Chương 4: Gọi phụ huynh

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Lục Vũ Ngang đáp ứng buổi tối tới đón cậu, bởi vì sợ bạn nhỏ nhận phương hướng không tốt, mang cậu nhận đường nhiều hơn. Lại sau trưa nhận được điện thoại của giáo viên, Lý Tinh Thần đánh nhau với bạn học.

Lúc ấy hắn đang ở bên ngoài làm việc, sợ người bị thương nhanh chóng tới trường học.

Vào văn phòng liền nhìn đến bạn nhỏ đứng bên cửa sổ, khóe miệng khóe mắt đều phiếm hồng, hắn đi qua hỏi:

“Ai đánh?”

Lý Tinh Thần chỉ chỉ vài nam sinh đứng bên kia, vẻ mặt ủy khuất.

“Vị phụ huynh này, ngài trước đừng nóng nảy, cũng đừng trách Lý Tinh Thần, chuyện này không trách em ấy.”

Ánh mắt hắn sắc bén nhìn vài nam sinh, dọa bọn họ cúi đầu, “Bạn nhỏ nhà tôi bị đánh thành như vậy, tôi có thể không nóng nảy sao?”

Lý Tinh Thần hôm nay thấy việc nghĩa hăng hái làm, cậu thấy vài nam sinh đó đang đùa giỡn bạn nữ lớp mình, liền đi lên lý luận không cho bọn họ xằng bậy. Người ta người đông thế mạnh, cậu một mình, đã bị giáo huấn một trận. Tuy cậu có máu con trai lại không có giá trị vũ lực, một chút tiện nghi cũng chưa chiếm được.

Sau đó tiết tự học buổi tối cũng không học, Lý Tinh Thần thu thập cặp sách chuẩn bị cùng Lục Vũ Ngang về nhà. Bạn nữ được cậu giải vây đôi mắt còn hồng, lấy một tờ giấy cho cậu, còn nói thực xin lỗi. Bạn nhỏ ngượng ngùng, an ủi cô:

“Tớ không có việc gì! Lão sư khen tớ đó!”

“Nhưng, người nhà cậu sẽ không mắng cậu sao?”

Lục Vũ Ngang đứng bên ngoài phòng học, nhìn Lý Tinh Thần cùng tiểu nữ sinh đang nhìn mình, không được tự nhiên nhíu nhíu mày.

“Sẽ.”

Kỳ thật Lý Tinh Thần cũng không quá xác định, ngày thứ hai đi học đã bị gọi phụ huynh, vẫn là đánh nhau, Lục Vũ Ngang sẽ tức giận sao?

Ra cổng trường bọn họ vẫn ngồi xe điện ngầm, đi ngang qua tiệm khoai tây lát hôm qua, bạn nhỏ cảm thán trong lòng. Hôm qua có ăn ngon, cặp sách cũng giúp cậu mang, hôm nay phải ăn mắng.

“Trừ bỏ mặt, trên người có chỗ nào không thoải mái sao?”

Hai người bọn họ đứng ở tay vịn tàu điện, Lục Vũ Ngang ở bên cạnh hỏi:

“Không thoải mái liền đi bệnh viện.”

“Không có.”

Lý Tinh Thần chỉ chỉ khóe miệng, “Nhưng rất đau nơi này.”

“Nhưng nơi này rất đau.”

Lục Vũ Ngang lại sửa đúng thứ tự chủ ngữ, “Chủ ngữ phải đặt phía trước.”

“Nga.”

Bởi vì là thời gian tan tầm, người nhiều hơn ngày hôm qua, hai người tìm một góc nhỏ đứng, cũng không nói lời nào.

Từ tàu điện ngầm đứng ở cửa tiểu khu, là một đoạn sườn dốc thật dài, Lý Tinh Thần đi ở phía trước, Lục Vũ Ngang đi theo phía sau. Bạn nhỏ đột nhiên xoay người:

“Về nhà anh muốn mắng em sao?”

Lục Vũ Ngang thiếu chút nữa đυ.ng vào người cậu, bởi vì sườn dốc, bạn nhỏ 1m77 gần như đối diện hắn.

“Vì cái gì anh phải mắng em?”

“Bởi vì em đánh nhau.”

“Nhưng em vì bảo hộ nữ sinh, anh cảm thấy em rất giỏi, em không có sai.”

Lúc đánh nhau cậu không sợ hãi, lại sợ Lục Vũ Ngang, nghe được khẳng định, bạn Lý lập tức vui vẻ.

“Em cũng cảm thấy mình rất giỏi!”

Cậu xoay qua tiếp tục đi, Lục Vũ Ngang lắc đầu cười, hắn vượt lên hai bước đi bên cạnh.

“Vì cái gì cảm thấy anh sẽ mắng em.”

“Bởi vì em chọc phiền toái.”

Cậu nghiêng đầu lại biến thành ngước nhìn, Lục Vũ Ngang cảm thấy bạn nhỏ mặt mũi bầm dập cũng có chút đáng yêu.

Bởi vì hôm nay đánh nhau, hảo cảm của Lục Vũ Ngang đối Lý Tinh Thần thẳng tắp tăng lên. Bọn họ ở chung mấy ngày nay, bạn nhỏ nhìn mềm mại thưa dạ, có chút lảm nhảm, hôm nay lại có thể vì bảo hộ bạn nữ đánh nhau với người khác, hắn đột nhiên muốn suy nghĩ một chút.

“Thẳng thắn mà nói, về sau có thể em phải kết hôn với anh, hiểu biết em một chút là dạng người gì người anh cảm thấy chưa đủ. Anh không phải em, độ tuổi dựa vào tràn ngập nhiệt huyết này, chỉ cần tình yêu liền có thể. Hôm nay nhìn em bảo vệ nữ sinh, anh nhận thức em lại càng nhiều một chút, hôm nay em biểu hiện rất tốt, phải khen ngợi.”

Lục Vũ Ngang làm bộ làm tịch nhìn phương xa, bạn Lý cái hiểu cái không, nhưng mở miệng chính là tư thế không thua Lục Vũ Ngang:

“Mẹ em nói, anh chưa yêu qua, kêu em hảo hảo dạy anh.”

Lục Vũ Ngang dừng lại bước chân, vì bọn họ đối thoại ông nói gà bà nói vịt này cau mày, cũng vì 28 năm không có nói qua luyến ái có chút mất mặt, nhưng hiện tại hắn vẫn muốn xuất ra khí thế của người lớn:

“Em dạy anh yêu đương?” Hắn tỏ vẻ hoài nghi.

Lý Tinh Thần chuyển qua, cho dù mặt bị thương cũng dào dạt đắc ý, “Đúng vậy, bởi vì em tương đối làm người thích, cho nên rất nhiều người thích em!”

Lục Vũ Ngang cúi đầu tự hỏi trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn cậu.

“Nhưng bạn nhỏ Lý à, từ hôm nay trở đi, em cũng chỉ có thể bắt đầu, làm anh thích.”