Chương 11

Bởi vì vừa ra ở lễ đường kia, Tống Dao thành người nổi tiếng, ngay cả những cô nàng cùng cô dây dưa chỉ vì mục đích tiêu tiền của cô cũng tỏ ra kinh ngạc và nhiệt tình hơn:

"Dao Dao, cậu biết không, cậu ngày hôm qua thực sự rất ngầu!"

"Thật sự, quá soái, đúng rồi, cậu đàn violon giỏi như vậy, cũng chưa bao giờ nghe cậu nói qua!"

Nguyên chủ đích xác cũng học qua, nhưng vẫn luôn không chăm chỉ học, trong nhà cũng không ai để trong lòng, coi như để cô học trải nghiệm.

Ngay cả Nghiêm Lạc nói cô kéo đàn rất giỏi ba mẹ cô đều vô cùng ngạc nhiên cùng bất ngờ nhưng cuối cùng vẫn là không hỏi qua cô.

Tống Dao bị khen có chút xấu hổ, sau đó liền nghe được một người nói: "Ai, Dao Dao, tuy cậu xuất hiện không nhiều nhưng so với tài nữ xinh đẹp ở trường người ta cô ta còn kém xa, còn dám marketing chính mình sẽ kéo đàn violon.. Ha, thật là cười chết tôi!"

Đúng lúc này, tiểu táo toát ra tới nhắc nhở: Ký chủ nam xứng Đổng Ngọc tới, chú ý chú ý!

Tống Dao lập tức đánh tinh thần, tiếp theo trước một người nói nói: "Chính là a, tôi là lười đến chọc cô ta, nghệ thuật vốn dĩ để ra oai, cô ta cũng chính là làm bộ làm tịch, cái gì tài nữ, ha hả!"

Mấy nữ sinh đi theo Tống Dao đang muốn phụ họa, đúng lúc này, một đạo thanh âm cười như không cười lạnh băng vang lên: "Nga.. Phải không?"

Đổng Ngọc hai tay bỏ túi đứng ở nơi đó nhìn Tống Dao, ánh mắt trào phúng: "Tần Mang là tài nữ giả vờ, vậy cô là thật sự?"

Ngày hôm qua Tần Mang khóc rất khổ sở, Đổng Ngọc thế mới biết, Tống Dao đã cả gan làm loạn đến thi đấu trực tiếp làm cho Tần Mang không có giải thưởng.

Đổng Ngọc vẫn luôn biết Tống Dao luôn nhằm vào Tần Mang, chỉ là hắn là một nam sinh không nghĩ cùng nữ sinh so đo.. Nhưng tưởng tượng đến bộ dáng Tần Mang khổ sở, hắn rốt cuộc không thể nhịn được nữa!

Loại người này, mặc kệ nam nữ, đều thiếu giáo huấn!

Tiểu táo kích động không thôi: Ký chủ ký chủ, cố lên!

Tống Dao nâng nâng cằm hướng Đổng Ngọc hừ một tiếng: "Cô ta vốn dĩ chính là giả vờ, một bộ dáng bạch liên hoa, cũng chính cậu là loại người ngốc tiền nhiều mới bị lừa, không nhìn rõ gương mặt thật của cô ta."

Tuy rằng cảnh tượng bất đồng, nhưng này thật là nguyên lời kịch.

Nguyên chủ tưởng nhắc nhở Đổng Ngọc làm Đổng Ngọc nhận rõ gương mặt thật Tần Mang, nhưng bản tính không cho phép, nói ra liền thành như vậy.

Tống Dao đều cảm thấy có chút cạn lời.

Nói như vậy, cũng khó trách cô bỏ tiền nhờ người ta giúp đỡ, còn trái lại bị người ta giúp Tần Mang đối phó cô!

"Ngốc nghếch lắm tiền?" Đổng Ngọc nghiền ngẫm cười lạnh chậm rãi tiến lên.

Mấy nữ sinh bên cạnh cô nhìn đến vị phú nhị đại này biểu tình thay đổi vội thối lui, chỉ còn lại có Tống Dao một mình đối mặt với lửa giận của Đổng Ngọc.

"Ngươi thật là cái gì cũng đều dám nói." Đổng Ngọc không âm không tình nói:

"Tốt thôi, nếu ngươi cho rằng Tần Mang là tài nữ giả vợ, vậy ngươi chính là tài nữ thật sự, như vậy đi, kỳ thi giữa kì lần này, nếu cô có thể vượt qua Tần Mang, tôi liền thừa nhận cô nói Tần Mang là tài nữ giả vờ, cũng thừa nhận tôi người ngốc tiền nhiều."

Tống Dao: Gì?

Tiếp theo nháy mắt, Đổng Ngọc cúi đầu nhìn cô, lạnh lùng mở miệng: "Nếu cô không thể vượt qua.. Vậy cô liền chờ bị đuổi ra khỏi trường đi."

Tống Dao tức khắc cả kinh, sau đó liền nghe được Đổng Ngọc gằn từng chữ một nói: "Hơn nữa, tôi dám cam đoan, không có trường học khác dám thu nhận cô.."

Chung quanh mấy nữ sinh kia đều là đồng thời cả kinh, hai mặt nhìn nhau tràn đầy kinh hãi.

Bọn họ biết, lấy tài lực thế lực Đổng gia, thật sự có thể làm được!

Các cô có nghĩ thầm muốn khuyên Tống Dao đừng xúc động, mà khi nhìn mặt Đổng Ngọc như thế nào cũng không dám mở miệng.. Rốt cuộc, vị siêu cấp phú nhị đại này cũng không phải là dễ chọc.

Mà Tống Dao rõ ràng cùng đối đầu, không những không chịu thua, còn đổ thêm dầu vào lửa: "Thi thì thi, có bản lĩnh thì để Tần mang cược với tôi. Ai thua sẽ bị đuổi ra khỏi trường!"

Thẳng tắp nhìn vào tầm mắt âm trầm của Đổng Ngọc, rốt cuộc thành công kéo đến thù hận làm Tống Dao tinh thần thêm hăng hái: Đừng ở nơi này đe dọa tôi, bổn tiểu thư cũng không phải là người dễ bị bắt nạt! "

Lời còn chưa dứt, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm dịu dàng.

Là Tần Mang.

Cô xuất hiện ở phía sau Đổng Ngọc, nhìn về phía Tống Dao biểu tình tựa hồ rất là bất đắc dĩ:" Nếu cô một hai phải thi đấu, tôi cũng chỉ có thể chấp nhận, nếu đây là điều cô muốn! "

Nghe được Tần Mang nói, Tống Dao âm thầm buông tiếng thở dài.

Vị nữ chủ này, chỉ sợ cũng không phải giống trong cốt truyện là bạch liên hoa thuần khiết đi!

Rõ ràng là Đổng Ngọc đưa ra thách thức, lại nói thành là chính mình một hai phải thi đấu, hơn nữa.. Cô ta còn bày ra biểu tình bị ép buộc.

Cô ta là muốn đuổi cô ra khỏi trường nhưng thanh danh vẫn không bị ảnh hưởng!

Tống Dao nhướng mày:" Muốn cược liền đánh cược, ai sợ ai! "

Đổng Ngọc cười lạnh một tiếng:" Hảo, ta nhớ rõ rồi! "

Nói xong, hắn cùng Tần Mang xoay người rời đi, lưu lại khí thế lẫm lẫm.

Mấy nữ sinh vôi vàng nói:" Dao Dao, cậu có phải hay không.. Có chút xúc động? "

Tống Dao cười khẳng định:" Chờ xem đi, các cậu liền nhìn thấy ta như thế nào đem cô ta đuổi ra khỏi trường "

Mấy nữ sinh: .

Tuy rằng cốt truyện có điều thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn là thành công kéo một đợt thù hận chán ghét, Tống Dao tâm tình tốt hơn rất nhiều.

Tan học lúc ở cổng trường chờ Văn Thiệu, nhưng đợi đã lâu cũng chưa thấy người, nghĩ nghĩ, cô trở lại trong trường học trực tiếp đi tìm trong lớp Văn Thiệu.

Văn Thiệu ở tầng ba, trong lớp còn có một ít bạn học đang tự học.

Tống Dao từ cửa sau đi vào, hỏi một người nữ sinh:" Học tỷ, quấy rầy một chút, Văn Thiệu buổi chiều không tới đi học sao? "

Nữ sinh ngơ ngẩn lắc đầu:" Không có. "

" Nga, cảm ơn. "Tống Dao xoay người rời đi.

Nữ sinh còn ngơ ngác có chút không phục hồi tinh thần lại.

Là Tống Dao, Văn Thiệu như thế nào lại quen cô ta, cô ấy cùng người mấy nữ sinh kia nói không giống nhau a, thật sự xinh đẹp, còn rất có lễ phép a, một chút cũng nhìn không ra điêu ngoa ương ngạnh.

Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, kia nữ sinh kia đứng lên đuổi theo:" Từ từ. "

Tống Dao quay đầu lại, liền nhìn đến nữ sinh kia do dự một lát, đi tới thấp giọng nói:" Tôi, hôm nay ở văn phòng lão sư mơ hồ nghe nói, giống như.. Là mẹ Văn Thiệu qua đời. "

Tống Dao tức khắc sửng sốt, sau đó đó là vội vàng rời đi.

" Cảm ơn học tỷ. "

Trong nhà Văn Thiệu đã thành một mớ hỗn loạn.

Đầu hắn còn có chút phát ngốc.

Hắn biết sức khỏe của mẹ không tốt, cũng đã sớm chuẩn bị tâm lí, nhưng giờ khắc này khi thật sự xảy ra, hắn vẫn là cảm thấy đột nhiên không kịp phòng ngừa.

Ngày hôm qua còn tốt, bỗng nhiên liền lẳng lặng nằm ở nơi đó, không còn nửa điểm hơi thở.

Tống Dao tới nhà Văn Thiệu liền nhìn đến trong nhà người đến người đi, thập phần hỗn loạn.

Cũng may công ty công hội ra mặt hỗ trợ llo liệu hậu sự, chú của Văn Thiệu cũng tới hỗ trợ, nếu không, Văn Thiệu một thiếu niên mới lớn còn chân cẳng không tiện, căn bản không có biện pháp lo liệu.

Tống Dao không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể thật cẩn thận đi đến bên người Văn Thiệu, lẳng lặng ngồi cùng hắn.

Chình là ba ngày.

Cô trực tiếp xin phép ba ngày nghỉ bệnh, trong nhà cho rằng cô sáng sớm ra cửa là đi học, kỳ thật cô là trực tiếp tới nhà Văn Thiệu.

Tới giờ tan học lại trở về.

Ba mẹ còn hỏi mấy ngày nay như thế nào không học bù, Tống Dao nói cho bọn họ mẹ Văn Thiệu qua đời, Tống Đình Xuyên cùng Tần Hàn còn thương lượng sắp xếp thời gian đi phúng viếng.

Ba ngày này, Tống Dao buổi sáng ra cửa liền trực tiếp tới nhà Văn Thiệu, sau đó liền vẫn luôn ở cùng Văn Thiệu.

Có người hỏi Văn Thiệu muốn một ít đồ vật hoặc là tư liệu, Văn Thiệu có chút ngơ ngác không phục hồi tinh thần lại, Tống Dao liền hỗ trợ xử lý.

Đồng sự tới hỗ trợ phải rời khỏi, Tống Dao liền kéo Văn Thiệu đi nói lời cảm tạ.

Văn Thiệu tựa như con rối gỗ, cô làm làm cái gì liền làm cái đó, bảo nói cái gì, liền nói cái đó.

Ngày thứ ba, đều lo liệu xong trong phòng cũng chỉ còn lại Văn Thiệu cùng Tống Dao, còn có gia đình chú Văn Thiệu.

Tống Dao nguyên tưởng rằng chú Văn Thiệu một nhà lưu lại là muốn an ủi hoặc là nói về sau chiếu cố Văn Thiệu, nhưng tiếp theo liền nhìn đến, chú Văn Thiệu đứng trước mặt Văn Thiệu, có chút không được tự nhiên mở miệng.

" A Trạm, mẹ cháu cũng bị bệnh nhiều năm như vậy, chấu không cần quá khổ sở.. "Tiếp theo liền chuyển đề tài:" Cháu xem, mẹ cháu hiện tại cũng không còn, cháu hẳn là biết, cháu không phải do mẹ cháu thân sinh, là được nhặt về, cho nên.. "

Chú Văn Thiệu chà xát tay:" Căn nhà này, người em như cậu cũng nên có một phần chứ nhỉ?"

Tống Dao tức khắc sững sờ ở nơi đó..