Trâu Ngọc nhìn ta qua tấm lưới sắt. Thế nhưng ta thờ ơ, thậm chí còn uống thêm một bát súp gà trước mặt hắn.
Trên nền tuyết lạnh, chính tấm lưới sắt ấy đã phân biệt rạch ròi giữa hai bọn ta.
Bên ngoài tấm lưới sắt, hắn đói khát, kéo theo cả gia đình không còn chút hy vọng sống sót.
Bên trong tấm lưới sắt, ta dùng bữa thịnh soạn, cả nhà ấm no.
Ả kỹ nữ đứng đằng sau nhận ra có điều gì đó không ổn, nhanh chóng đỡ lấy hắn: “Trâu Ngọc, sao vậy?”
Mẫu thân Trâu Ngọc đã hiểu.
Bà ta che ngực, nhưng vẫn tức giận đến mức phun ra một búng máu: “Trình Thanh Lê, cái đồ chết tiệt! Lương thực nhà chúng ta đều bị tên người hầu phủ ngươi lừa gạt!!”
Ta ngoắc ngoắc ngón tay: “Àiiii? Sao lại gọi là lừa gạt được cơ chứ? Bọn ta chỉ là biết trước mà dự trữ lương thực thôi mà.”
“Nhưng các ngươi nha, bán gạo đắt như vàng thế mà không nhận ra có điều gì đó không ổn à?”
Trâu Ngọc đỡ mẫu thân mình, phát điên với ta: “Trình Thanh Lê!”
“Ngươi nhớ đó!”
“Từ hôm nay trở đi, Trâu Ngọc ta sẽ không bao giờ để mắt tới ngươi nữa! Cho dù ta có chết đói, ta cũng sẽ không bao giờ xin ngươi dù chỉ nửa hạt gạo!”
Nói xong, hắn dắt theo ả kỹ nữ và mẫu thân mình rời đi mà không thèm ngoảnh lại.
Khi trận bão tuyết đầu tiên kết thúc, bọn ta vẫn đủ ăn đủ uống và sống an toàn. Vì bọn ta đã tích trữ rất nhiều lương thực, chỗ đó thậm chí còn dư sức, đủ để cho cả gia đình ăn trong mấy năm liền. Cho nên cũng không cần phải cố tình nhịn đói để tiết kiệm lương thực làm gì.
Nhưng không giống như gia đình ta, các hộ dân xung quanh đều đã bắt đầu rơi vào tình trạng đói kém.
Thế nhưng thời điểm này mọi người vẫn bình tĩnh, bởi vì họ vẫn đang mong chờ triều đình sẽ cử người đến cứu trợ thiên tai. Thậm chí họ còn suy đoán, bão tuyết sẽ ngừng và thời tiết sẽ lại trong xanh.
Tuy nhiên họ lại không hề biết.
Tuyết sẽ không bao giờ ngừng rơi hoàn toàn cả.
Nạn đói và dịch bệnh do cơn bão tuyết này gây ra sẽ hành hạ chúng ta trong suốt ba năm liền.
Sau trận bão tuyết ấy, ông trời cũng không cho chúng ta có cơ hội để thở.
Vài ngày sau, tình trạng tuyết rơi dày đặc ấy sẽ lại quay trở lại.
“Là bọn họ!”
“Nghe ta nói này, người sống trong đó là ca ca ta - Trình Hải Đức, huynh ấy là một thương nhân giàu có, nổi tiếng ở kinh thành!”
“Chúng ta đều sắp chết đói rồi, thế nhưng sáng nay bọn họ lại ăn cái gì? Bánh bao thịt thơm ngon nóng hổi!”
“Các vị anh hùng, chỉ cần hôm nay chúng ta tìm ra cách phá hủy cái tấm lưới sắt này, chúng ta liền có thể lấy đi lương thực và thịt trong nhà họ. Như vậy, tất cả chúng ta đều sẽ được cứu! Cả dân làng này cũng sẽ được cứu!”