâm tư. Vì mới sủng, các nàng không những nội đấu còn mưu kế muốn câu dẫn Thái tử.
Việc này bị người ta cáo trạng với Hoàng hậu, Hoàng hậu nổi giận gọi người đem hai cung nữ kia đến Không Nguyên cung. Sau đó, không có sau đó, dù sao hai cung nữ kia cũng biến mất. Các cung nữ khác cũng đều bị Hoàng hậu đuổi ra khỏi Đông cung, bởi vậy mới phát sinh chuyện cung nữ dám câu dẫn Thái tử sẽ bị trượng đánh chết.
“Họ đã câu dẫn ngài chưa?” Phúc nhi hiếu kỳ hỏi.
Vệ Phó mặt lập tức biến sắc, khiển trách nàng:
“Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Ta hiếu kì thôi mà.”
“Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi hỏi cái này làm gi?”
“Rốt cuộc là có hay không?”
“…”
Nàng lắc lắc ống tay áo của hắn: “Ta thật sự hiếu kỳ, cuối cùng là có hay không?”
Vệ Phó bị nàng lắc đến xấu hổ, nửa ngày mới nhẫn nhịn nói được một câu ‘không có’, lại nói: “Ta khi đó còn nhỏ, làm sao hiểu được những thứ này!”