Chương 2

Kiếp trước, ta đi theo tên tiểu tử Trâu gia, tiêu rất nhiều tiền cho hắn, bắt hắn phải lấy ta.

Hắn ta là người đọc sách, tuy coi thường một nữ nhân xuất thân từ thương hộ như ta, thế nhưng lại động lòng trước tiền tài mà chịu đựng nhục nhã cưới ta.

Sau đó lại xảy ra bão tuyết và nạn đói, mọi người đều đói đến mức ngực dán vào lưng, đồ ăn trong nhà đều bị ăn hết.

Không ngờ hắn lại bán ta đi chỉ để đổi lấy ba cái bánh để đãi ả kỹ nữ bên ngoài một bữa.

Nếu như ta không trốn thoát khỏi tay Nhậm Y Tử mà chạy về phủ thì đã khó có thể thoát khỏi số phận bị g.i.ế.t c.h.ết.

Đang nghĩ tới những chuyện này. Ta ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa: “Nhà họ Trâu sẽ sớm tới cầu hôn.”

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng thét định mệnh: “Bà mối nhà họ Trâu tới rồi!”

Mẫu thân liếc nhìn ta bằng vẻ mặt khϊếp sợ: “Con nói thật sao?”

Cũng giống như kiếp trước, Trâu Ngọc không mang theo bất cứ lễ vật cầu hôn gì tới, hắn cũng chỉ nhờ bà mối mang mỗi tờ giấy cầu hôn đến.

Ta vì đắm chìm trong niềm vui sướиɠ khi hắn đồng ý thành thân với ta mà đã lập tức đồng ý sẽ gả tới đó và mang theo số của hồi môn hậu hĩnh.

Nhưng sau khi sống lại, ta dứt khoát đẩy hố lửa này ra: “Bà mối, xin hãy quay lại tìm tên họ Trâu đó và nói với hắn rằng, ta sẽ không đời nào gả cho hắn!”

Bà mối sửng sốt: “Xin hỏi tiểu thư, nàng có phải là Trình Thanh Lê không?”

Ta gật đầu.

Nhưng bà mối lại vô cùng kinh ngạc: “Không đúng, tên họ Trâu rõ ràng đã dặn lão rằng chỉ cần đi tay không mà đến. Hắn ta nói mối hôn sự này hắn ta đã gật đầu, tiểu thư không có lý do gì mà không đồng ý.”

Phụ thân tức giận tới mức ném bình hoa trước mặt bà mối: “Bên ngoài nuôi cái thứ gì chính hắn cũng biết mà? Cô nương Trình gia chúng ta không đến lượt một người ngoài như hắn tới làm nhục!”

Bà mối vội vã rời đi.

Bà ta vừa đi chân trước, chân sau tên họ Trâu đã bất chấp sự cản trở mà lao vào.

Dáng người hắn mảnh khảnh, những ngón tay thon dài như đốt tre. Mấy người hàng xóm từng chỉ tay vào hắn và nói với ta, một nữ tử từ thương hộ như ta mà lại cưới được một tên thư sinh đẹp mã như vậy, ta đúng là chiếm hời lớn rồi.

Trâu Ngọc vừa kiêu ngạo vừa xa cách: “Trình Thanh Lê, lúc trước nàng dùng mười vạn lượng bạc làm nhục ta. Bây giờ nàng vì muốn giữ lại của hồi môn mà hối hận không muốn gả cho ta nữa? Tại sao nàng lại có thể dối trá như vậy cơ chứ?”

Sau khi sống lại, ta chỉ cảm giác như đang có một cục phân đứng trước mặt mình.

“Trâu Ngọc! Ngươi thực sự nghĩ rằng mình là thư sinh đứng đầu học viện sao? Ngươi cùng lắm chỉ là một con thú cưng mà ta bỏ tiền nuôi chơi thôi. Ta nói sẽ gả cho ngươi? Ngươi liền tin đấy à? Nếu như mà thái độ của ngươi tốt hơn xíu, ta thậm chí còn có thể sẽ giữ ngươi lại cho vui, thế nhưng ngươi lại dám lén lút ở sau lưng ta nuôi một ả nữ nhân thanh lâu.”

Sắc mặt hắn tái mét: “Ngươi! Chẳng lẽ ngươi cho người theo dõi ta?”

Nói xong, tên đó mới chợt nhận ra, mình vừa buột miệng thốt ra sự thật nên vô cùng xấu hổ: "Chờ ta đỗ đạt thành quan lớn. Ta sẽ trừng phạt ngươi vì tội dám xúc phạm mệnh quan triều đình!”

Ta nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của hắn.

Chửi thầm trong lòng: “Cái đồ khốn kiếp, lần này bổn cô nương sẽ không bao giờ lãng phí trên người ngươi dù chỉ nửa hạt thức ăn!”