1.
Xác chết đông cứng của ca ca được mẫu thân chôn cạnh phụ thân và đệ đệ.
Mẫu thân quỳ xuống trước mộ phụ thân: “Phu quân, đừng trách ta không thể bảo vệ hương khói cuối cùng trong nhà...”
Bà bảo ta dập đầu trước mộ: “Nhớ kỹ, mạng này của con là ca ca cho, con phải thay ca ca sống cho thật tốt.”
Cũng là ngày này.
Mẫu thân đem tất cả lương khô để lại cho ta, dùng máu viết một hàng chữ: Lương thực còn lại không đủ cho hai người sống qua mùa đông, ta chết, con có thể sống.
Khoảnh khắc ta nhìn lên phía trên.
Mẫu thân đã treo cổ trên sà nhà.
2.
Ta ôm xác mẫu thân mà gào khóc, sau đó liền ngất lịm đi.
Khi tỉnh dậy, ta lại nghe thấy tiếng mẫu thân đang dạy dỗ đám người hầu: “Các ngươi đã là người hầu ở đây thì phải nhớ kỹ điều này! Trình gia chúng ta thứ không thiếu chính là tiền, tiền ăn thì lại càng không! Số thức ăn thừa lại từ đêm hôm trước thì tốt nhất là đổ bỏ, đừng tiết kiệm làm gì!”
Ta vội vàng ra khỏi giường, chưa kịp mặc quần áo ngoài, đã lao ra khỏi cửa, lo lắng đến nỗi nước mắt chảy xuống: “Mẫu thân, mẫu thân người làm gì vậy!? Đây là thịt, là thịt đó, sao mẫu thân lại có thể vứt đi cơ chứ!?”
Thời điểm nạn đói ấy, ta thậm chí còn không dám uống thêm bát canh. Vì thế khi vừa nhìn thấy miếng thịt này, ta liền cắn một miếng như đang trong giấc mộng.
Mẫu thân ta sửng sốt: “Tiểu Lê! Con làm gì vậy?! Số thịt còn thừa này chỉ có thể đổ bỏ vào bát cho chó, không thể ăn được!”
Ta đặt miếng thịt vào miệng, òa khóc: “Mẫu thân, người nghe con nói, một tháng nữa sẽ có bão tuyết! Tuyết rơi dày đặc suốt ba tháng liền, núi và đường phủ đầy tuyết trắng xoá. Rất nhiều người đều bởi vì trận bão tuyết này mà bỏ mạng vì đói rét. Gạo còn quý hơn vàng! Nhà chúng ta có bao nhiêu bạc cũng vô dụng!”
Mọi người đều nghĩ ta bị điên rồi.
Mẫu thân ta đành phải giải tán đám người hầu và kéo ta vào nhà: “Tiểu Lê, những lời con nói đều là thật sao?”
3.
Ta đem sự việc Trâu gia đã bán ta trong nạn đói mách lại với phụ mẫu.
Phụ thân ta tức giận tới mức thét lên: “Tên tiểu tử nhà họ Trâu lại dám làm vậy với con sao?”
“Thời điểm nạn đói xảy ra, tên đó thậm chí còn bán con ra ngoài chỉ vì muốn đổi lấy lương thực cho ả kỹ nữ.”
“Hắn là người đọc sách, thế nhưng lại dám trơ trẽn như vậy sao? Mẫu thân con và ta vốn dĩ đã bàn chuyện sẽ gả con cho hắn cùng một cửa hàng và mười vạn lượng bạc trắng làm hồi môn!”
Phụ thân ta càng nói càng tức giận, cuối cùng ông ném bình rượu để trút giận.
Mẫu thân an ủi ông: “Những điều Tiểu Lê nói đều không xảy ra. Có thể con bé gặp ác mộng nên mới nói lung tung. Hơn nữa, nếu như tiểu tử nhà họ Trâu đỗ kì thi hương, trong tương lai nó có thể thi đậu khoa khảo, vào triều làm quan. Làm sao chúng ta lại có thể vì vài lời nói của tiểu Lê mà hủy đi cọc hôn sự tốt đẹp này cơ chứ?”
Ta vội lắc đầu nguầy nguậy: “Không được! Con tuyệt đối sẽ không đời nào gả cho hắn! Cái tên đó vẫn luôn ảo tưởng rằng một tên thư sinh như hắn thì cao quý lắm nên vẫn luôn coi thường một nữ nhi xuất thân từ thương hộ như con! Từ khoảnh khắc gả cho hắn, cuộc sống của con trôi qua giống trong địa ngục!”