Chương 8: Hơi thở của cậu

CHƯƠNG 8:

Tô Ly không biết mình đã ở trong đó được bao lâu, thời gian và không gian trong phòng vệ sinh như tách biệt với thế giới bên ngoài, xung quanh yên tĩnh vô cùng, chỉ nghe được tiếng nước nhỏ giọt “tí tách” không ngừng. Xung quanh tràn vào một lớp sương mù dần ngưng kết lại thành vật thể nhỏ màu đen. Hai con côn trùng nhỏ chui ra khỏi làn nước dần biến thành hai nữ sinh với làn da trắng, tóc đen và đôi mắt ánh lên màu xanh lục. Tô Ly như bị đông cứng cả người, rõ ràng trời mới vào thu nhưng nhiệt độ lại thấp giống như đang vào đông vậy. Trên tóc và lông mi của cô kết một lớp băng mỏng. Tô Ly cúi đầu cố gắng thổi hơi ấm vào lòng bàn tay. Hơi thở ra cũng trở nên trắng xoá.

Thật kỳ lạ! Tô Ly kinh ngạc khi nhận ra nhiệt độ không bình thường của căn phòng. Bỗng cánh cửa phòng vệ sinh được mở ra, Tô Ly nanh chóng ngẩng đầu lên liền thấy hai nữ sinh đứng ngoài khoanh tay nở nụ cười trống rỗng. Trên người họ mặc đồng phục của khu Đông, bộ đồng phục to rộng che hết dáng người của cả hai.

“Cảm______”. Vừa định mở miệng, Tô Liền liền ngừng ngay lại.

Không đúng!!! Cô chống tay vào cánh cửa nhìn chằm chằm hai cô gái. Sương mù lượn lờ, hai cô gái cùng lúc quay đầu nhìn về phía cô. Tô Ly nhận ra không chỉ là hành động, khuôn mặt mà cả sắc thái biểu cảm của hai người đó đều giống nhau như đúc, giống như là hai bản sao vậy. Đôi mắt màu xanh lục lập loè. Nếu lần trước cô cho rằng mình gặp phải ảo giác thì bây giờ không thể nào nhầm lẫn được. Máu toàn thân Tô Ly như đông lại, nỗi sợ hãi tột độ bao trùm cơ thể, chân cô muốn nhũn cả ra. Ngón tay trắng bệch cố bám vào khung cửa mới khiến bản thân không ngã.

“Các ngươi….. Các người là thứ gì?” Cổ họng Tô Ly tê dại, âm thanh hoảng loạn vang vọng trong căn phòng nhỏ.

Hai “cô gái” nghiêng đầu nhìn, giọng nói phát ra cùng lúc bắt chước Tô Ly: “ Là thứ…. gì?”

Tô Ly nhìn hai “cô gái” không rời mắt, ở sau lưng cả hai có thứ gì đó không bình thường, nó đang từ từ mọc ra, cô cố nhìn… nó giống như là cánh vậy. Đôi cánh mòng manh như cánh ve nhẹ nhàng vỗ.

“Có vẻ ăn rất ngon” Lại là hai giọng nói cùng phát ra. “Muốn ăn”.

Dáng vẻ của hai “cô gái” bắt đầu biến đổi, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo. Màu xanh trong mắt càng đậm, đôi môi đỏ bừng dần rộng ra. Tô Ly thấy trong miệng của chúng là một loạt những cái răng nhỏ sắc nhọn như quỷ hút máu, chớp mắt răng nanh hai bên đã dài xuống tận dưới cằm. Tô Ly nhớ đến giờ quan sát côn trùng môn sinh học. Miệng của chúng như loài muỗi, hai bên còn có lông tơ rung động. Cô sởn tóc gáy, chỉ vừa nhìn đã thấy buồn nôn. Thử nghĩ mà xem, những con côn trùng nhỏ bé bình thường được quan sát bằng kính hiển vi đã thấy kinh khủng rồi, vậy mà thứ ở trước mặt cũng là côn trùng nhưng lại là loại biến dị to lớn, quả đúng là làm đảo lộn nhân sinh quan mười mấy năm qua của cô.

“Chúng ta…. có thể ăn ngươi không?”. Dáng vẻ chúng tỏ ra ngây thơ, nghiêng đầu dùng đôi mắt xanh nhìn chằm chằm Tô Ly. Bộ đồng phục rơi xuống làm lộ ra phần thân dưới của chúng, phần bụng màu vàng với những sọc hoa văn loang lổ như của loài ong vàng. Tô Ly muốn hét lên nhưng lại phát hiện ra mình không thể kêu thành tiếng. Hai con quái vật chậm rãi tới gần. Cả người Tô Ly đổ mồ hôi lạnh.

Một con tới gần, vung cái vòi dài đâm vào cổ Tô Ly, cô nghe được cả tiếng chảy của máu trong cơ thể mình đang không ngừng bị cái vòi dài hút đi. Không có cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấy tê dại ngứa ngáy như khi bị muỗi cắn. Ý thức Tô Ly dần tan rã, cô không thể nghe hay thấy bất cứ điều gì, trước mắt chỉ còn lại một màu trắng xoá. Dây chuyền hổ phách đeo trên cổ chớp động sáng tối, những con kiến nhỏ bên trong như có sinh mệnh mà quay cuồng không ngừng rồi sau đó biến thành một con sâu nhỏ màu đen.

Hai con quái vật ngừng hút máu Tô Ly. Cô mơ màng đi ra ngoài, bước từng bước về phía cửa sổ phòng vệ sinh. Đưa tay đầy cửa ra, gió lạnh ùa vào không ngừng. Cô dẫm lên bệ cửa trèo về phía cửa. Hai con quái vật ở sau cô nhìn không rời nở nụ cười quỷ dị. Bỗng nụ cười của chúng cứng lại, trong con mắt xanh lục đầy vẻ kinh sợ. Sương mù dày đặc lan tràn như lớp bụi mịn đâm xuyên qua cơ thể chúng. “Bùm______” ánh sáng xanh bắn ra tung toé.

Tô Ly đã bước một chân ra ngoài đột nhiên tay bị người ta cầm lấy rồi bị ôm ngang xuống. Vẻ mặt Tô Ly vẫn dại ra, Lục Linh cúi đầu nhìn cô gái đang ôm trong lòng, đôi mày đen nhíu lại. Ngón tay thon dài vén mái tóc dài của cô lên liền nhìn thấy trên cần cổ trắng trẻo có một vết đỏ loé sáng. Cậu chạm tay vào chấm đỏ khẽ xoa, chấm đỏ bị vỡ làm máu bên trong chảy ra dính vào ngón tay. Tô Ly đột nhiên co người, đau đớn làm thần kinh cô có chút phản ứng. Đôi mắt to mê man nhìn thằng vào cậu.

Lục Linh khẽ cắn ngón tay mình rồi để vào miệng cô, nhìn dáng vẻ mong manh của Tô Ly, Lục Linh giữ đầu cô lại rồi cúi người hôn xuống. Tô Ly hoảng hốt nhìn cậu, cậu cũng nhìn lại cô . Cô bị bắt phải nuốt xuống thứ dịch nào đó, nó mang theo mùi vị quen thuộc làm người ta dễ dàng chìm đắm. Cô thấy ý thức của mình đang dần khôi phục lại.

Cái Tô Ly nhìn thấy đầu tiên là đôi mắt đen sáng bóng, lấp lánh lại mênh mang sương mù nhẹ của Lục Linh. Cô trợn to mắt, sắc mặt trắng nhợt thoát cái đỏ bừng. Cố đẩy cậu ra nhưng không ăn thua, cả người cô nóng bỏng như bị sốt. Tô Ly giãy giụa, Lục Linh lúc này mới buông cô xuống. Cơ thể Tô Ly đỡ vách tường rồi trượt dài, cô nâng tay che miệng, đôi mắt ướt long lanh, hai má ứng hồng.

“Cậu______” Không biết là bởi vì ngại hay sợ hãi mà giọng nói của cô vừa run rẩy lại thêm chút nức nở: “Cậu không biết xấu hổ”. Vẻ mặt Lục Linh vô cảm mà vươn tay lau đi vết nước bên khoé miệng. Tô Ly dùng tay lau mạnh môi, trong khoang miệng tràn ngập mùi hương của cậu. Lục Linh nhìn vào bộ đồ dơ bẩn của cô, nhíu mày thật sâu.

“Cởi ra”

“Cậu nói cái gì?”

“Cởϊ qυầи áo của cậu ra” - Tô Ly: “???”

“Dơ”. Cậu không thể chịu nổi những thứ không sạch sẽ, không khí ô nhiễm như vậy thật làm cậu bực bội. Tô Ly ngẩn người mà trợn mắt nhìn cậu, Lục Linh không còn kiên nhẫn, cậu bước tới.

??? - Vì sao lại không cử động được? Tô Ly thử nhấc bước chân không được mà khẽ động ngón tay cũng vô ích. Lục Linh nhìn cô từ trên cao, ngón tay lần lượt cởi từng cúc áo của cô ra. Đầu Tô Ly muốn nổ tung, gió lạnh lùa qua cơ thể khiến cô run rẩy, ngón tay của cậu lướt qua từng lớp áo mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu làm Tô Ly giận đến run người. Tuy rằng bình thường cô tỏ ra bình tĩnh lạnh lùng nhưng đến cùng cũng chỉ là cô gái nhỏ mười mấy tuổi, nước mắt cô thi nhau rơi xuống: “Cậu đừng chạm vào tôi!!!”.

Ngón tay Lục Linh khựng lại, cúi đầu nhìn cô: “Sao cô lại khóc?”

“Cậu không biết xấu hổ”

Lục Linh nâng tay lên, sương mù dần tụ lại trên tay, cậu nheo mắt đầy nguy hiểm: “Không ai dám nói chuyện với tôi như vậy” - Tô Ly cáu kỉnh đáp lại: “Vậy cậu gϊếŧ tôi đi”. Cô đã thấy cảnh cậu dễ dàng xử lý hai con quái vật kia nên cô cũng đã đoán được kết cục nếu làm cậu tức giận. Lục Linh nghe vậy bỗng thấy kinh ngạc, những suy nghĩ của cô quanh quẩn trong đầu câu.

“Sao cậu không gϊếŧ tôi đi?”; “Cậu không gϊếŧ tôi thì một ngày nào đó tôi cũng sẽ gϊếŧ cậu”

“Gϊếŧ tôi?” Giọng nói bất cần của cậu vang lên. Lục Linh cúi đầu, nắm tay cô đặt lên vị trí trái tim mình áp mạnh xuống, giọng nói ngả ngớn: “Muốn gϊếŧ như thế nào? Cần tôi dạy cô không?”

Có chuyện gì vậy? - Lục Linh nhìn làn sương mù đang dần tan đi trên tay mình. Cậu nhìn Tô Ly đang nhắm nghiền hai mắt, trên lông mi của cô còn đọng lại những giọt nước mắt trong veo, run rẩy sợ hãi. Thứ cảm giác khiến cậu cảm thấy hoang mang lại tiếp tục kéo tới. Tô Ly nghe thấy tiếng sột soạt, một lát sau chiếc áo hoodie trùm lên người cô. Tô Ly mở bừng mắt, Lục Linh đang nhìn cô rồi vô tình nói: “Còn khóc nữa sẽ gϊếŧ cô”

Tô Ly: “…”

Trên con đường yên tĩnh, Tô Ly cầm ô bước theo sau Lục Linh, dưới ánh đèn, cái bóng của cậu bị kéo thật dài, áo sơ mi bị nước mưa thấm ướt cậu cũng không quan tâm. Cô níu lấy cái áo hoodie đang mặc trên người, mùi hương của cậu quanh quẩn trên đó làm cô bỗng thấy yên tâm.

“Tô Ly”. Cậu ngừng bước quay đầu lại nhìn cô: “Cô không sợ tôi sao?”

Tô Ly cúi đầu vài giây, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Sợ”

“Ồ?” Cậu có vẻ như rất tò mò: “Vì sao lúc nãy lại không trốn?”

Lúc nãy có người gõ cửa, có vẻ như là giáo viên trong trường, hỏi họ trong phòng vệ sinh xảy ra chuyện gì, rõ ràng là cô rất sợ nhưng vẫn không nói gì. Lục Linh rất tò mò. Cô biết cậu đang nghĩ gì nên cũng thành thật trả lời: “Tôi không thể để cậu làm tổn thương đến dì nhỏ của tôi”.

Tuy rằng không biết thân phận của cậu là gì nhưng từ những hành động, lời nói của cậu thì hoàn toàn khác với người bình thường. Trước đây Tô Ly không tin vào những hiện tượng siêu nhiên, nhưng chuyện xảy ra hôm nay đã thay đổi cách nghĩ của cô, cũng khiến cô khủng hoảng tột độ, cô sợ hãi đến mức không dám đem những chuyện mình gặp phải nói với người khác, đến cả việc báo cảnh sát…… những chuyện như thế này cảnh sát có thể làm được gì cơ chứ? Nó chỉ khiến cô thêm phiền toái và gặp nguy hiểm hơn thôi. Tuy rằng Lục Linh cũng là một kẻ kỳ lạ nhưng trực giác của Tô Ly mách bảo cô rằng cậu đối với cô và dì nhỏ tuy không tính là có quan hệ tốt nhưng cũng không phải là kẻ thù. Huống chi hôm nay cậu còn cứu cô nên Tô Ly quyết định đặt cược một lần. Nghĩ xong cô ngẩng đầu nhìn cậu rồi nghiêm túc mà nói ra điều kiện của mình: “Tôi sẽ không đuổi cậu đi, cũng sẽ không báo cảnh sát, lại càng không tiết lộ chuyện của cậu. Nhưng điều kiện là cậu không thể làm tổn thương dì nhỏ của tôi”. Ngừng lại một chút, cô hỏi lại cậu: “Có được không?”. Lục Linh lẳng lặng nhìn cô không nói gì. Tô Ly cũng bướng bỉnh mà nhìn lại cậu như đang đợi một đáp án chính xác. Sau một lúc cậu gật đầu một cái thật nhẹ, cậu chỉ muốn ăn đồ ngon, mà cơm dì cô làm cậu còn rất thích.

Tô Ly thở phào nhẹ nhõm.

—————————

Tắm rửa xong Tô Ly ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy Lục Linh đang ngồi trên ban công nhìn ra ngoài trời, gió thổi tung mái tóc đen của cậu. Một người không nhớ nổi quá khứ, không có mong chờ gì ở tương lai, thậm chí còn không biết mình là ai tính ra cũng có chút đáng thương. Tô Ly giật mình vì suy nghĩ vừa rồi, sao cô lại cảm thấy cậu đáng thương được cơ chứ? Lục Linh nghe được tiếng động liền quay đầu lại làm cô đơ cả người, cô giật giật hộp sữa trong tay rồi ném về phía cậu: “Cho cậu này”

Lục Linh dễ dàng bắt được, Tô Ly nhỏ giọng ấp úng: “Hôm nay ______”

“Hả?”

“______cảm ơn cậu”. Nói xong cô liền quay người rời đi. Lục Linh sửng sốt nhìn theo cô, lắc hộp sữa trên tay, cậu cắm ống hút rồi uống sữa.

______________

Dưới ánh đèn mờ mờ, sợi dây truyền màu hổ phách như phát ra ánh sáng nhẹ, con trùng nhỏ nằm bên trong sắp chạm đến cổ Tô Ly thì như bị điện giật nhanh chóng lùi lại.

Ở nhà họ Giang.

Giang Yển ngồi dựa người trên sô pha, trên ngón tay cuốn quanh một sợi tóc đen, cậu ta cảm nhận được sự sợ hãi của con trùng liền nghiêng đầu mỉm cười rồi giật nhẹ sợi tóc siết lấy ngón tay, máu theo đó mà nhỏ giọt xuống. Con côn trùng trong sợi dây chuyền như có thêm sức sống lại lần nữa mò tới gần dùng hai cọng râu đâm vào làn da của Tô Ly. Tô Ly nhíu mày, cố gắng cựa quậy trong chốc lát rồi lâm vào mê man.