Trong bữa cơm tối, ta kể lại về việc bá phụ đã cướp bóc, gi.ết chế.t bọn ta như thế nào trong nạn đói ấy.
Nhưng sau khi nghe ta kể một hồi lâu, phụ thân vẫn không chịu tin.
Đêm đó, ông ấy trằn trọc. Kể cả khi đang nằm ngủ vẫn đứng dậy gõ cửa phòng ta: “Tiểu Lê, bá phụ con thực sự hung ác như con đã nói sao..?”
Ông ấy không ngủ được, vẻ mặt buồn bã, trông còn lo lắng hơn cả hoàng đế:
“Nhìn xem, trận bão tuyết này tới rồi, dân làng sẽ như thế nào? Họ sẽ ch.ết đói ch.ết cóng, nhà họ Trình chúng ta cũng nên phát lương thực cứu giúp bọn họ.”
Phụ thân ta - Trình Hải Đức, xứng đáng với cái tên của mình: đức độ, bao đồng và thích xen vào việc của người khác, ổng quản còn rộng hơn cả biển nữa cơ.
Để xua tan ý nghĩ này, ta liền tạt một gáo nước lạnh vào người ông:
“Trong nạn đói, rất nhiều người ch.ết vì đói. Khi đó, con người đói bụng, họ thậm chí còn có thể làm những việc còn tệ hơn cả súc vật. Làm sao còn có thể có nhân tính cơ chứ?”
“Kiếp trước, họ đều tham gia vào cuộc vui này, lợi dụng nó để xâu xé lương thực nhà chúng ta. Bá phụ thậm chí ngay cả đệ đệ ruột của mình cũng không tha…”
“Phụ thân, phụ thân còn cảm thấy họ đáng thương? Nhưng họ thì sao? Họ còn mong họ Trình chúng ta biến mất mãi mãi trong nạn đói này!”
Khoảnh khắc phụ thân nghe ta nói xong, ông vô cùng choáng váng và tức giận. Cuối cùng cũng không nhắc tới việc cứu giúp dân làng nữa.
Tuyết đã rơi 3 ngày 3 đêm rồi.
Thời điểm dân làng đi ngang qua nhà ta, họ trao đổi tin tức, nói rằng năm nay tuyết tới sớm và rơi dày đặc. Tuyết đã chặn con đường ngoài núi, kênh rạch bị đóng băng. Thế nên thịt trở thành thứ đồ ngon siêu đắt đỏ, mọi người ở đây hầu như đều không thể mua được.
Một số người trong số họ đã sớm dự đoán điều này. Họ tích trữ lương thực và đóng cửa không ra khỏi nhà.
Nhưng nó mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Cơn bão tuyết đó thậm chí đã kéo dài tới 3 tháng liền.
Tháng giêng, trên núi có tuyết rơi dày đặc, tất cả những người đến kho thóc để vận chuyển lương thực đều bị mắc kẹt trong tuyết và ch.ết trên đường đi. Để tồn tại, bọn cướp bắt đầu hoành hành khắp nơi, giế.t người, cướp của.
Tháng thứ hai, tuyết vẫn rơi rải rác nhưng mọi người đã ăn hết số lương thực còn sót lại, đốt hết củi và than, nhiều người chế.t đói, ch.ết cóng.
Vào tháng thứ ba, trận tuyết dày đặc gần như đã ngừng rơi.
Nhưng vào thời điểm đó, tất cả nhà cửa đều đã bị tuyết vùi lấp, mùa màng bị phá hủy. Mọi người bắt đầu quá trình xây dựng lại nhà cửa, thế nhưng mọi thứ lại rất khó khăn sau thời kỳ nạn đói lạnh giá kéo dài.
“Tiểu Lê! Mau lại đây ăn cánh gà huynh nướng cho muội nè!”
Những miếng cánh gà chiên nóng hôi hổi và béo ngậy được ca ca ta mang ra từ trong bếp, mùi thơm nức mũi ấy lập tức kéo ta ra khỏi dòng hòi ức.
Huynh ấy cưng chiều nhìn ta: “Tiểu Lê, huynh nuôi gà ngoài sân cho muội, sau này trứng sẽ nở ra gà mái, gà mái sẽ đẻ trứng và sinh con. Trước khi tuyết ngừng, muội có thể ăn gà thoả thích.”
“Thịt gà!”
Ngửi thấy hương thơm của thịt, mẫu thân ta đành nhịn xuống, dỗ tiểu đệ ngủ rồi lặng lẽ đến ăn.