Chương 12

Tống Dao như thế nào cũng chưa nghĩ đến, chú của Văn Thiệu ở lại là muốn nói loại lời nói này.

Văn Thiệu ngẩng đầu lên: "Sau đó thì sao?"

Chú hắn lập tức nói: "Nhưng là cháu hiện tại chỉ còn một mình, chú cũng sẽ không mặc kệ, cho nên, như vậy đi, cháu đem này phòng ở bán cho ta, ta đem một nửa số tiền trả cho cháu, thế nào?"

Mợ Văn Thiệu ở bên cạnh phụ họa: "Chúng ta sẽ tính giá dựa theo thị trường!"

Tống Dao rốt cuộc nhịn không được: "Các người cũng thật quá đáng!"

Văn Thiệu thân thể dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô..

Tống Dao một tay ấn ở trên vai Văn Thiệu, nhìn cậu mợ hắn: "Nghe dì vừa mất, ông là chú của A Trạm, ông không nghĩ như thế nào chiếu cố cậu ấy, ngược lại tới khi dễ, cậu ấy không có người cậu nào như ông"

Nghe xong ông ta lập tức ngạnh cổ: "Khi dễ cái gì, đã nói trả một nửa theo nguyên giá!"

Tống Dao cười lạnh: "Ngôi nhà này ở dựa vào cái gì liền có cho các người một nửa, dựa vào cái gì liền phải bán cho các người?"

Mợ Văn Thiệu sắc mặt đỏ lên: "Đây là chuyện nhà của chúng ta, người ngoài như cô không có quyền xen vào, mau trở về đi.."

Tống Dao nhất thời thiếu chút nữa phát khóc.

Cô cắn răng: "Mơ tưởng, muốn chờ tôi đi rồi dễ bắt nạt A Trạm lừa A Trạm phải không? Đừng tưởng bở!"

Chú Văn Thiệu lập tức quát lớn: "Cô đi ra ngoài, tôi không cùng một tiểu nha đầu nói!"

Văn Thiệu ánh mắt hoàn toàn trở nên âm lãnh, đang muốn mở miệng, phía cửa chính bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm.

"Vậy liền trực tiếp cùng luật sư nói đi."

Tống Đình Xuyên một thân hắc tây trang, cùng Tần Hàn ăn mặc màu đen váy liền áo cùng nhau đi tới, sắc mặt lạnh băng.

Chú Văn Thiệu đã há hốc mồm!

"Tống, Tống tổng, ngài, ngài như thế nào lại đến chỗ này."

Tống Đình Xuyên cười lạnh: "Tôi mới biết được, tổng tài vụ công ty của tôi thực ra lại là người như vậy, là nhân tài vơ vét của cải, đến cháu ngoại của mình đều không buông tha."

Chú Văn Thiệu sắc mặt đỏ lên: "Không phải, Tống tổng ngài nghe tôi nói, tôi.."

Tống Đình Xuyên giơ tay: "Ông không cần cùng tôi nói, kế tiếp sẽ có luật sư đại diện cho Văn Thiệu liên hệ với ông, ông có chuyện gì liền có thể trực tiếp cùng luật sư nói"

Ông ta sắc mặt tức khắc đại biến.

Luật sư là chuyện nhỏ, quan trọng là, quan trọng là công việc của hắn.. Hắn không nghĩ tới a, hắn căn bản không biết, Văn Thiệu thế nhưng quen biết Tống gia, hơn nữa thoạt nhìn, quan hệ còn không bình thường.

Nhưng đã không ai để ý tới hắn.

Tống Đình Xuyên nhìn Văn Thiệu, biểu tình ôn hòa: "Lo lắng tới sớm sẽ làm thêm phiền, cho nên tới chậm, mọi thứ đều sẽ tốt lên, cháu nên nén bi thương."

Văn Thiệu đã đứng lên, nhấp môi: "Cảm ơn chú Tống.."

Tần Hàn nhìn về phía Tống Dao Dao, biểu tình nguy hiểm: "Đây là đi học mà con nói?"

Tống Dao cúi đầu không dám phản bác.

Văn Thiệu vội vàng giải thích: "Chú, dì, Tống Dao là lo lắng cháu một người xử lý không được nhiều chuyện như vậy mới cố ý tới giúp cháu, xin lỗi, đã gây cho mọi người thêm phiền toái."

Tần Hàn vội vàng xua tay: "Không sao đâu, nó vốn dĩ chính là đứa nghịch ngợm.. Tiểu Văn, về sau là cuộc sống hay là học tập có cái gì khó khăn, cứ việc nói với chúng ta ngàn vạn không cần có việc gì cũng chịu đựng một mình, cháu còn nhỏ không cần quá khổ sở"

Văn Thiệu nhẹ hít vào một hơi: "Cảm ơn chú dì ạ."

Chú cùng mợ Văn Thiệu đã tức giận rời đi, Vợ chồng Tần Hàn trước khi đi, cố ý chỉ chỉ Tống Dao, Tống Dao le lưỡi cúi đầu lùi về sau.

Trong nhà cũng chỉ dư lại hai người. Văn Thiệu cùng Tống Dao

Lúc này, Văn Thiệu mới rốt cuộc ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn thiếu nữ trước mắt.

Ba ngày này, hắn đều giống như nằm mơ cảm giác không chân thật, cả người đều giống ở trên mây.

Nhưng hắn biết, Dao Dao vẫn luôn ở bên cạnh hắn.. Cô không nói gì, lại dùng hành động thực tế nói cho hắn: Cô vẫn luôn ở đây.

Hắn trước kia sớm liền nghĩ tới, một khi mẹ qua đời, hắn cùng thế giới này không còn sợi dây liên kết, thậm chí ý nghĩa tồn tại cũng không biết là cái gì.

Nhưng hiện tại, hắn lại rõ ràng cảm giác được, hắn cũng không phải lẻ loi một mình, bởi vì, cô đã xuất hiện trong thế giới của hắn.

Trên đời này, trừ bỏ mẹ hắn, còn có một người khác để ý hắn, tìm mọi cách muốn bảo vệ hắn..

Văn Thiệu cho tới nay cố gắng tự kiềm chế nỗi lòng cuối cùng rốt cuộc là không thể khống chế, hắn duỗi tay, cực kỳ cẩn thận, đem thiếu nữ trước mắt nhẹ nhàng ôm vào trong lòng ngực.

"Dao Dao.."

L*иg ngực hắn trướng trướng ê ẩm, như là có vô số lời nói muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ là thấp giọng gọi nàng một tiếng, không biết nói cái gì.

Tống Dao cứng đờ trong chớp mắt, má đỏ ửng, lông mi kịch liệt run rẩy, thật cẩn thận duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Văn Thiệu.

"Không có việc gì, không có việc gì, mọi chuyện đều sẽ tốt lên.."

Văn Thiệu thấp giọng ừ một tiếng.

Văn Thiệu xử lý xong hậu sự, qua hai ngày, tiếp tục bắt đầu cùng Tống Dao học bù.

Tống Dao cùng Tần Mang đánh cược so thành tích đã truyền khắp trường.

Văn Thiệu ở phòng học nghe được trong ban nữ sinh nghị luận, mày tức khắc chậm rãi nhăn lại.

Trong khoảng thời gian học bù này, hắn đã có thể nhìn ra, Tống Dao thật sự một chút cũng không ngu ngốc, ngược lại, nàng thập phần thông minh, phản ứng tốc độ cùng trí nhớ đều rất tốt.. Điều này chỉ có hắn biết.

Bởi vậy, toàn bộ người trong trường, khi nhắc tới chuyện này đều là chờ xem Tống Dao trở thành trò cười.

Chuyện này tự nhiên cũng truyền tới trong tai Cố Thời Việt.

Cố Thời Việt có chút kinh ngạc, theo sau đó là dở khóc dở cười.

Hắn biết chuyện này Đổng Ngọc sắm vai nhân vật gì.

Kiếp trước, Đổng Ngọc rất thích Tần Mang, chẳng sợ Tần Mang đã cùng hắn xác nhận quan hệ, Đổng Ngọc cũng không có từ bỏ.

Mà hiện tại, rõ ràng là Đổng Ngọc muốn thay Tần Mang trút giận.

Cố Thời Việt do dự một cái, muốn đi tìm Đổng Ngọc nói một chút, bất quá đây chỉ là chuyện của hai nữ sinh, hắn đứng ra lấy thế áp người có phải hay không có chút không thích hợp lắm.

Tống Dao tự nhiên cũng biết cơ hồ tất cả mọi người đang chờ xem cô bày trò hay, chỉ là cô cũng không có để ý.

Trong khoảng thời gian này tìm Văn Thiệu học bù chính là một cơ hội rất tốt, có thể tìm một cái cớ cho thành tích tiến bộ vượt bậc của cô.

Dù sao vương giả bắt đầu học tập bỗng nhiên trở thành thanh đồng luôn có gì đó không ổn.

Tan học, Tống Dao thường lui tới ở cửa trường chờ Văn Thiệu, đúng lúc này, tiểu táo bỗng nhiên xuất hiện tới.

"Ký chủ chú ý, có nguy hiểm."

Nàng bỗng chốc quay đầu, liền nhìn đến, đúng là đám người làm ồn ở cửa trường, bỗng nhiên từ trong quần áo lấy ra một con dao, không hề do dự liền hướng một học sinh bên cạnh chém xuống..

Tống Dao lập tức nhận ra, học sinh kia đúng là Cố Thời Việt.

Cố Thời Việt đang ở nơi đó cùng bạn học nói chuyện, căn bản không có ý thức được phía sau nguy hiểm