Dòng Chảy Ngầm Của Tâm Lý Tội Phạm


Chuyển ngữ: Mrcare

Beta: Lưu Hà

Ở một nơi mà ánh mặt trời chưa chiếu rọi qua, có một dòng sông ngầm lặng lẽ, trên con sông này, chảy xuôi là bạo lực, máu tươi hoà cùng tuyệt vọng. Khi một người lòng đầy đen tối, tội ác liền sinh sôi từ đó.

Cục trưởng cục cảnh sát chính tay bắn chết một kẻ gϊếŧ người, thi thể nạn nhân lại biến mất. Là một trò lừa bịp, hay là một âm mưu lớn?

Sự mất tích bí ẩn của một diễn viên nổi tiếng, kẻ bắt cóc đã gửi những hình ảnh khiếm nhã nhằm che dấu những điều bí ẩn. Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc, làm sao phá giải mật mã để ngăn cản tai hoạ đổ xuống đầu? Hắn, là đồng đội kề vai sát cánh, hay là kẻ ác, rắp tâm phá hoại?

Trong rừng núi yên tĩnh hoang vắng, tiếng kêu cứu tuyệt vọng chỉ được trả lời bằng sự im lặng của đất trời.

Thôn làng xa xôi thần bí, cuộc sống sung túc và sự trống rỗng của tâm hồn. Cứu vớt, truy đuổi, gϊếŧ chóc, thức tỉnh, hết thảy đều diễn ra tại nơi âm u sâu thẳm kia. Ai đang nói dối? Ai đã phản bội? Ai gào thét trong 1500 độ thép nóng chảy? Ai ở trong bước đường cùng không khuất phục vẫn kháng cự lại?

Phương Mộc trong "Đề thi đẫm máu" và "Giáo hoá trường" đều đi trên một con đường, phải chăng nó đã được định sẵn cho vòng xoáy của số mệnh, cậu vẫn như vậy kiên quyết lựa chọn thiện lương, lựa chọn kiên cường?

Dưới chân bạn có một dòng sông đang âm thầm chảy, khi tất cả mọi thứ đều im lặng, nó đột nhiên rít gào cuộn trào mãnh liệt, bạn có nghe thấy không?

Phần dẫn: Cái bẫy

Hắn dừng xe ở ven đường, nhìn vào một cái ngõ nhỏ chật hẹp bên phải đường, khoá cửa cẩn thận rồi bước xuống xe. Cái ngõ vốn đã không rộng, trên vỉa hè lại chen chúc hơn chục cửa hàng đủ loại. Hắn vừa nhìn các cửa hàng ở hai bên đường, nhọc nhằn len qua một dãy cửa hàng điện thoại di động và đồ chơi trẻ em. Cuối cùng, hắn dừng lại trước một nhà hàng bên trong ngõ, có biển hiệu cửa hàng “cá nướng Ba Thục Vương”, sau khi xem xét kỹ càng tấm bảng hiệu, hắn giơ tay đẩy cánh cửa kính vẫn còn loang lổ vết dầu mỡ.

Bây giờ đã là ba giờ rưỡi chiều, quán rất vắng khách, bà chủ quán đang mệt mỏi ngồi sau quầy mơ mơ màng màng. Trên khung cửa của quán có gắn cảm biến điện tử khi mở cửa ra sẽ phát ra âm thanh "hân hoan chào đón quý khách". Bà chủ lấy lại tinh thần, một mặt lay tỉnh cô phục vụ đang ngủ gật ở bên cạnh, vừa dụi mắt vừa chào hỏi khách.

Người khách đứng ở cửa, liếc mắt qua khoảng không trống rỗng vắng vẻ của nhà hàng nói: "Tôi đã đặt bàn "

"Dạ". Bà chủ lật cuốn sổ trong tay ra xem, " Ngài là Hình tiên sinh?"

Người khách hơi gật đầu, xem như trả lời.

"Bàn số 7."

Cô phục vụ dẫn khách đến bàn mời ngồi xuống, mở thực đơn ra nói:"Tiên sinh ngài dùng món ngay hay còn chờ?"

"Chờ một lát nữa" Người khách dường như không hề chú ý tới thực đơn, mà lại quan sát một đồ vật hình tròn ở trên bàn.

" Cửa hàng có đặc sản cá nướng Ba Thục, toan quả lê trắng..."

" Chờ một lát nữa." Ông ta nói không to, nhưng cô phục vụ im bặt, " Cho tôi một cốc nước ép ô mai trước đi."

Cô phục vụ bĩu môi, thu thực đơn lại rồi bỏ đi.

Người khách cầm lấy cái đồ vật ở trên bàn, là một cái đồ chơi nhỏ đoán vận số của con người qua những chòm sao được làm bằng nhựa rẻ tiền, bên trên có in hình 12 chòm sao, dưới mỗi chòm sao có một cái khe nhỏ, bỏ một đồng xu vào, ở phía dưới sẽ nhảy ra một cuộn giấy nhỏ, nói về vận mệnh, con số may mắn, màu sắc may mắn trong tháng ..v..v.

Người khách cười cười, lẩm bẩm: " Tiểu tử thúi này, định chơi ta sao?." Nói xong, hắn lấy ra một đồng xu nhét vào khe nhỏ của chòm sao Sư Tử, kéo cần gạt. Một tiếng "Phốc" vang lên, từ trong lỗ nhảy ra cuộn giấy nhỏ.

Người khách cầm cuộn giấy lên, đưa đến trước mặt chăm chú quan sát. Cuộn giấy được để trong một cái ống làm bằng nhựa, hắn mở nút kéo ra từ bên trong cuộn giấy một tờ giấy nhỏ. Người khách mở ra xem, bên trên viết một dòng chữ: Khách sạn Thành Loan, 624.

Góc phải phía dưới có một dấu chữ thập màu hồng, dường như nếu như không cẩn thận chú ý, rất dễ có thể bỏ qua, không nhìn thấy, ông ta lập tức cảm thấy máu trong cơ thể xộc thẳng lên não.

Khi nữ nhân viên phục vụ bưng ly nước ép ô mai đi ra bàn số 7, vị khách kia chẳng biết đã đi đâu, trên bàn còn để lại tờ 10 tệ cùng cuốn giấy đựng trong ống nhựa, lầm bầm một câu " đúng là kẻ lập dị", đem tiền bỏ vào cái khay, suy nghĩ một chút, tò mò cầm lấy cuộn giấy nhỏ, mở ra xem.

Bản nguyệt tai sát tinh động, đại sát nhập mệnh (Trong tháng có sát tinh chiếu, nguy hiểm đến tính mệnh.)

Khách sạn Thành Loan nằm ở ngoại ô, vì không phải là khách sạn nổi tiếng, nên người tìm đến nghỉ rất ít, vả lại vào mùa này lại càng vắng vẻ hơn. Lúc hắn lái xe tới nơi, còn khoảng 10 phút nữa mới tới giờ hẹn, liền ngồi yên trên xe, rút ra một điếu thuốc. Nhìn phía sau kính chiếu hậu treo một sợi dây chuyền đang lắc lư theo gió, bên trong mặt dây khảm hình một bé gái, nụ cười tươi như hoa nở. Dưới thắt lưng đeo một khẩu súng thô ráp, hắn nhẹ nhàng lấy nó ra, cầm trong tay xem xét cẩn thận. Khẩu súng lục 64 được giữ gìn cẩn thận nên còn rất tốt.

Sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu ra một màu lam mờ nhạt, hắn gỡ băng đạn ra, kiểm tra từng viên đạn một, rồi lại lắp vào lên đạn. Làm xong hết thảy mọi việc, hắn cảm thấy lòng bàn tay hơi toát mồ hôi.

Sao phải hồi hộp? Không, không được, mình phải cảm thấy vui vẻ mới đúng chứ. Hắn tự nói với chính mình, sau đó, đứng dậy bước xuống xe.

Vào cửa, đi qua đại sảnh, lên thang máy, hết thảy đều bình thường. Càng đến gần phòng 624, tâm trạng của hắn càng thoải mái hơn. Nhưng khi đi dừng lại trước cánh cửa phòng giơ tay định gõ, hắn lại phát hiện cửa phòng chỉ khép hờ. Thật là bất cẩn, hắn hơi nhíu mày, trong lòng nghĩ đợi lát nữa nhất định phải nghiêm khắc giáo huấn nhóc con này một phen.

Không có một ai trong phòng, trong nhà vệ sinh truyền tới tiếng nước chảy ào ào. Hắn càng bực bội, đập đập cửa nhà vệ sinh hai cái, rồi ngồi trên giường dựa lưng vào tường, thuận tay mở tivi.

Trên màn hình có một vài đứa bé béo tròn đang vày một thứ đồ uống nhiều màu cười khúc khích. Mắt hắn nhìn lên TV, nhưng hoàn toàn không để tâm, trong đầu chỉ nghĩ phải hành động thế nào với vụ này : trước hết là địa điểm, số lượng đối phương... dùng súng hay không...sau đó giải thích động cơ như thế nào? Tự vệ hay là...

Hắn đột nhiên phát hiện, còn có rất nhiều tình tiết chưa được làm rõ ----xem ra vụ án sắp tới không hề dễ làm như vậy.

Tiếng nước xối dần dần nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn tắt hẳn. Chương trình quảng cáo còn chưa hết, cửa phòng vệ sinh liền mở ra.

Hắn nghiêm mặt giương mắt nhìn lên, vừa nhìn, chiếc điều khiển từ xa cầm trên tay đã rơi xuống đất cạch một tiếng.

Đi ra là một người phụ nữ, trên người không một mảnh vải.

Hắn lặng yên hai giây, phản ứng kế tiếp của hắn không phải nhắm mắt, mà là đứng dậy rút súng.

Bởi vì hắn đã nhìn thấy một chiếc khăn lông đang ghìm chặt cổ của người phụ nữ kia, ở phía sau lưng cô ta, một người đàn ông đang nắm chặt chiếc khăn lông. Người đàn ông khom người núp phía sau người phụ nữ, không chỉ không thể thấy được mặt hắn, mà còn không thấy được hành động của hắn. Nhưng có điều chắc chắn, người này không phải là người hắn cần gặp.

Người phụ nữ mặt đầy nước mắt, đầu ngửa ra sau,

"Xin anh. . ." Cô nghẹn ngào mở miệng , ". . . Cứu tôi."

Bởi vì sợ hãi cùng thống khổ cực độ mặt người phụ nữ đã biến dạng, không gì nhục nhã hơn bị đàn ông nhìn thấy cơ thể mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cô liền lấy tay che lại bộ ngực cùng hạ thể, cảm giác đau đớn phía sau lưng tăng thêm gấp bội khiến cho ngực của cô không thể không ưỡn về phía trước, đôi tay không thể che nổi cơ thể.

"Buông cô ta ra!" Sự việc ngoài ý muốn này làm cho hắn rối loạn trong lòng, một âm thanh răng rắc như búa đập vang lên, " Anh là ai?"

Thêm Bình Luận