Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Mặt bạn nhỏ, vẫn luôn hồng từ trên đường về đến nhà.
“Lại đây.”
Lục Vũ Ngang ngồi trên sô pha vẫy tay, “Để anh nhìn vết thương trên mặt.”
Cậu ngồi xuống, ngưỡng khuôn mặt nhỏ cho hắn nhìn. Tay hắn che khuất hai mắt cậu.
“Chính mình mấy cân lượng trong lòng không rõ? Chuyện vặt còn dám anh dũng làm việc nghĩa?”
“Anh thấy tên cao nhất không, em đánh một quyền trên mặt hắn.”
Sau đó đã bị bọn chúng cùng nhau đánh, giọng Lý Tinh Thần càng ngày càng nhỏ, nhấp miệng nhìn hắn.
“Đi thay đồng phục, buổi tối mang em ra ngoài ăn cơm.”
“Ăn bò bít tết sao?”
“Ăn món cay Tứ Xuyên.”
Lục Vũ Ngang mang theo Lý Tinh Thần xuất hiện, Mễ Dương muốn gọi điện thoại báo nguy.
“Lục Vũ Ngang, cậu ngược đãi vị thành niên sao?”
Ánh mắt Mộc Lâm Sâm nhìn hắn cũng kỳ kỳ quái quái, Lục Vũ Ngang trước ấn bạn nhỏ xuống chỗ ngồi, giải thích, “Em ấy ở trường học đánh nhau.”
“Ra là vậy.”
Hai mắt Mễ Dương nhìn Lý Tinh Thần đổi tới đổi lui. Lục Vũ Ngang liền biết hắn khẳng định hiểu sai, cho rằng cậu là thiếu niên phản nghịch, hắn gõ gõ bàn:
“Không cần hiểu sai, chúng ta đây là thấy việc nghĩa hăng hái làm.”
Lục Vũ Ngang cùng Mộc Lâm Sâm, Mễ Dương là bạn học cấp ba. Hai người Mộc Mễ từ nhỏ quấn tới lớn, tốt nghiệp nghiên cứu sinh liền kết hôn. Hiện tại Mộc Lâm Sâm mở văn phòng luật sư, Mễ Dương dạy học ở đại học.
“Mộc Lâm Sâm, Mễ Dương, Lý Tinh Thần.”
Cậu nhìn chằm chằm Mễ Dương ngồi ở đối diện, anh này lớn lên cũng quá đẹp, cười rộ lên khóe miệng còn có cái lúm.
“Em đang nhìn cái gì?” Lục Vũ Ngang hỏi cậu.
“Nhìn lúm.”
Cậu duỗi tay muốn sờ, Lục Vũ Ngang bắt tay cậu lại, “Không thể, không lễ phép.”
“Sorry……”
Cậu hướng Mễ Dương nhún vai, tay còn bị Lục Vũ Ngang bắt lấy, không tự giác động động ngón tay, giống như đang cào lòng bàn tay hắn, đã bị buông ra.
Mộc Lâm Sâm bên cạnh lãnh đạm nhìn má lúm đồng tiền kia, cũng không biết đột nhiên khó chịu cái gì.
Lúc đồ ăn bưng lên, Lục Vũ Ngang hỏi người phục vụ muốn dao nĩa, xem nhẹ năng lực học tập của bạn nhỏ. Con người đối đồ ăn đều có một loại bản năng, thẳng đến hắn dùng đũa kẹp một khối thịt gà đặt trong chén cậu, mới phát hiện đã rất quen tay.
“Quá cay.”
Lý Tinh Thần vừa mới ăn một khối, đã cay đỏ mắt. Mộc Lâm Sâm cùng Mễ Dương nhìn bọn họ qua lại, đầy mặt viết xem kịch vui.
Lục Vũ Ngang là người nào, độc thân 28 năm liền xem một chút hắn coi trọng ai.
Hắn gắp rau xanh cho cậu, “Vậy ăn nhiều rau xanh, buổi tối ăn cay không tốt.”
Hắn kẹp khối thịt gà đưa tới miệng cậu, cũng không biết có phải vì ớt cay hay không, hắn cảm thấy bạn nhỏ đang trêu chọc mình.
Mễ Dương cùng Mộc Lâm Sâm khe khẽ nói nhỏ.
Mễ Dương: Thật hâm mộ, Lục Vũ Ngang có phải muốn yêu đương hay không.
Mộc Lâm Sâm: Hâm mộ cái gì, từ nhỏ đến lớn, anh ăn thức ăn thừa của em còn ít sao?
Mễ Dương: Cái gì nha!
Dưới bàn nhéo đùi Mộc Lâm Sâm, sau đó bị trộm nắm tay.
Mục đích ăn cơm hôm nay là hỏi Mễ Dương đề cử mấy quyển sách, nếu có thời gian lại dạy bổ túc khoá ngữ văn cho cậu một chút.
Mễ Dương sảng khoái đáp ứng, “Cuối tuần cậu dẫn em ấy tới nhận đường, cố định thứ sáu mỗi tuần kêu em ấy tới tìm tôi học bù.”
“Được.”
Xuống tàu điện ngầm lại đi ở sườn dốc thật dài, Lý Tinh Thần hỏi đông hỏi tây:
“Anh Mễ Dương lớn lên thật là đẹp mắt, ảnh vẫn luôn đẹp như vậy sao?”
“Ừ, cuối tuần em tới nhà bọn họ có thể xem ảnh chụp, khi còn nhỏ đã rất đẹp.”
“Bọn họ cũng giống chúng ta kết hôn sao?”
Lục Vũ Ngang phản ứng một chút, “Có phải em muốn hỏi, chúng ta có thể giống bọn họ kết hôn hay không.”
“Ân, hẳn là.”
“Anh không xác định.”
Không xác định chúng ta có thể yêu nhau, không xác định có thể đi đến một bước kết hôn hay không.
Lý Tinh Thần vẫn luôn ngửa đầu có chút mệt, cậu đi nhanh hai bước, lại xoay người lại cùng Lục Vũ Ngang đối diện.
“Mẹ em nói em phải kết hôn với anh.”
“Vậy em muốn cùng anh kết hôn sao?”
“Mấy ngày trước không nghĩ, hiện tại có thể suy xét.”
Lục Vũ Ngang tò mò mạch suy nghĩ của cậu, “Vì cái gì mấy ngày trước không nghĩ.”
“Tuổi anh quá lớn.”
“……”
Lục Vũ Ngang bị nghẹn nói không nên lời, nói cho bản thân, đồng ngôn vô kỵ. (Lời trẻ con không có tội, không nên để ý lời trẻ con)