Rời khỏi thành phố trong mơ Venice, rời khỏi nước Ý xinh đẹp, Candy quyết định trở về quê hương thứ nhất của chính mình_ New York, nơi chôn giấu biết bao kỉ niệm, nơi tồn tại những nỗi đau và niềm oán hận,và cũng là nơi lưu giữ những khoảnh khắc hạnh phúc mãi mãi là dĩ vãng xa vời... cùng với Kid_ người cô yêu thương tha thiết, người đã chiếm trọn cả trái tim cô, người duy nhất có được tình yêu của cô_ 1 người con gái đã vì hận thù mà từ bỏ tất cả cảm xúc...
New York.
_ Anh có định vào thăm ba mẹ không?_ Trên 1 chiếc taxi, Candy ngồi, khẽ khàng nói.
_ Ừ! chắc có! lâu rồi anh không gặp! _ Kid ngồi bên cạnh Candy, đáp lại.
_ Uhm! em... đi thăm ba mẹ em trước...!_ Candy nói thật khẽ, trong đôi mắt thoáng 1 ánh nhìn đau khổ.
_ ừ! ... anh sẽ đi cùng em!_ Kid nắm lấy bàn tay thon dài của Candy. Thấy Candy như thế, trái tim Kid bỗng dưng thắt lại, tại sao anh không thể bảo vệ cho cô tránh bị tổn thương ? tại sao cô ở bên cạnh anh, nhưng trước nỗi đau của cô, anh đành bất lực đứng nhìn? anh phải làm gì mới khiến cô luôn luôn hạnh phúc? phải làm gì đây? Phải làm gì để cô mãi mãi nở nụ cười xinh đẹp lúc bên cạnh anh? Kid đau khổ nhìn Candy... nỗi bất an trong lòng Kid lại dấy lên... tình yêu của anh... cô là tất cả những gì anh yêu thương nhất... là tất cả tâm hồn anh... tại sao Candy bên cạnh anh mà anh cảm thấy cô thật xa vời... chỉ cần anh buông tay... thì cô sẽ mãi mãi bay đi... như 1 ảo ảnh... mãi mãi rời xa anh...
Trước những suy nghĩ ấy, bất giác, Kid nắm thật chặt bàn tay cô... siết chặt... Kid đang lo sợ... lo sợ 1 ngày... cô sẽ rời xa anh... rời xa anh... thêm 1 lần nữa...
Candy đặt bó hoa trước mộ ba mẹ, im lặng không nói 1 lời. Kid cũng lặng lẽ đứng sau cô. Ba mẹ mất đi, nhưng vẫn bên cạnh nhau... để lại cô 1 mình trên cõi đời đau khổ này... nước mắt cô không thể nào chảy ra được...
Đứng trước mộ phần của ba mẹ, cái quá khứ kia lại hiện về... nhức nhối... đầu óc Candy quay cuồng...
... đúng thế... cô mãi mãi không thể quên...
... mãi mãi không được phép quên...
... tất cả những gì níu giữ cô cho đến tận bây giờ chỉ là nỗi hận chưa trả được mà thôi.... còn anh... Candy quay đầu trở lại, nhìn Kid...
... còn anh...
... mãi mãi là 1 giấc mơ không bao giờ có thực...
... mãi mãi là mong ước không bao giờ thành hiện thực...
Nhưng... cô không nỡ rời xa anh... cô đang muốn quên đi những oán hận... đang muốn quên đi tất cả quá khứ...
... phải chăng... mong ước ấy là tội lỗi? là tội lỗi thật hay sao?
... miệng Candy khẽ nở 1 nụ cười nhẹ hẫng... 1 nụ cười nhạt nhòa...
... Kid sửng sốt... trái tim anh lại đau đớn... quặn thắt... rốt cuộc cô đang nghĩ gì?? Trái tim anh... không thể chịu nổi... rốt cuộc thì cô đang nghĩ gì?? Đang nghĩ gì?
Kid đau khổ nhìn Candy... thời gian hãy dừng lại ... thời gian hãy dừng lại đi...
... hãy dừng lại... con xin Người... hãy cho thời gian ngừng lại... tại khoảnh khắc này... tại khoảnh khắc này.... để cô ấy bên cạnh con... để cô ấy luôn ở bên cạnh con...
"thánh thần ơi... hãy cho con được ở bên cạnh người này thêm 1 chút nữa... chỉ 1 chút nữa thôi..."Trên con đường dài, 2 người bước đi bên nhau. Ánh nắng hiu hắt của 1 buổi chiều lạnh lẽo khiến không khí ngày càng thêm ảm đạm...
Kid đứng trước cánh cổng, hít 1 hơi thật dài, rồi ấn chuông, tay còn lại đang nắm chặt lấy bàn tay của Candy. Sakura chạy ùa ra, khuôn mặt nở 1 nụ cười tươi tắn, gọi to:
_ Anh Kid!!!!!!!!! Cả Candy nữa!!!!!!!!!!!!
_ Con nhóc này! Làm gì mà ghê thế? _ trong lúc Sakura đang loay hoay mở cổng, Kid mắng.
_ anh thật là... tại mừng quá mà!!!!!!!_ Sakura chu môi lên cãi lại._ người ta đã chào đón rồi còn mắng người ta!!!!!! 2 người vào đi nào!!!!!!
Sakura đẩy cánh cổng ra, rồi nhảy lại ôm chầm lấy Candy:
_ mình nhớ Candy ghê gớm luôn!!!!!!!!!
_ Ừ!!!!_ Candy mỉm cười_ mình cũng nhớ cậu lắm!
_ thôi, nhóc có định để cho Candy vào không thì bảo?_ Kid cười, mắng Sakura thêm 1 lần nữa.
_ Cái anh này rõ buồn cười!!!!! Em với Candy làm gì thì kệ bọn em!!!!!! Anh việc gì mà phải giám sát người ta thế!!!!!!! _ Sakura quay đầu cãi lại_ anh làm như để em và Candy với nhau thì em sẽ ăn thịt cô ấy không bằng ấy!!!!!
_ Thì tại vì..._ Kid lúng túng xoa xoa chóp mũi.
Sakura cảm thấy có gì đó không thuận lắm nên nhìn xuống!!!!!!!!
_ Ha!!!!! Hóa ra là vì anh không chịu buông tay Candy ra à???? Trời ơi là trời!!!!!!!!! Độc chiếm cũng vừa vừa thôi chứ!!!!! định không cho người ta thở nữa à?_ SaKura nói ầm ĩ cả lên bằng cái giọng... rất là... vui vẻ!!!!!? >.<
_ cái con nhỏ này thật là..._ Kid ngượng nghịu quát Sakura_ đi vào mau đi!!!!
_ ừ! Biết rồi!!!!!!! được chưa? hỡi ông anh khó tính của tôi ơi?_ Sakura nói bông đùa.
_ này !! Vừa phải thôi nghe chưa!!_ Kid búng vào trán Sakura 1 cái rõ kêu.
_ Á!!!!!!!!! Anh ác vừa thôi!!!!!!! Đau con người ta!!_ Sakura nhăn mặt, tay xoa xoa vết đỏ trên trán.
_ Biết đau thì sau này đừng có nói linh tinh!!!_ Kid nhíu mày_ mà mẹ có ở nhà không?
_ Uhm!! CÓ!!!!!! Cả ba nữa!!!!!_ Sakura nháy mắt.
_ Hả? Ba cũng có ở nhà à??_ Kid nhìn Sakura đầy nghi ngờ_ đừng nói là do nhóc bép xép chuyện của anh nên ba mới về đó nhé.
_ Làm gì có chuyện đó chứ?_ Sakura mở to đôi mắt ra, nói bằng cái giọng ngây thơ vô( số ) tội._ nào, 2 người vào nhà ngay đi!
_ Hờ!! nhóc nhớ mặt anh đó!_ Kid lừ mắt nhìn Sakura 1 cái thật sắc bén rồi kéo Candy bước vào nhà.
_ Mặt của anh thì em nhìn đến phán ngán rồi! Việc gì phải nhớ!_ Sakura lè lưỡi, giật lấy cổ tay Candy.
Kid nhìn Sakura tóe lửa, rồi đành hạ hỏa, mặc kệ nhỏ em đáng ghét , tại Kid chẳng muốn dọa nạt Sakura thêm câu nào nữa trước mặt Candy.
Kid bước vào trước, Sakura kéo tay Candy theo sau. Trên miệng Sakura nở 1 nụ cười đắc thắng.
___________________________________
_ Ôi Kid!!!!! Cuối cùng con cũng về rồi!!_ 1 người phụ nữ xinh đẹp với nét dịu dàng phương Đông đặc trưng khẽ thốt lên khi thấy Kid._ con có biết mẹ lo cho con lắm không hả?
_ chào mẹ!_ Kid mỉm cười, dang rộng tay ôm lấy người mẹ thân yêu của mình._ Mẹ khỏe không ạ?
_ Hừm! Tôi bị làm lơ kìa!_ Người đàn ông đứng tuổi đang ngồi trên ghế, cầm tờ báo trong tay, nhâm nhi tách cà phê , nói 1 câu bóng gió.
_ Con chào ba!_ Kid quay lại, cúi đầu lễ phép.
_ Uh!! Sang Nhật rồi quên luôn cả đường về nhà ấy nhỉ?_ Ba Kid châm chọc.
_ Anh hay thật đấy!_ Kid chưa kịp có phản ứng gì thì mẹ Kid đã vội trách_ con nó về là may lắm rồi! Anh đã không mừng lại còn...
_ Không sao đâu mà mẹ!_ Kid cười _ Ba chỉ đùa thôi mà!
_ Ừ! 2 cha con các người lúc nào chả thế!_ Bà tỏ vẻ giận dỗi...
_ Thôi mà! Em đừng có giận dỗi thế chứ?_ Ba Kid nhìn âu yếm.
_ Eo ơi! Ba mẹ thôi đi! Nhà có khách mà ba mẹ cứ cãi yêu với nhau thế đấy!_ Sakura xen vào.
_ Khách? _ Mẹ Kid tỏ vẻ ngạc nhiên.
_ Ai thế?_ Còn ba Kid thì khẽ nhíu mày 1 cái.
_ Mọi người mặt tươi lên cái coi nào!_ Sakura nháy mắt_ xin giới thiệu với cả nhà... đây là...._ Sakura đưa tay ra, điệu bộ vô cùng trịnh trọng_ UHM!!!UHM!!!!!
Sakura đang chuẩn bị nói tiếp thì Kid đã lấy tay bịt miệng cô lại. Sakura tức giận vùng vẫy cố gỡ ra bằng mọi cách nhưng vẫn không thể thoát ra được. Mặt Kid đỏ bừng, thấy nhỏ em nhìn mình đầy oán hận, Kid đành làm lơ, liếc sang chỗ khác. Có vẻ như Kid không muốn ba mẹ biết được sự thật, chắc bởi vì Kid nghĩ Candy có thể sẽ khó chịu khi Kid giói thiệu cô với ba mẹ mà không nói trước. Thật sự lúc này Kid vô cùng lúng túng, không biết phải giải thích thế nào về hành động của mình.
_ Con chào 2 bác! _ Candy bước vào, cúi đầu chào vô cùng lịch sự._ Con là Lanayi Liuyashi. Là... bạn gái của Kid ạ!_ mỉm cười.
Cả 2 người_ ba và mẹ Kid đều có vẻ sửng sốt không nói nên lời. Ngoài việc ngạc nhiên vì việc Kid đưa người yêu về giới thiệu, ba mẹ Kid còn có vẻ không được bình thường, khóe mi mẹ Kid hơi ươn ướt, mắt đỏ hoe, còn ba Kid thì trâm ngâm hẳn... Kid và Sakura thật sự không hiểu nổi! Đáng lẽ ba mẹ phải chào đón Candy rất nồng nhiệt mới đúng, tại sao bầu không khí bỗng dưng chùn xuống thế này? Có vẻ như Candy cũng cảm nhận được sự bất thường ấy, nên không để cho Kid hay Sakura nói gì, Candy đã mở lời:
_ 2 bác có gì không vừa lòng với con ạ?
_ Không!! bác xin lỗi! _ Mẹ Kid như chợt tỉnh, vội vàng trả lời_ con ngồi xuống đi!!
_ Vâng!_ Candy khẽ gật đầu.
Bà nhìn Candy đầy tình cảm , hỏi bằng chất giọng nhỏ nhẹ vốn có của mình:
_ Con có vẻ sõi tiếng Nhật nhỉ? Con ở Nhật à?
_ Vâng, chừng 10 năm rồi ạ! Ngày trước... con cũng ở New York, và ở gần đây ạ!_ Candy ngập ngừng.
_ Ừ! Ta thấy con giống người phương Tây hơn! Nên ta thấy lạ.
_ Bởi vì, mẹ con là người Nhật!_ Candy giải thích.
_ Vậy à?_ Bà ngập ngừng_ Ta nghĩ là không nên hỏi câu hỏi riêng tư thế này nhưng mà mẹ con tên là gì thế?
_ Mẹ con? _ Candy thấy khó hiểu nhưng vẫn trả lời_ Mẹ con tên là Kyo ...Yashi!!
_ thế ư?_ giọng bà run run, có vẻ như càng ngày bà càng không tin nổi vào tai mình.
_ Thế ba mẹ con bây giờ ở đâu?_ Ba Kid lên tiếng, ông cũng có vẻ hoang mang khi nghe thấy tên mẹ Candy.
_ Ba!!_ Kid bàng hoàng khi nghe ba mình hỏi câu đó.
Sự thực là, câu đó chẳng có ý gì cả, nhưng nhắc đến ba mẹ Candy tức là động vào nỗi đau của Candy, Kid không muốn! Không muốn điều này 1 chút nào! Kid lo sợ... nếu như vì câu hỏi này mà Candy bị tổn thương... nếu vì câu hỏi này mà Candy sẽ ngày càng rời xa anh hơn thì...
_ Uhm... ba mẹ của con...._ Candy nuốt nước bọt, mắt nhắm nghiền lại_ ba mẹ con đều qua đời rồi ạ!
Tim Kid nhói đau thêm 1 lần nữa! Nhìn Candy đang khổ sở nhớ lại quá khứ, lòng anh đau buốt!! Đừng để cô phải đau buồn, đừng để cô bị tổn thương! Hãy mãi nở nụ cười hạnh phúc, hỡi Candy yêu dấu của anh... đừng bao giờ khiến đôi mắt Candy vương vấn nỗi đau nào...
_ Sao cơ??_ Ba Kid trừng mắt nhìn, cảm thấy 2 mạch máu bên thái dương đang co giật dữ dội!
_ Ôi Không!!!!!!!_ Mẹ Kid loạng choạng suýt ngã xuống! Bà kêu lên 1 tiếng thảm thiết!!_ Tại sao lại có chuyện như thế cơ chứ??_ bà đau đớn nhìn Candy.
_ Con..._ Candy vô cùng ngạc nhiên trước thái độ của ba mẹ Kid_ 2 người biết mẹ con?_ Candy khẽ hỏi, trong lòng tràn đầy nghi vấn.
_ Tại sao lại như thế hở con??_ Mẹ Kid có vẻ không nghe thấy những gì Candy hỏi, bà sốc nặng, đôi mắt đỏ hoe, hỏi lại Candy với giọng nói nghẹn ngào_... tại sao lại có chuyện như thế được cơ chứ?
_ Em bình tĩnh lại đi!!_ Ba Kid ôm mẹ Kid vào lòng_ Mọi chuyện là sự thật sao?_ Ông nhìn Candy, bề ngoài trông ông rất bình tĩnh nhưng có vẻ như sự thật bên trong thì lòng ông đang xáo động, rối như tơ vò, không tin nổi vào tai mình!
_ 2 người biết mẹ con?_ Candy lại khẽ khàng hỏi, không vội vàng trả lời câu hỏi của 2 người.
_ Ừ!_ Ba Kid vỗ vỗ vào vai mẹ Kid rồi buông ra, để bà ngồi lên chiếc ghế . Rồi ngồi xuống bên cạnh bà, tay vẫn đang giữ lấy bờ vai bà thật chặt. Đôi mắt bà càng ngày càng đỏ hoe, nước mắt lưng tròng. Có vẻ như bà là 1 người rất nhạy cảm.
_ Chúng ta... đều là bạn thanh mai trúc mã của mẹ con!_ Mẹ Kid dần lấy lại được bình tĩnh, nghẹn ngào nấc lên thành tiếng_ Ta và mẹ con... thân nhau hơn cả ruột thịt! Như 2 chị em!! Luôn bên cạnh nhau hơn cả hình với bóng!
_ Ừ! Ba con là Iric Johnson?_ Ba Kid gật đầu tán đồng, rồi hỏi_ Nếu như đúng thế thì chúng ta cũng biết ba con nữa!
_ Vâng! đúng thế ạ!_ Giọng Candy run run, không biết đã bao lâu rồi tên ba cô không hề được nhắc đến, trong lòng Candy trào dâng 1 cảm xúc khó tả.
_ 2 người ấy... tại sao...?_ Ba Kid cố ý lấp lửng câu như thế, ông không hề muốn nhắc đến từ ấy 1 chút nào..._ Và... khi nào?
Nhưng Candy đã hiểu... Candy cũng hiểu ông đang tránh nhắc lại chuyện đó để không làm tổn thương cô... quả nhiên... người này cũng dịu dàng như Kid vậy...
_ ... 10 năm trước..._ Candy mỉm cười chua chát_ ... tai nạn xe cộ..._ Candy nói như rít qua 2 hàm răng,trong đó ẩn chứa sự hận thù, giọng đầy mỉa mai câu nói vừa được thốt ra từ miệng cô!!!
_ Vậy... lẽ nào... 10 năm qua... lúc ấy con chỉ mới có...??_ Mẹ Kid ngạc nhiên không thể nói tiếp!
_ 5 tuổi ạ!_ Candy khẽ nở 1 nụ cười, nụ cười nhạt nhòa khiến Kid đau đớn!!
_ Ôi! Trời ơi!! Làm sao con có thể..._ Mẹ Kid nhìn Candy sững sờ...
Ba Kid cũng thế!! Cả 2 người đều không thể ngờ được!!!! 1 cô bé đã sống như thế nào trong khoảng thời gian đó? 1 cô bé đã làm cách nào mà có thể vượt qua nỗi đau ấy? Khi mà rõ ràng là cô bé nhớ tất cả những gì xảy ra!!!
Sakura không thể tin nổi!!!!!!! Làm sao 1 người như Candy, 1 người có cơ thể mong manh như cô lại có thể vượt quá những nỗi đau như thế cơ chứ??
Liệu mấy ai có thể thoát khỏi sự tuyệt vọng ấy? Liệu có mấy ai làm được như Candy?
Sakura nhìn Candy đầy cảm phục, nhưng cô mãi mãi không biết được rằng,Candy không hề thoát ra khỏi cơn ác mộng ấy, không những không thoát ra, mà Candy còn để bản thân đắm chìm trong nỗi tuyệt vọng ấy.... còn thứ níu giữ cô, cho đến bây giờ vẫn chỉ là thù hận... và cái ngày thù hận ấy được trả... phải chăng Candy cũng chẳng còn lí do gì để tiếp tục cuộc đời... và rồi cô sẽ buông tay... sẽ biến mất khỏi thế gian này?
Kid buồn bã nhìn Candy... cô vẫn luôn bị ám ảnh bởi những kí ức xa xưa... vẫn luôn như thế... còn anh... ở bên cô mà bất lực đứng nhìn... bên cô mà chẳng thể làm gì cho cô... Anh ích kỷ níu giữ cô bên mình, cố gắng nghĩ cô là của mình... nhưng rốt cuộc thì cô là của ai? có phải là của anh hay không? Hay cô chỉ là 1 người không thuộc về anh, xuất hiện đủ để lấy mất toàn bộ trái tim anh... rồi sẽ ra đi... hạnh phúc bên người khác... để anh lại với cơ thể trống rỗng, còn linh hồn anh... đã theo cô xa anh mãi mãi... suốt cuộc đời... anh sẽ sống với hình bóng của cô... như thế chăng?
Không có gì tồn tại mãi mãi... tình yêu cũng thế... tất cả chỉ là vòng quay của bánh xe định mệnh... tất cả đều chỉ là trò đùa cay nghiệt, nhẫn tâm, đầy độc ác của số phận...