Lục Nhuyễn sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng lấy khăn tay ra bịt tay cậu ta.
Cả nhà họ Phó trong nháy mắt lại rối loạn.
Yến Thu cuối cùng cũng không ăn xong bữa cơm đầu tiên cậu về nhà, từ đó về sau cũng không có ai nhắc tới chuyện đổi họ cho cậu.
Phó Sương Trì vẫn là cậu hai của nhà họ Phó, người làm gọi cậu là cậu Thu.
Thân phận của bọn họ hình như thay đổi, lại hình như không thay đổi.
Chẳng qua từ đó về sau, Yến Thu bắt đầu bị căng thẳng với tiếng dao nĩa xẹt qua đĩa ăn.
Vì vậy cậu tìm video trên mạng nhiều lần luyện tập không phát ra âm thanh, mà Phó Sương Trì lại giống như phát hiện thú vui mới, thường xuyên sẽ cố tình làm điều đó.
Mà những ánh mắt tràn đầy khinh thường khi nhìn về phía cậu nhưng khi rơi xuống trên người Phó Sương Trì, lại đổi thành bao dung và bất đắc dĩ.
Thật kỳ lạ, Yến Thu nghĩ mãi vẫn không ra.
Vì sao cùng là một loại hành vi, nếu cậu làm sẽ bị cho là không có giáo dục, sẽ bị nhìn ra sự khổ cực khốn cùng của hai mươi năm trước, mà Phó Sương Trì lại có thể như không có việc gì, thong dong thảnh thơi.
Thì ra tiêu chuẩn bữa ăn Tây đối với người khác nhau cũng sẽ khác nhau.
"Anh hai?"
Khi Yến Thu lấy lại tinh thần thì mới phát hiện những người khác đều đã dùng bữa xong rời đi rồi, toàn bộ phòng ăn chỉ còn lại có cậu và Phó Sương Trì như cười như không nhìn cậu.
Cậu sinh ra cùng ngày với Phó Sương Trì nhưng cậu sinh ra sớm hơn vài phút, bởi vậy Phó Sương Trì ở trước mặt cha mẹ sẽ gọi cậu một tiếng anh hai.
Nhưng lúc không có người thì sẽ không.
Hôm nay không biết vì sao, mặt trời mọc ở phía tây sao.
Yến Thu hơi không thích ứng, nhưng vẫn vội vàng trả lời một tiếng: "Ừ."
"Ăn xong chưa?" Phó Sương Trì hỏi cậu.
Kỳ thật buổi sáng Yến Thu trải qua một phen như vậy đã hoàn toàn không còn khẩu vị gì, một bữa cơm ăn không biết vị, nhưng vẫn gật đầu.
"Vậy đi thôi."
Yến Thu sửng sốt một chút: "Đi đâu?
"Lấy lễ phục nha." Phó Sương Trì cười tủm tỉm nói.
Tuy rằng nụ cười của cậu ta rất ôn hòa, nhưng chẳng biết tại sao, Yến Thu lại nhận thấy sự lạnh lẽo từ trong mắt của cậu ta.
Nhưng cậu vẫn gật đầu, đứng dậy đi theo Phó Sương Trì lên lầu.
Yến Thu vẫn là lần đầu tiên bước lên lầu hai, phòng của Phó Sương Trì hoàn toàn khác với phòng của cậu.
Phòng của Phó Sương Trì có lẽ rộng bằng ba phòng của cậu, trừ chuyện đó ra còn có phòng tắm, phòng sách và phòng thay đồ được trang trí xa hoa, ngoài ban công là một hàng hiên uốn cong, từ nơi đó có thể nhìn thấy một biển hoa màu hồng nhạt.
Yến Thu lúc này mới nhận ra, đó là những bông hoa hồng Juliet mà các công nhân đã bày biện vào buổi sáng.
Trên giá treo hai bộ lễ phục, một đen một trắng, Phó Sương Trì miễn cưỡng ngồi xuống ghế, cậu ta hất đầu về phía bộ lệ phục, ý bảo cậu lấy một bộ.
Tấm thảm Ba Tư sang trọng dưới chân quá mềm mại, như là giẫm trên đám mây, Yến Thu đi ở phía trên, lại cảm thấy chân hơi run.
Yến Thu đi tới trước giá áo bằng gỗ hồ đào màu đen ở góc tường, sau đó nhìn hai bộ vest giống nhau rơi vào khó xử.
"Bộ nào? "Yến Thu hỏi.
"Tùy tiện."
Yến Thu bị ánh mắt của cậu ta nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, vì muốn rời đi sớm, cậu tiện tay lấy bộ vest màu trắng bên ngoài cùng sau đó định đi.
Nhưng chưa đi được mấy bước đã bị gọi lại.
"Thử ở chỗ này đi."
Yến Thu nghe vậy dừng bước lại, sau đó lại thấy Phó Sương Trì vẫn ung dung ngồi như cũ, như cười như không nhìn cậu.
Tuy rằng không rõ cậu ta có ý gì, nhưng nhiều năm qua nhẫn nhục chịu đựng vẫn khiến cậu nghe theo. Nhưng chuyện cậu không ngờ tới chính là lễ phục trong tay không vừa, cậu mặc vào có hơi rộng.
"Ôi!" Phó Sương Trì thấy thế, ra vẻ ngạc nhiên mà giơ tay lên che miệng: "Xem ra là mẹ quên dặn bọn họ rồi, bọn họ vẫn làm dựa theo kích thước bình thường của tôi rồi."
Yến Thu nghe đến đó, sao lại không hiểu được ý của cậu ta, nụ cười trên mặt phai nhạt đi.
"Nhưng việc này cũng không trách được bọn họ, dù sao trên thư mời chỉ có tên một mình tôi, bọn họ không biết anh cũng tham gia là rất bình thường."
Yến Thu nghe đến đó, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Cậu... có ý gì?"
"Có ý gì?" Phó Sương Trì nói xong nở nụ cười, đứng dậy đưa cho cậu một chiếc thiệp mời sinh nhật được thiết kế tinh xảo.
Yến Thu vươn tay, lại phát hiện ngón tay mình không biết từ lúc nào khẽ run lên.
Rõ ràng chỉ là một tờ giấy mỏng manh, Yến Thu lại mất một lúc lâu mới mở ra.
Ánh mắt cậu dừng lại trên thiệp mời.
Trên đó chỉ có một câu ngắn ngủi, nhưng cậu đọc thật lâu mới hiểu được ý nghĩa của những lời này.
Chào mừng ngài đến với bữa tiệc sinh nhật của con thứ Phó Sương Trì vào ngày 11 tháng 11...
Yến Thu nhìn chằm chằm mấy chữ "con thứ" và "Phó Sương Trì" hồi lâu, trong đầu đột nhiên nhớ tới lời Lục Nhuyễn nói mấy ngày trước.
"Hai ngày nữa là sinh nhật con, mẹ muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho con."
Từ sau khi cô qua đời, Yến Thu đã không tổ chức sinh nhật nữa, bởi vậy cậu chờ mong rất nhiều ngày, nhưng mà bây giờ mới phát hiện, tất cả chẳng qua là cậu tự mình đa tình.
"Thế nên dù anh là ruột thịt thì sao chứ?" Phó Sương Trì nhìn cậu, cười với vẻ mặt khıêυ khí©h: "So với huyết thống, cha mẹ cùng anh cả vẫn coi trọng tình cảm mà họ dành cho tôi nhiều năm như vậy."
"Không phải." Dù cho chút tự tin đã sớm lung lay sắp đổ trong lòng kia đã sớm bị sự thật trước mắt làm tan vỡ đến vụn vỡ.
Nhưng Yến Thu vẫn gắng gượng trả lời.
Vừa dứt lời, trong mắt Phó Sương Trì đã hiện lên vẻ châm chọc: "Vậy thì thử xem?"
Yến Thu còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Phó Sương Trì đột nhiên tiến lên một bước, giật mạnh sợi dây chuyền bằng gỗ chưa từng rời khỏi cổ cậu xuống nắm ở trong tay.
Yến Thu lập tức muốn giật lại, nhưng lại bị Phó Sương Trì đẩy ngã, cậu không né kịp, đầu nặng nề đập lên ngăn tủ bên cạnh.
Sau tai trong nháy mắt truyền đến một cơn đau nhói, tiếp theo đầu óc choáng váng.
Ngay sau đó, một tiếng thét chói tai vang lên từ trên đầu cậu.
Chờ bóng tối trước mắt thật vất vả tan đi, sau đó liền thấy căn phòng vốn trống vắng chật ních người.
Trên mặt đất rơi xuống một mặt dây chuyền dính máu, Phó Sương Trì đang che cánh tay, vẻ mặt đau đớn trình bày với những người khác "Tội ác" của mình.
"Con chỉ muốn xem chút thôi, anh đã tức giận rồi, đột nhiên dùng mảnh gỗ gãy này rạch cánh tay của con."
Cậu còn chưa kịp giải thích, chỉ thấy người cha thường ngày nghiêm túc đứng đắn nhíu mày nhìn vết cắt trên cánh tay Phó Sương Trì.
Người mẹ luôn ăn nói nhỏ nhẹ khuôn mặt lạnh lùng nhìn cậu một cái, lập tức đau lòng lấy khăn tay ôm cánh tay Phó Sương Trì.
Vẻ mặt anh cả từ trước đến nay nghiêm túc lần đầu tiên sống động như vậy, trong mắt chứa đựng đau lòng.
"Chuyện gì xảy ra?" Cha từ trên cao nhìn xuống hỏi cậu.
Yến Thu còn chưa kịp nói chuyện, chợt nghe mẹ nói theo: "Đúng vậy, Tiểu Thu, con đang làm gì vậy? Không phải mẹ đã nói với con Tiểu Trì bị rối loạn đông máu rồi sao, không thể bị thương được, nó chảy máu rất phiền phức."
"Đừng nói nhảm với nó." Anh cả vẫn im lặng cẩn thận kéo Phó Sương Trì đi ra ngoài: "Con mang Tiểu Trì đi bệnh viện trước."
"Mẹ cũng đi." Mẹ nói rồi muốn đuổi theo, lại bị cha ngăn lại.
"Ai cũng đi hết vậy tiệc rượu hôm nay tính sao? Bà đi xuống trước đi."
Vẻ mặt Lục Nhuyễn trông vẫn lo lắng, nhưng vẫn gật gật đầu, nhìn Yến Thu một cái rồi đi ra ngoài.
Trong phòng nhất thời chỉ còn lại cậu và Phó Kiến Đình.
Yến Thu muốn đứng dậy, nhưng mà chẳng biết vì sao đầu óc vẫn choáng váng như trước, chỉ có thể vô lực ngửa đầu nhìn ông ấy.
Trong mắt Phó Kiến Đình có gì đó lóe lên, nhưng cuối cùng vẫn bị thay thế bởi sự lạnh lùng: "Con là con ruột của chúng ta, quan hệ máu mủ mà thằng bé không so sánh nổi, cần gì phải gây khó dễ với thằng bé."
"Yến Thu, thằng bé không giành được với con."