Chương 1: Anh trai

Tống Điềm Điềm rất khó hiểu, làm sao cô và Tống Nhàn Chi có thể là anh em chứ.

Hai người đứng chung một chỗ, giống như hai loài khác nhau, một người xinh đẹp lanh lợi, một người cao lớn lạnh lùng.

Cô học hành kém, anh lại học giỏi đến muốn mạng.

Cô cẩu thả tùy tiện, anh lại là kẻ mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, thích sạch sẽ, kỹ càng từng chi tiết nhỏ một.

Cô thì nói hơi nhiều, anh lại kiệm lời vô cùng xa cách.

Cô thật sự nghi ngờ có phải bọn họ cùng cha khác mẹ hay không, liệu mẹ có phải từng lừa dối ba không...

Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.

Tống Điềm Điềm đang tự hỏi mười tám năm qua cô làm sao đi được đến hiện tại, sống cùng một mái nhà với một người như vậy.

Nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại, hai người hầu như không giao tiếp gì với nhau, thường thì ai làm việc của người nấy.

Nhưng bây giờ cha mẹ đã đi du lịch, kỳ nghỉ hè này cô sẽ ở một mình với Tống Nhàn Chi một tháng.

Cô đột nhiên cảm thấy đặc biệt xấu hổ, không biết phải làm sao nữa.

“Ngẩn người gì vậy?” Ở đối diện bàn ăn, Tống Nhàn Chi nhàn nhạt hỏi, cơm trưa trên bàn là do anh làm, thoạt nhìn không tồi.

“A? Không có gì ạ, em đói quá, em muốn ăn cơm!” Tống Điềm Điềm căng da đầu mà ăn cơm, thầm nghĩ có nên tìm đại một lý do để từ mai gọi cơm hộp hay không, ăn đồ ăn do Tống Nhàn Chi làm thật sự quá xấu hổ - hay là cô tự mình nấu đi, không, cô mới không làm ra thứ đồ ăn kinh hồn táng đảm nào đó rồi chờ lời đánh giá không tốt từ anh.

A? Hương vị của ba món ăn trước mặt thật sự không tồi, thậm chí so với mẹ cũng không kém? Tống Điềm Điềm nhịn không được ăn nhiều thêm hai miếng.

Lại ăn thêm mấy miếng nữa, trong lòng cô không khỏi nghĩ: Nếu không vẫn là không nên gọi cơm hộp nữa, có đồ ăn ngon như vậy còn gọi cơm hộp làm gì? Dù sao anh cũng là anh trai của cô, ăn mấy bữa cơm cũng chẳng sao đúng không?

Tống Điềm Điềm miên man suy nghĩ một hồi, không cẩn thận đánh rơi một chiếc lá cải trên bàn cơm, cô nghĩ thầm thôi đợi ăn xong rồi dọn.

Nhưng lại thấy Tống Nhàn Chi nhanh chóng dùng khăn giấy nhặt đi, động tác lưu loát mà ném vào thùng rác, lại lấy một chiếc khăn giấy khác lau khô chỗ đó.

Hay là vẫn nên ăn cơm hộp đi? Tống Điềm Điềm thiếu chút nữa đã quên mất tính tình của người này, vừa rồi dọn cơm anh đặt bát đũa của hai người đối xứng nhau, bây giờ lại không cho phép trên bàn có một chút bừa bãi nào.

Ăn cơm với anh cô sẽ mệt chết mất.